Tiệc quan hệ hữu nghị được tổ chức ở trong một phòng riêng đa chức năng, có thể hát, có thể ăn uống và chơi trò chơi, mà Hạ Vũ Đình chiếm ưu thế về mọi thứ.

Người độc chiếm mic là cậu ta, người dạy các cô gái chơi trò chơi là cậu ta, người chụp ảnh tự sướng cùng với các cô gái cũng là cậu ta.

Bộ dạng này của Hạ Vũ Đình làm gì có chỗ nào giống người chưa từng tham gia tiệc giao hữu?

Uyển Lãng Thiên và Tần Thanh Vân chết lặng người, chỉ có Nghiêm Thừa Phong mặt vô cảm xúc uống nước trái cây.

"Này, anh em, cứ tiếp tục như thế này không được! Tối nay là để tìm đối tượng cho đàn anh ma quỷ của tôi, mà tất cả các cô gái đều vây quanh một mình Hạ Vũ Đình, cảm giác tồn tại của đàn anh bằng không luôn!"

Tần Thanh Vân không nói, Uyển Lãng Thiên cũng không phát hiện Nghiêm Thừa Phong vẫn còn ở trong phòng.

Nghiêm Thừa Phong đang làm gì vậy?

Anh ta đang cẩn thận chọn thịt, hải sản, rau và trái cây, sau đó đem đĩa thức ăn tổng hợp này đưa đến trước mặt Tần Thanh Vân: "Cậu ăn mấy cái này, đừng có ăn linh tinh, tôi khó khăn lắm mới giúp cậu kiểm soát được lượng mỡ và calo trong cơ thể."

"Được rồi, tôi sẽ ăn, anh mau đi nói chuyện phiếm với Tiểu Vân đi, chủ động đi chứ."

"Tại sao tôi phải trò chuyện cùng cô ta? Cô ta là giám khảo của cuộc thi điền kinh hay là người phụ trách cuộc thi sao?"

Nghiêm Thừa Phong vẻ mặt nghiêm túc, nhưng Uyển Lãng Thiên lại nhìn anh ta với ánh mắt nhìn người bệnh.

Đáng thương, Tần Thanh Vân quả thực rất đáng thương, sao lại có thể gặp phải một vị đàn anh đầu óc không bình thường vậy?

Sợ là bệnh không nhẹ, và đương nhiên, bản thân anh cũng gặp phải một tên.

Uyển Lãng Thiên trợn mắt nhìn Hạ Vũ Đình, bệnh thần kinh.

Hát thì hát, sao cứ phải hát mấy bài đau lòng, làm người rơi lệ, rốt cuộc là muốn gây ấn tượng với mấy cô gái đến mức nào đây?

"Em hỏi anh yêu em sâu đậm đến nhường nào, anh yêu em..."[1] Hạ Vũ Đình vừa hát vừa đi về phía Uyển Lãng Thiên.

[1] đây là bài 月亮代表我的心-邓丽君/ Ánh trăng nói hộ lòng tôi của Đặng Lệ Quân, mọi người nên nghe thử, rất hay ạ. Và cũng nên nghe bản của Trương Quốc Vinh nữa nhé, cảm xúc rất khác đấy.

Bài hát cũ như vậy, không phải là muốn lôi anh lên hát cùng đấy chứ?

Uyển Lãng Thiên đột ngột đứng dậy: "Tôi đi toilet."

"Tôi cũng đi!" Hạ Vũ Đình lập tức ném micro, vui vẻ đi theo.

Tần Thanh Vân nhìn, một cơ hội tuyệt vời!

"Nào, để tôi giới thiệu với các bạn, đây là Nghiêm Thừa Phong, tuyển thủ ma[2], mẫu mực của đội điền kinh chúng tôi! Nhân tài ưu tú!"

[2] Tần Thanh Vân định nói là 魔鬼/móguǐ/-ma quỷ, nhưng sửa miệng nói là 模范/mófàn/-mẫu mực, hai từ này đồng âm chứ mó.

Tiểu Vân là sư muội của Học viện Thể Thao, mới là sinh viên năm hai, từ năm nhất đã bắt đầu để ý tới Nghiêm Thừa Phong.

Cô ấy có ấn tượng tốt với Nghiêm Thừa Phong, nhưng nhìn dáng vẻ người sống chớ đến gần của anh ta thì không dám tiếp cận, cũng không có cơ hội.

Tần Thanh Vân tưởng rằng Nghiêm Thừa Phong sẽ từ chối người ở cách xa ngàn dặm, nhưng không ngờ anh ta lại nghiêm túc chào hỏi!

"Xin chào sư muội, tôi là sinh viên năm ba của Học viện Thể Thao, đội trưởng đội điền kinh, đã có người mình thích rồi."

Câu cuối cùng đó là hoàn toàn không cần thiết!

Tần Thanh Vân vừa uống một ngụm nước liền lập tức phun ra, đang định tìm khăn giấy thì Nghiêm Thừa Phong ở bên cạnh đã đưa cho anh một tờ giấy, thì thào nói: "Cẩn thận. Người đàn ông đến nước cũng không uống hẳn hoi được thì không thể chạy nhanh được."

Chuyện gì cũng có thể liên hệ được với việc chạy, đúng là chỉ có Nghiêm Thừa Phong! Hơn nữa tôi bị sặc là do anh mà ra cả.

Tần Thanh Vân yên lặng liếc nhìn Nghiêm Thừa Phong.

Thẳng nam sắt thép mà tôi quen biết sao có thể đột nhiên thốt ra lời không cần thiết như này?

Cũng không tính là không cần thiết? Bởi vì Tiểu Vân có ý với anh ta, đang giới thiệu "đối tượng" cho anh ta, vì vậy với tư cách là một người đàn ông có trách nhiệm, anh ta phải giải thích trước rằng mình đã có đối tượng?

Nhưng mà, Nghiêm Thừa Phong có đối tượng sao?

Tần Thanh Vân tin rằng cả đội điền kinh, không, cả Học viện Thể Thao cũng không có ai biết chuyện này.

Điều khiến Tần Thanh Vân sửng sốt và không thể chấp nhận được là Nghiêm Thừa Phong – người trong đầu chỉ có "chạy", thế mà thoát ế trước anh!

Bị ai giành mất danh hiệu thoát ế trước thì cũng không nên bị Nghiêm Thừa Phong đi trước một bước!

Tiểu Vân sững sờ hồi lâu, sau đó thở phào nhẹ nhõm, may mà bản thân vẫn chưa tỏ tình, rồi vội vàng che giấu quá khứ: "À, đàn anh có đối tượng rồi sao? Là người của trường đại học khác ư? Hình như là chưa từng gặp trong Học viện?'

Nghiêm Thừa Phong còn đang loay hoay không biết miêu tả người mình thích như thế nào thì người bên cạnh đột nhiên vỗ tay một cách khó hiểu.

Vẫn chưa thua! Anh vẫn chưa thua Nghiêm Thừa Phong, tên thẳng nam sắt thép, trong đầu chỉ có chạy này! Tần Thanh Vân trong lòng đắc ý đến mức thốt ra một câu.

"Ố ồ, đó không tính là thoát ế ha ha."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play