Cuối tháng sáu, nhiệt độ ngày càng tăng cao, thời tiết nắng nóng kéo dài, nhiệt độ cao liên tục, khiến cho không khí ở thành phố phía nam càng thêm oi bức, ngột ngạt hơn.
Vào lúc 12h40’ trưa, tại khu vực làm việc của y tá khoa cấp cứu của Bệnh viện Phụ sản Dung Y, y tá trực vừa chỉnh lý hồ sơ điều dưỡng, vừa chửi bới: “Không phải nói sắp có bão tới sao? Rồi gió ở đâu cơ chứ?”
“Bão hình thành mất khá nhiều thời gian, hơn nữa chẳng may bão đến không hạ nhiệt, mưa giống như nước sôi, thì cũng vô ích thôi.” Một người đồng nghiệp đang tranh thủ ăn cơm đáp một câu, ngẩng đầu nhìn mấy vị bác sĩ đang từ trong phòng cấp cứu đi ra.
Đi ở giữa chính là chủ nhiệm khoa ngoại thần kinh và phẫu thuật thần kinh đến hội chẩn, bên cạnh chủ nhiệm tay cầm kẹp hồ sơ bệnh án, là bác sĩ có thâm niên nhiều năm của khoa cấp cứu mời đến hội chẩn - Ôn Kiến Sâm.
Anh cao gầy, dáng người thon dài, áo blouse trắng mặc trên người anh vừa vặn, bên trong lộ ra cổ áo sơ mi cùng nút cà vạt chỉnh tề, dưới vạt áo là quần tây tối màu, toàn bộ nam bác sĩ trong bệnh viện đều mặc như vậy, nhưng từ phong thái của anh chẳng khác nào hạc giữa bầy gà, đặc biệt nổi bật ưu tú.
Hãy ủng hộ nhóm dịch nhé
Suy cho cùng vẫn là bởi khuôn mặt đẹp.
Vầng trán cao rộng với mái tóc bồng bềnh nổi bật, chân tóc và tóc mai đều được chải chuốt kỹ càng, khuôn mặt ưu tú, càng khiến cho khuôn mặt nam thần ấy càng thêm xuất chúng.
Đôi mắt lộ ra ngoài khẩu trang phảng phất như hạt ô liu hoàn mỹ đầy đặn, khóe mắt tròn trịa, thoạt nhìn thần thái sáng láng, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên.
Chủ nhiệm khoa ngoại thần kinh vỗ vỗ bả vai anh: “Đều là người một nhà, cậu còn khách khí với tôi sao.” Ôn Kiến Sâm cười đưa chủ nhiệm đến hội chẩn, quay đầu nói với học trò phía sau: “Cậu mau gửi thông báo chuyển khoa, rồi đưa bệnh nhân lên phòng bệnh đi.”
Vẻ mặt của mấy người học trò hết sức khó xử: “Nhưng vừa rồi khi gọi điện hỏi, bọn họ nói không có giường ạ…”
Ôn Kiến Sâm lườm cậu ta một cái, lộ ra vẻ mặt hận không thể rèn sắt thành thép: “Sao cậu lại khờ khạo như vậy chứ, vừa rồi chủ nhiệm không phải chưa tới sao? Nếu bây giờ cậu gọi lại thì sao? Chỉ cần nói giám đốc cho phép gửi là được mà!” Nói đến đây anh dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: “Cái gì gọi là không có giường cơ chứ, chẳng qua là không muốn thu nhận bệnh nhân, đều là thủ đoạn mưu mô cả, nghĩ tôi không biết sao?”
Hãy ủng hộ nhóm dịch nhé
Làm việc ở phòng cấp cứu, ai mà chẳng phải đấu trí với khoa nội trú, nên tính cách của nhau đều bị đối phương nắm rõ.
Cậu học trò đi gọi điện thoại để nhờ mở vận chuyển trong bệnh viện, Ôn Kiến Sâm đi vào phòng khám ngoại trú, thấy chỉ có một vị bác sĩ đang tiếp bệnh nhân, liền mở máy tính đối diện anh ấy ngồi xuống.
Ngay lập tức, có một người bệnh nhân đi đến: “Bác sĩ, tôi thấy trong người không được khỏe lắm, anh có thể kiểm tra giúp tôi được không?”
Sau khi thăm khám cho bệnh nhân, lúc kê đơn thuốc, anh mới rảnh để hỏi đồng nghiệp ngồi đối diện mình: “Lôi Minh, hôm nay cậu không phải làm ca đêm, sao còn chưa về chứ?”
Lôi Minh đang vùi đầu kê đơn thuốc, nghe anh nói vậy liền thở dài: “Buổi chiều có bài giảng tim - mạch máu não, mời giáo sư Lục Hoan của bệnh viện não diễn giả, cậu không nhớ sao?”
Ôn Kiến Sâm lúc này mới nhớ đến chuyện này, tổng thư ký kiêm thư ký giảng dạy Từ Văn Bân trong nhóm khoa đã nhắn tin, nhất thời anh ngồi ngẫm nghĩ một chút.
“Tôi có thể quẹt thẻ không? Nếu được, tôi sẽ cho Tiểu Lưu…”
“2 điểm, nhưng cậu hãy bỏ suy nghĩ đó đi, tôi nghe Tiểu Trương nói lần này nói lần này là trưởng khoa Ngụy của các cô ấy quẹt thẻ tín chỉ, cậu cảm thấy cô ấy có thể để cho học trò lao động không?" Lôi Minh một câu liền phá vỡ tính toán tỉ mỉ của anh.
Tiểu Trương là vợ anh ta, nhân viên của khoa y tế và giáo dục của bệnh viện.
Ôn Kiến Sâm nhất thời thở dài: "Nhưng hôm nay là ngày tôi trực, tôi cũng không thể đi được, haiz thôi quên đi.”
Vừa dứt lời, cửa phòng khám vang lên hai tiếng gõ, Ôn Kiến Sâm quay đầu nhìn qua, là Lý Tuấn Ba khoa ngoại cấp cứu.
"Bác sĩ Lý có việc gì?" Ôn Kiến Sâm cười hỏi một câu.
Lý Tuấn Ba gật gật đầu, hỏi: "Hôm nay các anh là người trực vậy? Vừa mới có một bệnh nhân sáu mươi tuổi, lúc xuống dưới lầu lấy báo thì bị ngã, được hàng xóm phát hiện, sau khi tỉnh lại còn nhớ rõ chuyện đóng hộp báo, nhưng không nhớ là ngã trước hay là choáng váng trước, đi bộ tới, không có dấu hiệu định vị thần kinh, chỉ có vết trầy xước trên cánh tay và mặt, tôi còn chưa xử lý cho ông ta, các anh ai mau qua xem đi?”
Ôn Kiến Sâm đứng lên, đáp: "Hôm nay tôi trực, đi, đi xem một chút.”
Sau khi xem xong, anh quay qua nói với người nhà của bệnh nhân: "Ông ấy ngã như vậy có nghiêm trọng hay không, thì cần phải làm một chút xét nghiệm và CT đầu.”
Hãy ủng hộ nhóm dịch nhé
Con gái của ông lão không tình nguyện tiếp nhận phiếu khám bệnh, có thể là trong lòng cảm thấy khó chịu, lúc ra ngoài còn lẩm bẩm với bệnh nhân đang chờ ở bên ngoài: "Đến bệnh viện chính là như vậy, không thành vấn đề đều có thể nói ra vấn đề, có biện pháp gì chứ, nơi này là địa bàn của người ta..."
Ôn Kiến Sâm nghe xong cười cười, Lôi Minh lấy tờ đơn từ máy in, nói thẳng trước mặt các bệnh nhân khác: "À, cậu nói nếu CT tra ra không có việc gì, cô ấy sẽ nói cậu làm quá, hay là nói bức xạ có hại, lương tâm của bệnh viện công xấu?”
Ý cười trên mắt anh càng lộ rõ, cho dù cách 1 lớp khẩu trang cũng có thể nghe thấy tiếng cười của anh: “Tùy thôi, miễn sao người không có vấn đề gì là được rồi.”
Sau khoảng 20 phút, phòng khám tạm thời im lặng.
Ôn Kiến Sâm vừa xem điện thoại di động, vừa xoay bút.
___________________
Thành phố giữa trưa dường như vì nắng nóng, cũng trở nên chậm lại, so với các em nhỏ trường mầm non Thanh Nguyên số 5 đường Đông Trường, dưới sự thúc giục của giáo viên, bắt đầu ngủ trưa một lần nữa.
Đèn đỏ ở ngã tư bật sáng, Bùi Đông Nghi rụt trong bóng râm của ô che mặt trời, yên lặng chịu đựng hơi nóng bốc lên từ lòng bàn chân.
Trong lớp cô có một cậu nhóc giả vờ ngủ trưa, thừa dịp Dì Triệu và cô không chú ý, từ phòng ngủ chạy ra ngoài chơi, kết quả không cẩn thận té ngã, đau đến oa oa khóc lớn.
Bên kia đường có một hiệu thuốc lớn, đèn xanh bật sáng, Bùi Đông Nghi bước nhanh xuyên qua vạch kẻ đường, đi vào cửa hiệu thuốc, cơn gió điều hòa mát mẻ đập vào mặt, cô thở phào nhẹ nhõm.
"Bà chủ, lấy cho con hai hộp băng dán hoạt hình, càng đáng yêu càng tốt."
"Yo, Tiểu Bùi lão sư, có bạn nhỏ bị thương rồi sao?" Bà chủ vừa tìm cho cô một miếng dán sáng tạo, vừa cười hỏi.
Bùi Đông Nghi bất đắc dĩ cười cười: “Là không chịu ngủ trưa, một cậu bé không chú ý liền chạy ra ngoài, không cẩn thận ngã, còn muốn ghét bỏ bác sĩ Hoàng chúng ta cho không phải là phim hoạt hình sáng tạo.”
Lại nói tiếp cũng là dở khóc dở cười, tiểu tử ngoại trừ không thích ngủ thật sự không có tật xấu gì khác, chính là có chút thích chú ý, mẹ nó cách năm ba năm liền cùng Bùi Đông Nghi chửi bới.
Bà chủ cười: "Có thể đi học mẫu giáo ở trường của cô, xem ra điều kiện gia đình cũng khá giả, chú ý một chút là được, không có thói quen xấu là tốt rồi, nói đi cũng phải nói lại, trường của cô dạy dỗ tốt như vậy, thì cũng không có đứa trẻ xấu đâu.”
Con trai bà chủ tiệm thuốc trước kia cũng học ở trường mẫu giáo Thanh Nguyên, năm nay mới học lớp một, lúc trước cô cảm thấy Thanh Nguyên là một công viên nổi tiếng lâu đời, trường học lớn, chất lượng giảng dạy lại tốt, tuy rằng học phí tư thục đắt đỏ, nhưng không vào được một trường công lập nổi tiếng, vì để con được học trong môi trường tốt nhất, cô ấy cũng cắn răng chi trả khoản tiền học phí đắt đỏ của ngôi trường tư thục này.
Quả nhiên đứa nhỏ ở Thanh Nguyên ba năm, không chỉ cao cường tráng, so với mấy bé con nhà bên cạnh học mẫu giáo bình thường, càng tự tin, hoạt bát hơn, càng hiểu lễ phép, năng lực học tập cũng mạnh hơn rất nhiều, quả nhiên tiền nào của nấy.
Hãy ủng hộ nhóm dịch nhé
Bùi Đông Nghi trả tiền muốn đi, cô vội vàng giữ chặt: "Tiểu Bùi chờ một chút, tôi có một chuyện muốn hỏi cô một chút.”
Bùi Đông Nghi sửng sốt: "... Có chuyện gì vậy?”
Khi cô hoang mang, đôi mắt hạnh hơi trợn tròn, lộ ra thần thái tò mò, khuôn mặt trái xoan mang theo chút mập mạp của trẻ sơ sinh, giọng nói cũng mềm mại, thoạt nhìn tựa như cô bé mới tốt nghiệp.
Nhưng cô đã ở Thanh Nguyên năm năm, cũng được xem như lão làng rồi.
Bà chủ không coi cô là cô bé cái gì cũng không hiểu, thành tâm hỏi: "Là như vậy, hai vợ chồng chị cả tôi vừa mới từ Thân Thành chuyển về Dung Thành làm việc, con của hai người đó cũng đi theo bố mẹ, học kỳ sau muốn vào trường của các cô, không biết danh sách tuyển sinh năm nay có còn chỗ hay không vậy?”
Hóa ra là chuyện này.
Bùi Đông Nghi trên mặt lộ ra khó xử: "Bản tóm tắt tuyển sinh tháng năm phát hành, nhưng kỳ thật tết nguyên đán năm nay số lượng tuyển sinh của chúng tôi đã đầy, cô thật sự đã chậm một bước rồi.”
“Không phải là không có biện pháp, công tác điều động một chút là được mà.” Bà chủ thở dài, nhìn biểu tình của cô một chút, thăm dò nói: "Tiểu Bùi à, cô có biện pháp nào không?”
Nói xong không đợi Bùi Đông Nghi trả lời, vội vàng tiếp tục nói: "Chính là xin cô nói giúp vào 1 vài câu, chúng tôi muốn mời Hiệu trưởng Lý cùng mấy thầy cô trong trường dùng một bữa cơm, dù sao Nhạc Nhạc nhà tôi cũng nhờ các cô dạy ba năm, ngày hôm qua thành tích của đơn vị nhỏ đi ra, lại thi một trăm điểm, giáo viên còn khen nó học nhanh.”
Khi nói đến con mình, nụ cười của cô ấy cũng trở nên tự hào hơn.
Bùi Đông Nghi thở dài, cảm thấy làm phụ huynh thật không dễ dàng, hơn nữa Nhạc Nhạc cũng từng là học sinh của cô, đành phải gật đầu: "Tôi giúp cô nói một câu, nhưng Hiệu trưởng Lý Viên có rảnh hay không thì cũng khó nói, hơn nữa tôi nói thêm một câu, trường của chúng tôi cô cũng biết, vừa khai giảng, thì yêu cầu nhập học của năm sau để xếp kín trong ngăn kéo tủ của Hiệu trường Lý, mà lai lịch phụ huynh của các bạn nhỏ cũng không phải dạng vừa, chúng tôi nào dám đắc tội, ngay cả Nhạc Nhạc của gia đình cô chẳng phải cũng đặt trước một năm hay sao?”
“Haiz, tôi cũng thật là đau đầu, dù sao cũng là người nhà nhờ vả, chẳng lẽ lại không giúp sao?” Bà chủ tiệm thuốc thở dài, sau đó cảm ơn cô.
Bùi Đông Nghi nói với cô ấy là được rồi, mặc kệ có thành hay không đều sẽ cho cô ấy tin tức, lúc này mới cầm miếng dán hoạt hình đi ra khỏi tiệm thuốc.
Một làn sóng nhiệt lại ập đến.
Cô đi về phía cổng ngựa vằn, điện thoại di động trong túi bỗng nhiên vang lên, cô dùng tay cầm ô kẹp vào vai, vừa nhận điện thoại.
Đầu dây bên kia là giọng nói ôn hòa của anh trai cô Bùi Xuân Thời: "Nghi Nghi, buổi tối em có rảnh không, cùng chồng em trở về Trang viên Ôn Lạc một chuyến? Anh có chuyện muốn nói với bác trai.”
Bùi Đông Nghi à một tiếng: "Nhưng hôm nay Ôn Kiến Sâm có ca trực đêm, nên buổi tối không về nhà.”
Bùi Xuân Thời dường như không nghĩ tới kết quả này, nhất thời trầm mặc xuống, một lúc lâu sau mới hỏi: "Vậy ngày mai thì sao?”
Ngày mai là thứ sáu, Bùi Đông Nghi suy nghĩ một chút, thành thật nói: "Em thì rảnh đó, nhưng anh ấy thì em không biết nữa.”
“Em hỏi cậu ấy thử xem, nếu được chúng ta sẽ hẹn ngày mai.”
Bùi Đông Nghi ừ một tiếng, tò mò nói: "Là chuyện gì vậy, rất gấp hay sao? Vì sao không đợi cuối tuần, hôm nay anh ấy trực ban, cuối tuần có thể nghỉ ngơi hai ngày, thực sự là thời điểm tốt mà.”
Bùi Xuân Thời không có hứng thú với chuyện đó, chỉ nói: "Là chuyện rất quan trọng, cho nên phải nhanh chóng bàn bạc xong, em hỏi cậu ấy đi, rồi thông báo cho anh biết nhé!”
Hãy ủng hộ nhóm dịch nhé
Bùi Đông Nghi nghe vậy nhu thuận đáp vâng.
Sau khi cúp điện thoại, thấy đèn cũng đã chuyển sang xanh, cô tạm thời đem chuyện này buông xuống, trở lại trường mẫu giáo, đem miếng dán hoạt hình giao cho nhân viên chăm sóc trẻ, thì nghe thấy tiếng Dì Triệu vang lên: “Lỗi Lỗi ngủ rổi.”
Lỗi Lỗi chính là đứa bé đang nháo nhào muốn miếng dán hoạt hình đó.
Bùi Đông Nghi dở khóc dở cười: "Không phải cậu bé nhất quyết đòi miếng dán hoạt hình sao, sao giờ lại chịu đi ngủ rồi?”
“Khóc đến mệt mỏi." Dì Triệu cũng nhịn không được cười: "Bất quá như cậu bé đó nói, chờ tỉnh ngủ sẽ lại muốn tiếp cho xem.”
Cậu bé này thật sự là tuyệt, Bùi Đông Nghi không nói gì lắc đầu, thấp giọng nói: "Tôi đi tìm Hiệu trưởng nói chút chuyện, Dì Triệu để ý mấy đứa nhỏ nhé.”
“Được, cô cứ đi đi, để bọn trẻ cho tôi.”
Bùi Đông Nghi đi tìm Hiệu trưởng Lý Viên, nói với cô chuyện bà chủ hiệu thuốc muốn mời mọi người ăn cơm, sau khi nhận được hồi âm chuyển cho đối phương, ngay sau đó liền đến hai giờ chiều.
Hai giờ là thời gian bọn trẻ thức dậy sau giờ ngủ trưa, cô cùng giáo viên phụ khóa Quan Miểu Miểu cùng nhau, gọi bọn trẻ dậy, đốc thúc chúng gấp chăn của mình, sau đó đi rửa mặt vệ sinh cá nhân, rồi rửa tay ngồi xếp hàng đợi phân phát bữa ăn sau giờ ngủ trưa.
Buổi ăn hôm nay là thịt phỉ thúy cuộn anh đào, thịt phỉ thúy cuộn kỳ thật chính là bên ngoài cuộn một lớp vỏ trứng hành thơm, hai đầu cùng bên trong đều có nước sốt salad cùng bánh mì thịt lợn, sau khi ăn xong còn phải đốc thúc bọn trẻ uống nước.
Buổi chiều có lớp mỹ thuật do Quan Miểu Miểu dạy, Bùi Đông Nghi ở văn phòng chuẩn bị bài học, nhớ tới lời anh trai dặn dò, vội vàng gửi tin nhắn cho Ôn Kiến Sâm.
Ôn Kiến Sâm lúc này nghe giảng bài ở phòng báo cáo học thuật, vốn không có ý định tới, nhưng bác sĩ cấp trên Lâm Trạch cùng trực nói: "Tiểu Ôn, cậu muốn đi thì đi, ở đây còn có chúng tôi chống đỡ. Vì vậy, ông đã đi đến phòng báo cáo.”
Vị bác sĩ đang đứng trên bục chia sẻ kinh nghiệm của bản thân mình, anh nghe có chút nhàm chán, liền cầm bút vẽ linh tinh trên sổ tay, sau đó đẩy cho Lôi Minh bên cạnh.
Lôi Minh nhận lấy mở ra xem, thấy anh vẽ một cái giếng nước, trên mặt có đá rơi xuống, phía trên có ghi “Cậu vẽ tôi đoán”, nhướng mày, viết đáp án sau đó đẩy trở về.
Ôn Kiến Sâm vừa mở quyển sổ ra, chỉ thấy điện thoại di động đặt trên bàn sáng lên.
Cô giáo Bùi: "Anh trai hỏi tối mai anh có rảnh không? Chúng ta cùng về Trang viên Ôn Lạc, có chút chuyện muốn nói.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT