"Tiệc giao hữu? Tại sao tôi phải tham gia tiệc giao hữu?"

Lần đầu tiên Uyển Lãng Thiên chủ động mời hẹn hò, ban đầu Hạ Vũ Đình còn đắc chí muốn đồng ý.

May thay, Uyển Lãng Thiên đã nói ra sự thật trước khi anh đồng ý.

Hạ Vũ Đình vừa nghe đến tiệc giao hữu liền đen mặt, Uyển Lãng Thiên vội vàng giải thích: "Đương nhiên là tôi biết cậu rất nổi tiếng, duyên với phái nữ rất tốt, căn bản là không cần tham gia tiệc giao hữu. Nhưng mà do thiếu người, nên tôi tìm cậu cho đủ đầu người."

Lốp xe dự phòng? Thêm vào cho đủ đầu người?

Uyển Lãng Thiên không ngờ rằng, càng giải thích, sắc mặt của người trước mặt càng đen lại.

Nghĩ kỹ lại, đây là lần đầu tiên Hạ Vũ Đình đen mặt với chính mình.

Tiệc giao hữu là bãi mìn của Hạ Vũ Đình sao? Lẽ nào cậu ta từng bị tổn thương bởi một cô gái quen ở tiệc giao hữu?

"Nói thật với cậu, Tần Thanh Vân muốn giúp đàn anh của cậu ta tìm đối tượng, xem mắt một đối một thì quá tầm thường, không phù hợp với sở thích của giới trẻ, nên mấy cô gái kia mời một vài người bạn nữa, muốn cùng nhau giao hữu."

Dưới bầu không khí thoải mái và sôi nổi, cô gái có hứng thú với Nghiêm Thừa Phong chủ động tấn công, Nghiêm Thừa Phong cũng sẽ không cảm thấy quá cẩn trọng, tỷ lệ thành công rất cao.

"Cậu quan tâm đến đời sống tình cảm của đàn anh bạn cùng phòng của cậu như vậy?"

Miệng của Hạ Vũ Đình đầy mùi giấm, Uyển Lãng Thiên nhớ là buổi trưa cậu ta đâu có ăn giấm.

"Nói ra thì dài lắm, đời sống tình cảm của bản thân tôi còn chẳng quan tâm, nào có thời gian rảnh rỗi mà lo lắng người khác có bạn gái hay không? Là do Tần Thanh Vân quá phiền phức, nên tôi mới giúp đỡ."

Uyển Lãng Thiên trong lòng có chút tính toán.

Nghiêm Thừa Phong quá nhàn rỗi, ngày nào cũng huấn luyện đặc biệt cho Tần Thanh Vân; không phải là bên cạnh anh cũng có một anh chàng nhiều tiền nhàn rỗi sao?

Lợi dụng tiệc giao hữu này, nếu Hạ Vũ Đình thấy được một cô gái vừa mắt, thì sẽ không dính lấy anh cả ngày nữa, rồi cũng tự động buông tay Nghiêm Tiểu Linh.

Sau khi suy nghĩ kĩ càng, kéo Hạ Vũ Đình đi tiệc giao hữu chính là một mũi tên trúng hai con nhạn, làm ít công to!

"Ồ, nghe giọng điệu này, cậu muốn đời sống tình cảm sao?"

Hạ Vũ Đình cũng đang tính toán, đến gần, nhìn chăm chú vào mắt Uyển Lãng Thiên, hỏi cậu với một chút mong đợi và một chút trêu đùa.

Câu hỏi này khiến Uyển Lãng Thiên không biết phải trả lời như thế nào.

Là một chàng trai 20 tuổi bình thường, đương nhiên là anh muốn hẹn hò ngọt ngào với người mình thích, muốn có đời sống tình cảm chứ.

Nhưng mà, anh luôn cảm thấy Hạ Vũ Đình đang đào hố cho anh.

Uyển Lãng Thiên cảnh giác hỏi lại: "À, cậu thì sao? Xem ra cậu cũng không có đời sống tình cảm gì, mỗi ngày đều rất rảnh rỗi."

"Tôi? Tôi có mà. Mặc dù vẫn trong giai đoạn yêu thầm, nhưng cũng coi là có đời sống tình cảm."

Khuôn mặt Hạ Vũ đình khi nói đầy ngọt ngào, Uyển Lãng Thiên có cảm giác bực bội không giải thích được.

Cậu có đối tượng yêu thầm? Vậy thì tìm người đó giúp cậu diễn kịch lừa Tôn Nhất Minh đi, tại sao lại lôi người vô tội là tôi đây xuống nước?

Hừ, xem ra là rất trân trọng đối tượng yêu thầm này, không muốn đối tượng yêu thầm chịu một chút oan ức, không dám bảo đối tượng yêu thầm diễn kịch cùng cậu ta.

Uyển Lãng Thiên ấn ngực, không hiểu sự đau lòng phức tạp này là có ý gì.

Đáng ra phải tức giận mới đúng, nhưng anh lại cảm thấy hơi đố kị, hơi hâm mộ.

Người được Hạ Vũ Đình trân trọng, lặng lẽ thích kia thật hạnh phúc.

Sẽ là ai đây? Nghiêm Tiểu Linh?

Không hợp logic lắm, Nghiêm Tiểu Linh đã nửa công khai tỏ tình với cậu ta rồi, tất cả mọi người đều biết Nghiêm Tiểu Linh thích cậu ta.

Nếu đối tượng yêu thầm của Hạ Vũ Đình là Nghiêm Tiểu Linh, thì là tình đầu ý hợp, nên lập tức yêu đương rồi.

À, người Hạ Vũ Đình yêu thầm là một người khác, không phải Nghiêm Tiểu Linh!

Vậy thì, cậu ta không phải là tình địch của anh nữa?

"Nhìn không ra cậu lại là người có tình yêu khá, trong sáng? Ha ha, yêu thầm cơ, nói đúng ra thì không thể tính là đời sống tình cảm mà? Đối phương không biết, là cậu đơn phương mà thôi."

Uyển Lãng Thiên huých khuỷu tay vào Hạ Vũ Đình, cười hì hì nhìn anh.

Hạ Vũ Đình hăng hái đón lấy cái nhìn của cậu, đến gần hỏi: "Cậu đang khen tôi sao? Hay là cậu thích người có tình yêu trong sáng?"

Thích? Thích ai?

Uyển Lãng Thiên cảm thấy mạch não của mình có vấn đề rồi.

Hạ Vũ Đình hỏi anh "có phải thích người có tình yêu trong sáng hay không", phản ứng đầu tiên của anh chính là, "Hạ Vũ Đình đang hỏi anh có thích cậu ta không à?"

"Nói tóm lại, cậu phải đi đó, tôi tính cả cậu rồi!"

Uyển Lãng Thiên sợ bị cậu ta phát hiện ra bản thân đỏ mặt, nên vội vàng đứng dậy, hấp tấp chạy đi.

"Biết rồi, cậu đi đâu, tôi đều sẽ cùng cậu đi đó."

Hạ Vũ Đình cao giọng hét lên ở phía sau, Uyển Lãng Thiên chạy càng nhanh hơn suýt nữa thì tông vào cột đèn bên đường.

Dáng vẻ cậu ấy bỏ chảy như một con hamster nhỏ đang sợ hãi, Hạ Vũ Đình chỉ cảm thấy cực kỳ đáng yêu, cảm xúc yêu thầm gần như không thể che giấu được nữa rồi.

Uyển Lãng Thiên, tôi không chắc yêu thầm có được tính là một loại đời sống tình cảm hay không.

Nhưng tôi có thể khẳng định, yêu thầm cậu từ lâu đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play