"Ở tiệc giao hữu, thường nói chuyện về chủ đề gì với các cô gái?"
"À, phong cách ăn mặc sẽ để lại ấn tượng ban đầu vô cùng quan trọng với các cô gái, nên chọn trang phục như thế nào?"
Cách 2 ngày nữa mới đến tiệc giao hữu, Uyển Lãng Thiên đã rất căng thẳng, lên mạng tìm một đống tư liệu tham khảo.
"Hạ Vũ Đình, cậu không căng thẳng tí nào sao? Tuy là tôi cũng không tính tìm bạn gái ở tiệc giao hữu, nhưng nghĩ đến phải tán gẫu với các cô gái, thì liền lo lắng mình nhạt nhẽo, nói sai các kiểu."
Uyển Lãng Thiên hâm mộ nhìn Hạ Vũ Đình, đại thiếu gia này có giống như một tiền bối có kinh nghiệm phong phú, tỏ ra rất lười nhác.
"Căng thẳng chứ..."
Ở cùng với cậu, lúc nào tôi cũng thấy rất căng thẳng, chỉ cố giả vờ bình tĩnh mà thôi."
Không thể để lộ sự căng thẳng của tôi, không thể để cậu nhìn thấu tâm trạng của tôi được.
Trong lòng Hạ Vũ Đình đang nghĩ như vậy liền lỡ miệng nói ra luôn, thật ra anh căn bản không biết cái mà Uyển Lãng Thiên hỏi là chuyện về tiệc giao hữu.
Hạ Vũ Đình trả lời với vẻ mặt ung dung, không hề có sức thuyết phục!
"Cậu muốn ăn cái gì? Bibimbap của tiệm này khá ngon, mì hải sản cũng được, nhưng mà hơi cay, cậu có thể ăn cay không?"
Hạ Vũ Đình đẩy thực đơn mà anh đã nghiên cứu rất lâu cho Uyển Lãng Thiên, chỉ một vài món trong đó.
Uyển Lãng Thiên nghi ngờ từ nãy đến giờ Hạ Vũ Đình căn bản là không nghe thấy anh nói cái gì, chỉ tập trung tinh thần nghiên cứu nên ăn gì.
"Hơi cay một tí thì ăn được, gọi mì hải sản đi."
Uyển Lãng Thiên liếc nhìn giá cả một cái, ưu tiên chọn mì hải sản rẻ hơn.
Hạ Vũ Đình nhăn mày, gọi phục vụ tới, lập tức gọi món: "Hai bibimbap bò, một bánh rau củ chiên và hai canh nội tạng bò."
Uyển Lãng Thiên ngơ người, nặn ra một nụ cười lúng túng: "Một mình cậu ăn hai phần bibimbap à? Mì hải sản của tôi đâu? Có cần tôi tự mình gọi không?"
Còn nói là cộng sự tốt cơ đấy! Lại còn ngồi vào cùng một bàn ăn cơ đấy! Gọi một bữa ăn thôi có cần phải tách riêng ra gọi không?
Uyển Lãng Thiên khinh bỉ nhìn Hạ Vũ Đình, giơ tay chuẩn bị gọi người phục vụ lại.
Hạ Vũ Đình bắt lấy tay anh: "Làm gì? Tôi gọi giúp cậu rồi, bibimbap bò và canh nội tạng bò."
"Có phải cậu bị lãng tai không? Rõ ràng là tôi nói muốn ăn mì hải sản!"
Uyển Lãng Thiên phát hiện hôm nay Hạ Vũ Đình nằm ngoài vùng phủ sóng!
Nói với cậu ta về việc chuẩn bị cho tiệc giao hữu, cậu ta nói gọi món; bảo cậu ta gọi mì hải sản cho anh, cậu ta lại gọi bibimbap cho anh.
"Gần đây cường độ luyện tập rất cao, lòng hiếu thắng của cậu lại cao như vậy, hai hôm trước không phải là còn bị đau dạ dày sao? Trong khoảng thời gian này, dạ dày nhạy cảm và yếu ớt, không nên ăn đồ cay, nên ăn thực phẩm bổ sung protein."
Hạ Vũ Đình thành khẩn nói, vẻ mặt đầy lo lắng.
Gì đây, anh đang lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử sao?
Hạ Vũ Đình nghĩ cho anh như vậy, thế mà trong lòng anh lại lén lút oán trách cậu ta.
"Anh em, anh em tốt!"
Để chứng minh bản thân cũng có tình nghĩa anh em với Hạ Vũ Đình, Uyển Lãng Thiên quyết định giúp Hạ Vũ Đình kết bạn thành công ở tiệc giao hữu!
"Người anh em, chuyện yêu thầm này quá đau khổ. Khi ở tiệc giao hữu, tôi sẽ lau sạch hai mắt, cố gắng hết sức giúp cậu ghép đôi với một cô gái tốt, bắt đầu một cuộc tình ngọt ngào, nồng cháy!"
Phần hảo tâm này của Uyển Lãng Thiên đối với Hạ Vũ Đình mà nói thì cũng không phải điều xấu!
Hạ Vũ Đình giả vờ thích thú cười: "Thật sao? Vậy thì cậu không được giành với tôi."
"Trẻ con mới chọn, ngoài trừ cô gái ghép đôi với Nghiêm Thừa Phong, những cô gái khác tôi đều muốn."
Bởi vì, hôm tiệc giao hữu đó, tất cả các cô gái đều là tình địch của Hạ Vũ Đình tôi.
Nếu Uyển Lãng Thiên đã tự rơi mình vào lưới, chủ động đề nghị muốn giúp anh thoát ế, Hạ Vũ Đình liền thuận nước đẩy thuyền, cắt đứt khả năng Uyển Lãng Thiên tìm được bạn gái trong tiệc giao hữu.
Uyển Lãng Thiên cạn lời, chỉ thấy có lỗi với Tần Thanh Vân, nên cẩn thần thăm dò: "Thằng nhóc Tần Thanh Vân kia cũng muốn nhân cơ hội này thoát ế, hay là cậu để lại một người đi?"
"Cũng được thôi, nhưng cậu tuyệt đối không được tranh đoạt với tôi, được chứ, anh, em, tốt?"
Hạ Vũ Đình bá tay lên cổ Uyển Lãng Thiên, giọng điệu mập mờ, còn mang chút đe dọa, làm anh sợ đến mức vội vàng gật đầu: "Nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn cửu đỉnh, tứ man nan truy, không giành với cậu."
Hạ Vũ Đình hài lòng cười, nhẹ nhàng xoa đầu Uyển Lãng Thiên: "Thế mới ngoan, anh em tốt của tôi."
Anh em với nhau sẽ xoa đầu sao?
Uyển Lãng Thiên nhớ lại, Trương Phi và Quan Vũ[1] hình như chưa từng làm chuyện như vậy.
[1] Ai đã đọc và xem "Tam Quốc Diễn Nghĩa" chắc cũng biết, hoặc cũng đã từng nghe qua; Lưu Bị, Quan Vũ và Trương Phi kết nghĩa anh em, có quan hệ rất thân thiết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT