Bùi Đông Nghi tuyệt đối không ngờ, Ôn Kiến Sâm lại nhanh như vậy liền buông tha giãy dụa.
Hai người còn không sống chung một căn nhà đó!
Rốt cục anh có nhớ chúng ta đang ly thân, không sống cùng nhau không vậy?
Anh liền trưng ra vẻ mặt không sao đâu, mọi chuyện sẽ ổn thôi nữa chứ. Sao có thể dễ dàng hạ gục như vậy.
So sánh với sự khiếp sợ và không thể tin được của cô, những người khác đều rất hài lòng với câu trả lời của Ôn Kiến Sâm, Ôn Đông thậm chí còn nói: "Kiến Sâm từ nhỏ đến lớn đều không để chúng ta lo lắng mà.”
Ông nội cũng rất hài lòng với hai đứa cháu này, từ nhỏ đã hiểu chuyện, lúc đi học cũng rất cố gắng, thành tích luôn đứng đầu, quan trọng hơn là, hai anh em đều biết nhường nhịn, cùng nhau ôn hòa mà giải quyết vấn đề chứ không nóng tính gây xích mích.
Ôn Đông cùng vợ cùng mình sinh được hai trai một gái, con cả là Ôn Trí Nhân, sau đó là Ôn Trí Lễ, tính tình hòa nhã, ôn nhu, cuối cùng là cô con gái Ôn Nhã tính tình ngỗ ngược, nhưng cũng đã chịu yên bề gia thất, khiến Ôn Đông cũng bớt lo hơn phần nào. Còn Ôn Trí Lễ, tuy không vợ mà có con, nên cũng khó tránh khói những lời đàm tiếu từ bên ngoài, mà người chịu trận nhiều nhất ở đây là Ôn Kiến Sâm.
Thậm chí có người còn bàn tán sau lưng anh, mặc dù khi ấy anh mới chỉ là đứa trẻ 10 tuổi: “Nó chỉ là đứa trẻ được nhặt về thôi, chắc gì bố nó đã thương nó thật cơ chứ. Ngay cả mẹ nó là ai còn không biết, có khi nó lại chẳng có chút máu mủ gì của Ôn gia, mà chỉ là đứa con hoang cũng nên.”
Câu nói ấy tựa như nhát dao đâm thẳng vào trái tim anh, khiến cho nơi đấy chảy máu đầm đìa, dù đã qua bao nhiêu năm tháng, thì chỉ cần có người chạm vào, vết thương lòng ấy lại bưng mủ chảy máu, đau đến nhói lòng. Những năm tháng ấy có lẽ là địa ngục đối với anh, khi phải sống trong sự sỉ nhục, dèm pha của bia miệng tiếng đời. Lúc đấy, trong nhà có chị Lâm là người đã ở bên chăm sóc, giúp đỡ anh, nên cũng mau nhận ra được vấn đề mà anh đang gặp phải. Chị ấy cũng nói với Ôn Đông và Ôn Trí Lễ về việc này.
Để xua tan nghi ngờ của anh, cả ba người đã cùng nhau đi xét nghiệm DNA chứng minh huyết thống, một phần là để dập tắt những lời bàn tán ngoa độc của mọi người, nhưng hơn cả là đã trấn an và làm sáng tỏ nút thắt trong lòng anh. Bằng hành động đó, cũng đủ để biết Ôn gia đã yêu quý và bảo vệ đứa cháu này như thế nào. Nhưng cũng chính lần xét nghiệm đó, đã ảnh hưởng đến quyết định chọn con đường nghề nghiệp của anh sau này.
Sau đó, trong nhà lại xảy ra chuyện, Ôn Trí Nhân giở trò quỷ quyệt, khiến Ôn Đông phải tuyên bố đuổi ra khỏi nhà, cắt đứt quan hệ, vậy mà Ôn Trí Nhân cũng chẳng mảy may mà dọn đến chỗ nhân tình sống.
Nửa năm sau, Ôn Trí Nhân và Ôn Kiến Thiện lại cùng nhau tranh quyền, tạo nên một cuộc dậy sóng trong công ty, khi đó Ôn Đông tỏ rõ sẽ không giúp đỡ, hay ủng hộ ai, còn Ôn Trí Lễ thì lại ủng hộ cháu trai, bởi ông ấy cũng thấy ghê tởm bởi hành động của anh trai mình. Chỉ chừng đó, cũng đủ thấy cuộc thay ngôi đổi vị của hai bố con nhà này tàn khốc đến mức nào. Nhưng kết cục cuối cùng, sau trận “thay máu” đó thì quyền vị cũng thuộc về Ôn Kiến Thiện.
Bùi Đông Nghi nghe được ông nội khen ngợi, nhịn không được khóe miệng giật giật, vừa định nói cái gì, anh vội vàng vỗ vỗ mu bàn tay cô, đưa cho cô một ánh mắt.
Ý bảo cô đợi lát rồi nói sau.
Lúc này điện thoại di động Ôn Kiến Thiện vang lên, là trợ lý Tiểu Cố gọi đến: “Chủ tịch, việc anh giao tôi hỏi…”
Ôn Kiến Thiện ừ một tiếng: "Tôi mở loa ngoài, nên cậu trực tiếp nói với Kiến Sâm đi.”
“Vâng, thưa chủ tịch.” Anh ta lên tiếng, nói với Ôn Kiến Sâm: "Nhị thiếu, đạo diễn Mạnh Thường của "Lần đầu tiên tân hôn" nói quay phim là yêu cầu tất cả khách mời ở cùng một chỗ, bất quá địa điểm quay phim cụ thể còn chưa xác định, nếu như anh và Nhị thiếu phu nhân đồng ý tham gia quay phim, anh ta nhất định sẽ tìm một biệt thự thích hợp, tuyệt đối sẽ không để hai người đi làm trễ.”
Kiến Sâm hoài nghi hỏi lại: “Chỉ quay trong biệt thự thôi sao?”
“Chuyện này chắc chắn là không phải rồi. Dù sao cũng cần quay lại khoảnh khắc làm việc thường nhật, Đạo diễn Mạnh nói về phía bệnh viện và trường mẫu giáo anh ấy sẽ xử lý tốt.” Tiểu Cố cũng thẳng thắn đáp lại.
"Thay tôi chuyển lời đến anh ta, chúc anh ta thành công.”
Chờ Tiểu Cố nói xong, liền cúp điện thoại, Thịnh Minh Lăng cũng ngẫm nghĩ: “Kỳ thật tương đối mà nói, Đông Nghi bên này chắc là sẽ dễ giải quyết, tháng bảy mới bắt đầu quay, lúc đó trường mầm non đều nghỉ hè, cũng sẽ không quấy rầy đến nhà trường và bọn trẻ.”
Bùi Đông Nghi nghe vậy chớp chớp mắt: "Không phải đâu chị, chúng em tiếp tục có lớp trông trẻ, thầy giáo phải thay phiên nhau đến trường dạy cho các em nhỏ, đại khái ba bốn ngày một lần." Hãy ủng hộ nhóm dịch nhé
Mọi người quả thực cũng không ngờ đến chuyện này: "..."
Trầm mặc trong chớp mắt, Thịnh Minh Lăng lại cười cười: "Không sao, chị nhớ Trường mầm non Thanh Nguyên cũng nằm trong sản nghiệp của Thịnh Thị, nếu Hiệu trưởng Lý không đồng ý, chị sẽ nói với bác trai đánh tiếng, dù sao đây cũng là cơ hội tốt để quảng bá cho trường chúng ta, không nên để vuột mất cơ hội tốt này.”
Bùi Đông Nghi nghe vậy cũng không ý kiến gì nữa: “Vâng.”
Ôn Kiến Thiện trầm ngâm suy nghĩ một chút, rồi hỏi vợ mình: “Có phải chúng ta có một căn biệt thự ở Vịnh Ngọc Hà đang bỏ trống đúng không?”
Thịnh Minh Lăng suy nghĩ lại một chút, liền gật đầu: “Anh đang định…cho mượn căn biệt thự đó để quay chương trình thực tế sao?”
Vịnh Ngọc Hà nằm ở trung tâm phía Tây thành phố, cũng dựa vào sông Dung, phía Đông tiểu khu là biệt thự, phía Tây là chung cư cao tầng, xung quanh cũng tập hợp các khu chức năng có thể đáp ứng nhu cầu sinh hoạt và mua sắm, ăn uống giải trí, y tế và giáo dục học tập của cư dân, giao thông cũng rất thuận tiện.
Nhưng căn biệt thự này có chút đặc biệt, nó chính là của hồi môn mà Thịnh Minh Lăng được cho khi gả vào Ôn gia, nếu muốn được sử dụng để quay chương trình, thì cần phải có sự đồng ý của Thịnh Minh Lăng.
Có lẽ chính là như thế, anh ấy cảm thấy khá ngượng ngùng, hắng giọng: "Nếu như có thể..."
Tất cả mọi người vẫn còn ở đây, anh ấy càng cảm thấy có chút xấu hổ, mi tâm nhíu lại, giống như sợ vợ mình sẽ cự tuyệt, vội vàng đổi giọng: "Quên đi, Vịnh Ngọc Hà là hạng mục do Nghiêm thị phát triển, để anh hỏi Nghiêm phu nhân một chút, chắc chắn cũng sẽ có căn hộ ở đó.”
Nói xong anh ấy liền cầm điện thoại di động gọi đến cho đối phương, Thịnh Minh Lăng thấy thế, khóe môi giật giật, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Bùi Đông Nghi lúc này tạm thời gác lại chuyện chị Lâm sẽ đến sống cùng, chăm chú nghe mọi người nói chuyện, vì thế cũng nhanh mắt mà bắt được biểu cảm khó hiểu của Thịnh Minh Lăng.
Cô luôn cảm thấy vợ chồng họ tuy bên ngoài hạnh phúc, vui vẻ, nhưng cũng lại có chút gì đó không thích hợp.
Nghiêm phu nhân là một cổ đông vừa có năng lực lại hào sảng, nghe xong yêu cầu của Ôn Kiến Thiện, sảng khoái đáp ứng cho chương trình mượn, thậm chí còn cung cấp hai biệt thự ở các vị trí khác nhau, để nhà sản xuất có thể tùy chọn.
Sau khi gửi địa chỉ biệt thự cho Tiểu Cố, công việc cũng đã thương lượng xong: “Vịnh Ngọc Hà cách nơi hai người đi làm cũng không xa, hai đứa coi có ổn thỏa không?”
Ôn Kiến Sâm lấy điện thoại di động ra, mở phần mềm định vị, nhập địa chỉ của căn biệt thự vào, thấy khoảng cách cũng gần liền đồng ý.
"Không xa lắm, đi hết bốn mươi phút, bằng quãng đường từ căn hộ bọn em đang ở đến bệnh viện.”
Thời gian quay phim cụ thể và phương án quay phim phải chờ phía chương trình liên hệ với bệnh viện và trường mẫu giáo, sau khi xác định cụ thể sẽ thông báo lại cho anh và cô, vì thế mọi người lại nói chuyện phiếm vài câu, mắt thấy thời gian đã đến mười giờ tối, hai vợ chồng Bùi Xuân Thời và Mục Tuyết liền xin phép về nhà.
Trước khi ra về Mục Tuyết còn nói với cô: "Có thời gian dẫn Kiến Sâm về nhà ăn cơm nhiều hơn một chút nhé, mọi người trong nhà đều rất nhớ em, còn có Thanh Lai nữa.”
Bùi Thanh Lai, chính là con của Bùi Xuân Thời và Mục Tuyết, năm nay mới 4 tuổi, nhưng lại rất kháu khỉnh, đáng yêu, cậu bé đều là do Đông Nghi ôm ấp từ nhỏ đến lớn, nên tình cảm dì cháu cũng rất tốt.
Bùi Đông Nghi nghe xong liền cười, cười đến đuôi mắt cong cong, liên tục đồng ý.
Tiễn khách xong, Ôn Đông cùng vợ cùng về phòng nghỉ ngơi, gia đình Ôn Kiến Thiện cũng về căn biệt thự phía đông của mình, Ôn Trí Lễ uống xong tách trà cũng dặn hai người về sớm còn nghỉ ngơi: "Kiến Sâm, Tiểu Bùi, hai đứa cũng về thôi.”
Từ cửa phụ phòng khách tầng một của tòa nhà chính đi ra, qua hành lang dài, đi về hướng phía tây, nơi này là nơi ở của hai bố con Ôn Trí Lễ và Ôn Kiến Sâm.
Khác với tòa nhà chính khắp nơi đều là gỗ lim cổ điển dày nặng, phong cách trang trí của lầu phía tây thiên về phong cách châu Âu, cũng đơn giản nhưng trang nhã, ba người vừa vào cửa, bầu không khí yên tĩnh trong tòa nhà trong nháy mắt bị phá vỡ, trở nên náo nhiệt.
Chị Tống - quản gia của ngôi nhà này ra đón ba người, cười hỏi: “Ông chủ, mọi người có muốn dùng chút bữa khuya không? Nhà bếp có nấu nước đường, bánh trôi và sữa hầm keo đào đều có, nhị thiếu phu nhân có muốn uống một chén hay không, công dụng dưỡng nhan rất tốt đó.”
Cô do dự một chút, sau đó gật đầu: "Được ạ.”
Chị Tống vui vẻ đi vào phòng bếp bưng thức ăn khuya, hai bố con Ôn Trí Lễ thấy thế cũng cùng nhau ngồi xuống phòng ăn.
Ôn Trí Lễ gọi người: "Gọi chị Lâm đến đây một chút, tôi có việc muốn nói với chị ấy.”
Sữa hầm keo đào và bánh trôi vừa bưng tới, chị Lâm đã tới, chị ấy là một người phụ nữ mặt tròn hơn bốn mươi tuổi có chút đầy đặn,vẻ ngoài cũng gần gũi thân thiện.
Chị ấy đã làm ở Trang viên Ôn gia hơn mười năm, ban đầu là ở phòng bếp hỗ trợ, sau đó bởi vì Ôn Kiến Sâm rất thích mì ống chị ấy nấu, Ôn Đông dứt khoát điều cô đến lầu phía tây, chuyên phụ trách bếp nhỏ bên này.
“Ông chủ tìm tôi có việc gì sao?” Chị Lâm cười hỏi.
Ôn Trí Lễ gật đầu, nói: "Kiến Sâm cùng Tiểu Bùi hiện tại ở bên ngoài, cũng không có người đáng tin giúp đỡ chuyện nhà cửa, tôi cũng ông nội nó đều không thấy yên tâm, cô có thể chuyển qua đó giúp đỡ 2 đứa được không?”
Chị Lâm nghe xong không chút suy nghĩ liền gật đầu: "Được, ngày mai sẽ đi sao? Lúc trước tôi còn có chút lo lắng, không biết Kiến Sâm ăn cơm có hợp khẩu vị không…”
Dừng một chút, phát hiện nói sai, vội vàng xin lỗi cô: "Tôi nói sai rồi, nhị thiếu phu nhân tay nghề bếp núc chắc chắn rất tuyệt, rất khéo tay.”
Cô lắp bắp một chút, trong lòng tự nhủ kỳ thật anh chưa từng ăn qua cơm cô nấu, cô đành cười trừ: "Không có không có, tôi chỉ biết nấu ăn đơn giản, nếu ăn một mình thì cũng qua loa đại khái mà thôi.”
Kiến Sâm nghe xong quay đầu nhìn cô một cái.
Sau đó nói: "Vài ngày nữa đi, chị Lâm giao công việc trong nhà một chút, cùng mọi người ăn một bữa cơm chia tay cũng tốt.”
Chị Lâm vui vẻ đồng ý, thấy không có việc gì, liền rời đi.
Bánh trôi là loại hạt vừng đen và nhân đậu phộng truyền thống, Bùi Đông Nghi ăn một ngụm sữa hầm keo đào, quay đầu nhìn, bánh trôi trên thìa Ôn Kiến Sâm có nhân đậu phộng chảy ra, tỏa ra ánh sáng của mỡ.
Có, một chút ngon ...
Có lẽ, anh cũng cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của cô, liền quay đầu lại nhìn cô: “Cô có muốn thử một cái không?”
Cô theo bản năng gật đầu.
Hãy ủng hộ nhóm dịch nhé
Chờ Ôn Kiến Sâm múc một cái bánh trôi vào trong chén của mình, cô mới phản ứng lại mình vừa rồi đã làm cái gì, nhất thời ngượng ngùng.
Ánh mắt cô tràn đầy sự cảm kích đối với anh, nhỏ giọng nói tiếng cảm ơn.
Ôn Trí Lễ ngồi ở vị trí đối diện, nhìn hành động chia bánh trôi của hai vợ chồng trẻ, nhịn không được lộ ra nụ cười từ ái.
Ông ấy nói với Ôn Kiến Sâm: "Ngày mai vừa vặn là cuối tuần, các con đều nghỉ ngơi, có thể cùng nhau ra ngoài chơi, cưỡi ngựa, xem phim, mua sắm gì đó cũng tốt, còn hơn suốt ngày chỉ biết ở nhà.”
Cô nghe vậy ánh mắt chớp chớp một chút, thấy anh nhàn nhạt vâng một tiếng.
Dùng xong bữa khuya, Ôn Trí Lễ nói: "Ăn xong rồi thì để đó đi, lát nữa chị Tống sẽ qua dọn dẹp. Hai đứa mau đi nghỉ sớm đi.”
Anh gật đầu, nháy mắt với cô.
Cô vội vàng đứng lên, nói một tiếng cảm ơn: "Bố cũng nghỉ ngơi sớm đi ạ.”
Nói xong liền vội vàng đuổi theo anh, cùng nhau lên lầu.
Hai người ở Ôn gia cùng Bùi gia đều ngủ chung một phòng, hai nhà đều thuộc dạng trâm anh thế phiệt, nên phòng ốc cũng rộng rãi, ngoại trừ giường còn có sô pha, Ôn Kiến Sâm không cần lo lắng cần phải trải sàn.
Sau khi đóng cửa lại, cô rút cục nhịn không được, hỏi anh: "Vừa rồi anh điên rồi sao? Chấp nhận để chị Lâm đi qua căn hộ bên kia, chúng ta đâu có sống ở đó, anh không sợ mọi chuyện bại lộ hay sao?”
Anh giơ tay kéo cà vạt ra, ném lên giường, cười khẩy một tiếng: "Lần này không đáp ứng thì thế nào, lần sau bọn họ còn có thể nhắc tới, trừ phi chúng ta đồng ý.”
Nói đến đây anh liếc mắt nhìn cô một cái: "Sớm muộn gì chúng ta cũng phải chị Lâm qua, nếu không đồng ý, có khi không phải chỉ là một mình chị Lâm, dù sao cũng không cần chúng ta trả lương."
“Nhưng mà..." cô cũng chẳng biết nói gì nữa, chuyện này cô cũng hiểu: “Chúng ta đang ly thân, nếu bị phát hiện, tôi sẽ phải làm gì đây?”
Anh thở dài, cảm thấy cô thật sự ngây thơ: "Nhị thiếu phu nhân à, cô sẽ không cho rằng, chúng ta sẽ ly thân chứ? Không phải cô định sẽ cho chồng cô ăn chay cả đời đất chứ?”
Chuyện này…
Cô lập tức đỏ bừng mặt, liên tục xua tay: "Không phải, không phải...Tôi, tôi không nghĩ như vậy... Chỉ là..."
Cô bị anh nói một câu liền khiến cho khả năng ăn trở nên lộn xộn.
Ôn Kiến Sâm thấy cô luống cuống tay chân đến mức ngay cả nói cũng không tốt, cảm thấy thú vị, sắc mặt không tự chủ được nhu hòa xuống, ôn nhu nói: "Kỳ thật trong nhà mọi người cũng loáng thoáng đoán ra chúng ta ở riêng, chỉ là không nói ra mà thôi.”
Cô sửng sốt, giương mắt kinh ngạc nhìn qua: "... Hả? Thật hay giả vậy?”
Anh nhún vai, phân tích: "Bình thường, nếu chúng ta là vợ chồng bình thường yêu đương kết hôn, trong thời gian tân hôn đều tương đối thân mật, trong nhà không có người giúp việc mới là tốt nhất, không đến mức bị người khác phá vỡ tiếp xúc thân mật mà cảm thấy xấu hổ, hơn nữa cùng nhau làm việc nhà còn có thể tăng cường tình cảm, trong khoảng thời gian này tỷ lệ mang thai sẽ cao hơn, đối với trưởng bối mà nói chuyện này thực sự rất tốt, nhưng hiện tại mọi người lại trực tiếp đề nghị để chị Lâm đi qua giúp chúng ta, có thể thấy được…”
“Đây là muốn để chị Lâm giám sát chúng ta?” Bùi Đông Nghi hít sâu một hơi.
Ôn Kiến Sâm biểu tình nặng nề gật gật đầu: "Chúng ta sẽ bởi vì sợ nhà biết, hoặc là không muốn bọn họ lo lắng, mà lựa chọn ở cùng một chỗ, phu nhân, cô đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
Bùi Đông Nghi: "......" Những người này cộng lại ít nhất có thiên lý nhãn mà.