“Vậy bây giờ thì sao?”
Anh đang khom lưng đặt chăn gối lên sô pha, nghe thấy cô hỏi như vậy, liền có chút bất ngờ mà khựng lại: "Nãy giờ, cũng đã trôi qua một tiếng rồi, chẳng nhẽ cô không nghĩ ra biện pháp nào hay sao?”
Cô đang ngồi xếp bằng trên giường, bị anh hỏi ngược lại liền cứng họng, một lúc lâu sau tức giận trả lời: "Mới tắm rửa chắc bị nước vào đầu, nên không nghĩ ra được không?”
Anh nghe vậy liền bật cười, ngồi xuống sô pha, chân rụt lại, ngã sang bên cạnh, nằm xuống.
Anh đặt tay gối ra sau gáy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đèn chùm trên trần nhà, thở dài: "Còn có thể làm sao bây giờ, ngày mai sẽ đi dọn nhà, đồ đạc của tôi ít, trước tiên đi dọn đồ của tôi, sau đó sẽ qua dọn đồ của cô, còn phải đi tìm người dọn vệ sinh lại một chút.”
Chỉ cần nghĩ thôi, cũng có thể thấy một núi công việc đang chờ hai người.
Cô cũng thở dài, ngửa ra sau nằm trên giường, nghe thấy anh lười biếng nói với cô: "Nhớ tắt đèn.”
Vừa dứt lời, trong căn phòng liền vang lên tiếng tách tách, bóng tối ngay lập tức bao trùm lấy toàn bộ căn phòng.
Anh xoay người, nghe thấy cô bỗng nhiên lại nói: "Ở nhà mình thì còn dễ làm, chờ ghi hình thì làm sao bây giờ? Bây giờ tôi hơi hối hận, tôi không nên đồng ý.”
Lúc ghi hình chương trình, khẳng định sẽ không có một cái ghế sô pha để ở trong phòng ngủ, đến lúc đó...
Hai người sẽ phải thay phiên nhau trải sàn?
Ôn Kiến Sâm cười lớn, ngữ khí trêu chọc: "Chúc mừng cô, rốt cục cũng phát hiện ra vấn đề.”
Hãy ủng hộ nhóm dịch nhé
Rõ ràng hai nhà Bùi Ôn đã bỏ ra rất nhiều tiền bạc để thành lập công ty, còn có Nghiêm gia góp vốn, vì sao phải tiết kiệm tiền trong một chương trình truyền hình thực tế nhỏ này chứ? Title của vợ chồng nhà giàu tất nhiên có thể hấp dẫn lưu lượng truy cập, nhưng ngẫm lại so với sau khi anh và cô gia nhập chương trình, đều sẽ gây phiền toái cho các bên, như vậy mời người khác vẫn thuận tiện hơn mà?
Dù sao anh và cô cũng không phải không thể thay thế, có thể mời một đôi vợ chồng vốn đã nổi tiếng, về phần cát - xê của khách mời, thật sự không khó, còn có thể cùng vị Nghiêm phu nhân hào phóng kéo tài trợ mà.
Nhưng hết lần này tới lần khác lại chỉ đích danh hai người, Bùi Xuân Thời còn đích thân đến, cùng Ôn Kiến Thiện khuyên bảo bọn họ, không biết còn tưởng rằng đây là chuyện hệ trọng gì.
Chuyện xảy ra khác thường tất có yếu. Đáng tiếc Bùi Đông Nghi bị tiền tài che mắt, ngay cả anh cũng bị vạ lây.
Bùi Đông Nghi lúc này suy nghĩ rõ ràng, buồn bực muốn chết, liên tục thở dài vài tiếng.
Ôn Kiến Sâm trong tiếng thở dài của cô lại xoay người, phát ra tiếng ngọ nguậy.
Cũng không biết cô nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên lẩm bẩm một câu: "Ôn Kiến Sâm, anh nói chương trình này, không phải là vì tác hợp chúng ta... Mới làm ra đấy chứ?”
Không ai trả lời câu hỏi của cô.
Cô nghiêng đầu một cái, nhìn về phía anh, lại chỉ nhìn thấy bóng lưng anh ngủ nghiêng.
Vì thế cô trốn vào trong chăn, lại thở dài, hẳn là không phải, cho dù cô không hiểu nữa, cũng biết làm một tiết mục hao phí rất lớn, Ôn Kiến Thiện cùng Bùi Xuân Thời cũng không phải ngốc, làm sao có thể vì hai người bọn họ mà đặc biệt làm tiết mục.
Hãy ủng hộ nhóm dịch nhé
Bởi vì muốn chuyển nhà, ngày hôm sau Bùi Đông Nghi cùng Ôn Kiến Sâm dậy rất sớm, cơ hồ là bảy giờ đồng hồ báo thức vừa vang lên, bọn họ liền ngồi dậy.
Trầm mặc hoàn thành việc rửa mặt, ném gối đầu trên sô pha trở lại giường, chăn gấp lại bỏ vào tủ, Ôn Kiến Sâm còn trực tiếp nằm trên giường một chút, làm rối loạn ga giường, tạo ra hiện tượng có người từng ngủ.
Bùi Đông Nghi nhìn muốn nói lại thôi, một lúc lâu sau mới nói: “Không phải anh nói mọi người đều biết sao... Tại sao anh lại phải tốn nhiều tâm tư để che giấu như vậy?”
“Để chứng minh rằng tôi lừa dối họ là nghiêm túc." Ôn Kiến Sâm chậm rãi đáp, từ tủ quần áo lấy ra một chiếc áo sơ mi ngắn tay, mặc bên ngoài áo thun.
Bùi Đông Nghi: "......" Anh không nóng sao?
Họ một trước một sau đi xuống dưới nhà, chị Tống nhìn thấy bọn họ, chào hỏi:
"Ông chủ ra ngoài chạy bộ rồi, hai người có muốn ăn sáng trước không?”
Kiến Sâm lắc đầu: "Chúng tôi sẽ ra ngoài ăn sáng, chị nói với bố tôi một tiếng giúp nhé.”
Chị Tống vâng một tiếng, sau đó lại vội vàng đuổi theo: “Vậy buổi trưa và buổi tối hai người không về ăn cơm sao?”
“Buổi tối sẽ về ăn." Ôn Kiến Sâm cũng không quay đầu lại đáp, trực tiếp đi vào gara dưới lòng đất.
Bùi Đông Nghi vẻ mặt mờ mịt cũng đi theo anh, thẳng đến khi lên xe mới bỏ xuống tâm trạng đã ngơ ngác của mình: "Chúng ta thực sự ra ngoài ăn sáng sao?”
“Lấy cớ mà thôi, chúng ta sẽ đi chuyển nhà." Ôn Kiến Sâm cúi đầu thắt dây an toàn, trả lời hợp lý.
Bùi Đông Nghi mặt ngẩn ra, nhìn anh bằng ánh mắt đáng thương.
Anh ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của cô, khó hiểu hỏi: “Cô thật sự muốn đi ăn sáng sao?”
Dừng một chút, anh nghiêm túc đưa ra một lời hứa: "Lần sau nhất định sẽ dẫn cô đi ăn.”
Bùi Đông Nghi: "..."
Bữa sáng cuối cùng được ăn ở cửa tiểu khu mà anh hiện đang ở, trong tiệm ăn sáng đơn sơ chỉ có bảy tám cái bàn nhỏ, nhưng lại có rất nhiều món phong phú, nào là sữa đậu nành, bột ruột bánh bao, mì vân nuốt, thậm chí còn có bánh vàng gà gạo nếp, nếu bày thêm vài cái, kỳ thật cũng giống như một nhà hàng phục vụ bữa sáng rồi.
"Ăn đi, đừng khách khí." Ôn Kiến Sâm đưa cho cô một đôi đũa dùng một lần.
Bùi Đông Nghi lấy một chén tôm tươi, trước tiên uống hai ngụm canh, sau đó cắn một viên vân nuốt một miếng, vị của miếng tôm tươi ngập trong khoang miệng, mùi thơm của hải sản tươi ngon, thực sự khó mà diễn tả.
"Hương vị thật không tệ." Cô có chút kinh hỉ, ăn hết cả canh đám mây, mới hỏi Ôn Kiến Sâm: "Bình thường anh đều ăn sáng ở đây sao?”
Anh lắc đầu: "Phần lớn là mua mang đi, đến văn phòng ăn, ăn không hết liền để đó, buổi trưa tiếp tục ăn.”
“Bình thường anh rất bận rộn đúng không?” Bùi Đông Nghi hỏi, cũng là quen biết anh, cô mới biết được thì ra công việc của bác sĩ sẽ bận rộn như vậy, bận đến mức ngay cả ăn một bữa cơm ngon cũng thành xa xỉ.
Ôn Kiến Sâm vẫn nói: "Thói quen thôi.”
Bùi Đông Nghi nghe vậy ồ một tiếng, cũng không biết phải nói cái gì mới tốt, đành chọn im lặng mà ăn sáng.
Ăn sáng xong đã là chín giờ rưỡi sáng, Ôn Kiến Sâm dẫn Bùi Đông Nghi băng qua đường, đi vào tiểu khu đối diện.
Hãy ủng hộ nhóm dịch nhé
Đây là một khu dân cư rất bình thường, thậm chí có chút cũ kỹ, cây xanh làm cực kỳ bình thường, cũng không có công viên trò chơi cho trẻ em và chỗ tập thể dục, hành lang thậm chí có vẻ có chút bức bách, ánh sáng không tốt lắm.
Bùi Đông Nghi kinh ngạc hỏi: "Anh sống ở đây, có ổn không vậy?”
Anh bật cười: "Có gì không ổn chứ, tôi chỉ ở một mình, nhiều lúc đây chỉ là nơi trở về ngủ, hơn nữa cô hãy nhìn vị trí của khu này đi, nếu căn nhà này đem bán cũng là số tiền không hề nhỏ.”
Anh dơ ra mấy ngón tay, lộ ra bộ dáng có chút đắc ý: "Tám trăm vạn, lúc tôi mua mới ba bốn trăm vạn, chỉ cần chuyển nhượng liền kiếm được bốn năm trăm vạn.”
Bùi Đông Nghi nghe vậy nhất thời ồ một tiếng, hưng trí bừng bừng truy hỏi: "Anh còn có bao nhiêu căn nhà như vậy? Có định đem bán không?”
“Không bán." Ôn Kiến Sâm quyết đoán lắc đầu: "Nơi này cách bệnh viện chúng tôi lái xe chỉ cần bảy tám phút, nếu không kịp trở về ngôi nhà bên kia, tôi còn có thể đến đây ngủ một đêm, có ngốc mới đem bán.”
Bùi Đông Nghi lập tức thở dài, tỏ vẻ rất đồng cảm với anh: "Ngôi nhà đang ở của tôi cũng vậy, ngay sát bên cạnh trường học, đi bộ cũng có thể đến nơi.”
Thấy cô tựa hồ có chút mất mát, Ôn Kiến Sâm liền nhắc tới chuyện khác: "Kỳ thật căn nhà này có giá trị không nhiều lắm, dù sao phòng ở cũ, hơn nữa vốn là phòng học, giá cả rẻ như vậy, ban đầu cũng không tiện nghi cho lắm, tôi ở Nam Sơn bên kia có một căn, lúc mua hơn hai vạn một căn, cô đoán xem bây giờ tăng lên bao nhiêu rồi?”
Bùi Đông Nghi bị lời nói của anh hấp dẫn lực chú ý, nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Nam Sơn sao? Bên kia bây giờ muốn mười vạn một căn, phải không? Tôi nhớ đoạn thời gian trước Hạng Vân cũng nhắm một biệt thự bên kia, còn oán giận giá nhà tăng quá nhanh.”
Kiến Sâm gật đầu: "Đúng vậy, đều là nhờ khu vực đó đang được quy hoạch lại và phát triển.”
Vừa dứt lời, thang máy liền dừng ở vị trí tầng chín, cửa thang máy mở ra, Ôn Kiến Sâm đè nút, ý bảo Bùi Đông Nghi đi trước.
Bùi Đông Nghi đi ra mới phát hiện, căn hộ ở đây là một thang bốn hộ, trong hành lang đặt đồ đạc, tương đối chật chội.
Ôn Kiến Sâm nói cho cô biết rất nhiều người ở đây là vì con cái đọc sách tiện lợi mua nhà: "Tầng này ngoại trừ tôi, ba nhà còn lại đều là có con đi học.”
Vừa dứt lời, chỉ thấy một trong những cánh cửa bên kia thang máy mở ra, từ bên trong đi ra một mẹ một con, đứa nhỏ khoảng bảy tám tuổi, mặc váy công chúa, mẹ cũng rất trẻ, váy hai dây màu đen tương đối thời thượng gợi cảm, lộ ra xương quai xanh tỉ mỉ cùng mắt cá chân nhỏ xinh, mái tóc uốn sóng lớn màu hạt dẻ buông xuống trước ngực, càng làm nổi bật da thịt lộ ra trong không khí.
Cô ta nhìn thấy Ôn Kiến Sâm và Bùi Đông Nghi sửng sốt một chút, trực tiếp đi tới, dùng ngữ khí rất quen thuộc hỏi Ôn Kiến Sâm: "Bác sĩ Ôn, đây là ai vậy?”
Thanh âm nũng nịu, có chút tức giận, ủy khuất mà người thường khó có thể phát hiện, Bùi Đông Nghi lại thoáng cái liền nghe ra, nhịn không được mở to hai mắt, ngoan ngoãn, những lời này nên đổi lại cô nói mới đúng?
Ôn Kiến Sâm giống như không phát hiện ra gì, đưa tay ôm bả vai Bùi Đông Nghi, kéo cô đến bên cạnh mình, giới thiệu: "Đây là vợ tôi.”
Không giới thiệu tên cô, cũng không giới thiệu đối phương với Bùi Đông Nghi là ai, tựa hồ là anh cảm thấy không cần thiết.
Đối phương cắn môi khiếp sợ: "Thật sự là... Bác sĩ Ôn, anh thực sự đã kết hôn rồi sao? Tôi tưởng những lời anh nói trước đây đều là bông đùa mà thôi.”
Hãy ủng hộ nhóm dịch nhé
Kiến Sâm thần sắc ôn hòa cười cười: "Ai lại lấy chuyện này ra đùa giỡn."
“Vậy..." Đối phương do dự một chút, hỏi: "Đây là...Vợ anh có muốn ở lại đây không?” Nói xong lộ ra nụ cười khoái chí, lại có chút chờ mong: "Như vậy thì quá tốt, tôi có thể hẹn vợ anh cùng nhau uống trà chiều không?”
Anh quay đầu nhìn cô một cái, thấy ánh mắt cô đang dần mất hết nhẫn nại, liền có chút muốn cười, lắc đầu nói: "Không phải, vợ tôi đã quen ở nhà lớn, bên này ở không thoải mái, hơn nữa công việc của cô ấy cũng rất bận rộn, không có thời gian uống trà chiều.”
Nói xong anh gật đầu chào, liếc mắt nhìn đứa nhỏ bên cạnh cô ta, lại nhìn đồng hồ trên cổ tay một chút: "Thời gian này cháu nhỏ phải đi học rồi chứ. Vậy chúng tôi không làm mất thời gian của cô nữa.”
Nói xong xoay người mở cửa, đẩy bả vai Bùi Đông Nghi cùng cô vào nhà, trở tay đóng cửa lại, đối phương một tiếng cách đã bị chặn lại ở ngoài cửa.
Bùi Đông Nghi lúc này mới nhịn không được hỏi: "Cô ta là ai vậy, hai người rất thân thiết sao?”
Ôn Kiến Sâm vừa mới thay giày xong, nghe tiếng ngẩng đầu nhìn qua, thấy cô đang trưng ra vẻ mặt truy hỏi, bộ dạng như hổ rình mồi chờ anh thành thật khai báo, vốn muốn trêu chọc cô, nhưng lại nghĩ đến quan hệ của bọn họ, vẫn là quên đi.
"Một người hàng xóm bình thường, đầu năm chuyển tới đây, mẹ đơn thân mang theo một đứa bé, không có gì qua lại, cũng chính là gặp mặt chào hỏi, người khác nói chuyện với tôi, tôi cũng không tiện không để ý tới người khác."
Anh nghiêm túc giải thích mối quan hệ của mình với vị hàng xóm kia và nói: "Đừng lo lắng, tôi sẽ dọn đi ngay, sẽ không gặp lại nhau đâu.”
Bùi Đông Nghi bĩu môi: "Nhưng giọng điệu của cô ta nói chuyện với anh không giống không quen, có phải cô ta có ý với anh không?”
Lời này hỏi thẳng, Ôn Kiến Sâm trầm mặc một chút, cảm thấy không dễ trả lời.
Một lúc lâu sau mới lắc lắc cổ tay: "Có thể... Cô có nhận ra điều gì đó không?”
Bùi Đông Nghi nhìn về phía cổ tay anh, vỏ vàng đồng, dây đeo da cá sấu màu nâu sẫm, là một chiếc đồng hồ của Giang Thi Đan Đốn, giá thị trường khoảng một trăm năm mươi vạn.
Cô trầm mặc mười mấy giây, nhịn không được khuyên nhủ: "Sau này anh đổi một chiếc đồng hồ rẻ hơn chút đi, chiếc này giá trị cũng lớn quá rồi đấy.”
Người đàn ông có thể tùy tiện đeo một chiếc đồng hồ bảy chữ số trên tay, tài sản tất nhiên sẽ thuộc dạng kếch sù, mặc dù ở cùng một chỗ với anh có nguy hiểm, có thể đối phương có gia đình, có thể đồng hồ của đối phương là giả, nhưng đôi khi ở trước mặt là một con số rất lớn, thì con người sẽ không mấy vững tâm.
Ôn Kiến Sâm: "..."
Bùi Đông Nghi nói rất nghiêm túc, cô thậm chí nghĩ đến một khả năng khác: "Anh đeo đồng hồ đắt tiền như vậy để đi làm, nếu bị bệnh nhân và người nhà nhận ra, anh nói bọn họ có thể cảm thấy đồng hồ của anh là lừa tiền của bọn họ mua hay không?”
Ôn Kiến Sâm nghe vậy trong lòng rùng mình: "Cô nói đúng, trở về tôi sẽ đổi đồng hồ.”
Đổi sang một chiếc khác mà ít bị chú ý hơn.
Bùi Đông Nghi nói xong một câu này, đi giúp anh thu dọn đồ đạc muốn chuyển đi, ngoại trừ quần áo, cơ bản đều là sách, còn có máy tính cùng máy in cá nhân, hai người chạy qua chạy lại vài lần, đem tất cả đồ đạc đều chuyển vào trong xe của anh.
Sau đó tắt tất cả các nguồn điện, khóa cửa lại, khi xuống lầu gặp một người phụ nữ lớn tuổi, đối phương nhận ra Ôn Kiến Sâm, chào hỏi anh: "Bác sĩ Ôn đi chơi à, cô gái xinh đẹp này là ai vậy?”
Hãy ủng hộ nhóm dịch nhé
Anh cười mỉm đáp: "Đây là vợ tôi, dì Trần, tôi muốn về nhà ở rồi, sau này sức khỏe dì có không tốt, nhớ đến bệnh viện tìm tôi, hoặc là gửi tin nhắn cho tôi, hoặc là wechat.
Dì Trần kinh ngạc nói: "Chuyển đi rồi sao, thật đáng tiếc.”
Xong lại nói: "Bất quá cũng đúng, là muốn về nhà ở cùng vợ, phải có người bên cạnh chăm sóc chứ.”
Nói đến đây dì Trần đột nhiên dừng lại, ngượng ngùng liếc mắt nhìn Bùi Đông Nghi một cái: "Xem tôi lại lải nhải rồi này, dù sao cũng chúc hai người trăm năm hạnh phúc nha.”
Dì Trần nói với Ôn Kiến Sâm mấy câu rồi rời đi, Bùi Đông Nghi lúc này nhịn không được hỏi: "Lời của dì là có ý gì?”
Ôn Kiến Sâm quay đầu, thấy vẻ mặt tò mò của cô, tựa như đang hóng hớt chuyện hay, nhất thời lại muốn trêu đùa.