Nàng trước giờ ngủ không sâu, có động tĩnh gì là tỉnh ngay.Sao hôm nay lại ngủ như lợn thế không biết?Hai người sống to đùng thế này đến từ lúc nào cũng không phát hiện ra.Đội trưởng của nàng mà biết thì nhất định sẽ phạt nàng a!Tề Bảo Nhi hít sâu một hơi, cố bình tĩnh lại:"Các ngươi là ai?"Đại thúc trung niên kia hơi nhíu mày, nhìn nhìn Tề Bảo Nhi.Cũng không trả lời câu hỏi của nàng:"Cô nương, ngươi là người phương nào vậy? Một thân một mình sao lại ở nơi sương mù rừng rậm này?"Tề Bảo Nhi khóe miệng run run, lạnh lùng nói:"Đại thúc, ta hỏi trước cơ mà? Ngươi nên trả lời ta trước mới đúng chứ?" Đại thúc trung niên kia sửng sốt, có vẻ không ngờ cô nương này lại nói chuyện vô lễ như vậy, chỉ là hắn trả lời:"Chúng ta - chúng ta thuộc Tử Vân môn. Vị kia là phó chưởng môn của Tử Vân môn chúng ta - Vân Họa sư thúc, tại hạ là Hác Vân Trung, là trưởng lão đương nhiệm của Tử Vân môn......"Tề Bảo Nhi trừng mắt.Tử Vân môn?Nghe sao giống bang phái giang hồ trong tiểu thuyết võ hiệp quá vậy.Không ngờ người thứ hai mình gặp được ở cái thế giới này lại là bang phái giang hồ trong truyền thuyết.Còn là hai đại boss nữa chứ.Một là trưởng lão, một là phó chưởng môn.Đại thúc này gọi người kia là sư thúc, nói vậy người kia chắc là rất già rồi......Ủa, nhưng dáng người vẫn rất trẻ tuổi mà!"Cô nương, cái lều này, là của cô sao ?"Người áo trắng kia chậm rãi xoay người lại, hỏi một câu.
Giọng nói nhàn nhạt mà bay bổng, thoáng như mây trắng từ trong hang núi bay ra.
Theo gió dạt đến, mang theo một sự cuốn hút vô cùng.
Âm thanh dễ nghe nhất trên thế giới cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Tề Bảo Nhi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, chợt ngây người.
Khuôn mặt trước mắt còn rất trẻ, mũi hay đôi mắt có lẽ không phải là đẹp nhất. Nhưng kết hợp cùng một chỗ lại đẹp đến kinh người, cái đẹp này đã vượt xa cả dung mạo bề ngoài.
Cái đẹp thanh nhã, cái đẹp xuất trần.
Cử chỉ thanh thoát, như là che hết cả ánh sáng nhật nguyệt.
Vạn vật yên lặng tựa một bức tranh thủy mặc, giữa cả trời xuân, dường như chỉ có thân ảnh màu trắng không nhiễm chút bụi trần của hắn.
Cứ như bước ra từ trong tranh, khiến cho Tề Bảo Nhi không dời nổi mắt.
Phan An! Tống Ngọc! Thần tiên! Yêu quái!
Trong nháy mắt, trong đầu Tề Bảo Nhi hiện ra hàng loạt tên của tất cả những mĩ nam mà nàng biết từ cổ chí kim, từ trong ra ngoài.
Trong ấn tượng của nàng, chưởng môn của bang phái giang hồ gì đó, hoặc là nghiêm túc như Nhạc Phi, hoặc là hào sảng giống Trương Phi!
Sao có thể ngờ lại là một người tiêu sái tuấn dật đến vậy?
Ở hiện đại, Tề Bảo Nhi cũng coi nhưmột đại mỹ nữ tiêu chuẩn, nhưng đem so với người trước mắt thì đúng là kém quá xa!
Một đại nam nhân mà đẹp như vậy, nữ nhân còn sống nổi sao?
Tề Bảo Nhi ngây ngốc, choáng váng, lệ rơi đầy mặt!
Biểu tình của Tề Bảo Nhi, nam tử này cũng gặp nhiều rồi. Đành vậy.
Hắn hơi nhíu mày, hỏi lại:"Cô nương, cái lều này là của cô ?"
Cũng may Tề Bảo Nhi chỉ sửng sốt vài giây, cuối cùng cũng phản ứng lại được.
Hít một hơi thật sâu:"Đúng, là của ta. Có việc gì sao?"
Trong đôi mắt của người áo trắng hiện lên tia sáng nhạt, thản nhiên nói:"Cái lều này của cô nương đúng thật là cổ quái, không biết có xuất xứ từ nơi nào?"
Tề Bảo Nhi xấu hổ nở nụ cười, nàng đương nhiên không thể nói thật:"Ha ha, đây...... Đây là vật tổ truyền của nhà ta."
Lời này vừa nghe đã biết chỉ là lời nói lấy lệ.
Đại thúc trung niên kia chau mày, liếc nhìn Tề Bảo Nhi:"Tổ truyền? Cô nương là người phương nào?"
Tề Bảo Nhi chớp chớp hàng mi, cười cười nói:"Phiêu bạt mà dừng lại nơi đây, cần gì phải truy vấn nơi bắt đầu, nước chảy mây trôi, vốn thế nào thì sẽ như thế. Ông không cần truy hỏi ta, ta cũng không hỏi các ngươi, chẳng phải là rất tốt ư?"
Ở hiện đại Tề Bảo Nhi xem không ít tiểu thuyết võ hiệp, cảm thất rất hứng thú với nhiều câu thoại kinh điển trong đó, thuộc lòng khá nhiều.
Lúc này dùng một câu rất là hợp tình hợp cảnh, quá thích hợp.
Hác Vân Trung sửng sốt, nam tử áo trắng khẽ chau mày, nhẩm lại một lần hai câu nói kia.
Rồi liếc nhìn Tề Bảo Nhi một cái, trên mặt có chút suy nghĩ sâu xa.
Thản nhiên nói:"Cô nương quả là tài hoa, thật tiêu sái! Không biết có thể thỉnh giáo quý danh chăng?"
Giọng nói của hắn trong trẻo mà lại có sức hút, như một viên ngọc bích. Trái tim nhỏ bé của Tề Bảo Nhi nghe mà nhảy lên không ngừng.
Nghe câu hỏi của hắn, trong lòng ngẫm nghĩ.
Ông nàng là quân nhân, trên nàng có sáu người anh họ, đều đi lính cả.
Ông mong cháu gái đến đỏ mắt, mãi đến khi nàng sinh ra mới có được một tiểu thiên kim, đương nhiên coi nàng như bảo bối.
Ông tự mình đặt cho nàng cái tên này. Cả một đại gia đình mọi người đều gọi nàng là bảo bối.
Đối với nàng, cái tên này ngây thơ chết đi được, nhưng lại không sửa nổi.
Bây giờ nếu đã xuyên qua, thì phải trở thành một người hoàn toàn mới.
Nàng muốn một cái tên thật phong cách, tình thơ ý hoạ....
Con mắt vừa chuyển liền cười nói:"Ta tên là Tề Lạc Nhi, ngươi là Vân Họa? Tên này nghe cũng rất phiêu dật."
Tử Vân môn khi ấy cực kì nổi danh, là đại môn phái đệ nhất của tiên giới.
Dân chúng bình thường cũng chỉ có thể gặp được một đệ tử nho nhỏ của Tử Vân môn. Đều sẽ cung kính, kinh sợ, tôn xưng một câu thượng tiên.
Huống chi là nhìn thấy phó chưởng môn của môn phái.
Vân Họa hàng năm đều ở Bạch Ngọc Trúc Phong của Vân Phù cung. Là tam đệ tử của tiền chưởng môn nhân Tử Vân môn Diệp Thiên Tiêu tôn giả, luận bài hàng chưởng giáo đệ nhất.
Nhưng luận về danh tiếng và địa vị, thâm chí cả một Tử Vân môn lớn như vậy không ai hơn nổi hắn.
Thân là phó chưởng môn, lại vâng mệnh thiên tôn, nắm giữ quyền quyết định đại sự của Tử Vân môn.
Tiên thuật không thể nghi ngờ đứng đầu trong môn phái.
Trong đại kiếp nạn của tiên ma, là người duy nhất có thể bất phân thắng bại với giáo chủ ma giáo Nguyệt Vô Thương.
Là vị tiên tôn có thanh danh vang dội nhất chỉ sau Tử Vân tôn giả.
Thanh danh, địa vị này thậm chí so với chưởng môn hiện tại, sư huynh Lăng Hư của hắn còn cao hơn.
Toàn bộ ba ngàn đệ tử của Tử Vân môn, đều cực kì tôn sùng hắn.
Ngoại trừ chưởng môn Lăng Hư ra, không ai dám nhìn thẳng vào hắn, càng khỏi phải bàn tới những kẻ phàm phu tục tử hạ giới, thấy hắn thì ngay cả đầu cũng không dám ngẩng.
Ở tam giới, không ai không biết đại danh Vân Họa.
Không ngờ cô nương trước mắt nàychính là lần đầu tiên nghe đến tên của hắn .
Ngoài việc bị bề ngoài của hắn làm kinh sợ như đại đa số mọi người ra thì cũng không có biểu hiện gì khác.
Mở miệng là 'Ngươi nha, ta đây' như là tùy tiện chào hỏi con chó con mèo đụng phải trên đường cái.
Phóng khoáng, không kiêng dè, cũng chẳng có quan niệm cấp bậc cao thấp.....
Vị Hác Vân Trung kia chau mày, há hốc mồm định quát lớn.
Vân Họa nhíu mày, hơi hơi lắc lắc đầu với hắn.
Đại thúc trung niên đành phải ngậm miệng .
Tề Bảo Nhi háo sắc xong, bỗng nhiên nhớ ra điều gì:"Ủa, cục bột đâu? Sao lâu thế còn chưa về?"
Nàng vừa tỉnh lại đã gặp phải tình huống này. Tuy rằng không nhìn thấy tiểu hài tử kia. Nhưng người có ba cái gấp, nói không chừng đứa nhỏ kia đã trốn đi đâu đó giải quyết, cho nên cũng không để ý lắm.
Bây giờ đã lâu như vậy rồi mà vẫn không thấy bóng dáng tiểu hài tử kia đâu,nàng có chút thấp thỏm lo lắng.
Tiểu tử đó không phải bị dã thú bắt đi rồi chứ? Hoặc cũng có thể là bị hai người trước mắt này bắt đi rồi?
Nàng đánh giá hai người kia từ trên xuống dưới .
Khả năng này có vẻ cao hơn.
Hắc Vân Trung chau mày:"Cục bột gì cơ? Còn có ai khác đi cùng cô nương sao?"
"Cũng không hẳn là đi cùng, đêm qua ta tình cờ gặp đứa nhỏ kia, nó chỉ là một tiểu hài tử lại lưu lạc trong rừng rậm nên ta lo lắng, vẫn để ý hắn, lúc các ngươi đến không nhìn thấy hắn sao?"
Hác Vân Trung lắc lắc đầu:"Khi chúng ta đến cũng chỉ nhìn thấy một mình cô nương thôi."
"Vậy hai người đến từ lúc nào?"
Tề Bảo Nhi bởi vì lo lắng cho an nguy của đứa nhỏ kia nên nói chuyện có chút vô lễ.
Có chút giống cảnh sát thẩm vấn kẻ bắt cóc.
Quả nhiên Hác Vân Trung nhíu chặt mày. Hắn tốt xấu gì cũng là trưởng lão của Tử Vân môn, đời này chưa từng bị một phàm nhân nào thẩm vấn như vậy.
Hắn sửng sốt, rồi vẫn trả lời câu hỏi của Tề Bảo Nhi:"Chúng ta đến đây mới khoảng non nửa một canh giờ ......"
Hắn cùng Vân Họa tôn giả vốn đang ở trong Vân Thanh thành cách đây ba trăm dặm, vô tình nhìn thấy ở phía này có hào quang hiện lên, bọn họ liền bay qua đến đây xem xét nguồn cơn.
Đi đến đây, lại chỉ nhìn thấy một cái lều nhỏ quái dị, cùng với một nữ tử quần áo cổ quái ở bên trong.
Ngay từ đầu, Hác Vân Trung còn tưởng rằng nàng là người trong ma giáo.
Sau lại dò xét hơi thở của nàng, trên cơ thể nàng không có chút ma khí nào, chỉ là một người phàm bình thường.
Nàng hình như bị trúng thuật mê man của kẻ nào đó.
Nếu không phải Vân Họa giúp nàng giải trừ, có khi nàng phải ngủ tiếp đến một ngày một đêm!
Nghe thấy Tề Bảo Nhi nhắc đến đứa nhỏ gì đó, trong lòng Hác Vân Trung hơi chấn động.
Vội hỏi:"Đứa nhỏ kia có bộ dáng thế nào? Có phải là cực kì tuấn tú, mặc một thân áo bào màu trắng không?"
Tề Bảo Nhi mở to hai mắt:"Làm sao ông biết? Đại thúc,ông thực sự đã gặp nó? Nó đang ở đâu?"
Vân Họa liếc nhìn Hác Vân Trung.
Hác Vân Trung dùng tiên thuật truyền âm cho người:"Tôn thượng, đứa nhỏ kia hẳn chính là đứa nhỏ mà chúng ta đã gặp, hắn bị sư huynh La Ngân Phàm ném xuống vách núi đen, không ngờ vẫn còn sống. Quả nhiên là thằng nhãi con ma giáo, mệnh rất lớn."
Vân Họa hơi nhíu mày.
Chuyện tứ đại trưởng lão giết chết hai đại hộ pháp của ma giáo đã bẩm báo qua với hắn, cũng bao gồm chuyện của tiểu hài tử kia.
Hắn còn trách cứ bọn họ ra tay quá mức tàn nhẫn.
Hài tử kia tuy rằng là ma giáo, nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa bé.
Lại không làm chuyện gì nên tội, sao có thể dễ dàng giêts chết như thế?
La Ngân Phàm thậm chí bởi vậy mà bị hắn phạt đóng cửa tĩnh tâm một tháng.
Bây giờ nghe nói đứa nhỏ kia chính là "cục bột" mà Tề Bảo Nhi nhăsc tới.
Trong lòng chấn động, hài tử kia ngã xuống từ nơi cao như vậy mà lại không chết, xem ra không đơn giản!
Bỗng nhiên nhớ tới việc vừa rồi cô nương cổ quái này trúng phải thuật mê man.
Hơi thở kia lại mơ hồ có chút quen thuộc.
Hài tử, hẳn không phải là người phàm.....
Lại có phần giống với thủ pháp của kẻ đối đầu với hắn, Nguyệt Vô Thương!
Chẳng lẽ tiểu hài tử kia là do Nguyệt Vô Thương biến thành?!
Lại nghĩ lại, không đúng, ma công của Nguyệt Vô Thương trong thiên hạ gần như không người nào địch nổi.
Nếu đúng như vậy, hắn làm sao lại có thể giương mắt nhìn hai thuộc hạ của mình chết ngay trước mắt?
Nếu thật sự đúng như vậy, tứ đại trưởng lão của Tử Vân môn chỉ sợ sẽ không thể còn sống mà quay về......
Tề Bảo Nhi thấy bọn họ không trả lời câu hỏi của mình, ngược lại còn đứng đấy mà 'mắt đưa mày lại', không biết đang làm cái trò gì.
Trong lòng sốt ruột, không nhịn được kêu lên:"Này, ta đang hỏi ngươi đấy! Sao lại không trả lời hả? Hài tử kia không phải bị các ngươi doạ chạy mất rồi chứ?!"
Hác Vân Trung đầu đầy hắc tuyến, trừng mắt nhìn nha đầu nói chuyện không kiêng nể này:"Ngươi coi Tử Vân môn chúng ta là cái gì, vô duyên vô cớ dọa đứa nhỏ đấy của ngươi làm gì ?"
Tề Bảo Nhi hừ một tiếng, thầm nghĩ:"Ta biết được Tử Vân môn của các ngươi làm gì à? Nói không chừng chính là thổ phỉ chuyên bắt cóc trẻ con!"
Nàng còn chưa nói những lời nghĩ trong lòng ra, Vân Họa kia đã thản nhiên nhìn nàng một cái, giống như biết hết tâm tư của nàng:"Tề cô nương, hài tử kia, có lẽ không phải là người......"
Không phải người?!
Tề Bảo Nhi hoảng sợ, nhíu chặt mày:"Không phải người thì là cái gì? Ngươi đừng có nói với ta hắn là sơn tinh dã quái hoặc là tiểu yêu nhân sâm cái gì gì đấy nhé."
Vân Họa nhìn nàng:"Không cần biết hắn là cái gì, tóm lại không phải người, cô bị người ta hạ mê thuật, tám chín phần chính là trò quỷ của đứa nhỏ kia rồi."
Mê thuật?
Tề Bảo Nhi sửng sốt, trong lòng ngẫm nghĩ, nàng bình thường ngủ luôn rất nông.
Lần này lại ngủ cứ như lợn, có lẽ thật sự là trúng cái mê thuật gì đó chứ chẳng đùa.
Chẳng lẽ thật sự là trò của hài tử kia?
Nàng nhìn xung quanh một chút, bỗng nhiên nhìn thấy cái ba lô xẹp lép của mình.
Trong lòng nhảy dựng lên, như là bị ai đá mạnh một cước.
Nhảy ngay qua, cầm nó lên.
Vừa mới kéo xéc xuống, suýt nữa thì kêu rên ra tiếng.
Bên trong chỉ còn một hộp thuốc và cái phi hổ trảo(Vi: đọc đoạn sau rồi nên Vi quyêt định cái này chính là cái móc sắt nhé, cái để leo núi ế), còn toàn bộ những thứ khác đều không thấy nữa!
Tề Bảo Nhi chỉ cảm thấy trước mắtnhư có một đàn quạ đen bay qua.
Trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa thì té ngã.
Hác Vân Trung thấy nàng bỗng nhiên có bộ dáng như cha mẹ vừa chết.
Có chút buồn bực:"Làm sao vậy?"
Tề Bảo Nhi vô lực nói :"Đứa nhỏ không hay ho kia trộm hết tất cả mọi thứ của ta đi rồi!"
Trời ạ, la bàn của nàng, kính viễn vọng của nàng, cái đồng hồ báo thức bé bé của nàng.
Còn cả đồ ăn vặt sẽ không được ăn ở cái thế giới này nữa......
Hài tử dễ thương như vậy không ngờ lại là một tên trộm.
Tề Bảo Nhi gần như hỗn loạn, khóc không ra nước mắt.
Nàng không nói gì thu dọn lều, gấp nó lại rồi bỏ vào trong ba lô......
Hác Vân Trông liếc mắt nhìn tôn sư một cái, truyền âm nói:"Tôn thượng, nữ tử này rất kỳ quái, những thứ của nàng ta cũng rất kì lạ, liệu nàng có thể chính là thiên nữ hay không?"
Vân Họa trầm ngâm một chút, không đáp lại câu hỏi của Hác Vân Trung, nhìn thoáng qua Tề Bảo Nhi:"Tề cô nương, ngươi muốn đi đâu?"
Đi đâu ư?
Ta làm sao mà biết được?
Tề Bảo Nhi đầu đầy hắc tuyến, cười khổ một chút, thuận miệng nói:"Ta - cứ đi trước rồi tính sau."
Nàng căn bản không biết làm sao để ra khỏi khu rừng rậm này, chỉ có thể trả lời bừa như thế.
"Vậy - ngươi có muốn đến Tử Vân môn của chúng ta không?"
Vân Họa bỗng nhiên nói ra một câu như vậy.
Làm Hác Vân Trung hoảng sợ.
Tử Vân môn không phải là nơi có thể tùy tiện vào, huống chi là đích thân chưởng môn mời.
Cô nương này thật quá vinh hạnh!
Tề Bảo Nhi lại hơi nhíu mày.
Nàng bây giờ có thể nói là vẫn rất mù mịt với cái thế giới này, căn bản không biết cái gì ra cái gì.
Càng không biết Tử Vân môn là cái 'này nọ' gì gì đó.
Có khi là tập đoàn xã hội đen cũng không chừng.
Hơn nữa vừa mới gặp mình đã mời đến, khẳng định không phải là đại môn phái rồi.
Nói không chừng chính là đội bán hàng đa cấp như ở hiện đại, đến mời chào nàng ra nhập......
Nàng trầm ngâm một chút, khéo léo từ chối:"Hay là thôi đi, ta mới tới nơi này, vẫn nên đi đây đó, xem xét trước rồi nói sau."
Cô nương này thế mà lại cự tuyệt!
Hác Vân Trung giật mình nhìn Tề Bảo Nhi, ánh mắt giống như đang nhìn một kẻ ngu ngốc làm ra vẻ, bánh thì không ăn, lại đi gặm bắp ngô vậy.
Vân Họa lại thầm nghĩ, cô nương này lai lịch quả nhiên kỳ lạ.
Nàng thật sự không biết chút gì về mọi chuyện trong thiên hạ......
Hắn mỉm cười:"Vậy, cứ làm theo ý cô nương thôi."
Tay vung lên, mây bay bỗng nhiên tụ lại dưới chân hắn.
Nháy mắt hình thành một đám mây trắng.
Trong lúc Tề Bảo Nhi còn đang trợn mắt há hốc mồm, hắn phất tay với Hác Vân Trung:"Đi thôi."
Đám mây trắng kia chậm rãi chở hắn bay về phía trước......
Thần...... Thần tiên!
Trời ạ, nàng thế mà lại được tình cờ nhìn thấy thần tiên sống!
Nàng thế mà lại xuyên qua đến thế giới thần tiên!
Cuộc đời bình thường của nàng rốt cục cũng có lúc không quá tầm thường!
Lại còn vừa mới cự tuyệt người ta!
Cái gì gọi là có mắt không tròng? Chính là nói nàng mà!
Nếu có thể được thần tiên thu làm môn hạ chính là phúc tám đời của nàng.
Cho dù không tu luyện được pháp thuật cao thâm thì ít nhất cũng có thể giúp nàng quay về thời hiện đại chứ?
Trong tức khắc, Tề Bảo Nhi hối hận gần như muốn đâm đầu vào tường!
Nàng cuống quít nhảy dựng lên, kêu to:"Chờ, chờ chút, thần tiên đại ca, đợi chút!"
Hai người kia chân đạp mây, bay lên rất nhanh.
Tề Bảo Nhi sao có thể để cho bọn họ bỗng dưng chạy mất như thế được?
Mắt thấy bọn họ sắp bay lên đến phía trên vách núi dựng đứng, nàng không biết cưỡi mây nhưng dù gì cũng là một cao thủ leo núi.
Cuống quít lấy phi hổ trảo ra, quăng lên, liền bám được vào một khối đá lớn, đu người leo lên.
Tốc độ của nàng nhanh kinh người, gần như chỉ trong có nháy mắt liền bay lên được một đoạn xa......
Vách núi cao này nhìn qua cũng biết là cao cả trăm trượng, Vân Họa thấy nàng linh hoạt giống như một con khỉ thì mắt hơi sáng lên, nhưng không nói lời nào.
Tốc độ bay lên hơi hơi chậm lại.
Hác Vân nhận ra liền liếc mắt nhìn sư tôn một cái:"Tôn thượng......"
Giống như muốn nói cái gì.
Vân Họa khoát tay, ý bảo hắn không cần nhiều lời.
Tề Bảo Nhi thấy hai người hắn đang bay còn cách mình không xa lắm, tốc độ càng lúc càng nhanh hơn.
Trong lòng sốt ruột, nàng sợ bọn họ sẽ đi mất.
Nàng bay liền một mạch, cũng không dám mở miệng nói chuyện.
Tay chân cùng được sử dụng, tốc độ của bản thân cũng tăng lên tới cực hạn.
Tề Bảo Nhi tuy rằng kĩ thuật leo núi rất tốt, nhưng vách núi này rốt cuộc cũng hơi cao một chút.
Nàng lại đi nhanh, cuối cùng lúc lên tới đỉnh thì hai tay nàng đã sưng vù chảy máu.
Mồ hôi ướt đẫm quần áo, cả người bừng bừng tinh thần mạo hiểm.
Gần như mệt hết cả hơi.
Hai người kia lại không có chút ý định muốn dừng lại, vẫn không ngừng bay lên phía trên cao.
Tề Bảo Nhi sốt ruột:"Này, thần tiên, ta bảo thần tiên đại gia ơi, chờ ta một chút."
Bất chấp tất cả, phi hổ trảo bỗng nhiên bay ra, ngoắc luôn vào ngay dưới chân của Vân Họa trên đám mây kia.
Chân Vân Họa bị giữ lại.
Nha đầu kia thật to gan!
A, mềm mềm, dai dai, cũng không đến mức bị rơi xuống.
Tề Bảo Nhi cũng không cần biết có nguy hiểm hay không, dọc theo phi hổ trảo bò lên trên.
Ánh mắt Vân Họa chợt lóe lên, tiếp tục bay về phía trước.
Chỉ là treo một người dưới đám mây lơ lửng giữa không trung quả thực vô cùng nguy hiểm.
Cũng may Tề Bảo Nhi đã từng nhảy dù, lúc này cứ coi như đang treo trên trực thăng vậy .
Mắt thấy rừng rậm xanh ngát phía dưới càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng mơ hồ.
Lúc này, nàng cũng đã đi tới được dưới chân mây của Vân Hoạ.
Nàng cắn chặt răng, dùng hết sức lực cuối cùng, xoay người mà leo lên.
Không ngờ sức lực của nàng đã dùng hết toàn bộ, dưới chân mềm nhũn.
Lảo đảo một cái, lại ngã xuống!
Loại cảm giác từ trên trời cao rơi xuống này Tề Bảo Nhi không chỉ một lần được trải qua.
Nhưng lần này là ngã xuống thật rồi, không có gì dù để mà mở ra nữa.
Vật rơi xuống một thước, sức nặng nhân với ba.
Xét độ cao và tốc độ hiện tại của nàng thì chắc chắn sẽ bị ngã bẹp thành một cái bánh thịt.
Ôi, không ngờ mình xuyên qua đến đây lại chết vì bị ngã!
Tề Bảo Nhi nhắm chặt hai mắt, mơ hồ vừa thương xót vừa tự giễu.
Ý nghĩ này còn chưa kịp lướt qua hết trong đầu nàng thì một cái bóng trắng chợt loé trước mắt.
Nàng đã lọt vào một cái ôm ấm áp.
Kinh ngạc mở to mắt, đối diện với tuấn nhan tựa như người trời của Vân Họa.
Khóe môi hắn hình như có một tia vui vẻ như có như không. Mãnh liệt đối diện với ánh mắt Tề Bảo Nhi, vạn vật tựa hồ đều trở nên yên lặng......
Đôi mắt hắn thâm trầm như biển, sáng ngời như sao, như mặt trời mọc mỗi sớm mai, như yên hoả hoa lệ mỹ miều, khiến trong lòng Tề Bảo Nhi bỗng trở nên mơ hồ.
"Tề cô nương, ngươi không sao chứ?"
Giọng nói trong như ngọc vang lên, Tề Bảo Nhi thật vất vả mới tìm lại được ba hồn bảy vía suýt chút nữa lại bay mất hai cái.
Ngây người một lúc, mới phát hiện mình ngay lúc này đang đứng trên đám mây mềm mại.
Mây kia tuy rằng là một đống mềm nhũn nhưng khi được bước lên lại làm cho người ta thoải mái quả muốn thở dài.
Nàng giờ phút này một chút sức lực cũng không có.
Đang phải ôm chặt lấy đám mây chết cũng không buông.
Nghe được câu hỏi của Vân Họa, nàng thật bình tĩnh lắc lắc đầu:"Không sao cả."
Một cô gái trong lúc này mà còn có thể bình tĩnh như vậy đúng là hiếm thấy.
Trong mắt Vân Họa hiện lên một chút thích thú.
Trên mặt không chút biến đổi:"Không biết cô nương đuổi theo chúng ta như vậy là vì sao?"
Tề Bảo Nhi cũng không vòng vo, học tập cổ nhân nghiền ngẫm từng chữ một:"Thứ cho ta có mắt không tròng, không biết người là thần tiên, cho nên ta thay đổi chủ ý. Ta muốn bái nhập vào Tử Vân môn các người học nghệ".
Vân Họa từ lúc nàng đuổi theo mình cũng đã đoán được mục đích của nàng.
Nghe nàng nói như vậy liền nhìn nàng một cái.
Tướng mạo của nàng tuy rằng không phải tuyệt sắc khuynh thành nhưng lại làm cho người ta nhìn rồi cảm thấy rất thoải mái.
Một đôi con ngươi đen láy tỏa sáng, như chứa đựng hết thảy ngân hà trong vũ trụ.
Lúc này này tuy rằng đang mệt mỏi ngồi phịch trên mây, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã tỏ rõ tinh thần chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, không chịu thua.
Hắn thản nhiên liếc nàng một cái:"Vì sao muốn vào Tử Vân môn?"
Tề Bảo Nhi liều mạng hồi tưởng lại khi còn ở hiện đại, nhớ lại mấy lời nói hùng hồn trong tiểu thuyết huyền bí, quyết tâm dùng một lần. Lòng thầm tự nhủ cố gắng, làm cho mình thoạt nhìn có khí thế một chút: "Đương nhiên là vì trừ ma vệ đạo...."
Vân Họa lạnh lùng nhìn nàng một cái: "Nói thật!"
Ờ, được rồi.
Tề Bảo Nhi hơi rụt người, mấy lời mạnh miệng đấy đến mình nghe còn thấy giả nữa là Vân Họa ?
Ngẩng đầu liếc nhìn Vân Họa một cái, thấy đôi mắt hắn lạnh lẽo như nước, nhìn không ra chút cảm xúc nào.
Thở dài, quyết định nói thật:"Ta mới đến nơi này, không quen thuộc gì, trên đời đã có thần tiên các ngươi thì khẳng định cũng có yêu quái, ta tuy rằng có một ít công phu nhưng cũng chẳng bằng một đầu ngón tay thần tiên mấy người."
Nàng trộm nhìn sắc mặt Vân Họa.
Ừm, coi như bình thường.
"Ta muốn tìm một chỗ dựa vững chãi, ta tuy rằng chỉ là một người phàm nhưng cũng không muốn làm bạn với yêu ma, thế nên mới đi tìm các ngươi."
Vân Họa hình như không ngờ nữ hài tử này lại dứt khoát như thế.
Thần sắc hơi biến động, đối với tính tình phóng khoáng của nàng có chút thích thú không hiểu nổi.
Mặt lại trở lại vẻ thản nhiên:"Gia nhập Tử Vân môn phải qua được thử thách, ta đưa ngươi đến Bạch Vân sơn."
Hắn giải thích: "Đó là ngọn núi bên ngoài Tử Vân sơn, là chỗ tu luyện của những đệ tử mới tới, ngươi hãy tu luyện cùng các nàng, một tháng sau nếu có thể qua được bài sát hạch thì ngươi sẽ chính thức gia nhập Tử Vân môn."
Tề Bảo Nhi sửng sốt, nàng trái lại không hề sợ sát hạch.
Nàng là người luôn luôn có tinh thần không hề chịu thua, đi đến đâu cũng nổi bật hơn người.
Cho nên nếu cố gắng, không sợ không vào được......
Đôi mắt to của nàng khẽ chuyển, liếc nhìn Vân Họa một cái.
Trong lòng ngẫm nghĩ, cười dài :"Vân phó chưởng môn, nếu ta qua được thì có thể bái ngài làm sư phụ được không?"
Vân Họa hơi nhíu mày, chưa kịp nói gì.
Hác Vân Trung liền bật cười:"Tiểu nha đầu đừng mơ tưởng! Vân tôn thượng không nhận đồ đệ đâu."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tề Bảo Nhi xị xuống:"Thế à......"
Vân Họa nhìn nàng một cái, thản nhiên nói:"Còn phải xem biểu hiện của ngươi đã, nếu như xuất sắc thì ta sẽ suy nghĩ."
Mắt Tề Bảo Nhi sáng ngời, giơ bàn tay nhỏ bé ra:"Được, chúng ta đập tay lập lời thề đi!"
Vân Họa hơi sửng sốt, nhưng cũng sảng khoái mà giơ tay ra.
Đập với nàng một cái.
"Bốp" một tiếng, lời thề được thành lập.
Tề Bảo Nhi tuy rằng là một nữ hài tử, nhưng vì ba năm làm bộ đội đặc chủng nên bàn tay nhỏ bé của nàng đầy những vết thô ráp.
Càng bởi vì leo lên vách núi quá nhanh, trên bàn tay nhỏ bé xuất hiện mấy vết sưng đỏ rớm máu.
Lúc này lại còn có chút bùn đất bám lên nên nhìn qua đen sì hết cả.
Mà tay Vân Họa thì ngón tay thon dài, trắng nõn như ngọc.
Tayhai người đập vào với nhau.
Một đen một trắng nhìn lại rất thú vị.
Hác Vân Trung cưỡi mây bay theo bên cạnh Vân Họa.
Thấy cảnh này kinh ngạc đến suýt nữa thì rớt xuống từ trên tầng mây!
Từ khi nào mà Vân tôn thượng thanh nhã, lạnh lùng như băng lại có những lúc trẻ con vậy?
Vân Họa nhìn nhìn bàn tay nhỏ bé bẩn bẩn kia của Tề Bảo Nhi, trong mắt hiện lên một chút buồn cười.
Ngón tay điểm nhẹ, bùn đất trên người Tề Bảo Nhi biến mất không còn tí nào.
Tề Bảo Nhi sạch sẽ cả người cứ như vừa mới tắm rửa.
"Đây là công phu gì vậy? Thần kỳ quá!"
Tề Bảo Nhi mở to hai mắt.
"Thuật vệ sinh nho nhỏ mà thôi. Nếu ngươi chịu khó tu luyện thì cũng sẽ học được."
Vân Họa nhàn nhạt giải thích.
Tốc độ cưỡi mây của hắn lúc này không biết nhanh hơn so với vừa rồi biết bao nhiêu, nói nhanh như chớp cũng không quá chút nào.