"Chúng tôi đi quay chương trình này, cát - xê sẽ là bao nhiêu?”
Thanh âm của cô mềm mại ôn hòa, mang theo một tia tò mò.
Ôn Kiến Sâm quay đầu nhìn về phía cô, trong mắt cô không nhìn thấy thành phần nào đùa giỡn, ngược lại rất nghiêm túc.
Ánh mắt chân thành, không mảy may một tia bỡn cợt! Cô ấy là đang hỏi thật sao!
"Không được, tôi không đồng ý." Anh lập tức mở miệng cự tuyệt.
Chờ tất cả mọi người xem qua tài liệu dự án, anh mới giải thích: "Trong kế hoạch chương trình có một câu, thông qua quan sát công việc và cuộc sống của khách mời cái gì, điều này có nghĩa là muốn quay phim khách mời làm việc như thế nào?"
“Cái này đối với tôi mà nói căn bản không thực tế, bệnh viện là một nơi rất nghiêm túc, khắp nơi đều là tình huống khẩn cấp, mỗi ngày đều có rất nhiều sự kiện bất ngờ, không phải nơi thích hợp để quay phim chương trình thực tế, những thứ quay ra chưa chắc đã thích hợp để phát sóng, cũng không phải khán giả thích xem."
Lúc này Bùi Xuân Thời hỏi: "Làm sao cậu biết khán giả không thích xem?”
“Chương trình này của hai người, hẳn là muốn quay đoạn tình cảm ngọt ngào của cặp đôi mới cưới đúng không? Chương trình nên có kịch bản cụ thể, phải không?” Ôn Kiến Sâm nhún vai, khoa tay múa chân với mọi người và Bùi Đông Nghi.
"Anh cảm thấy hai chúng tôi chưa từng trải qua huấn luyện diễn xuất, có thể diễn xuất tốt sao?"
Anh nói hết sức đúng vào trọng tâm, sự trọng tâm đó đã khiến cho mọi người và ngay cả cô cũng nhất thời nghẹn lại.
Đây thật sự là một câu nói trí mạng, đánh đúng vào vấn đề, không chừa đường lui cho đối phương, cả anh và cô từ khi cưới đến giờ, gặp mặt nhau được vài lần, ăn với nhau được mấy bữa cơm chứ? Nếu thực sự tham gia chương trình này, họ sẽ phải “diễn” để trở thành một cặp vợ chồng son thân mật, ân ân ái ái, quả thực gần như là không thể.
Lần này ngay cả cô cũng cảm thấy không khả thi, nhưng cô gắng phản bác lại: “Nếu có cát - xê thì sao?”
Cô quay đầu nhìn anh, thấy vậy hai người anh cả, không hẹn mà giao nhau một ánh mặt đăm chiêu.
Ôn Kiến Sâm lắc đầu, nói tiếp: "Đây chỉ là thứ nhất, chỉ cần ngay từ đầu đã nói cho khán giả biết, chúng ta là xem mắt kết hôn, còn đang bồi dưỡng tình cảm, như vậy mặc dù trong chương trình ở chung xa lạ lạnh nhạt một chút cũng không có quan hệ gì, khán giả ngược lại sẽ tò mò, muốn biết đến khi chương trình kết thúc tình cảm của chúng ta có thể nóng lên hay không.”
Nghe vậy, cô liền la lên một tiếng: “Cưới trước yêu sau? Tôi cũng thực sự tò mò đấy.”
Anh nhìn trong mắt cô lóe ra sự hưng phấn, nhất thời đau đầu: "...Quý cô à, không phải cô muốn tò mò là được, chúng ta sẽ cần phải diễn rất nhiều đấy, cô đã nhận ra được mấu chốt vấn đề chưa?”
Bùi Đông Nghi nhất thời ngượng ngùng, khuôn mặt trắng nõn thậm chí nổi lên một chút đỏ nhàn nhạt, không biết là bởi vì bị anh nói, hay anh đang gọi cô bằng một cách gần gũi hơn.
Mọi người nhìn anh và cô, sau đó liền nhìn nhau lén cười cười.
Ôn Kiến Sâm tức giận tiếp tục: "Còn có thứ hai, nghe tôi nói xong cười cũng không muộn.”
Chương trình này của các anh, khán giả xác suất lớn là nữ sinh, thậm chí có thể là nữ sinh rất trẻ, học sinh đều có, rất nhiều người đều có hình tượng bác sĩ, chịu ảnh hưởng của phim ảnh và tác phẩm văn học, cho rằng bác sĩ chính là mặc áo blouse trắng sạch sẽ, chuyên nghiệp, đẹp trai hình tượng tinh anh xã hội, nhưng thực tế thì trái ngược hoàn toàn.”
"Thức cả đêm mắt đỏ như thỏ, bị người nhà bệnh nhân và lãnh đạo mắng như tát nước mà không dám phản bác lại câu nào, đầu tóc lúc nào cũng rối bời, cơm chưa kịp nuốt trôi đã phải chạy đi cấp cứu cho bệnh nhân, như vậy mới gọi là thực tế.”
Còn có: "Không phải tôi đồng ý quay, các anh có thể vào quay, chủ nhiệm của tôi thì sao? Lãnh đạo bệnh viện sẽ như thế nào? Trong bệnh viện có rất nhiều bệnh nhân cần sự riêng tư, bệnh nhân sẽ xuất hiện, các anh sẽ xử lý như thế nào?” Hãy ủng hộ nhóm dịch nhé
“Nếu hai người có thể giải quyết tất cả những vấn đề này, thì khi chủ nhiệm chỉ đích danh tôi phải làm, tôi cũng sẽ làm.”
Nói xong anh hỏi Ôn Kiến Thiện: "Cho nên anh cả à, các anh cảm thấy thế nào?”
Ôn Kiến Thiện nhún nhún vai, lông mày cũng không nhúc nhích một chút: "Cái này không thuộc phạm vi quản lý của anh, cụ thể thế nào thì bên sản xuất sẽ chịu trách nhiệm, nếu bần cùng bất đắc dĩ, thì đành phải mời một cặp đôi khác vậy.”
Nghe vậy, anh trưng ra vẻ mặt khó hiểu: "... Vậy anh mời bọn em để làm gì?”
Ôn Kiến Thiện nhìn thoáng qua Bùi Xuân Thời.
Bùi Xuân Thời hắng giọng: "Bởi vì đều là người nhà cả, nên không cần cát - xê đó, chúng ta có thể tiết kiệm chút kinh phí.”
Kiến Sâm: “???”
“Không có cát - xê?” Bùi Đông Nghi vừa nghe lời này, lập tức nhảy dựng lên, muốn từ trên ghế ngồi đứng dậy tranh luận với mọi người.
Ôn Kiến Sâm không ngờ cô lại dễ dàng nổi đóa như vậy, sửng sốt một chút mới phản ứng lại, vội vàng đưa tay giữ cô lại, trấn an nói: "Đừng tức giận, trước tiên nghe anh cả nói như thế nào đã.”
Cô bị anh giữ lại, nhưng miệng vẫn không tha cho ai, lập tức phản bác: “Cho dù có là anh em, người một nhà, hay gì đó, cũng cần phải rạch ròi rõ ràng, làm sao bọn em có thể làm mà không có một đồng một cắc nào chứ? Nếu thực sự như vậy, xem ra em phải nói qua cho người lớn trong nhà biết chuyện này rồi.”
Nước đi này của cô quả thực đã đánh trúng đòn tâm lý với Bùi Xuân Thời...
Bùi Xuân Thời cảm thấy mình đã đắc tội sai người, vội vàng giải thích: "Anh không có ý này, nghe anh giải thích đã nào Nghi Nghi!”
Mắt thấy bầu không khí hai anh em nhà này bắt đầu không thích hợp, Ôn Kiến Thiện cũng không dám ngồi yên nữa, đưa cho Ôn Kiến Sâm một tập tài liệu khác.
"Trước tiên nhìn xem, đây là cho hai em."
Ôn Kiến Sâm vừa mới tài liệu ra, ông nội cùng bà nội mới đi tản bộ sau khi ăn trưa trở về, ngồi xuống nhận tách trà người làm mang lên, cười tủm tỉm nói: "Đang nói chuyện gì vậy, từ xa đã thấy náo nhiệt.”
“Đang nói chuyện mời Kiến Sâm cùng vợ đi quay chương trình thực tế ạ." Thịnh Minh Lăng cười giải thích.
Nói xong liếc mắt nhìn chồng một cái, khóe mắt ý cười càng đậm: "Bất quá là Kiến Thiện cùng Bùi Tổng đây không chịu trả thù lao cho hai đứa, nên hai vợ chồng mới mất hứng vậy đó ông nội.”
Ông nội nghe vậy kinh ngạc liếc mắt nhìn cháu trai lớn cùng Bùi Xuân Thời, do dự một chút, vẫn nhịn không được hỏi: "Các cháu định kiếm lợi ích từ người nhà, mà không có gì gọi là báo đáp sao? Như vậy mà là luân thường sao?”
Ôn Kiến Thiện: "..."
Bùi Xuân Thời: "... Cháu không phải! Thực sự không có mà!”
Ôn Kiến Sâm đọc xong tài liệu trên tay, hỏi: "Ý là chờ tôi và... Đông Nghi quay xong chương trình này, có thể lấy được 20% cổ phần của Tân Ngải Entertainment? "
“Cậu và Nghi Nghi mỗi người mười phần trăm." Bùi Xuân Thời gật đầu, "Ngoài ra, Bùi gia sẽ chuyển 5% cổ phần của Bùi Thị sang tên của Nghi Nghi.”
Kiến Thiện nói tiếp: "Tập đoàn cũng sẽ chuyển 5% cổ phần sang tên của em.”
Hai nhà Bùi Ôn tuy rằng đã bắt đầu xuống dốc, nhưng dù sao cũng không có thảm bại, hơn nữa còn bởi vì tích cực chuyển đổi, có hy vọng mới, cho nên đừng nói năm phần trăm cổ phần, cho dù chỉ là một phần trăm, cũng đủ cho anh và cô cả đời này sống sung sướng, đầy đủ.
Thay vì nhận được vài triệu lợi tức cổ phần và không có thêm khoản nào nữa.
Anh và cô nhìn nhau, thấy đáy mắt hai người hưng phấn, đều nhịn không được mà cười rộ lên, xem ra là đã nghĩ thông, có quyết định rồi.
"Vậy được rồi, bọn em..." Bùi Đông Nghi há mồm muốn thay anh cũng đáp ứng chuyện này.
Nhưng khi chữ đồng ý được thốt ra, anh bỗng nhiên ngắt ngang, hỏi một câu: "Chương trình sẽ quay ở đâu vậy? Ở nhà à? Hoặc có một biệt thự chuyên dụng để quay? Tôi có phải sống ở đó trong quá trình quay phim không? Nếu như ở xa, e rằng không thể phối hợp, bọn em đi làm rất sớm, không thể đến muộn được đâu.”
Kiến Thiện lắc đầu, tỏ vẻ mình không biết: "Anh đã hỏi Tiểu Cố rồi, lát nữa sẽ trả lời.”
Tiểu Cố là trợ lý thân cận của anh ấy.
Ôn Kiến Sâm lắc đầu ngao ngán: "Sao anh ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng không biết, rồi trợ lý của anh phải làm sao bây giờ."
“Lãnh đạo chưa bao giờ cần tự mình làm, biết dùng người là được rồi." Anh ấy đáp trả lại câu hỏi khinh bỉ của em trai mình một cách thản nhiên.
Lúc này A Hoài chạy tới, bưng giá đỡ kem của Bùi Đông Nghi đưa cho ông nội bà nội cùng xem: “Ông ơi, bà ơi, cô Đông Nghi tặng quà tốt nghiệp mẫu giáo cho con này, có đẹp không ạ?”
Ông bà nội liền khen nức nở rằng món quà rất đẹp, thấy vậy cậu bé “thừa thắng xông lên” đưa ra mong muốn của mình: “Giá đỡ đẹp như vậy, nếu được để lên trên là một chiếc ipad thì càng đẹp hơn nữa đấy ạ. Ông bà nội có thể mua cho cháu một cái không?”
“Tên nhóc này thật là dẻo miệng, con hỏi xem mẹ con có cho mua không?”
“Mua ipad cho con để làm gì chứ? Con còn chưa học tiểu học, mua về cho con để con suốt ngày lên mạng chơi thôi sao. Đừng đòi hỏi nữa, nếu không con là bé hư đó.”
Cậu nhóc quay đầu nhìn mẹ, thấy ánh nhìn nghiêm khắc từ mẹ, thế là đành chịu ủy khuất, chu cái miệng chúm chím xinh xẻo là “Vâng” một tiếng rất không cam lòng.
Bà nội nghe vậy liền mềm lòng: “Lát nữa bà sẽ lấy ipad của bà cho con nha, ipad của bà còn rất mới đó.”
Nhân tiện, bà nội lại quay sang khen Đông Nghi khéo tay, cẩn thận lại chu đáo.
Bùi Xuân Thời và Mục Tuyết là người Bùi gia, nghe vậy liền khiêm tốn nói: "Bà nói quá lời rồi ạ, Nghi Nghi nhà cháu từ nhỏ không thích gì nhiều, đa phần đều ngồi mày mò làm mấy đồ thủ công thôi, nên về khoản này, em ấy thực sự rất khéo tay ạ.”
“Dù sao cũng tốt hơn một số người.” Ôn Đông nhàn nhạt đáp một câu.
Nhưng Ôn Kiến Thiện và Ôn Kiến Sâm liếc nhau, cả hai đều biết người mà ông nội nói là ai.
Haiz, chẳng phải là Ôn Trí Nhân, đang lang bạt ở nước ngoài, cũng chính là bố ruột của Ôn Kiến Thiện.
Bùi Xuân Thời cũng thản nhiên đáp lại, lại nói: "May mắn cả Kiến Sâm và Kiến Sơn đều sống tốt.”
Ôn Đông gật đầu: “Coi như là gia đình này có phước, chỉ tiếc mẹ ruột của con.”
Chính là mẹ ruột Chung Đại của Ôn Kiến Thiện, năm đó bị Ôn Trí Nhân hại thảm, nếu không phải gả cho ông ấy, cũng không đến mức cuối cùng rơi vào kết quả uất ức mà chết.
Nói rõ ràng như vậy, Bùi Xuân Thời cũng không tiện tiếp lời, đành phải uống một ngụm trà, trong lúc nhất thời không khí trong nháy mắt ngưng trệ.
Bố của anh - Ôn Trí Lễ lúc này đi ra hòa giải: "Khó có dịp mấy đứa nhỏ về ăn cơm, bố đừng nói những chuyện mất hứng này nữa, Kiến Sâm, bố có chuyện hỏi con."
“Vâng.”
Anh và bố anh từ trước đến nay không lớn không nhỏ, nghe vậy cũng đơn giản đáp một chữ.
Bùi Đông Nghi tò mò nhìn qua, trong ấn tượng của cô, người bố chồng này tính tình ôn hòa, cũng ít nói, nhưng dù sao cũng là bố, thái độ đối với con trai có cần nhạt nhòa như vậy không?
Cô vừa nghĩ tới đây, liền nghe giọng điệu Ôn Trí Lễ quen hỏi: "Con và Tiểu Bùi ở căn hộ bên đó có ổn không?”
Bùi Đông Nghi trong lòng như trật một nhịp, anh cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.
Anh và cô nhanh chóng liếc nhau một cái, đều cảm giác sắp có chuyện không ổn.
Ôn Kiến Sâm đáp một tiếng: “Cũng ổn, có chuyện gì vậy bố?”
Cô nín thở, nghe hai người chuẩn bị nói gì tiếp theo đây.
Ôn Trí Lễ ừ một tiếng, lộ ra ánh mắt vừa quan tâm vừa lo lắng: "Căn hộ đó không nhỏ, hai đứa ở có vắng vẻ, buồn chán không chứ?”
Mí mắt Ôn Kiến Sâm giựt giựt vài cái, lập tức lắc đầu: “Không có, mọi thứ đều rất tốt ạ.” Hãy ủng hộ nhóm dịch nhé
Cô nghe vậy rất chột dạ, tốt cái gì chứ, hai người căn bản là không ở đó, có ổn hay không thì sao có thể nói được.
Nói xong, anh liền dừng lại một chút: “Vợ chồng son mới kết hôn, qua thế giới hai người, làm sao có thể cảm giác vắng vẻ, bất tiện ngược lại chắc chắn có. Ví dụ như không có cơm nước, dọn dẹp giúp.”
"Đúng đúng." Ôn Trí Lễ liên tục gật đầu, quay đầu đánh giá con dâu một chút, "Kiến Sâm công việc bận rộn, nói không chừng đều là Tiểu Bùi nấu cơm, còn có thể là một mình Tiểu Bùi ăn cơm, cái này còn không vắng vẻ sao?”
Nhà lớn như vậy, làm cái gì cũng một mình, ngẫm lại liền cảm thấy rất đáng thương.
Ông ấy liền lo lắng, không để ý hai đứa con đang cảm thấy như kiến bò miệng chảo, nhanh chóng quyết định: “Vậy để chị Lâm đi theo giúp đỡ hai đứa chuyện nhà cửa đi, ít ra khi đi làm về cũng có cơm ngon canh ngọt, nhà cửa cũng sạch sẽ, đỡ mệt hơn.”
Cảm giác đại sự không ổn càng ngày càng mãnh liệt, cô quay đầu nhìn về phía anh, ở dưới ánh mắt của mọi người vụng trộm đưa ánh mắt cho anh.
Nhất định không được đồng ý, Bác sĩ Ôn à! Nhất định không được đồng ý.
Ôn Kiến Sâm bị cô nhìn chằm chằm, cảm giác thật sự áp lực rất lớn, thậm chí không dám nhìn lại, có chút không được tự nhiên giật giật, dựa vào sô pha: "Cái này... Không cần thiết, chị Lâm ở nhà làm rất tốt, đi về phía con...chúng con bên kia cũng không có việc gì làm, ngay cả một người quen thuộc có thể nói chuyện cũng không có..."
"Đây đâu phải là vấn đề gì to tát, cô ấy đi làm, cũng không phải đi kết giao bạn bè, hơn nữa, hai đứa định không nói chuyện với cô ấy sao?" Ôn Trí Lễ đối với chuyện này không thèm để ý chút nào, hạ quyết tâm muốn đưa chị Lâm qua.
Anh có tính toán của mình, tuy rằng còn chưa rõ ràng lắm, nhưng theo bản năng anh không vui: "Con vẫn cảm thấy không cần thiết, chị Lâm và Đông Nghi không quen biết, cô ấy sẽ không được tự nhiên.”
Anh đành lấy cô ra làm cái cớ.
Ôn Đông lúc này cắt ngang: "Bố con nói không sai, vẫn phải có người giúp việc mới được, nhà chúng ta cũng không phải thiếu người làm, để cho vợ con về có thể nghỉ ngơi, không cần động tay động chân cũng tốt mà, hơn nữa ông lại cảm thấy một người ít quá, hay đưa thêm vài người nữa qua, nhân tiện có thể trò chuyện cùng vợ con khi con vắng nhà.”
Anh nghe vậy nhất thời sốt ruột, buột miệng nói: "Để một mình chị Lâm đi!”
Bùi Đông Nghi: "..." Tôi biết đàn ông không đáng tin cậy mà!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT