Uyển Lãng Thiên mặt đầy đắc ý: Tôi đã nghe được lời khen của mọi người rồi, nhưng đáng tiếc, tôi đã có người trong lòng!
"Nhìn đi, tôi rất được nữ sinh hoan nghênh, Nghiêm Tiểu Linh khẳng định sẽ tiếp nhận lời tỏ tình của tôi."
Uyển Lãng Thiên tự tin đầy mình, mang điệu bộ "chờ tôi chiến thắng trở về", đập vào vai Tần Thanh Vân một cái.
Tần Thanh Vân có chút hiểu biết sở thích của các nữ sinh, hảo tâm nhắc nhở người anh em siêu thẳng nam của mình.
"Gầy?"
Uyển Lãng Thiên đối với loại văn hoá này dốt đặc cánh mai, nhìn chính mình một cái, rồi nở nụ cười: "Người anh em, cậu cũng không phải chưa từng nhìn thấy cơ bắp của tôi, mà vẫn không biết sao, tôi là điển hình của kiểu mặc quần áo thì trông gầy, cởi quần áo thì có cơ bắp đấy."
Tần Thanh Vân vừa uống một ngụm sữa chocolate, suýt nữa thì phun ra, vội vàng xua tay làm sáng tỏ: "Tôi nhìn qua liền quên, đối với thân thể cậu không có ấn tượng gì, còn nữa tôi là thẳng đó."
"Cái gì mà thẳng với cong, không phải đàn ông nên có thể thẳng có thể cong, biết co biết dãn à?"
Uyển Lãng Thiên còn đang bối rối về tính chính xác trong việc dùng từ, thì cách đó không xa một cô gái xinh đẹp, thanh tú hướng gió đi tới, anh liền vội vàng chạy tới, còn không quên quay đầu vẫy tay với Tần Thanh Vân.
"Nghiêm Tiểu Linh tới rồi! Không nói nhảm với cậu nữa, chờ tối nay tôi mời ăn cơm chó."
Tần Thanh Vân vừa hút sữa vừa lắc lắc đầu: "Bấm tay tính toán, sợ là tôi ăn không được cơm chó này."
Uyển Lãng Thiên là sinh viên đặc cách tuyển sinh vào ngành Thể thao, nhưng sau khi nhập học lại nộp đơn vào khoa Tài chính, nói rằng ngành này dễ tìm bạn gái trong trường, về sau dễ tìm việc.
Vì điều này mà Lâm Ma vương của Học viện Thể thao tức đến nỗi đập vỡ bàn của văn phòng Khoa Tài chính. Nhưng mà, Uyển Lãng Thiên lại nhìn trúng Nghiêm Tiểu Linh. Cô gái này nổi tiếng yêu thể thao, gia nhập vào đài phóng viên chính là để theo dõi và đưa tin về các môn thể thao.
Vì Uyển Lãng Thiên đã ra khỏi hố rồi, mà Nghiêm Tiểu Linh vẫn ở trong hố, nghe nói còn yêu thích một vận động viên trong hố.
( Hố ở đây là thể thao đó =☽)
Tần Thanh Vân làm gì cũng được việc, nhất là đi hóng hớt. Vì vậy, sớm đã dự đoán được việc tỏ tình của Uyển Lãng Thiên lành ít dữ nhiều.
Tuy nhiên, bản thân biết quá nhiều cũng không sao, nhưng mà Uyển Lãng Thiên không thể biết quá nhiều.
Nếu không thì làm gì có kịch hay mà xem, làm gì có dưa mới để ăn?
Tần Thanh Vân chăm chú nhìn Uyển Lãng Thiên đang tỏ tình ở đằng xa kia: Kịch hay bắt đầu, chuẩn bị ăn dưa!
Nghiêm Tiểu Linh vẻ mặt khó xử, nói gì đó với Uyển Lãng Thiên liền quay người bỏ chạy.
"Oa, còn chưa đến một phút liền bị từ chối? Tuyệt đối phá kỷ lục tỏ tình bị cự tuyệt của trường nha, người anh em! Nghiêm Tiểu Linh thực sự là một người con gái hào hiệp, thẳng thắn."
Tần Thanh Vân nín cười, khoác tay lên vai người anh em tốt của mình.
Uyển Lãng Thiên tức đến nỗi hai mắt đỏ bừng, đẩy Tần Thanh Vân ra: "Chính cái miệng đen này của cậu, lại đem bạn bè tốt là tôi đây tức đến chạy đi rồi thì cậu nên cô đơn đến già."
"Được, bị từ chối cũng hết cách, xem ra Nghiêm Tiểu Linh thích một người trong đội cầu lông là thật rồi."
Uyển Lãng Thiên nắm lấy cổ của Tần Thanh Vân lắc mạnh: "Thằng ranh này, cậu đã biết từ lâu rồi? Tại sao không nói cho tôi? Làm tôi mất mặt như thế".
"Từ bỏ dễ dàng như vậy? Cậu không phải từ mẫu giáo đã thích người ta à? Nhiều năm như vậy rồi không gặp nhau, không dễ dàng gì mới thi vào cùng một trường đại học. Đây không phải duyên phận thì là gì?"
Tần Thanh Vân căng thẳng mà thuyết phục, đương nhiên không phải là để anh em thoát ế, mà là để tiếp tục ăn dưa nha!
"Nói cũng đúng, nói không chừng tên nhãi kia đánh cầu lông không giỏi bằng tôi! Dựa vào cái gì mà phải chắp tay nhường Tiểu Linh cho hắn?"
Uyển Lãng Thiên xốc lại tinh thần chiến đấu, Tần Thanh Vân mỉm cười.
Dùng phép khích tướng với Uyển Lãng Thiên lần nào cũng thành công.
Tần Thanh Vân lại giả bộ buồn rầu: "Có thể đánh cầu lông không tốt bằng cậu, nhưng mà ngoại hình, chiều cao, thành tích học tập, có lẽ cậu bị người ta vượt qua bảy tám con phố rồi. À, còn có gia thế bối cảnh!"
Khi nói, Tần Thanh Vân còn cố ý đánh giá Uyển Lãng Thiên với ánh mắt đày ẩn ý.
Uyển Lãng Thiên có dáng người mảnh khảnh, thường bị người ta nói là không giống sinh viên đặc cách tuyển vào ngành Thể thao, da có phơi nắng như thế nào cũng không bị đen, không dùng kem dưỡng da mà vẫn mềm mại, trắng nõn; thời còn học cấp 3, đã làm các bạn học nữ rất ghen ghét, hâm mộ.
Quả thật, là một người đàn ông, không đủ oai hùng vạm vỡ, nhưng nói đến gia thế bối cảnh?Uyển Lãng Thiên cười tự mãn, thầm nghĩ, bản thân cũng tính là có một cái mạnh như tên kia đấy chứ.
Dù sao thì nhà họ Uyển cũng được coi là "danh gia vọng tộc" đi, ba cũng đã có chút tên tuổi ở giới y học, mẹ cũng ca sĩ phái thực lực lui vòng trong danh dự.
Tên bạn xấu Tần Thanh Vân này lại xua xua tay: "Không, không, không! Trong nhà Hạ Vũ Đình người ta có mỏ!"
Hạ gia điều hành một loạt các xí nghiệp, nhà máy dược phẩm, bệnh viện, trường học, nhãn hiệu trang phục, mỹ phẩm, công ty điển ảnh và công ty thu âm.
Thua rồi! Uyển Lãng Thiên sống không còn gì luyến tiếc, tự nhận mình là người xui xẻo, khi gặp phải vừa sinh ra đã cầm kịch bản bá đạo tổng tài, không có cơ hội chiến thắng, hãy từ bỏ tiểu Linh đi!
Thế gian này thiếu gì gái?* Cần gì phải chiến đấu tới cùng với một tình địch mà mình không thể thắng nổi?
Uyển Lãng Thiên không dễ dàng gì mới thuyết phục được bản thân từ bỏ mối quan hệ còn chưa kịp nảy mầm đã bị giẫm bẹp này, thì Tần Thanh Vân lại nghĩ ra một ý tưởng tồi tệ: "Xét từ các loại phần cứng phần mềm hiện tại, thì cậu không thể thắng được Hạ Vũ Đình, nhưng mà cậu có thể ngăn cản cậu ta cùng Tiểu Linh yêu đương mà, đây không phải cũng là bảo vệ tình yêu của cậu à?"
"Ngăn cản kiểu gì? Nói trước nha, phóng hỏa giết người, bắt cóc giam lỏng, tôi tuyệt đối không làm!"
"Cậu ta đang khẩn cấp tìm đồng đội đánh cầu lông đôi, cậu không phải đánh cầu lông rất giỏi sao?"
"Cái gì? Bảo tôi làm đồng đội cùng tình địch? Cùng hắn ta luyện tập, thi đấu? Tôi lại cũng không phải Lôi Phong*, tôi còn ước gì hắn ta thi đấu thua, để Tiểu Linh thật vọng với hắn, thì làm sao tôi có thể làm đồng đội với hắn, giúp hắn thi đấu thắng được!"
(Lôi Phong: là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân Dân Trung Hoa, được mô tả là một người lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui, đã làm rất nhiều việc tốt và nhất là chuyên cần học tập "Tuyển tập Mao Trạch Đông". Chính vì Mao Trạch Đông đã dùng hình ảnh của anh tuyên truyền phong trào "noi theo tấm gương đồng chí Lôi Phong").
Uyển Lãng Thiên đây tuyệt đối không cúi đầu, không ngờ tình địch lại tìm tới cửa trước, còn mang theo vũ khí! Vợt cầu lông? Hình như còn là một thương hiệu đắt tiền!
Không đúng, đó không phải là vấn đề, vần đề là tại sao Hạ Vũ Đình lại vung vợt cầu lông, ánh mắt hung ác, hùng hổ đi về phía anh?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT