Nương Tử Kì Cục, Yêu nghiệt điện hạ tới gõ cửa

Chương 2: Cách ăn chân giò hun khói


1 năm

trướctiếp

Hài tử kia cũng không khách khí, nhận lấy cái chân giò nàng đưa.

Sau một lúc xem xét, liền cắn một cái. Mềm mềm dai dai, nhưng mùi vị hình như không đúng lắm?

Tề Bảo Nhi sững sờ.

Nàng nhịn không được bật cười, đoạt lấy cái chân giò kia.

Lại thuận tay gõ đầu tiểu tử ngốc một cái: "Đồ ngốc này, giấy gói bên ngoài không thể ăn."

Nàng xé bỏ lớp vỏ bao ngoài rồi đưa cho hắn: "Đây, nếm thử xem."

Hài tử kia nhận lấy, cắn thử, mùi vị khác hẳn trước...

"Cục bột, nói cho tỷ tỷ, sao cậu lại xuất hiện ở đây? Đây đến cùng là nơi nào?"

Tề Bảo Nhi bây giờ cũng xem như đã thân quen với tiểu hài tử này rồi, lại bắt đầu hỏi.

Nàng cần phải hiểu rõ mình rốt cuộc đã đi đến đâu?

Trong lòng vẫn ôm một tia hy vọng, bản thân có lẽ không hề xuyên qua.

Là cái sơn động kia cùng với khu rừng này thông với nhau...

Hài tử nhìn nàng nói: "Ngươi tại sao lại xuất hiện ở đây?"

Choáng nha, tiểu tử này đúng thật là không phải phúc hắc bình thường.
Mình cũng hy sinh nhiều thứ tốt như vậy rồi, vậy mà vẫn không dụ được tên quỷ Bạch Nhãn Lang này...
Nói chuyện đến nửa điểm cũng không chịu thua!
Nếu mình không nói trước, tên tiểu tử này cũng sẽ không nói.
Nhưng nàng chẳng có chút hứng thú nào với lai lịch của hắn.
Nàng muốn biết có phải bản thân đã xuyên qua hay không...
Suy đi tính lại, Tề Bảo Nhi quyết định không nên nói thật. Nếu không lại phải dài dòng giải thích thế nào là xuyên không cho nó nữa.
Nghĩ tới mãnh khóe của các nữ nhân vật chính trong tiểu thuyết xuyên không hay dùng, nàng quyết định vận dụng thử một lần: "Tỷ tỷ không cẩn thận bị đụng đầu, những chuyện trước kia đã quên toàn bộ rồi."

"Cậu xem, tỷ tỷ cho cậu nhiều đồ ăn ngon như vậy. Nơi này thâm sơn cùng cốc, nếu không có ta bảo vệ cậu thì một cục bột như cậu sớm muộn gì cũng sẽ bị dã thú ăn tươi." Đây là thủ đoạn đe dọa.
"Nhìn xem tỷ tỷ đối với cậu thật tốt, cậu không chịu nói ra lai lịch cũng không sao, cậu chỉ cần nói cho tỷ tỷ biết đây là nơi nào, nay ai đang nắm quyền..." Lại chuyển qua giọng điệu dụ dỗ.
Hài tử kia nghiêng đầu nhìn nàng, chớp chớp ánh mắt, đối với lí do thoái thác của nàng xem chừng không tin.
Hắn cười nhẹ một tiếng, rộng lượng nói: "Được rồi, ta cũng không thể ăn không của ngươi. Trông ngươi cũng không giống người xấu, ta đây sẽ nói cho ngươi biết một chút. Nơi đây gọi là Vân Vụ Sơn, thuộc lãnh thổ Đường Quốc, quốc vương hiện tại họ Lý..."

Vân Vụ Sơn?
Đường quốc?
Tề Bảo Nhi nhún vai. Chết rồi! Chết rồi, hóa ra nàng đã xuyên qua thật!
Đường quốc, quốc vương họ Lý?
Lẽ nào nàng đã xuyên qua triều Đường rồi?
Vẫn còn may, không phải thời không khác!
Môn lịch sử của Tề Bảo Nhi cũng không tệ, nàng có thể ỷ vào kiến thức lịch sử phong phú mà làm một nhà tiên tri.
Được rồi, trước tiên nàng phải hỏi xem Hoàng Đế hiện tại là ai, chỉ mong nàng đang ở thời vua Đường Thái Tông...
"Đường quốc? Là triều Đường sao? Cục bột này, cậu có biết niên hiệu của hoàng đế hiện tại không?"
Hài tử kia liếc nhìn nàng: "Đây là Đường quốc, niên hiệu hiện tại là Khai Bình, hoàng đế là Đường Duệ Đế..."

Tề Bảo Nhi ngây ngốc!

Không đúng, không đúng, toàn bộ đều không đúng!

Nàng rà soát lại trí nhớ trong đầu, không hề có danh xưng như vậy.

Lại nói hoàng đế Đường triều đều xưng 'Tông " không phải là 'Đế' .

Nói như vậy, nàng thật đã xuyên tới một thời không khác rồi! ! !

Hài tử kia thấy mặt Tề Bảo Nhi lúc xanh lúc trắng, cuối cùng bộ dạng như bị sét đánh.
Trong đôi mắt hiện lên một tia ngạc nhiên, hắn cười đến hòa ái: "Tiểu cô nương, ngươi làm sao vậy? Bộ dạng sao lại giống như gặp phải quỷ?"
'Tiểu cô nương' ba chữ này thốt lên làm cả người Tề Bảo Nhi nổi da gà.
Nàng trừng mắt nhìn tiểu hài tử không biết lớn bé này: "Tiểu tử thối, cái gì mà tiểu cô nương, đại cô nương hả? ! Cậu phải gọi ta là tỷ tỷ!"
Đôi mắt tiểu hài tử hiện lên một tia sáng nhạt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn cau có: "Hừ, ta không gọi."
Cái miệng nhỏ nhắn hơi trề ra, khuôn mặt hắn ửng đỏ, lông mi dài nhẹ chớp.
Ngũ quan xinh đẹp trong suốt như trạm trổ từ ngọc, mặc dù hiện tại có chút hậm hực, nhưng bộ dáng nhỏ bé đáng yêu đến không nói nên lời.
Hắn ngồi yên bên cạnh Tề Bảo Nhi.
Tề Bảo Nhi nhịn không được, cúi đầu thơm lên khuôn mặt nhỏ nhắn đó một cái: "Ngoan, gọi một tiếng tỷ tỷ cho ta nghe đi."
Cơ thể tiểu hài tử cứng đờ, vội rụt lại về sau.
Đôi mắt nhìn nàng lên án: "Ngươi... Ngươi..."
Dáng vẻ như tiểu bạch thỏ bị lão sói xám chiếm tiện nghi, cực kì vô tội.
Biểu tình như vậy, đúng là kích thích người ta muốn bắt nạt!
Tề Bảo Nhi cố ý nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn: "Ta lớn hơn cậu, cậu phải gọi ta là tỷ tỷ mới đúng, nếu còn không chịu gọi, ta..."

Nàng nhìn quanh, cảnh vật đã bắt đầu bị bóng tối bao phủ.
Nàng bắt đầu hù dọa hắn: "Nếu cậu còn không gọi tỷ tỷ, ta sẽ mặc kệ cậu cho cậu ở chỗ này một mình."
"Trong cái rừng này dã thú gì cũng có đấy. Hổ này, báo này, sói này, gấu nữa, tùy tiện tìm một con cũng đủ lấy cái mạng nhỏ này của cậu..."
"..."
"Da thịt cậu mềm mịn như vậy, vừa hay có thể làm điểm tâm cho bọn nó..."
"..."
Như tạo thêm sức thuyết phục cho những lời nàng nói, từ xa truyền đến tiếng hổ gầm rú, Tề Bảo Nhi sợ tới mức run lẩy bẩy.
Lẽ nào trong rừng có hổ thật? !
Nàng mặc dù là bộ đội đặc chủng, nhưng không phải Võ Tòng, tay không tấc sắt, sao đấu lại được hổ?
Đôi mắt tiểu tử kia lóe lên một tia châm biếm, thân thể nho nhỏ đột nhiên nhào vào lòng Tề Bảo Nhi.
Giọng nói run run: "Hổ... Hổ..."
Tề Bảo Nhi mặc dù sợ chết khiếp, nhưng lại không thể yếu thế trước mặt tiểu tử này được.
Nàng vỗ nhẹ lưng hắn trấn an: "Ngoan, đừng sợ, có tỷ tỷ đây, hổ... hổ nào cũng không dám tới gần đâu."
Vì nàng đang hãi hùng khiếp vía nên không nhận ra nét mặt của tiểu hài tử đang chôn đầu trong ngực nàng, khóe môi hắn khẽ nhếch lên, cười như hồ ly trộm được gà.
Tề Bảo Nhi cho lửa cháy lớn lên, động vật hoang dã đều sợ lửa nha?
Chỉ mong những động vật ăn thịt cỡ lớn không dám tới...
"Cục bột này, cậu nhỏ như vậy làm sao chạy được đến khu rừng này?"
Đêm dài dài đằng đẵng, Tề Bảo Nhi lại không dám ngủ, đành phải bắt chuyện với tiểu tử này.
Hài tử liếc nhìn nàng, cái miệng nhỏ nhắn hơi cong lên: "Ta ở thôn trang gần đây, lúc đang chơi bên bờ vực mới trượt chân ngã xuống."
Tề Bảo Nhi mở to hai mắt.
Tiểu hài tử từ sườn đồi cao như vậy rơi xuống?
Oa..., nó cũng thật may mắn!
May mắn có con báo kia làm đệm cho, nếu không cục bột trắng trẻo này đã rơi thành cái bánh thịt rồi...
Haizz, xem ra muốn ra khỏi rừng rậm sương mù này, từ sườn đồi đó leo lên là nhanh nhất...
Trong lòng nàng âm thầm tính toán.
Ba lô của nàng đã có sẵn trang bị leo núi.
Có lẽ ngày mai phải xem thử xem có thể leo lên trên vách núi này được không.

Lúc ở hiện đại, nàng đã được học qua kĩ thuật leo núi, có leo hơn mười tầng cao ốc cũng không mệt.
Sườn núi này dựng thẳng từ trên xuống dưới nhưng cũng không làm khó được nàng.
Chỉ là còn phải mang theo tiểu tử này.
Vác thêm một người trên lưng không biết có lên được hay không?
Nàng liếc qua tiểu tử kia, thấy hắn cứ gật gà gật gù, có vẻ đang rất buồn ngủ
Nàng bật cười, tiểu hài tử quả nhiên là không chịu được mệt mỏi.
Tiểu tử này tuy thông minh lại cổ quái, nhưng rất hợp ý nàng.
Thấy tiểu tử khó chịu, lòng nàng mềm nhũn, vuốt vuốt đầu hắn: "Cục bột, cậu vào trong lều vải ngủ đi?"
"Vậy còn ngươi?" Đôi mắt trong suốt mở to.
"Ta phải gác đêm, rừng rậm này nhiều dã thú, không thể để cho lửa tắt..." Giọng Tề Bảo Nhi phát ra kèm theo bất đắc dĩ cùng mỏi mệt.
Nàng cũng rất muốn ngủ, nhưng nơi này chỉ có hai người một lớn một nhỏ, nàng tự nhiên không thể để cho tiểu hài tử gác đêm.
Tiểu tử chép miệng: "Nhưng mà ta đói."
Hắn nói Tề Bảo Nhi mới nhớ mình cũng chưa ăn tối.
Nàng vốn định đi kiếm chút gì đó về ăn, nhưng lại không yên tâm để tiểu hài tử ở một mình.
Không khỏi thở dài: "Hay là ăn đồ ăn dự trữ vậy ."
Nàng lấy trong ba lô ra gói bánh khảo, đưa cho hài tử kia một khối.
Hắn nhìn nhìn vật nhỏ hình vuông, đôi mắt tràn đầy hiếu kỳ.
Nếm thử một miếng, hơi khô cứng, lại ngọt nhẹ... Khẽ nhíu mày. Lại là ngọt...
Bánh khảo hơi khô, Tề Bảo Nhi lấy ra bình nước du lịch uống vài ngụm.
Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt tiểu tử kia sáng rõ nhìn chằm chằm vào nàng.
Chính xác mà nói, là nhìn chằm chằm vào bình nước du lịch.
Tề Bảo Nhi tất nhiên biết nó tò mò cái gì. Nàng mỉm cười: "Cục bột, uống hớp nước đi."
Tiểu hài tử nhận lấy, uống vài ngụm. Ồ, nước vẫn còn ấm.
Hắn nhìn nhìn cái bình vừa kỳ lạ lại xinh đẹp này, lại ngó qua cái ba lô kì quái bên cạnh nàng, lông mày khẽ nâng lên, đôi mắt híp lại, khóe môi lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm.
Tề Bảo Nhi nhìn thấy vẻ mặt này của hắn, trong lòng sửng sốt.
Cái này... Cười như vậy thật sự không giống một tiểu hài tử...

Tiểu hài tử thấy Tề Bảo Nhi có chút giật mình.
Hắn làm mặt quỷ, cười hì hì nói: "Trên người ngươi thật sự có không ít đồ vật cổ quái. Cho tới giờ ta vẫn chưa từng thấy qua. Ngươi rốt cuộc từ đâu tới?"
Tề Bảo Nhi cười ha ha, gõ đầu nó: "Ta đã nói rồi mà, chuyện trước kia ta đã quên sạch rồi, cậu còn hỏi! Xú tiểu tử ăn nói không có tôn ti, mở miệng ra là ta với ngươi, tốt xấu cũng phải gọi ta là tỷ tỷ chứ."
Hài tử liếc nhìn nàng, phủi tay: "Được rồi, ta ăn no rồi, ta đi ngủ đây."
Hắn cười tủm tỉm chui vào lều vải.
Hừ, tiểu hài tử chết tiệt, bắt nó gọi một tiếng tỷ tỷ còn khó hơn lên trời!
Tề Bảo Nhi thở dài, bỏ thêm củi lửa.
Aizz, một đêm thức trắng đây.
Có lẽ nàng phải kiếm trò gì tiêu khiển để vượt qua đêm dài dằng dặc thôi.
Nàng sờ sờ túi áo.
May quá, may quá, điện thoại di động của nàng vẫn còn.
Tuy ở thời đại này không có tín hiệu, nhưng nàng vẫn có thể chơi game đấy.
Máy của nàng sử dụng pin năng lượng mặt trời, không phải sợ sẽ hết pin.
Trên điện thoại nàng đã cài đặt sẵn hơn mười trò chơi, nàng chọn vài trò thú vị chơi tiếp...
Một đêm dài nhạt nhẽo trôi qua.
Tề Bảo Nhi chưa muốn ngủ, nhưng nàng quá mệt mỏi.
Hừng đông vừa lên, nàng đã ngủ gật tại chỗ.
Lều vải được vén lên, tiểu hài tử bước ra.
Tề Bảo Nhi ngồi đó, đầu úp vào đầu gối ngủ say.
Hắn không khỏi cười nhẹ một tiếng, nữ tử cổ quái này, hắn đi khắp tam giới cũng không gặp được người thứ hai như nàng.
Nhất là đồ đạc của nàng.
Mỗi thứ hắn đều chưa từng thấy, chưa từng nghe, không biết lai lịch, xuất xứ của chúng thế nào...
Nghe thấy tiếng động, cơ thể Tề Bảo Nhi khẽ nhúc nhích.
Có vẻ như nàng sắp tỉnh lại.
Tiểu hài tử khẽ nhíu mày.
Hắn giơ tay lên, một luồng ánh sáng trắng bắn vào giữa trán Tề Bảo Nhi.
Miệng Tề Bảo Nhi lẩm bẩm một tiếng, lại gục xuống ngủ tiếp.
Tiều hài tử cười nhẹ một tiếng.
Hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, đôi mắt hiện lên một vòng hào quang.

Nơi chân trời phía đông, tia sáng đầu tiên xuất hiện. Cơ thể tiểu hài tử cũng có biến hóa kinh người!

Một luồng ánh sáng nhu hòa bao phủ lấy người hắn.

Đến lúc ánh sáng dần tản đi, hài tử đã biến mất, đứng ở đó là một vị bạch y nam tử. Mái tóc đen nhánh xõa tung, làn da nõn nà dưới ánh rạng đông như trân như ngọc. Lông mày hắn như vầng trăng khuyết, giữa trán có ấn kí hình tia chớp đỏ.Như tuyết đọng lại trên bông mai hồng nở rộ, đẹp đến rung động, mê hoặc lòng người.

Đôi mắt hắn đen như hắc ngọc, lúc thâm sâu như biển, lúc thanh tịch, long lanh mê người. Môi đỏ như ráng chiều, ánh lên ý cười như có như không làm cả người vừa lười biếng lại có phần diêm dúa lẳng lơ. Nhưng khí phách mạnh mẽ tỏa ra từ người hắn làm cho lòng người cảm thấy khiếp sợ, không dám khinh thường dò xét.

Hắn vươn bàn tay trắng như ngọc ra, vuốt nhẹ khuôn mặt của Tề Bảo Nhi.
Khóe môi lộ ra một nụ cười châm chọc: "Tiểu nha đầu, còn muốn bắt bản tọa gọi ngươi là tỷ tỷ ư, bản tọa lớn hơn ngươi rất nhiều đó..."

Hắn vừa nhẹ nhàng nhấc tay, thân mình Tề Bảo Nhi liền tà tà bay lên. Lặng yên không một tiếng động bay vào trong lều: "Tiểu nha đầu, ngươi để bản tọa có một giấc ngủ ngon, bản tọa cũng cho ngươi nghỉ ngơi thoải mái một chút."

Tay vừa nhấc, một đạo ánh sáng như mũi nhọn bắn thẳng hướng chân trời.

Một lát sau, một ánh sáng tím, một ánh sáng màu xanh lam từ phía chân trời bay tới, trong giây lát dừng lại nơi này.

Đó chính là hai nam nhân, một người một thân mặc màu áo đen, thanh thoát mà nhanh nhẹn như loài dơi trong bóng đêm. Một người một thân mặc áo màu lam, tao nhã giống như một thư sinh.

Lúc này dáng vẻ hai người vội vàng mà đến, vừa nhìn thấy nam tử áo trắng thì trên mặt liền lộ ra vẻ kinh hỉ.

Nam tử áo đen bước nhanh lên phía trước: "Vương, đã để người bị kinh động, là thuộc hạ bảo vệ không chu toàn, thuộc hạ đáng chết. Xin vương trách phạt!"

Người áo lam cũng nhanh chóng cúi mình nói: "Vương, hôm qua hai người thuộc hạ được hồng sứ giả sử dụng mật âm báo tin khẩn cấp, nói vương bị Tử Vân Môn đánh lén, bọn thuộc hạ vội gấp rút đi ngay. Nhưng, tìm kiếm suốt dọc đường mà không cảm nhận được vương khí, thuộc hạ vô dụng, đến tận bây giờ mới..."

Hắc y nam tử nhịn không được nói tiếp: "Vương, người ẩn mình ở một nơi bí mật như vậy, bọn Tử Vân Môn sao lại tìm được người?"
Rồi nhìn xung quanh một chút, nói: "Kiểm Hồng và Hoàng Vũ sao lại không ở bên cạnh bảo hộ vương?"

Hóa ra nam tử áo trắng này đúng là ma quân ma giáo Nguyệt Vô Thương.
Hơn một trăm năm trước hắn thống nhất ma giáo khi đó đang chia thành năm bè bảy mảng.
Lập nên Ảo Ảnh cung, tại vị đã được trăm năm.
Kiểm Hồng, Hoàng Vũ, cùng với hai người Thanh Phong và Lan Đào này chính là tâm phúc đắc lực của hắn.
Nguyệt Vô Thương có một bí mật, mỗi hơn một trăm năm hắn sẽ bị biến thành trẻ con một lần, sau khi biến thành trẻ con thì tất cả công lực sẽ mất hết.
Mấy năm nay Tử Vân môn cầm đầu cái gọi là chính đạo, như nước với lửa cùng ma giáo. Mà bên trong ma giáo cũng có rất nhiều ma đầu như hổ rình mồi với vị trị ma quân của hắn. Cho nên công phu giữ bí mật của hắn vô cùng tốt, người biết chuyện chỉ có bốn người thân cận này mà thôi.
May mắn là căn bệnh này mỗi lần phát tác chỉ kéo dài gần một ngày.
Một ngày sau sẽ khôi phục như thường. Cho nên mỗi lần đến lúc căn bệnh sắp phát tác, hắn đều để lại hai người tâm phúc ở ma cung xử lý mọi việc hằng ngày.
Chính hắn lại mang hai người còn lại tìm một nơi tuyệt mật để lẩn trốn.
Chờ đến khi căn bệnh phát tác xong thì lại đi ra.
Hôm qua chính vì việc này nên hắn mới trốn đến nơi đây, tuy rằng chỗ này là địa bàn của Tử Vân môn.
Nhưng chỗ này hoang vu, bình thường ít có người đặt chân tới.
Ngày hôm qua không biết tại sao mà lại đụng phải tứ đại trưởng lão của Tử Vân môn tới đây tuần tra.
Kiểm Hồng không cẩn thận đã làm bại lộ hành tung.
Một hồi đại chiến qua đi, Kiểm Hồng và Hoàng Vũ đều chết dưới tay tứ đại trưởng lão.
Mà Nguyệt Vô Thương lúc ấy vì đang mang bộ dạng là một đứa bé nên không bị tứ đại trưởng lão nhận ra.
Chỉ là bọn họ thấy hắn ở cùng với hai đại ma đầu nên đoán chắc rằng hắn cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì.
Bọn họ không tiện xuống tay với một đứa trẻ liền ném hắn xuống vách núi đen.
Có người nói sống hay chết đều nghe theo mệnh trời.
Lúc ấy tuy rằng Nguyệt Vô Thương đã mất hết công lực.
Nhưng rốt cuộc hắn cũng không phải người trần mắt thịt, huống chi lúc rơi xuống lại nện luôn lên người con báo kia.
Hắn còn sớm phát ra đại bộ phận sức lực để giảm tốc độ rơi. Cho nên thật ra hắn ngay cả một cọng lông cũng không mất, coi như thoát chết trong gang tấc......
Nghe được câu hỏi của Thanh Phong, đôi mắt của nam tử áo trắng trầm xuống:"Kiểm Hồng và Hoàng Vũ đã chết rồi. Có điều, bổn tọa sẽ không để cho hai người bọn hắn phải chết oan. Món nợ này ta nhất định sẽ đòi lại."

Hắn lại búng ngón tay, thản nhiên nói:"Bốn tên

trưởng lão lỗ mũi trâu của Tử Vân môn công lực hình như lại tăng lên không ít. Hôm qua bọn họ đột nhiên cùng đi đến nơi này, nhất định là có âm mưu gì đó, nhưng thật ra cũng chẳng có gì để điều tra."
Lan Đào khom người xuống nói:"Bẩm vương, chúng thuộc hạ khi đang tìm vương đã vô tình nghe được một tin tức."
Nguyệt Vô Thương nhướng mày:"Tin tức gì?"
Lan Đào nói:"Tử Vân môn năm nay chỉ nhận nữ đệ tử trên toàn Đường quốc, nghe nói bọn họ được trời chỉ bảo, nói có thiên nữ xuất hiện ở phía đông nam Đường quốc, đại khái tứ đại trưởng lão chính là vì chuyện thiên nữ này mà đến."

Thiên nữ?
Nguyệt Vô Thương liếc mắt nhìn cái lều nho nhỏ kia, chẳng lẽ là nha đầu này?
Lại lắc đầu, nếu nàng là thiên nữ được nhắc tới thì phải có tiên lực rất mạnh.
Nhưng nha đầu này đến một chút linh lực cũng không có.
Ngoại trừ hành vi có chút cổ quái thì chẳng thấy có gì khác thường......
Thanh Phong cũng thấy được cái lều linh lung khéo léo kia, hình như, trong đó có một người đang ngủ.
Trên mặt hắn hiện lên tia nghi hoặc, tính hắn thẳng thắn, nhịn không được hỏi:"Vương, đây là......"
Nguyệt Vô Thương cười cười:"Một con người nho nhỏ mà thôi. Không cần để ý đến nàng. Hai người các ngươi về cung trước, đề phòng yêu vương khác làm loạn."
Lan Đào sửng sốt:"Vương không quay về sao?"
Nguyệt Vô Thương chợt cười vô cùng sáng lạn. Nhưng ý cười lại không đến đáy mắt:"Tử Vân môn làm ta mất đi hai đại hộ pháp, món nợ này nếu không đòi lại thì làm sao ta có thể ngủ yên được?"
Lan Đào ngẩn ngơ:"Ý của vương là?"
Nguyệt Vô Thương mỉm cười:"Bọn họ không phải muốn thu nhận đệ tử sao? Đây đúng là cơ hội tốt để đi đùa giỡn Tử Vân môn."
Lan Đào hoảng sợ:"Ý của vương là muốn trà trộn làm một đệ tử bình thường của Tử Vân môn? Điều này sao có thể? Các trưởng lão của Tử Vân môn đều đã từng đấu qua với vương. Chỉ sợ nếu ngài đến bọn họ nhất định sẽ nhận ra. Rất mạo hiểm!"
Nguyệt Vô Thương nheo mắt lại, cười dài nói:"Việc này quá dễ."
Ngón tay bắn ra, một đạo bạch quang hiện lên.
Hai người Lan Đào chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, một nữ tử áo trắng bỗng xuất hiện.
Ngũ quan tinh xảo, da thịt mịn màng, đôi mắt lưu ly sáng ngời, khóe môi hơi cong, trong ý cười lại lộ ra mấy phần quyến rũ.

Một khuôn mặt đẹp đến kinh tâm động phách, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Một thân quần áo trắng phấp phới trong gió, cả người nhìn qua quyến rũ mà lạikhông dung tục.
"Sao hả? Ta thế này chắc không ai nhận ra được phải không?"
"Bọn họ không phải đang tìm kiếm thiên nữ sao? Lão tử ta liền giả mạo một phen! Ta muốn khiến cho Tử Vân môn bọn hắn long trời lở đất, báo mối thù ngày hôm qua."
Trong đôi mắt xinh đẹp của Nguyệt Vô Thương loé lên vẻ tàn nhẫn.
"Nhân tiện, lão tử cũng muốn xem xem rốt cuộc ai là thiên nữ." Trong đôi mắt hắn loé lên chút mưu mô.
"Tính đi tính lại vẫn rất có lợi cho ma giáo của chúng ta, giết nàng cũng là một ý hay. Tóm lại là phải khiến cho thiên nữ của bọn họ không được yên ổn." Nguyệt Vô Thương tươi cười vô cùng sáng lạn.
"Vương, việc này rất mạo hiểm! Ngài là ma quân của chúng ta, sao có thể mạo hiểm?......Nhỡ đâu bị bọn họ phát hiện thì sẽ không xong đâu."
Lan Đào hơi nhíu mày.
Nguyệt Vô Thương nheo mắt cười:"Yên tâm, đám lỗ mũi trâu của Tử Vân môn kia miễn cưỡng lắm mới có thể đấu lại với ta một trận, những người khác...... Hừ, bổn tọa nếu muốn đi, bọn họ có thể ngăn được ta sao?",
Hắn lại cúi đầu nhìn lướt qua cái lều nhỏ của Tề Bảo Nhi, khóe môi lộ ra một nụ cười xấu xa.
Chậm rãi tiêu sái bước đến, mở cái ba lô khiến cho hắn vạn phần tò mò ra.
Nheo mắt nhìn mấy thứ bên trong.
Ôi, tất cả những thứ này, đại bộ phận là hắn chưa từng thấy qua, vậy thì không khách khí nữa!
Hắn sờ soạng trên người, lấy ra một cái túi nhỏ xấu xí.
Chọn lựa mấy thứ trong ba lô của Tề Bảo Nhi.
Hắn đem nào là kính viễn vọng, la bàn, cốc giữ ấm, bật lửa, bút bi, kẹo cao su, mấy thứ khác nữa rồi ném toàn bộ vào trong cái túi nhỏ của mình.
Lại thấy bên trong có một cái hộp nhỏ nặng nặng, làm từ thuỷ tinh trong suốt.
Bên trong có một vài viên gì đó tròn tròn, màu sắc rực rỡ.
Đổ tất cả ra, cái này, chẳng lẽ là thuốc?
Quên đi, nha đầu này mang nhiều thứ như vậy cũng không dễ dàng gì, thôi cứ để lại cho nàng cái bình này vậy.
Thuốc này dù sao cũng không thể tùy tiện uống

Hai thuộc hạ kia của hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn chủ thượng luôn cao quý không vướng bụi trần của mình giờ phút này lại giống một tên thổ phỉ càn quét ba lô của người ta.....

Gió bắt đầu thổi mạnh

Cái túi nhỏ của Nguyệt Vô Thương không biết làm từ thứ gì. Cho nhiều thứ linh tinh vào như vậy mà vẫn cứ như cũ to bằng một bàn tay.
Chọn mãi đến cuối cùng, cái ba lô to đùng vốn đang căng phồng của Tề Bảo Nhi cũng chỉ còn lại một bộ phi hổ trảo leo núi và một hộp thuốc dự phòng. Giống hệt một cái khinh khí cầu bị chọc thủng cái “Xèo”.
Nguyệt Vô Thương vỗ vỗ cái ba lô kia, xác định là không còn càn quét được gì nữa. Lúc này hắn mới cảm thấy thoả mãn lười biếng duỗi thắt lưng.
Tốt rồi, bọc hành lí của nha đầu kia đã giảm bớt không ít.
Nàng xinh xắn lanh lợi như vậy, không cần phải vác nặng như con ốc sên.
Hắn làm cái chuyện tốt này, coi như là báo đáp ơn cứu mạng của nha đầu kia đi......
Hắn thuận tay đặt cái túi nhỏ vào trong tay áo.
Rồi lại cười tủm tỉm vẫy hai thuộc hạ:"Các ngươi có thể về Ảo Ảnh cung được rồi, mà trước khi về, cảnh cáo một chút lũ tiểu yêu quanh đây, đừng đến quấy rầy vị cô nương này nghỉ ngơi."
Nhìn thoáng qua Tề Bảo Nhi đang ngủ say sưa:"Tiểu nha đầu, bổn tọa nghĩ cho ngươi chu đáo như vậy, ngươi không cần phải quá cảm kích ta đâu."
Ha ha cười, tay áo phất lên rồi biến mất.

......

"Cô nương, tỉnh lại đi."

"Cô nương, tỉnh lại đi nào."

Tề Bảo Nhi đang ngủ mơ thấy mình đang du đãng trong một vườn hoa.
Trước mắt bỗng nhiên có một con ruồi rất to bay tới ong ong lượn quanh nàng.
Nàng không chịu nổi quấy nhiễu, vung tay lên tát con ruồi mắng:"Cút!"
Cái tát này của nàng vô ý dùng tới TaeKwonDo. Đánh ruồi bọ bách phát bách trúng, dễ như trở bàn tay.
Nhưng không hiểu sao con ruồi to kia lại linh hoạt như thế, cái tát này vỗ hụt vào không khí.
Không chỉ như thế, con ruồi kia còn bỗng nhiên vươn một bàn tay to ra, giữ chặt cổ tay nàng. Khiến một cái tát khác của nàng lại không thành công.
"Yêu quái a!" Tề Bảo Nhi cả kinh, mở bừng mắt ra.
Trước mắt là khuôn mặt phóng đại của một người.
Mày rậm mắt sáng, mũi cao mặt chữ điền, đôi môi khẽ nhếch......
Choáng váng! Ruồi bọ mà lại có khuôn mặt của một đại thúc!
Tề Bảo Nhi nhảy dựng lên.
Nàng nhảy quá gấp, suýt nữa thì đập mặt với vị đại thúc kia.
May là khuôn mặt kia đã lui về phía sau ba thước mới tránh khỏi vận mệnh bị va chạm vào nhau.
Cái "mặt đại thúc" kia nhíu nhíu mày:"Cô nương, ngươi làm sao vậy?"
Giọng nói trầm ổn mà có sức hút.

Tướng mạo của hắn chắc là không đến mức doạ người như vậy chứ? Sao vẻ mặt cô nương này lại như gặp quỷ thế?
Tề Bảo Nhi bị dọa đến toát mồ hôi lạnh, cả người cũng hoàn toàn tỉnh táo lại.
Lúc này mới thấy rõ làm gì có ruồi muỗi gì chứ? Trước mắt chính là một vị đại thúc trung niên. Mặc một thân trường bào màu thiên thanh, đang khẽ cau mày nhìn nàng.
Tề Bảo Nhi sửng sốt một chốc.
Nếu nói là nhìn thấy đứa nhỏ kia thì nàng còn có chút hoài nghi về việc mình xuyên không thì bây giờ khi thấy vị đại thúc mặc cổ trang này, một chút hoài nghi kia cũng tan thành mây khói .
Nàng hơi nhíu nhíu mày, rồi mới nhớ ra là mình đã qua đêm ở đây với một tiểu hài tử.
Bản thân nàng thật sự không chịu đựng được nữa nên đến lúc gần hừng đông đã làm một giấc......
Ủa, trong rừng rậm này chẳng phải là không có bóng người sao? Vậy người trước mắt này là ai?
Chẳng lẽ mình đang ngủ thì được người ta cứu?
Nàng không kìm lòng được đánh giá xung quanh một chút, rừng rậm vẫn là rừng rậm.
Cái lều du lịch của mình vẫn còn nguyên xi,ơ, đứa nhỏ kia đâu?! Sao lại không thấy?! Đây, nam tử áo trắng đang đứng ở trước lều đưa lưng về phía nàng là ai? Hắn đang nghiên cứu lều của nàng sao?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp