Nương Tử Kì Cục, Yêu nghiệt điện hạ tới gõ cửa

Chương 4: Thời đại quyền lực mất giá, kẻ háo sắc nhan nhản


1 năm

trướctiếp

Tốc độ tuy rằng kinh người nhưng lại cực kì vững vàng.
Tề Bảo Nhi cảm giác nó còn vững vàng hơn cả khi nàng ngồi trên máy bay. Cái hay hơn là có thể tiếp xúc trực tiếp với mây trăng trôi bồng bềnh bên cạnh.
Tuy rằng tốc độ quá nhanh thì gió thổi rất mạnh. Nhưng trên đám mây của Vân Họa không biết đã giăng kết giới gì. Tề Bảo Nhi chỉ có thể cảm giác được gió nhẹ hiu hiu...
Cảm giác thế này thật sự là quá mức kích thích. Đôi mắt hưng phấn của Tề Bảo Nhi lóe sáng như sao.
Cưỡi gió như vậy mà đi khoảng một canh giờ, từ đằng xa đã nhìn thấy một ngọn núi sừng sững vươn cao.
Núi cao dựng đứng, thẳng tắp xuyên vào trong mây mù, mây trắng lượn lờ xung quanh.
Hình như có tiếng chuông văng vẳng đâu đây trong đất trời bao la này.
Phía sau ngọn núi này còn có một ngọn núi cao khác, đáng kinh ngạc là lại nửa nổi trong không trung.
Nhìn không thấy đỉnh, khối núi mơ hồ có mây tím quấn quanh. Mờ mờ có thể thấy được thấp thoáng vô số đình thai lầu các trên núi.
Muôn hình vạn trạng, nguy nga tráng lệ.
Phóng tầm mắt nhìn về phía xa, núi non xanh biếc trùng điệp ẩn cùng mây mù mênh mông cuồn cuộn bên trong.
Ngọn núi cao như tiếp giáp với bầu trời......
Tề Bảo Nhi yêu thích du lịch, cả đời này nhìn thấy không biết bao nhiêu nơi non xanh nước biếc.
Nhưng núi lơ lửng được giữa không trung thì vẫn là lần đầu tiên.
Vừa nhìn đã khó mà khép mồm lại được.
Gần, càng ngày càng gần, Tề Bảo Nhi xa xa nhìn thấy rất nhiều người với đủ loại phục sức đang đứng chen chúc nhau trên một cái quảng trường lớn.
Ước chừng có khoảng ba bốn trăm người.
Ngoài ra còn có hơn mười người mặc đạo bào màu xanh ngọc đang duy trì trật tự.
Vân Họa mang theo nàng dừng ngay bên trên quảng trường.
"Cung nghênh tôn thượng về núi!"
"Cung nghênh Hác trưởng lão!"
"Đạo bào xanh ngọc" trên quảng trường đồng loạt quỳ xuống hô.
Bọn họ vừa quỳ, mấy trăm "các loại phục sức" đang ầm ầm cũng nhìn hết về bên này.
Mấy trăm ánh mắt nhất loạt dừng trên ba người Vân Hoạ.
Rất nhiều người hít sâu một hơi, nhìn không dời mắt.
Tề Bảo Nhi ba chân bốn cẳng nhảy xuống từ trên mây.
Nàng đương nhiên biết những người này đang trợn mắt há hốc mồm nhìn ai, trong lòng hơi cười khổ một chút.
Xem ra cho dù là thời đại quyền lực mất giá thì những người háo sắc vẫn chẳng ít đi tí nào.
Bị nhìn chằm chằm như thế nhưng Vân Họa căn bản không thèm để ý, khuôn mặt tuấn dật vẫn lạnh nhạt như trước.
"Vân Trung Nhạc." Vân Họa gọi.
"Có... có đệ tử." Một "áo choàng xanh ngọc" chạy tới.
Trên mặt hơi đỏ lên. Tôn thượng không ngờ lại nhớ rõ tên của hắn. Rất, rất khiến cho người ta kích động !
"Tôn thượng có gì phân phó, đệ tử có nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ!"
"Áo choàng xanh ngọc" này còn thiếu mỗi vỗ ngực biểu hiện quyết tâm thôi.
"Đây là Tề Lạc Nhi cô nương, cũng muốn vào làm đệ tử Tử Vân môn, ngươi xem thế nào rồi sắp xếp cho nàng."
Vân Họa thản nhiên phân phó.
Vân Trung Nhạc liếc nhìn Tề Bảo Nhi một cái, hơi sửng sốt.
Cô nương này ăn mặc thật cổ quái!
Nhưng lại là sư tôn tự mình đưa tới, không biết có chuyện gì đây?
Trong lòng hắn tuy rằng nghi hoặc nhưng vẫn lớn tiếng đồng ý một tiếng.
Tề Lạc Nhi thấy mọi người đều đồng loạt quay sang nhìn chằm chằm nàng.
Trong những ánh mắt kia có hâm mộ, nhưng, cũng có kinh ngạc và đố kỵ......
Nàng hơi hơi có chút không được tự nhiên. Biết bị người ta hiểu lầm. Nàng cũng đành mặc kệ.
Vân Họa đương nhiên cũng nhìn thấy ánh mắt của mọi người, hơi hơi nhíu nhíu mày.
Sau đó lại phân phó:"Nàng là do ta nhặt được ở trên đường, tất cả vẫn theo quy củ mà làm. Hiểu chưa?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tề Lạc Nhi tối sầm lại, soái ca Vân Họa nói như vậy thì thẳng thắn quá.
Nàng đâu có nghĩ muốn dựa vào quan hệ bám váy hắn chứ!
Vân Trung Nhạc đương nhiên hiểu được .
Khom người vâng dạ một tiếng:"Vâng! Đệ tử đối với mỗi một người mới đến đều công bằng như nhau!"
Vân Họa gật gật đầu:"Thế thì tốt."
Phất ống tay áo một cái, thân mình hóa thành một dải ánh sáng bạc thẳng hướng nơi chân trời, trong nháy mắt liền biến mất.
"Đại đạo hành, đi chi gian nan, cầu thực đường, đường xá khó lường. Chư vị có lòng, đây là chuyện tốt, nhưng không phải mỗi người đều có thể vào được Tử Vân môn, việc này còn phải xem tư chất, tâm trí của các vị, còn cả duyên pháp nữa......"
Vân Họa vừa đi, Vân Trung Nhạc tự nhiên lên không ít, chậm rãi mà nói, cực kỳ khôn khéo giỏi giang.
Giọng nói trong sáng, lan ra toàn bộ quảng trường, mỗi người đều nghe thấy rất rõ ràng.
Mấy trăm người ở đây, gần như tất cả đều là nữ tử. Chỉ có một vài nam tử, nhưng lại là đệ tử chính thức của Tử Vân môn, đến để duy trì trật tự.
Hơn nữa mỗi nữ tử bộ dáng đều rất xinh đẹp, xuân sắc nở rộ, thật là đáng chú ý.
Tại sao lần này Tử Vân môn chỉ nhận nữ đệ tử? Trong lòng Tề Lạc Nhi thoáng hiện một chút nghi hoặc.
"Đứng đã lâu rồi, trước tiên chúng ta luyện ngồi trung bình tấn." Huấn luyện chính thức bắt đầu.
Tề Lạc Nhi há hốc mồm vì sốc.
Hóa ra tu tiên cũng cần có căn bản như người thường luyện võ......
Ngồi trung bình tấn này đối với nàng mà nói, đương nhiên chỉ là một bữa ăn sáng thôi.
Nàng nhẹ nhàng thực hiện động tác trung bình tấn tiêu chuẩn.
"Hít sâu duỗi thẳng vai, ngực phải ưỡn, lưng phải thẳng......" Vân Trung Nhạc đang giải thích những điểm cơ bản của ngồi trung bình tấn.
Mọi người theo lời làm đúng, có người hơi yếu không nhịn được run rẩy, lắc la lắc lư.
"Bịch!"
Người sau lưng Tề Lạc Nhi hình như không đứng thẳng được nữa, đổ xô vào lưng nàng.
May là Tề Lạc Nhi trọng tâm bên dưới cực ổn, hơi hơi lung lay một chút rồi lại đứng vững được.
"Xin lỗi, xin lỗi." Phía sau truyền đến một giọng nói trong trẻo như châu ngọc.
Tề Lạc Nhi lắc lắc đầu, nàng đương nhiên không để ý:"Không sao."
"Đúng là đồ ngu ngốc!" Một giọng nói thanh thúy yêu kiều từ phía sau truyền tới.
Trong giọng nói tràn đầy cười nhạo.
Tề Lạc Nhi nhướng mày, quay đầu thoáng nhìn.
Hơi hơi ngẩn ngơ.
Nữ tử đẹp quá!
Ngay phía sau mình là một vị mỹ nhân đang đứng, ngũ quan tinh xảo tuyệt luân, da thịt vô cùng mịn màng.
Một đôi mắt như đất trời hoà hợp, khóe môi hơi nâng, trong ý cười lại lộ ra bảy phần quyến rũ.
Khuôn mặt đẹp đến kinh tâm động phách, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Một thân quần áo màu trắng bay phấp phới trong gió, cả người nhìn qua quyến rũ thoát tục không nói nên lời.
Sau mỹ nhân áo trắng là một vị cô nương mặc quần áo màu tím. (tử y)
Chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, khuôn mặt trái xoan, cái cằm đầy đà
Một đôi mắt to đen lúng liếng, vẻ mặt mang khí chất tinh tế, dung mạo đẹp tuyệt vời.
Câu nói cười nhạo kia chính là do vị tử y cô nương đó nói.
Tử y cô nương kia hiển nhiên chắc là cũng có chút công phu, kĩ thuật trung bình tấn có chút tiêu chuẩn.
Tề Lạc Nhi không có sức miễn dịch với mỹ nữ, quay sang mỉm cười với mỹ nhân áo trắng.
Nữ tử áo trắng kia mở to mắt nhìn rồi cũng cười tươi lại với nàng, gần như không chút trốn tránh ánh mắt Tề Lạc Nhi.
Tử y cô nương kia hừ một tiếng, lẩm bẩm một câu. Cũng không biết là nói cái gì.
Tề Lạc Nhi sửng sốt, nàng nói gì vậy nhỉ? Nhìn vẻ mặt của nàng có lẽ không phải lời hay ho....
Mỹ nhân áo trắng bỗng nhiên 'A a!' một tiếng, như là rốt cuộc không đứng thẳng được nữa, thẳng đờ ngã ngửa ra sau!
Tử y cô nương bị bất ngờ không kịp chuẩn bị, đành chịu bị nàng đè lên người.
Mỹ nhân áo trắng này nhìn qua yểu điệu, đổ xuống lại nặng đến bất ngờ, khiến nàng đứng đằng sau bị xô ngã rất mạnh.
Mông gần như nở thành tám cánh hoa! Đầu cũng nặng nề đập xuống nền gạch.
Trước mắt sao rồi chim bay tán loạn......
Mỹ nhân áo trắng kia đang nằm trên người nàng, bắt nàng phải làm cái đệm thịt.
"Ngu ngốc! Ngươi muốn chết sao!"
Tử y cô nương tức giận mắng.
Một tay nàng đẩy ra, rất nhanh nhảy dựng lên như cá chép.
Mỹ nhân áo trắng chậm rãi đi lên, cười dài :"Ngu ngốc mắng ai?"
"Ngu ngốc mắng!" Tử y cô nương gần như đáp không cần suy nghĩ.
Đến lúc nói xong mới phát hiện ra là lỡ lời.
Chung quanh có tiếng cười nhạo vang lên.
Tử y cô nương giận dữ, nàng lớn đến từng này chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy.
Một chưởng lao đến hướng về phía khuôn mặt thanh tú của mỹ nhân áo trắng kia:
"Tiện nhân, chết đi!"
Tử y cô nương này công phu không tệ, một chưởng xuất ra mang theo tiếng gió sắc bén.
Nếu bị nàng đánh trúng thật, khuôn mặt cười đẹp không sao tả xiết của mỹ nhân áo trắng kia biến thành quả cà tím thối đã là nhẹ lắm rồi.
"Pặc!" Một bàn tay nhỏ bé nhanh như chớp chặn ngang, cầm chặt cổ tay của vị tử y cô nương!
Một chưởng phẫn nộ của tử y cô nương kia không đánh được nữa.
Trong mắt mỹ nhân áo trắng kia hiện lên một chút ánh sáng nhạt, a a kêu lên, trốn phía sau Tề Lạc Nhi.
Một chưởng của tử y cô nương kia không thành, vô cùng giận dữ, trừng mắt với Tề Lạc Nhi:"Ta giáo huấn tiện nhân này liên quan quái gì tới ngươi?!"
Tề Lạc Nhi thu lại một tay vừa dùng để giữ lấy tử y nữ tử đang hung dữ.
Lạnh lùng nói:"Nàng cũng không phải là cố ý. Ngươi như vậy có lẽ là hơi quá ngang ngược đấy!"
Lúc này những người xung quanh thấy có chuyện, vây quanh lại gần. Chỉ trỏ này nọ, nhao nhao nói tử y nữ tử không đúng.
"Ai dám bất kính với công chúa nhà chúng ta?!"
Một giọng nói lạnh lùng bỗng nhiên vang lên, từ trong đám người nhảy ra hai nữ tử.
Hai nữ tử này đều mặc trang phục bình thường của thôn nữ.
Nhưng ánh mắt sắc bén, thân thủ linh hoạt, vừa thấy đã biết là hội chị em.
Trong đó có một người không nói hai lời, lập tức tấn công Tề Lạc Nhi!
Thân thủ của nàng vừa nhìn đã biết ngay không phải là khoa chân múa tay bình thường, mỗi chiêu mỗi thức đều dẫn theo kình phong gào thét.
Thân mình Tề Lạc Nhi xoay tròn một vòng, tránh được một chưởng bổ tới trước mắt.
Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, Tề Lạc Nhi đã di chuyển tới sau lưng nữ tử kia.
Nàng thuận thế đang có lợi thế bất ngờ đẩy một cái, nàng kia không đứng vững được nữa, oạch một tiếng ngã sấp mặt!
Nữ tử còn lại từ bên cạnh đánh tới, hai tay Tề Lạc Nhi giang ra, không biết làm sao lại xoay được cánh tay của nàng kia ra phía sau.
Nàng hơi dùng sức một chút, nàng kia liền kêu gào như lợn bị chọc tiết.
Tử y cô nương sắc mặt đại biến, chỉ vào nàng kêu to:"Ngươi...... Ngươi dùng yêu thuật gì vậy hả?!"
Tề Lạc Nhi lạnh lùng cười, nàng đây không phải là khoa chân múa tay phô trương, không phải là so đo hơn kém với người khác, mà là tài nghệ một chiêu khống chế địch.
Khi nàng còn ở trong bộ đội đặc chủng, công phu của nàng ít ra cũng đứng thứ nhất thứ hai.
Ở chỗ xa xa Vân Trung Nhạc và các đệ tử Tử Vân môn khác đương nhiên cũng phát hiện ra việc ồn ào ở bên này.
Có hai đệ tử Tử Vân môn đang muốn tiến đến thì lại bị Vân Trung Nhạc xua tay ngăn lại.
Hắn nhìn Tề Lạc Nhi, võ công của nữ hài tử này hắn chưa thấy qua bao giờ.
Nhìn qua rất đơn giản, nhưng lại cực kì thực dụng, không biết có lai lịch như thế nào?
Cũng may trên người nữ tử này không có đến nửa phần yêu khí, hẳn là không phải ma giáo hoặc là người của yêu tộc.
Vân Trung Nhạc về điểm này thì rất chắc chắn.
Bộp! Bộp! Bộp! Trong nháy mắt giữa khoảng sân tĩnh lặng vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt.
Mỹ nhân áo trắng kia cười tủm tỉm :"Lộ kiến bất bình hữu nhân sản(Vi: đại loại là có chuyện xảy ra mới biết ai tốt), Tiểu Lạc Nhi hoá ra là một vị nữ hiệp! Được, được, rất tốt, rất tốt!
Hành động vỗ tay và câu nói này của nàng tựa như đổ thêm dầu vào lửa, khiến tử y cô nương kia nhảy dựng lên, một chưởng đánh về phía mỹ nhân áo trắng:"Tiện tì, còn dám hồ ngôn loạn ngữ!"
Mỹ nhân áo trắng kia sợ hãi kêu một tiếng.
Huỵch một tiếng, chui ra phía sau Tề Lạc Nhi:"Không xong rồi, công chúa đanh đá muốn giết người! Tiểu Lạc Nhi cứu ta với!"
Tử y cô nương một chưởng đánh hụt, mặt tức giận đến trắng bệch.
Lại khiếp sợ công phu của Tề Lạc Nhi, nhất thời không dám tiến lên.
Mỹ nhân áo trắng kia ở Tề Lạc Nhi phía sau làm mặt quỷ.
Tóm lấy ống tay áo Tề Lạc Nhi:"Tiểu Lạc Nhi giỏi quá! Ngay cả công chúa này cũng phải sợ ngươi đó, ta quyết định, từ hôm nay trở đi, ta sẽ lăn lộn giang hồ cùng ngươi!"
Tề Lạc Nhi đầu đầy hắc tuyến, nói thế nghe cứ như nàng là đại ca xã hội đen không bằng.
Nàng còn đang muốn nói gì đó thì chợt thấy Vân Trung Nhạc đi tới.
Tử y cô nương nhìn thấy hắn cứ như nhìn thấy cứu tinh:"Vân tướng quân, ngươi tới vừa đúng lúc, hai đứa tiện tì này dám bất kính với bản cung."
Vân tướng quân?
Vô số ánh mắt nhìn về phía Vân Trung Nhạc, hắn không phải là người tiếp nhận đệ tử của Tử Vân môn sao? Sao lại thành Vân tướng quân thế này?
 Sắc mặt Vân Trung Nhạc trầm xuống:"Trọng Tử, ngươi quá nháo loạn rồi đấy! Đã vào Tử Vân môn thì không phân biệt thân phận, nếu ngươi muốn ở lại thì trước hết phải quên thân phận công chúa của ngươi đi!"
Hóa ra Vân Trung Nhạc này trước khi tu đạo chính là thị vệ ngự lâm quân của Đường quốc, sau lại một lòng tu đạo, bái nhập vào Tử Vân môn.
Phụ bối của tử y cô nương này cũng chính là đương kim quốc quân của Đường quốc, có quan hệ rất tốt với hắn.
Lí Trọng Tử từ nhỏ đã thích múa đao xoay gậy, nghe nói lần này Tử Vân môn muốn nhận đệ tử, nàng liền nằng nặc nhất quyết đòi tới.
Tư chất của nàng thực ra cũng không tồi, chỉ là tính cách kiêu ngạo ương ngạnh, thích gây chuyện thị phi.
Hầu hết nữ tử ở đây đều rất chán ghét nàng, nhưng lại ngại thân thế và công phu của nàng nên cũng không dám chọc nàng.
Bây giờ thấy nàng bị Tề Lạc Nhi trị cho một trận như vậy, tất cả mọi người đều thấy hả giận.
Lí Trọng Tử không ngờ Vân Trung Nhạc sẽ mắng nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng chốc đỏ bừng, giận nhưng không dám nói gì.
Tử Vân môn này tuy rằng thuộc lãnh thổ Đường quốc nhưng lại tự tạo thành một thể riêng biệt.
Không chịu sự cai quản của ai, đối với bất luận kẻ nào cũng không cần phải kiêng dè.
Cho nên tuy rằng trong lòng Lí Trọng Tử cực kì tức giận, nhưng cũng không dám sinh sự nữa.
Một trận phong ba nho nhỏ cứ như vậy qua đi, nhưng mối thù giữa Tề Lạc Nhi và Lí Trọng Tử chính từ đây mà thành.
Vân Trung Nhạc nhìn nhìn mỹ nhân áo trắng kia, nữ tử này cũng vừa mới đến lúc sáng nay.
Dung mạo đẹp đến kinh tâm động phách, căn cốt rất tốt, nhưng nhìn qua bộ dáng không hề giống người có võ công chút nào.
Lúc vừa rồi, tránh thoát được một chưởng rất mạnh nguy hiểm vạn phần như vậy không biết là trùng hợp hay là cố ý......
Tử Vân tiên sơn, mấy ngàn đệ tử chờ ở ngoài cửa.
Trên điện Càn Khôn, mấy chục đại đệ tử cung kính đứng sang hai bên, bên trên có hai vị tiên trưởng đang ngồi song song.
Vị bên trái kia khoảng ba mươi tuổi, mặc đạo bào màu xanh, da mặt trắng trẻo.
Quanh thân có một vầng sáng nhàn nhạt bao quanh, thắt lưng đen có treo một thanh trường kiếm, khí độ thong dong mà uy nghiêm.
Đúng là chưởng môn của Tử Vân môn - Lăng Hư Tử.
Ngồi bên phải chính là Vân Họa, hắn vẫn mặc một thân áo trắng như trước, thanh khiết nhưng lạnh lùng như băng, trên khuôn mặt tuấn tú không có lấy một chút biểu tình.
Hai bên đại điện còn sắp xếp bốn cái ghế dựa.
Ngồi đó là các vị trưởng lão tuổi tác không đồng đều mặc phục sức chỉnh tề giống hệt nhau, Hác Vân Trung cũng nằm trong số đó.
Phía trước điện có một khối pha lê trong suốt, phản chiếu rõ ràng hình ảnh của đám người đủ màu sắc đang có mặt trên quảng trường Bạch Vân sơn.
Trên mặt ba vị tiên trưởng không lộ chút cảm xúc, không nhanh không chậm dùng trà nhưng ánh mắt thì lúc nào cũng nhìn lên trên.
"Sư đệ, nữ tử kia rốt cuộc có lai lịch thế nào? Trang phục cổ quái, công phu cũng có chút cổ quái." Lăng Hư Tử nhìn thoáng qua Tề Lạc Nhi, trong mắt có một chút kinh ngạc.
Vân Họa ánh mắt thản nhiên:"Nữ tử này tuy rằng hơi kì lạ nhưng cũng không phải tà ma ngoại đạo, nàng là do ta phát hiện ra ở Vân Vụ sơn......"
Đơn giản nói qua một lượt quá trình tìm được Tề Lạc Nhi.
Lăng Hư Tử đương nhiên tin tưởng rằng con mắt đánh giá của Vân Họa tuyệt đối không sai, hơi hơi yên lòng, nở nụ cười:"Không tệ, nữ hài tử này tư chất đúng là không tệ, lá gan lại lớn, tâm trí lại kiên định, đúng là một người có triển vọng."
Nhớ tới Vân Vụ sơn, trong lòng bỗng nhiên nghĩ ra:"Trong thiên dụ có nói thiên nữ sẽ xuất hiện ở phía đông nam Đường quốc, Vân Vụ sơn đúng là ở hướng đó, chẳng lẽ nữ hài tử này chính là thiên nữ?
Vân Họa thản nhiên nói:"Bây giờ còn rất khó để khẳng định, dù sao hiện tại nàng ấy đến một chút linh lực cũng không có. Mặc dù là thiên nữ, cũng chưa thể khống chế được thánh nữ lăng."
Hác Vân Trung không nhịn được nói xen vào:"Thiên nữ hẳn là phải mỹ mạo vô song chứ? Ta thấy người áo trắng kia có chút giống. Trọng Tử công chúa cũng có khả năng, còn có Tô Vân La này, Diệp Lăng Phỉ kia nữa......"
Hắn nhìn vào tấm pha lê, một hơi nói ra tên vài người.
Người áo trắng mà hắn nói tới đúng là mỹ nhân áo trắng kia.
Tô Vân La mềm mại đáng yêu phiêu dật, Diệp Lăng Phỉ lãnh diễm như hoa, tất cả đều là mỹ nhân tuyệt đỉnh.
Lăng Hư Tử không khỏi bật cười:"Dung mạo chỉ là phụ, mấu chốt là phải xem linh lực tiềm tàng của nàng."
Lại nhìn thoáng qua pha lê:"Người áo trắng kia dung mạo tuy rằng tuyệt mỹ, nhưng hình như có vẻ nhát gan, xem bộ dáng lúc huấn luyện, thân thể nàng ta tố chất cũng không tốt lắm....."
Vân Họa lạnh nhạt nói:"Sư huynh, bây giờ nói chuyện này vẫn còn quá sớm."
Lăng Hư Tử vuốt râu gật gật đầu: "Cũng đúng, vậy chờ sau khi các nàng đã chính thức được vào Tử Vân môn rồi nói sau."
Tề Lạc Nhi hồn nhiên không biết lúc này nàng và cả những người khác đều đang bị bình luận như người ta mua bán thịt lợn vậy.
Các nàng bây giờ ấy hả, ừm, đang chạy đường dài.
Không sai, cũng chính là chạy Marathon như người ở hiện đại vẫn thường gọi.
Có điều chạy Marathon này không phải ở đường bằng phẳng, là ở trên đường núi, hơn nữa còn chẳng biết điểm dừng ở đâu......
Lúc Tề Lạc Nhi còn làm bộ đội đặc chủng, mỗi ngày đều phải chạy 5 km vác theo 15 kg.
Cho nên leo núi đối với nàng mà nói, chỉ như một bữa ăn sáng mà thôi.
Đường núi vừa trơn vừa ẩm ướt, không biết có phải là bị làm tiên thuật hay không, đi mỗi bước đều giẫm phải bùn.
Kiểu đường này đối với Tề Lạc Nhi coi như cũng chỉ bình thường thôi, rất nhanh, nàng liền vượt xa phần đông mọi người, cùng vài đệ tử khác dẫn trước hẳn một quãng.
Con đường càng chạy càng hẹp, đến cuối cùng chỉ đủ cho từng người một đi qua.
Một bên là vực sâu không thấy đáy, một bên là vách đá dựng đứng trơn trượt. Cực kì hiểm trở.
Nhát gan một chút, đứng ở bên kia đường, không dám tiến lên phía trước.....
Mỗi người đều đi cực kì cẩn thận, sợ rằng chỉ một cái trượt chân sẽ bị ngã xuống tan xương nát thịt.
"A a!" Phía sau Tề Lạc Nhi bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu nhỏ, ngay sau đó một thân mình mềm mại đụng vào nàng.
Lực đạo tác động tới không nhỏ chút nào. Tề Lạc Nhi lại không hề phòng bị, lảo đảo một cái. Dưới chân vừa trượt liền bị ngã xuống!
Nghe thấy phía sau truyền đến vài tiếng kêu sợ hãi.
Tề Lạc Nhi ngửa mặt ngã xuống, nhìn thấy trên con đường núi có một nữ tử đang nở nụ cười chẳng có ý tốt đẹp gì. Nữ tử này vừa vặn ở ngay phía sau nàng, trang phục thôn nữ rất bình thường. Không ngờ lại chính là một trong những thị nữ của Lí Trọng Tử!
Nàng ta cố ý!
Đây là phản ứng đầu tiên của Tề Lạc Nhi.
Có điều tình huống lúc này không cho phép nàng nghĩ nhiều, nàng vội vàng vung tay ra, một cái gì đó đen tuyền bị nàng quăng thằng lên trên, còn nàng thì bám vào ven vách núi dựng đứng.
Nàng giống hệt như đang đu dây giữa không trung vậy. Tay chân cùng sử dụng, leo lên thoăn thoắt như khỉ.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Tề Lạc Nhi đã đứng giữa cái ranh giới của sự sống và cái chết.
Nàng kinh hồn không bình tĩnh nổi, đầu óc choáng váng.
Ông trời ơi, mấy cái vách núi của thế giới này có thù oán với nàng sao?
Chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủn mà nàng đã rơi xuống đến ba lần!
Nếu không mang theo phi hổ trảo bên người thì lần này nói không chừng nàng đã ngã biến thành cục thịt rồi.....
Nhớ tới thị nữ cố ý ngã vào nàng làm nàng rơi xuống vách núi kia, Tề Lạc Nhi giận dữ tiến đến.
Lúc này thị nữ kia đã chạy lên phía trước, Tề Lạc Nhi cách nàng một khoảng cách là hai người.
Bởi vì đường cực kì hẹp nên nàng nhất thời cũng không làm gì được.
Trong lòng âm thầm quyết tâm, chờ qua được chỗ này nhất định phải đi tìm nàng tính sổ!
Nàng đang có chút tức giận bất bình, chợt nghe phía trước lại truyền đến một tiếng thét kinh hãi.
Một thân ảnh kêu thảm thiết một tiếng rồi ngã xuống!
Tề Lạc Nhi ngước mắt lên nhìn, không khỏi sửng sốt!
Người bị ngã xuống đúng là thị nữ kia!
Này - báo ứng này đến có chút hơi quá nhanh!
Nàng không có được may mắn như Tề Lạc Nhi bên người có phi hổ trảo có thể dùng được, tay chân vung loạn xạ, cả người xoay vòng vòng, trong chớp mắt không thấy bóng dáng đâu nữa......
"A a, xin lỗi, xem ta này, vừa ngã một cái không ngờ lại làm ngươi rơi xuống. Thực xin lỗi, ngươi đi mạnh giỏi nhé......"
Phía trước truyền đến tiếng một người nói liên miên lan man.
Tề Lạc Nhi sửng sốt.
Mỹ nhân áo trắng! Đây là giọng nói của vị mỹ nhân áo trắng kia!
Xem nàng yểu điệu yếu đuối, lá gan lại nhỏ, không ngờ cũng dám đi vào con đường núi hiểm trở này......
May mắn là đường núi này cũng không quá dài, nghe thấy phía trước truyền đến vài tiếng hoan hô, rốt cục cũng đi ra ngoài được rồi.
Phía trước rộng mở sáng sủa, hiện ra một con đường lớn.
Con đường này cũng không tính là quá rộng, có thể đi dàn hàng khoảng năm sáu người.
Có mây trôi lững lờ quấn quanh trên đường, đi bộ ở đây mà cứ như cưỡi mây vậy.
Tề Lạc Nhi hơi hơi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có một con đường bình thường mà đi.
Lúc này các nàng ít nhất cũng phải đi đến hơn ba mươi dặm đường rồi, hơn một nửa số người vẫn chưa bắt kịp.
Tề Lạc Nhi xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, nhìn nhìn những người khác. Những người khác chẳng khá hơn nàng là bao.
Thời tiết vốn đã oi bức, lại phải hành quân gấp một phen như vậy, mỗi người tóc đều bết vào thành từng lọn từng lọn, trên mặt cũng có dính chút bùn đất....
Tề Lạc Nhi mơ hồ có cảm giác quen thuộc.
Cái này và thi việt dã mà nàng đã từng làm chẳng khác gì nhau.
Mỗi người đều giống như vừa lao từ dưới nước lên vậy!
Haizz, nhớ những ngày khi xưa quá.....
Nàng còn chưa cảm khái xong thì chợt nghe thấy một tiếng quát giận dữ:"Tiện tì, ngươi hại chết thị nữ của bản công chúa, bản công chúa phải bắt ngươi đền mạng!"
Tề Lạc Nhi ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy Lí Trọng Tử sắc mặt giận dữ, xông về phía người áo trắng!
Áo trắng a a một tiếng thét chói tai:"Công chúa điêu ngoa lại khóc lóc om sòm rồi!"
Oạch một tiếng, liền nhảy đến phía sau Tề Lạc Nhi:"Tiểu Lạc Nhi mau tới anh hùng cứu mỹ nhân đi!"
Tề Lạc Nhi đầu đầy hắc tuyến, khóe miệng run rẩy:"Tiểu mỹ nhân này thật đúng là lấy nàng ra làm tấm lá chắn gỗ mà!"
Cũng không biết tại sao, Tề Lạc Nhi cứ luôn cảm giác người áo trắng này không đơn giản, giống như cáo đội lốt cừu vậy......
Lí Trọng Tử tức đến mức gần như run rẩy cả người, ngón tay chỉ vào mũi Tề Lạc Nhi mà mắng:"Ngươi, đồ yêu nữ này, còn muốn che chở cho nàng hả!"
Tề Lạc Nhi đầu to thêm một nấc, cái cô áo trắng không hay ho này, lại lôi nàng xuống nước theo rồi!
Nàng tới là để tu tiên, không phải đến để đánh nhau màaaaaa!
Bị người ta chỉ vào mũi mà kêu gào, loại cảm giác này thực khó chịu!
Tề Lạc Nhi không chút khách khí duỗi tay ra tóm lấy ngón tay thon dài của nàng ta.
Động tác của nàng nhanh như chớp.
Lại vươn tay ra ở một góc độ mà Lí Trọng Tử không thể ngờ được, đến khi Lí Trọng Tử phản ứng lại được thì trên ngón tay đã truyền đến một trận đau nhức.
"Đừng có gọi ta là yêu nữ! Thị nữ của ngươi còn từng đẩy ta xuống vách núi sâu, chẳng phải ta cũng nên tìm nàng tính sổ hay sao?! Đừng có mà khiêu khích giới hạn chịu đựng của ta, bằng không ta cũng mặc kệ ngươi có phải là công chúa hay không, đánh cho ngươi răng rơi đầy đất đấy!"
Tề Lạc Nhi tiến sát lại gần Lí Trọng Tử, gần như là chóp mũi chạm chóp mũi với nàng ta. Gằn từng tiếng nói.
Tề Lạc Nhi không bao giờ là người chịu bị khinh bỉ.
Bị công chúa điêu ngoa này nhiều lần khiêu khích, nàng làm sao còn nhịn được nữa?
"Đúng vậy, đúng vậy, mọi người cũng đâu phải cố ý. Tiểu Lạc Nhi không phải cũng thiếu chút nữa là hương tiêu ngọc vẫn rồi sao? Có trách thì chỉ trách thị nữ kia của ngươi công phu quá kém ......"
Áo trắng thò đầu ra từ phía sau Tề Lạc Nhi, vẻ mặt ủy khuất.
Lí Trọng Tử tức giận đến trắng bệch cả mặt:"Ngươi...... Ngươi đi ra cho ta, trốn ở đằng sau người khác thì còn ra cái gì nữa?"
Áo trắng trừng mắt nhìn tình, lười biếng duỗi thắt lưng.
Lạnh lùng cười:"Ta nói ta có ra cái gì sao? Ngươi có bản lĩnh, có thể lại đây mà!"
"Ngươi...... Ngươi!"
Lí Trọng Tử tức giận đến nỗi môi run rẩy, nhưng lại nhất định không dám qua đó.
Một chiêu vừa rồi kia của Tề Lạc Nhi gần như bẻ gãy ngón tay nàng, đau thấu tận xương.
May mà Tề Lạc Nhi nể tình mọi người đều là đệ tử mới của Tử Vân môn nên không ra tay nặng, tay nàng nhờ thế mới giữ được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp