Bùi Đông Nghi tò mò về người hàng xóm mới chỉ gặp một lần làm cho Ôn Kiến Sâm cảm thấy bất đắc dĩ.

Hết lần này tới lần khác anh vẫn không thể lừa gạt cô.

"Cô thật sự muốn nghe?" Anh nhìn Bùi Đông Nghi, do dự hỏi.

Bùi Đông Nghi gật gật đầu, lòng hiếu kỳ từ ba phần tăng lên năm phần.

Ôn Kiến Sâm vẫn do dự lại hỏi một lần nữa: "Cam đoan muốn nghe từ miệng tôi, không nói cho người thứ ba, ngay cả ba mẹ cô cũng không được nói?”

Bùi Đông Nghi không chút do dự gật đầu, đây dù sao cũng là chuyện của người khác không cần phải nói cô cũng sẽ tận lực giữ bí mật.

Mà lúc này lòng hiếu kỳ của cô đã hoàn toàn bị thái độ của anh làm tăng lên mười phần mười.

Ôn Kiến Sâm vì thế dùng ngón tay ngoắc ngoắc với cô, cô vội vàng tiến lại gần với tư thế sẵn sàng lắng nghe.

"Đầu tiên, tôi muốn nhấn mạnh rằng tôi cũng là nghe dì Trần nói, điều đó không đúng." Ôn Kiến Sâm trước khi bắt đầu đã nói rõ nguồn tin.

Bùi Đông Nghi gật gật đầu, nghe anh tiếp tục nói tiếp: "Cô hàng xóm đầu tiên là tình nhân của ông chủ, Sau này, ông ấy lại có người khác liền bỏ rơi cô ta, cô ta lại đi quyến rũ một ông chủ khác rồi sinh ra một đứa con gái.”

Sinh ra trong nhà giàu có nên việc xung quanh không có mấy người đàn ông thật sự sạch sẽ cũng là chuyện bình thường. Bùi Đông Nghi đối với loại chuyện này thật sự không thèm trách.

Cô bình tĩnh hỏi tiếp: "Và sau đó thì sao? Kết hôn với một người đàn ông giàu có nhưng sao vẫn sống ở đây? Không đúng, vừa rồi anh nói cô ta là mẹ đơn thân, vậy chính là...cô ta đã ly dị?”

Ôn Kiến Sâm gật đầu.

Bùi Đông Nghi liền tò mò: "Vì sao ly hôn? Không phải là chồng cô ta phát hiện con gái không phải con ruột của mình chứ?"

“Vậy cũng chưa tới mức này.” Ôn Kiến Sâm bật cười, đưa mắt liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay thì phát hiện thời gian đã không còn sớm nên dứt khoát khởi động xe trước.

Hãy ủng hộ nhóm dịch nhé

Vừa lùi xe đi ra ngoài, vừa tiếp tục nói: "Chồng cô ấy và người yêu cũ đều là người trong giới thượng lưu. Lúc ở cùng người cũ cũng đi theo đối phương tham dự tiệc rất nhiều, mọi người đều biết cô ấy là tình nhân do người ta bao nuôi."

“Nghe nói người đó vô cùng thích phụ nữ hiền lành cho nên sau khi ở cùng với đối phương, cô ấy không đi theo ra ngoài xã giao. Sau khi kết hôn liền mang thai, ở nhà làm nội trợ toàn thời gian, nhiều năm cũng không xuất hiện trong giới đó."

Bùi Đông Nghi nghe đến đó liền nói một tiếng: "Cho nên tất cả mọi người đều không biết hai người đàn ông này đều quen chung một người phụ nữ?”

Ôn Kiến Sâm gật đầu: "Bao gồm cả hai người đàn ông."

“Sau này họ biết không? Làm sao anh biết chuyện này?" Bùi Đông Nghi lộ ra vẻ mặt rất có hứng thú.

"Trong nhà người yêu cũ của cô ấy, người vợ cả cũng muốn ly hôn nhưng anh ta không chịu, thế nên người vợ liền đem chứng cứ tìm được truyền ra ngoài. Bên trong có không ít ảnh khiêu dâm của hắn và những tình nhân khác, trong số đó có cô hàng xóm này."

Ôn Kiến Sâm xoay vô lăng một chút: "Ảnh khiêu dâm còn được người vợ kia gửi cho bạn bè và đối tác của chồng, vì thế chồng của cô hàng xóm này vừa nhìn thấy liền phát hiện trong số người phụ nữ trong ảnh kia lại có người rất giống vợ mình. Sau đó, người đàn ông cầm ảnh quay lại hỏi, nghe nói là ngay từ đầu cũng không thừa nhận, không biết thế nào sau này lại thừa nhận. Cầu xin tha thứ không thành công, đối phương cảm thấy xấu hổ khi vợ mình chụp loại ảnh này. Vẫn cho anh ta là một kẻ bị cắm sừng nên quyết định nộp đơn ly hôn."

“Con gái cũng không cần nữa, nói ở bên ngoài đã có con trai, sau này còn muốn đi tiếp bước nữa. Sợ mẹ kế đối với con gái không tốt nên dứt khoát để cho mẹ ruột nuôi. Căn nhà bên này này hẳn là một trong những tài sản phân chia cho hai mẹ con họ."

Nói đến đây coi như là nói toàn bộ sự việc, anh cười nhạo một tiếng, có chút ý tứ trào phúng.

Bùi Đông Nghi nghe xong, chậc chậc nói: "Trong toàn bộ câu chuyện chỉ có đứa trẻ là vô tội.”

Ảnh khiêu dâm, hồi đó mê muội yêu đương, lại gặp qua sóng to gió lớn trong giới giải trí kim đồng ngọc nữ cũng không thể kiên trì đến cuối cùng, huống chi là vợ chồng bình thường.

Hơn nữa còn là một người đàn ông có hai lòng, đã ở bên ngoài nuôi con riêng.

Có điều cô còn có một nghi vấn rất lớn: "Dì Trần. Làm sao anh biết?”

Phía trước chính là ngã tư, đèn giao thông lúc này cũng chuyển sang màu đỏ, Ôn Kiến Sâm chậm rãi dừng xe: "Con trai dì Trần là thư ký của chồng cũ cô hàng xóm kia, anh ta cũng gặp qua cô ấy vài lần nên cũng biết toàn bộ sự việc.”

Bùi Đông Nghi bừng tỉnh hiểu ra: “Thư ký à, thảo nào.”

Cô hỏi lại: "Làm sao dì Trần có thể nói với anh điều này? Hai người quen biết nhau như vậy à?"

“Tôi vừa mới ở lại đây không bao lâu, gặp dì Trần ở nhà té ngã nên tôi đưa dì ấy đến bệnh viện rồi quen biết. Tháng sáu năm ngoái dì Trần đột ngột lên cơn đau tim và được đưa đến bệnh viện, hôm đó vừa vặn tôi cũng có ca trực."

Tất cả nghi vấn của Bùi Đông Nghi lần này đều được giải quyết: "Vậy khó trách, đây là ân cứu mạng, đúng là có thể chia sẻ với nhau.”

Ôn Kiến Sâm nhất thời bật cười.

Hãy ủng hộ nhóm dịch nhé

Sau vài phút, cô bỗng nhiên nghe nói: "Có điều loại chuyện mấy nam một nữ này một chút cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Lúc trước bất động sản Hằng Thuận, con trai thứ ba của Dương gia, còn có thương nghiệp Hoàn Kim Kim cùng thích chung một người phụ nữ. Còn các cô gái thì lao vào tranh giành túi, giày cho người ta, thậm chí còn đánh nhau nhưng kết quả người ta quay ra lại yêu em họ người con thứ ba của Dương gia.”

Nói xong chính cô cũng liền vui vẻ đến mức bật cười.

Ôn Kiến Sâm nhướng mày: "Làm sao cô biết rõ ràng như vậy?”

Anh cho rằng Bùi Đông Nghi rất quen thuộc với những người đó, kết quả cô lại nói: "Nghe Hạng Vân với các chị em tốt nói chuyện lúc uống trà chiều, mọi người ở cùng một chỗ không phải chỉ nói những thứ này sao.”

Nếu không phải nói chuyện phiếm thì cô cũng không thèm cùng mấy chị em uống trà chiều, ở nhà tự làm keo DIY và làm nhà cho Hạch Đào không hay sao?

Ôn Kiến Sâm a một tiếng, nói: "Tôi chưa từng tham gia loại tụ hội như này cho nên rất nhiều chuyện đều không biết."

“Không sao, tôi biết nhiều lắm. Anh muốn biết cái gì tôi sẽ nói cho anh biết." Bùi Đông Nghi thuận miệng đáp lời.

Ôn Kiến Sâm nở nụ cười như lại không nói gì.

Đến căn hộ sau khi kết hôn chưa ở lại nhiều của hai người, sau khi xuất trình giấy tờ tùy thân, anh trở vào lái xe. Lo lắng đồ đạc nhiều nên hỏi bảo vệ mượn một chiếc xe đẩy nhỏ, bảo vệ không chỉ cho mượn xe đẩy của bọn họ, còn hỗ trợ vận chuyển hành lý lên.

Ngôi nhà vô cùng rộng rãi gồm có sáu phòng ngủ, năm phòng khách, bảy nhà vệ sinh, hai thang máy cho một hộ gia đình, thang máy chủ và bảo mẫu hai bên tách biệt. Ngay cả phòng bảo mẫu cũng có nhà vệ sinh và ban công riêng biệt, bên ngoài phòng khách còn có một sân thượng cực lớn, trống rỗng.

Ôn Kiến Sâm nói: "Tôi nhớ chị Lâm biết trồng hoa, sau này để chị ấy chăm sóc nơi này đi, nếu cô cũng thích thì càng tốt.”

Bùi Đông Nghi gật đầu, có chút hứng thú khoa tay múa chân: "Tốt nhất có thể nên có mái che, có thể xây một nơi tắm nắng không? Nếu có thể thì thật tuyệt, sau này mưa cũng có thể xem mưa uống trà."

“Chắc là có thể, sân thượng là tư nhân nên có điều phải hỏi chủ nhà." Ôn Kiến Sâm nói, anh không thèm để ý những thứ này, cô muốn lên kế hoạch như thế nào cũng được.

Thời gian trôi qua cũng đã gần một giờ trưa, Ôn Kiến Sâm đứng ở phòng khách, cảm giác khắp nơi đều là bụi bặm, thở dài rồi gọi điện thoại cho quản gia bảo đối phương giúp mình tìm mấy dì đi lên quét dọn vệ sinh một chút.

Nơi này cái gì cũng không có, Bùi Đông Nghi liếc mắt nhìn mặt trời bên ngoài, đề nghị gọi đồ ăn trưa.

Công việc dọn dẹp khá phức tạp và tốn thời gian hơn họ nghĩ, chờ đợi mọi thứ xong xuôi cũng đã là năm giờ chiều, mặt trời bắt đầu xuống núi. Buổi sáng khi ra khỏi cửa, Ôn Kiến Sâm còn nói với chị Tống muốn trở về ăn cơm tối.

"Mọi người về trước đi, ngày mai lại đi giúp tôi chuyển nhà." Ôn Kiến Sâm thở dài nói.

Hãy ủng hộ nhóm dịch nhé

Bùi Đông Nghi vừa mới từ phòng ngủ trên lầu đi xuống, nói với anh một chuyện rất quan trọng: "Sô pha trong phòng rất hẹp, vô cùng không thoải mái nên nhất định phải thay."

Lại là một chuyện phiền toái, Ôn Kiến Sâm gật gật đầu: "Buổi tối nhìn xem trong nhà có cái nào nữa không? Xem có thể trực tiếp mua hay không? Bằng không thì tùy tiện mua một cái đủ rộng là được rồi.”

Bùi Đông Nghi gật gật đầu, cùng anh không ngừng lái xe chạy về Trang viên Ôn Lạc. Họ ra ngoài từ lúc bình minh đến khi trời tối mới trở về, nhìn như cũng không làm cái gì nhưng hai người đều mệt đến kiệt sức.

Ngày hôm sau liền dậy muộn, ông nội có bạn cũ ở nước ngoài đến thăm nên gọi Ôn Kiến Sâm và Bùi Đông Nghi đi chào hỏi. Sự chậm trễ này trực tiếp làm lùi ngày, anh phải đợi thêm một ngày nữa để giúp Bùi Đông Nghi chuyển nhà.

Ôn Kiến Sâm đếm ngày, nói: "Tối mai chuyển đi, bằng không tôi phải đi trực. Lúc trực ban, chị Lâm đi qua thì làm sao bây giờ."

“Cũng tốt, đỡ phải đêm dài lắm mộng." Bùi Đông Nghi gật đầu, trong lòng cũng tính tốt hơn hết là chuyển thứ gì đó đến đó trước.

Đến năm giờ chiều hôm sau đưa các bạn nhỏ rời khỏi trường, Bùi Đông Nghi tranh thủ thời gian gọi điện thoại cho Ôn Kiến Sâm nhưng điện thoại thông báo đầu dây bên kia đang bận, vì thế cô để lại tin nhắn cho Ôn Kiến Sâm, nói mình đi qua chuẩn bị lại hành lý trước, nếu anh không kịp thì không cần đi qua, nếu xe của cô không đủ chỗ để đồ được thì hôm khác lại chuyển đi một chuyến.

Ngược lại cũng là xem xét Ôn Kiến Sâm rất có thể là ở ngoại trú hoặc đang khám cho bệnh nhân.

Ôn Kiến Sâm cũng không còn cách nào khác, hơn bốn giờ chiều đưa tới một nữ bệnh nhân trẻ tuổi, đau thắt lưng, không đi tiểu được, huyết áp cao, nhiễm trùng rất nặng. Anh xin khoa ngoại tiết niệu hội chẩn trước, sau đó gọi điện thoại cho ICU.

"Bệnh nhân 26 tuổi, đau thắt lưng, không đi tiểu gần 2 ngày, lấy thuốc uống tại sảnh bệnh viện nhưng hiệu quả không tốt, trưa nay cảm thấy đau thắt lưng dữ dội hơn, còn có chút sốt, mới vội vàng đến khám cấp cứu."

Ôn Kiến Sâm giới thiệu bệnh tình với đồng nghiệp, sau đó đưa một chồng hóa đơn và kết quả siêu âm B: "Siêu âm B có thể nhìn thấy thận trái, sỏi niệu quản, có thận ứ nước nặng, chỉ số nhiễm trùng rất cao, bạch cầu hơn 30.000, chuẩn đoán ban đầu là nhiễm trùng đường tiết niệu.”

“Rất nhiều người đã từng mắc phải nhiễm trùng đường tiết niệu, chỉ cần uống chút thuốc là không sao, luôn cảm thấy không phải là tật xấu gì nhưng chính là có một số người xui xẻo sau khi về nhà thì không chỉ bị nhiễm trùng đường tiết niệu mà còn có sỏi và tích nước.”

“Bề mặt của sỏi có thể có vi khuẩn, nước đọng ngày càng nhiều, vi khuẩn có thể chảy ngược vào máu gây nhiễm trùng huyết, nghiêm trọng hơn cũng có thể dẫn đến sốc nhiễm trùng, thậm chí suy đa cơ quan rất nguy hiểm.”

Hãy ủng hộ nhóm dịch nhé

Ôn Kiến Sâm buổi chiều đón bệnh nhân này chính là để nói tình huống này.

Bệnh nhân nằm nghiêng trên giường cấp cứu, cuộn mình lại, phỏng chừng là đau thắt lưng dữ dội, sắc mặt có chút tái nhợt, cau mày, vẻ mặt thống khổ nghe bác sĩ giải thích bệnh tình với bạn trai.

Ôn Kiến Sâm đứng ở cuối giường, vừa nghe bác sĩ ICU giải thích cho người nhà có thể muốn đi ICU, vừa nhìn chằm chằm theo dõi nhịp tim.

“Huyết áp 90/50mmHg, nhịp tim 119 nhịp/phút, oxy máu và hô hấp cơ bản đều bình thường.”

Thăm bệnh nhân xong, Ôn Kiến Sâm cùng hai đồng nghiệp đến hội chẩn đứng ở cuối giường, bắt đầu gặp mặt thương lượng bệnh nhân nên làm gì tiếp theo.

Ôn Kiến Sâm hỏi đồng nghiệp trong khoa tiết niệu: "Các anh có dám dẫn lưu lỗ rò thận qua da hay không?"

Đồng nghiệp khoa tiết niệu lộ vẻ do dự: "Loại người có sỏi lại có nước đọng và nhiễm trùng như cô ấy thì hiệu quả dùng kháng sinh thuần túy khẳng định không tốt. Sỏi vẫn bị tắc, không nạo vét niệu quản để nước tiểu bài tiết ra thì nhiễm trùng khẳng định là rất khó khống chế nhưng trực tiếp kéo lên bàn mổ loại bỏ sỏi vụn thì cũng không thực tế. Tình huống trước mắt của cô ấy không thích hợp để làm vì nguy cơ tương đối lớn, hơn nữa chưa chắc có thể chịu đựng được.”

Đây là ý không muốn làm, Ôn Kiến Sâm cùng đồng nghiệp ICU đồng ý với tuyên bố của anh ta, cũng hiểu được băn khoăn của anh ta.

Đồng nghiệp nói tiếp: "Nếu không thì theo Kiến Sâm mà nói, trước tiên làm lỗ rò thận qua da, tạm thời dẫn nước đọng ra ngoài, chờ nhiễm trùng khống chế tốt, lại làm lần thứ hai nghiền sỏi lấy sỏi vụn.

Ôn Kiến Sâm nghe đến đó lập tức nói: "Vậy cứ như vậy, trước tiên đến khoa của các cậu phẫu thuật, nếu tình huống không tốt lại chuyển sang ICU.”

Đồng nghiệp khoa ngoại tiết niệu vẫn không đồng ý ngay lập tức, mà nói: "Bệnh nhân bây giờ huyết áp vẫn còn thấp, nhịp tim nhanh, nhiệt độ da cũng thấp, xem xét liệu có bị sốc không? Nguy hiểm cũng rất cao, tôi nghĩ rằng nếu đầu tiên không đi ICU thì đầu tiên có thể sử dụng thuốc kháng sinh nồng độ mạnh để xem. Nếu có thể kiểm soát nhiễm trùng một chút, đồng thời điều trị chống sốc và các dấu hiệu sống có thể ổn định hơn nữa thì tái tạo lỗ cũng có thể an toàn hơn."

“Áp lực này đã được đưa về phía ICU.”

Đồng nghiệp ICU gật đầu sảng khoái: "Làm thì làm, nhưng đây cũng là nguy hiểm. Kháng sinh rất có thể không có hiệu quả, đến lúc đó nói không chừng vẫn phải kiên trì làm lỗ rò thận."

“Thử một phen đi."

Đồng nghiệp ngoại tiết niệu đi giải thích bệnh tình cho người nhà bệnh nhân, sau khi ký tên lại bảo Ôn Kiến Sâm mở phiếu CT: "Trước khi đi ICU thì đã làm CT bụng. Nhìn kĩ một chút, đến lúc đó phẫu thuật cũng thuận tiện.”

Kết quả CT của bệnh nhân bên này đã có, Ôn Kiến Sâm vội vàng vàng sắp xếp người đưa bệnh nhân đến ICU. Sau khi có thể làm xong, thời gian đã là sáu giờ rưỡi.

Lúc này anh mới nhìn thấy tin nhắn của Bùi Đông Nghi, vội vàng gọi điện thoại qua hỏi cô ở đâu, Bùi Đông Nghi nói: "Chi phí không lớn lắm, tôi chuẩn bị gọi xe của công ty..."

"Tôi đi giúp cô, cô chờ một chút. Tôi sẽ đến ngay." Anh vội vàng ngắt lời cô, vội vàng cúp điện thoại, vừa cởi áo blouse vừa đi vào phòng thay đồ.

Diệp Viễn hỏi một câu: "Hầy, anh có chuyện gì sốt ruột như vậy? Tại sao lại đi vội vậy chứ?"

“Đi giúp vợ tôi chuyển nhà." Vừa dứt lời, người đã biến mất.

Anh dựa theo địa chỉ Bùi Đông Nghi gửi tới, vội vàng chạy tới chỗ ở của cô. Ấn mật mã mở cửa, vừa mới bước vào cửa liền nhìn thấy một cái bóng tráng kiện nhào tới, đụng vào trong lòng.

Ôn Kiến Sâm: "!!!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play