Nhớ đến những lời giận dữ của chồng lăng mạ đại sư trước đây, mẹ Khương ngượng ngùng nhét vào tay Lâm Thanh Âm một quả đào: “Đại sư, cô đừng chấp nhặt với ông ấy, ông ấy có mắt không tròng, đợi ông ấy về tôi bảo ông ấy đến tận cửa tạ lỗi với cô.”

Lâm Thanh Âm cắn một miếng đào ngọt ngào mọng nước, vui vẻ lắc đầu: “Không cần tạ lỗi đâu, giúp tôi làm bài tập là được rồi.”

Mẹ Khương cũng không rõ Lâm Thanh Âm đang nửa đùa nửa thật hay đang giận dỗi, chỉ có thể bối rối đồng ý, vừa dè dặt hỏi địa chỉ của Lâm Thanh Âm, định đợi chồng về thì một nhà ba người đến tận cửa cảm ơn.

Ra khỏi nhà họ Khương, Lâm Thanh Âm dừng lại nhìn Vương Béo đang đi theo sau mình từng bước một: “Sau này chú định cứ đi theo tôi làm này làm kia vậy ư?”

“Hả?” Vương Béo hơi căng thẳng gãi tai: “Không được sao?”

“Được thì cũng được, nhưng mà tôi không trả tiền cho chú đâu.” Lâm Thanh Âm nói cùng với khuôn mặt thẳng thắn: “Tôi nghèo lắm, chú đi theo tôi phỏng chừng còn phải tự bỏ tiền vào thêm đó.”

Vương Béo vừa nghe câu này lập tức cười, từng tiếp xúc với Lâm Thanh Âm hai lần, không ai có thể hiểu vị đại sư nhỏ này nghèo đến mức nào hơn ông ta, ngay cả điện thoại cũng là điện thoại thông minh rẻ nhất vừa mới mua: “Đại sư, tôi cũng đâu mưu tính kiếm tiền từ chỗ ngài, ngài nhìn xem tôi có giống người thiếu tiền không? Tôi có 6 căn hộ lận đó!”

Lâm Thanh Âm quay người đi ngay, thật đáng giận mà!

“Tôi đi theo ngài là để mở mang tầm mắt, lấy chuyện hôm nay làm ví dụ đi, cho dù tôi ngồi đó bày một sạp bói toán một trăm năm, cũng chưa chắc được nhìn thấy chuyện hiếm lạ đến thế.” Vương Béo cười toe toét nói tiếp: “Ngài cứ coi tôi như là trợ thủ đi theo hóng chuyện đi, lúc nào rảnh chỉ vẽ cho tôi một tí coi như thù lao là được rồi.”

Lâm Thanh Âm vừa quay người đã rút cái ống có viết hai chữ lớn “Xem bói” dưới cánh tay ông ta ra: “Chú tự về nhà ăn cơm đi, chỗ tôi không bao cơm.”

Vương Béo trơ mắt nhìn Lâm Thanh Âm tiêu sái nhanh nhẹn vứt vỏ mình, vội vã kiên trì đến cùng đuổi theo: “Đại sư à, vậy là ngài đồng ý rồi đúng không? Vậy ngày mai chúng ta còn đi tới công viên bày sạp không?”

“Mấy ngày nay khoan đi đã.” Tay Lâm Thanh Âm cầm ngọc bội kiếm được từ chỗ Khương Duy đung đưa trước mặt Vương Béo: “Tôi phải ở nhà làm bài tập.”

***

Vừa mở cửa căn nhà, Lâm Thanh Âm đã nghe thấy tiếng ầm vang của quạt thông gió trong bếp, mẹ Thanh Âm lò đầu ra chào hỏi Lâm Thanh Âm: “Nhanh đi rửa mặt đi, sắp ăn cơm rồi đây.”

Lâm Thanh Âm không mong chờ lắm đi rửa tay, lúc ngồi đợi ở bàn thì phát hiện trên bàn bày một tô lớn chứa thứ gì đó đen thùi lùi, cô thấy hơi bất ổn hỏi mẹ mình đang trong bếp: “Trưa nay chúng ta ăn gì vậy ạ?”

Mẹ Thanh Âm múc mì vừa nấu xong vào trong bát rồi đưa cho Lâm Thanh Âm, sau đó bưng lên một dĩa dưa chuột thái sợi: “Hôm nay chúng ta ăn Trác Tương Miến.”

Trác Tương Miến (炸酱面): là một món mì có nguồn gốc từ Sơn Đông, Trung Quốc. Sợi mì to bản được trộn với nước sốt đậu tương được chao qua dầu.

Lâm Thanh Âm nhìn cái tương đó một lần đó, vẻ mặt ánh lên một tia hoảng sợ trong mắt: “Con ăn mỗi mì thôi được không?” Trong trí nhớ không có ấn tượng nguyên chủ ăn Trác tương miến, nhìn cái thứ đen thùi lùi cũng trông không có vẻ ngon gì, Lâm Thanh Âm cảm thấy so sánh một tí thì ăn mỗi mì thôi an toàn hơn nhiều.

Mẹ bị biểu cảm ghét bỏ của Lâm Thanh Âm chọc cười, lấy bát của cô múc một thìa tương lớn rưới lên, rồi gắp một ít sợi dưa chuột nhanh chóng trộn lên: “Đây là trác tương mà bố con làm, trác tương mà ông ấy làm ngon lắm luôn, con nhớ không?”

Không đợi Lâm Thanh Âm nói chuyện, mẹ đã thở dài: “Con không nhớ cũng đúng thôi, số lần bố con ở nhà nấu ăn có hạn, ngày nào ông ấy cũng bận rộn ở bên ngoài, tối muộn mới quay về, đến cả cơm cũng không được ăn một miếng cơm nóng, làm gì rảnh mà nấu ăn.”

Nhìn thấy mắt Lâm Thanh Âm chỉ nhìn chăm chú bát mì đó, căn bản là chẳng nghe thấy mình nói gì, chỉ có thể đành chịu mà đưa bát cho cô: “Ăn đi.”

Nhìn thấy mì thấm đẫm Trác Tương bóng loáng trong bát, Lâm Thanh Âm gắp một sợi mì lên, vô cùng cẩn thận mà cắn một miếng, đợi hương vị của tương lan tỏa trong miệng, mắt Lâm Thanh Âm sáng lên, không thể chờ thêm mà gắp một đũa mì cho vào miệng, đôi mắt hạnh phúc híp lại.

“Ngon đúng không?” Mẹ Thanh Âm ngồi bên cạnh cầm lên đôi đũa sạch sẽ, vớt miếng thịt thái hạt lựu trong tương đặt vào bát của Lâm Thanh Âm, dè dặt nhìn sắc mặt của Lâm Thanh Âm, hỏi: “Thanh Âm à, gần đây con hay ra ngoài nhỉ?”

Lâm Thanh Âm dừng đũa, lập tức giống như người không có chuyện gì tiếp tục ăn: “Ra ngoài dạo một chút, ở trong nhà bức bách lắm.”

Mẹ Thanh Âm tức khắc phụ họa nói: “Đúng đúng đúng, bức bách thì ra ngoài dạo đi.” Gắp thêm cho Lâm Thanh Âm mấy miếng thịt thái hạt lựu nữa, mẹ Thanh Âm hỏi dò: “Đợi trong lòng hết bức bách rồi, con làm ít bài tập đi được không?”

Như sợ cảm xúc của Lâm Thanh Âm lại căng, mẹ Thanh Âm vô cùng căng thẳng nhìn sắc mặt của cô, thấy cô vẫn không ngước đầu lên tiếp tục ăn mì trong bát như cũ, mới thở phào một hơi: “Mẹ cũng không bắt con học bài, con muốn đọc sách thì đọc sách, không muốn đọc sách thì ra ngoài dạo cũng được, dù nói thế nào đi nữa thì mạng sống vẫn là quan trọng nhất.”

Lâm Thanh Âm gật gật đầu, sống nhiều năm như vậy rồi, không ai hiểu đạo lí này hơn cô, đặc biệt là bị độ kiếp bằng cách sét đánh cho thành bã mà vẫn còn có thể sống lại thì đã là một bất ngờ ngoài mong đợi rồi.

Mẹ thấy Lâm Thanh Âm nói gì cũng đồng ý, không còn dáng vẻ tự kỷ ghét bỏ thế giới như hơn tháng trước, không kìm được mà thở phào một hơi, lòng hơi hối hận lúc đó bởi vì quá bận mà không quan tâm sức khỏe tâm lý của con gái hơn, mới dẫn đến việc xảy ra chuyện Thanh Âm nhảy sông.

Ăn cơm cùng Lâm Thanh Âm xong, mẹ Thanh Âm nhanh chóng rửa bát rồi vừa thay giày vừa căn dặn Lâm Thanh Âm: “Chiều nay mẹ làm hai ca liên tiếp, có lẽ phải nửa đêm mới về, bố con cũng về khoảng tầm đó, tối con ăn đại cái gì đó, trác tương còn thừa mẹ để trong tủ lạnh rồi.”

Lâm Thanh Âm nhìn tủ lạnh lùn tịt ố vàng một cái, quay đầu hỏi mẹ Thanh Âm: “Không phải bố mẹ nói xin nghỉ việc làm thêm nghỉ ngơi đàng hoàng sao?”

Mẹ Thanh Âm trốn tránh ánh nhìn của Lâm Thanh Âm, nhặt chiếc túi da đã bị tróc lớp da lên: “Mẹ đã thương lượng với bố con, tuy nhà chúng ta đã hết nợ, nhưng sau này con lên đại học có rất nhiều chỗ cần dùng tiền, bây giờ nhân lúc còn làm được thì dành dụm một ít. Con đừng lo lắng, bố mẹ tự có tính toán.”

Cửa nhà bị đóng lại một cách vội vã, Lâm Thanh Âm nghe thấy tiếng mẹ ở dưới lầu, không kìm được mà nhớ về bố mẹ đời trước, bọn họ có cùng một ngoại hình, cùng một tình yêu thương con cái không giữ lại cho mình cái gì. Kiếp trước bọn họ đưa hết tất cả đồ ăn có được cho cô và em gái, còn bản thân thì chết đói ngay trước mắt; kiếp này vì muốn dành dụm ít tiền cho Lâm Thanh Âm mà hận không thể làm việc cả 24 tiếng, đáng tiếc thu nhập ít ỏi đó chẳng cải thiện cuộc sống của bọn họ được bao nhiêu.

Lâm Thanh Âm nắm chắt ngọc bội trong tay, xem ra nếu muốn cái nhà này sống tốt, còn phải dựa vào bản thân cô, nếu bản thân muốn kiếm được nhiều tiền thì cần phải tu luyện!

Có điều bây giờ không phải là thời cơ tốt để tu luyện, dựa vào quan sát của Lâm Thanh Âm trong khoảng thời gian này, 3h đến 5h lúc sáng sớm là khoảng thời gian mà linh khí dồi dào nhất, có thể gấp đôi buổi sáng, lúc đó tu luyện sẽ có hiệu quả bỏ một được mười.

Nếu bây giờ đã không thể tu luyện thì vẫn nên làm bài tập trước đã. Lâm Thanh Âu nhìn thấy mấy thứ tiếng Anh, vật lí, hóa học mà cô hoàn toàn chưa từng tiếp xúc mà rầu rĩ, đây là mấy thứ quỷ quái gì vậy.

Ở kiếp trước Lâm Thanh Âm cũng coi như là một học bá ở thế giới tu chân, về mặt thiên phú tu luyện thì khỏi phải nói rồi, trình độ thuật số còn đạt được đến trình độ cao nhất trong lịch sử thần toán, nhưng vậy cũng không có nghĩa là cô chỉ cần mở sách của nghìn năm sau xem cái là hiểu.

Kiến thức tồn đọng trong trí nhớ của nguyên chủ đối với Lâm Thanh Âm mà nói thì giống như là một quyển sách, chỉ có học tập, tìm hiểu mới có thể biến những kiến thức này trở thành của mình, nếu không chỉ có thể dựa theo để mô phỏng, đổi qua kiểu khác thì cô sẽ không biết.

Hai ngày trước Lâm Thanh Âm đã ôn lại sách toán lớp 7, trong tất cả các môn học, môn cô thích nhất là môn toán. Thật ra trong suy luận thuật số cũng cần áp dụng rất nhiều kiến thức toán học, Lâm Thanh Âm cảm thấy nếu bản thân muốn có đột phá mới trong con đường thuật số, có lẽ môn toán sẽ có thể thay cô mở ra cánh cửa lớn của thế giới mới.

Tốc độ đọc sách của Lâm Thanh Âm nhanh, khả năng nắm bắt cũng rất mạnh, cô vừa đọc nội dung trong sách vừa nhanh chóng tìm kiếm ký ức về phương diện này ở trong đầu, ghép cách hiểu của mình và kiến thức trong trí nhớ lại với nhau. Sách toán của mỗi học kỳ ở cấp 2 không tính là dày, Lâm Thanh Âm dùng thời gian một buổi chiều đã đọc xong hết sách của ba năm.

Cất sách toán về lại giá sách, Lâm Thanh Âm tìm được một cuốn tổng hợp đề ôn cấp 3 từ giá sách, lật đến phần của môn toán, cô không viết lên trên, dùng mắt quét các bước giải đề và kết quả cho nó xuất hiện trong đầu.

Ôn tập xong nội dung môn toán cấp 2, Lâm Thanh Âm lấy ra sách toán lớp 10. Thời khóa biểu của cấp 3 dày đặc hơn cấp 2 nhiều, chỉ cần lơ đễnh một cái là sẽ không tiếp thu được nội dung phía sau nữa. Môn toán vốn là thế mạnh của nguyên chủ, thậm chí lúc thi cấp 3 còn được điểm tối đa, nhưng vào cấp 3 bởi vì bị bạn bè bắt nạt mà dẫn đến việc lúc lên lớp không cách nào tập trung tinh thần được, qua một thời gian dài thì không theo kịp được nữa.

Kí ức liên quan đến môn toán lớp 10 của nguyên chủ vô cùng hỗn loạn, thậm chí ngay cả công thức cũng chỉ nhớ sơ sơ. Đối với Lâm Thanh Âm mà nói, phần của cấp 2 trước đây vẫn coi như có thể ôn tập, còn nội dung của cấp 3 thì cô phải học lại từ đầu rồi.

Năng lực tư duy và năng lực logic của Lâm Thanh Âm đều rất mạnh, nhưng những kí hiệu kỳ quái trong sách toán vẫn tạo cho cô rất nhiều rắc rối lớn, cô ấy không hiểu những thứ này có ý nghĩa gì lắm. Lật được mười mấy trang sách toán, cô xoa xoa đôi mắt hơi mệt mỏi của mình, lúc này mới phát hiện ra đã hơn 9h tối rồi.

Có lẽ buổi trưa ăn nhiều, lúc này cũng không cảm thấy đói, Lâm Thanh Âm cũng không đi làm đồ ăn, đánh răng rửa mặt qua loa rồi nhanh chóng lên giường đi ngủ, sáng ngày mai là có thể tu luyện rồi.

*****

4h45 phút buổi sáng, Lâm Thanh Âm thức dậy đúng giờ, cẩn thận từng li từng tí vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, lúc này mới ngồi xếp bằng trên giường, rải đá quanh mình bày tụ linh trận

Cảm nhận được linh khí thưa thớt lượn xung quanh, hai tay Lâm Thanh Âm chồng lên nhau, đặt ngọc bội của Khương Duy trong lòng bàn tay, dùng công pháp đời trước, dẫn linh khí của ngọc bội vào trong cơ thể, đi khắp kinh mạch.

Tụ linh trận được bày bởi đá cố gắng thu hết linh khí xung quanh vào trận pháp dùng cho việc tu luyện của Lâm Thanh Âm, luồng linh khí yếu ớt xuyên qua lỗ chân lông của Lâm Thanh Âm tưới nhuần lục phủ ngũ tạng của cô, khơi thông kinh mạch của cô, đào thải trọc khí ra khỏi cơ thể của cô, chỉ giữ lại những linh khí nguyên chất nhất.

Trọc khí (浊气): chất khí không sạch sẽ

Cùng với việc linh khí tiến vào cơ thể ngày càng nhiều, tốc độ Lâm Thanh Âm vận công pháp cũng ngày càng nhanh, chỉ nghe thấy một tiếng “Đùng” khó mà nghe thấy được, lớp che chắn bao quanh đan điền vỡ ra rồi biến mất, linh khí từ kinh mạch xông vào đan điền, không ngừng xoay chuyển ở bên trong, tích tụ thành một luồn linh khí cỡ bằng một quả cherry.

Lâm Thanh Âm nhìn tình trạng đan điền của mình một cái, lắc đầu một cách tiếc nuối. Linh khí của thế giới này vẫn còn ít quá, khó tu luyện hơn thế giới trước nhiều. Ngay lúc cô sắp rút thần thức ra, Lâm Thanh Âm bỗng nhiên sững sờ, cô cảm nhận được một thứ nhỏ bé quen thuộc gì đó không ngừng quay cuồng trong tâm trí cô, cô run rẩy dùng thần thức dò thám, thì nhìn thấy một cái mai rùa rực rỡ màu vàng thích bay đến một cách thích thú, húc mạnh vào thần thức của cô.

Lâm Thanh Âm nhìn thấy cục màu vàng trước mắt nhịn không được mà gào lên, con rùa chết tiệt này!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play