Tòa nhà cổ kính của nhà họ Khương có một cái sân rộng, ước chừng khoảng sáu bảy chục mét vuông. Sát trong tường sân có một cây táo tàu lớn, bên cạnh khai hoang một mảnh đất không to cũng không nhỏ, trồng lên vài cây cải dầu xanh nhỏ, các dây cà chua nửa đỏ nửa xanh treo trên cây con trên giá, trông rất thích mắt.

Lâm Thanh Âm bỏ hai mặt dây chuyền bằng ngọc và chiếc mũ đặt trên bàn đá giữa sân, tiện tay lấy ra một vài viên đá nhỏ từ trong túi ra và bày chúng lên bàn một cách ngẫu nhiên. Vương Béo nhìn hình dạng to nhỏ của các viên đá có chút quen quen, nghĩ rất lâu thì trong đầu ngạc nhiên mừng rỡ mà la lên: “Đại sư, hôm đó người ở bên cạnh quầy hàng của chú bày ra có phải thứ này hay không? Chú nói tôi ngồi chỗ đó sao lại mát mẻ như vậy, còn dễ chịu hơn cả điều hòa!”

“Aiya, chú cũng không nói với cháu, để biết mà cháu còn phải cất bảo bối này đi, nhỡ có người khác nhặt mất thì sao?” Vương Béo nhìn những viên đá tròn ở trên bàn thở dài: “Bảo bối này của cháu cũng quá đơn sơ rồi, nhìn không khác gì những viên đá khác, chú còn không nhận ra luôn.”

Lâm Thanh Âm vươn tay đẩy Vương Béo vướng víu sang một bên, tiến tay nhét cho ông ta một cái: “Thì là viên đá thôi, Hiếu Phụ nhặt ở bên sống, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, thích thì tự đi mà nhặt.”

Vương Béo lúng túng đứng bên cạnh Lâm Thanh Âm nhìn cô dùng những viên đá bày ra hình dạng kỳ quái, sau khi đặt viên đá cuối cùng xong, Vương Béo cảm thấy ánh sáng trước mắt lóe lên, theo bản năng ông ta lấy tay che lại, nhưng đợi rất lâu sau vẫn không thấy xuất hiện hiện tượng đặc biệt gì, ông ta nhìn quanh bốn phía, tóm lại cảm thấy ánh sáng mặt trời này còn chói mắt hơn lúc nãy.

Trong mắt của Vương Béo, những thứ ở trên bàn đều không có thay đổi gì, nhưng Lâm Thanh Âm lại có thể nhìn đến rõ ràng, khí nóng rực của ánh sáng đã xét nát chiếc mũ xui xẻo, chỉ là, cái mũ không may mắn này đã tích tụ một lớp dày theo thời gian, năng lượng của một mình mặt trời không thể loại bỏ nó trong một khoảng thời gian được.

Lâm Thanh Âm thu hồi tầm mắt, quay đầu hỏi Khương Duy: “Nhà anh có lưỡi dao sắc nhọn nào không?”

Khương Duy gật gật đầu: “Dao cạo râu dự phòng của ba tôi rất nhiều, để tôi đi lấy.”

Lâm Thanh Âm dặn dò: “Lấy thêm một cái đĩa, phải sạch sẽ và không được có vệt nước nào.”

Rất nhanh Khương Duy tìm được đồ đi ra, Lâm Thanh Âm bỏ nắp của lưỡi dao ra, nhìn con dao mỏng như cánh ve sầu mà gật đầu vừa ý, vươn tay kéo cổ tay Khương Duy qua, ngay lúc anh chưa phản ứng được thì cô nhanh chóng cắt vào ngón tay trỏ của anh một nhát, nặn nó vào trên cái đĩa, một dòng máu đỏ tươi chảy ra.

Khương Duy bị thân thủ nhanh nhẹn của Lâm Thanh Âm làm cho giật mình, chờ anh phục hồi lại tinh thần thì máu trong cái đĩa nhỏ đã tràn ra dưới đáy đĩa rồi, cũng không biết Lâm Thanh Âm làm cách nào mà nặn ra nhiều máu như vậy, đem ngón trỏ của anh làm cho tê rần luôn rồi.

“Được rồi.” Lâm Thanh Âm bấm một cái vào ngón trỏ của anh, sau đó đem giọt máu còn đọng trên tay cậu ta cũng thấm trên tay của mình: “Đừng lãng phí.”

Khương Duy nhìn bụng ngón tay của mình, ngoại trừ vết máu mờ mờ ở trên đó thì máu không có chảy ra nữa, chỉ là Lâm Thanh Âm ra tay có chút tàn nhẫn, miệng vết cắt kia rất sâu, miệng vết thương đau đến nóng rát.

Lâm Thanh Âm đem cái đĩa nhỏ trong tay đặt trên bàn một cách cẩn thận, vỗ vỗ cánh tay Khương Duy nói: “Anh qua đây ngồi đi, tôi vẽ một lá bùa cho cậu.”

Khương Duy bị động tác thần thánh của Lâm Thanh Âm làm cho khó hiểu, có điều người là do tự mình mời đến, máu cũng đã nặn ra rồi, cũng không thể đuổi người đi, vậy thì thành thật ngồi yên đợi vẽ bùa vậy.

Khương Duy ngồi trên ghế chậm chậm ngước đầu lên, Lâm Thanh Âm dùng ngón tay trỏ mảnh mai thấm vết máu ở trên đĩa rồi sau đó vẽ lên một hình ở trên trán Khương Duy.

Lâm Thanh Âm kiếp trước đi sâu nghiên cứu các thuật số trong hàng nghìn năm, những thứ như Âm Dương Ngũ Hành, Thiên Can Địa Chi, Hà Đồ Lạc Thư, số Thái Nguyên Gia Tử đều xem như là cơ sở, loại như phép thuật thậm chí nhập môn còn không tính. Những thứ biết được quá nhiều rồi, đến cả không cần học bùa chú thì cũng biết làm như thế nào. Lâm Thanh Âm vẽ bùa chú trên trán Khương Duy và không giống với bất kỳ bùa chú nào được ghi lại trước nay, nếu như nhìn kỹ thì có thể tìm ra những điểm tương đồng giữa nhiều bùa chú như trừ tà, thu nạp linh khí, bảo vệ cơ thể, thanh lọc tâm hồn...,càng giống chính là sự kết hợp của nhiều bùa chú dung hợp lại với nhau.

Sau khi Lâm Thanh Âm vẽ xong một nét, lại một lần nữa dùng ngón trỏ thấm máu tươi vẽ ở cung sinh mệnh trên trái anh một chấm, Khương Duy cảm thấy có một luồng nhiệt bốc lên từ chân mày của mình, đi nhanh tới mọi nơi trên toàn cơ thể, không biết có phải do tác động của tâm lý hay không mà Khương Duy cảm thấy cảm giác mệt mỏi của toàn thân không còn nữa, khắp cơ thể từ trên xuống dưới đều tràn đầy sức sống.

命宫: Cung số mệnh; cung sinh mệnh: Là một bộ phận quan trọng trên khuôn mặt con người, đó là cung sinh mệnh, cũng là một trong những bộ phận quan trọng nhất khi xem tướng mặt, từ đặc điểm của cung sinh mệnh cũng có thể xem vận số và các phương diện khác của một người.

Lâm Thanh Âm nhìn sự rủi ro của cung sinh mệnh và vận khí mây đen che phủ của Khương Duy nhanh chóng tiêu tan đi, một vầng hào quang đỏ vàng chui ra từ ấn đường và bao quanh lấy cung sinh mệnh, rất nhanh cũng đem những vận khí xui xẻo còn lại loại bỏ đi.

Lâm Thanh Âm trong nháy mắt lúc Khương Duy đang mở to mắt, vươn tay nhúng vào đĩa, nhanh chóng bôi hai nét lên mặt dây chuyền bằng ngọc, sau đó đổ hết những vết máu còn sót lại vào trên mũ, cuối cùng dùng mũ lau cái đĩa qua một lần, sạch sẽ mà một giọt máu cũng không lãng phí.

Lâm Thanh Âm vứt cái mũ lại trên bàn, chỉ nhìn thấy một làn khói đen bốc ra từ chiếc mũ và mặt dây chuyền bằng ngọc, thoạt nhìn giống như hoảng loạn mà muốn muốn chạy trốn vậy. Mấy người không hẹn mà cùng lùi về phía sau mấy bước mà trốn đi, nghe thấy một tiếng của Tư Lạp, khói đen như gặp phải một màn che chắn vô hình, trong khoảnh khắc tan biến trong không khí, chỉ còn có thể nhìn thấy một vệt khói trắng đang cháy mờ mờ. Ngay chính lúc này, hai mặt dây chuyền bằng ngọc được bày giữa mặt bàn phát ra một âm thanh thanh thoát, hai mặt dây chuyền ngọc bích vỡ tan tành trước mắt mọi người.

“Giải quyết xong rồi.” Lâm Thanh Âm tiến tới phía trước đem mấy viên đá lay đi lay lại trong tay, tiện tay ném vào bến gốc cây táo: “Vận may của Khương Duy đã trở lại rồi.”

Bố Khương bị các thao tác của Lâm Thanh Âm làm cho há hốc mồm ngạc nhiên, cảm thấy những thứ trước mắt giống như ảo thuật vậy, thực sự khiến cho người khó có thể lý giải được. Ông ấy nhịn không được bước lên phía trước lấy chiếc mũ trên bàn lên xem một cái, đừng nói là khói đen, đến cả vết máu mới vừa bị dính lên đó cũng không còn thấy tung tích đâu nữa. Nếu như ông ấy không tận mắt nhìn thấy vết máu kia từ chính trên tay con trai mình nặn ra, ông ấy không khỏi hoài nghi tự hỏi đó là chất hóa học gì.

Ba Khương quay đầu nhìn nhìn Khương Duy, vừa như mong đợi vừa như bối rối mà hỏi: “Con có cảm thấy có chỗ này không được bình thường không.”

Khương Duy hít một hơi thật sâu rồi cố gắng cảm nhận một chút, gãi gãi đầu có chút ngại ngùng lúng túng: “Con cảm thấy hình như có chút nóng...”

Bố Khương không nhịn được nữa trợn đôi mắt trắng lên, lúc này thì cái điện thoại trong túi quần của ông ấy đột nhiên reo lên, ông ta cuống quít móc điện thoại ra, vừa rụt rè vừa sợ hãi nhấn vào nút nghe máy, hết sức thận trọng phát lên một tiếng “Alo”.

Mẹ Khương, Khương Duy, Vương Béo, ngay cả hai vợ chồng già nhà họ Khương cũng từ trong phòng dìu nhau đi ra, đều đang nhìn chằm chằm điện thoại trong tay bố Khương. Từ sau khi ba Khương phá sản, đừng nói là nhận điện thoại mà ngay cả việc gọi điện cho người khác cũng không thèm bắt máy, năm nay, ông ấy đã nếm trải sự chua xót và đau đớn sau khi sa sút.

Điện thoại cúp đi, nhìn biểu tình căng thẳng của tất cả mọi người trong nhà, bố Khương đột nhiên che đầu dở khóc dở cười: “Có đơn đặt hàng rồi, có một khách hàng cũ đồng ý ký với chúng ta năm triệu đơn hàng, đặt cọc 50% để trả trước, muốn để tôi bây giờ lập tức đi ký hợp đồng.”

Trong mắt bố Khương lúc trước thì năm triệu đơn hàng chỉ là một cuộc buôn bán nhỏ, nhưng bây giờ lại như là một cây rơm cứu mạng cả gia đình vậy.

“Nhanh nhanh nhanh!” Mắt mẹ Khương đỏ lên đánh vào ông ấy một cái, thanh âm nghẹn ngào quát lên: “Khóc cái gì mà khóc, nhanh đi rửa mặt sạch sẽ mà đi ký hợp đồng đi.” Nghĩ rồi đẩy Khương Duy đến bên cạnh ba Khương: “Đem vật biểu tượng của nhà chúng ta đi theo.”

Vật biểu tượng Khương Duy: “...”

***

Hai cha con hấp ta hấp tấp đi ra khỏi nhà, mẹ Khương nhanh chóng mời Lâm Thanh Âm và Vương Béo vào trong phòng, hai vợ chồng già cũng giúp đỡ đun nước nấu trà, còn bật cả điều hòa lên, thái độ thay đổi như đến 180° vậy.

“Đại sư, chuyện này thực sự rất cảm ơn cô.” Bà lão ngồi bên cạnh Lâm Thanh Âm nhìn cô giống như như nhìn các vì đạo thần vậy, trên mặt đều đầy sự sùng bái và tôn kính, nếu không phải sự đắc tội với đại sư, bà còn muốn giơ tay sờ vào ngâm mình trong thần bất tử kia rồi.

Ông lão họ Khương ngược lại không có khoa trương giống như vợ của mình, có điều từ trong khóe mắt ngấn lệ của ông cũng có thể nhìn ra được sự kích động của ông. Thân là một người già như bọn họ, có tiền hay không có tiền đối với bọn là mà nói không hề quan trọng, nhưng việc chán nản và bơ phờ của con cháu bởi một một cú sốc lớn là điều mà khiến bọn họ đau lòng nhất. Bây giờ nhìn con và cháu mình vội vàng đi bàn hợp đồng rồi thì gánh nặng trong lòng của hai vợ chồng già cũng không còn nữa, tinh thần cũng tốt lên rất nhiều, giống như còn trẻ hơn lúc trước vài tuổi đấy chứ.

Mẹ Khương rót một ly trà cho Lâm Thanh Âm, nghĩ một lát rồi cầm tài vội vã chạy ra ngoài, không lâu sau đã xách về một túi hoa quà, đồ ăn vặt và nước uống trở lại.

“Trong nhà cũng không chuẩn bị sẵn hoa quả, lúc nãy thực sự bỏ quên đại sư.” Mẹ Khương rửa sạch nhỏ và đào mật đem lên, Lâm Thanh Âm ngửi hương thơm của quả đào mật, rất không tiết chế mà đi rửa tay, chọn lấy một quả hương vị đậm nhất rồi cho vào miệng cắn một miếng, đôi mắt hạnh phúc mà nhắm lại.

Gặm xong một quả đào to bằng nắm tay, Lâm Thanh Âm lưu luyến không rời mà lau lau tay, nếu như có cơ hội xuyên về lại, cô nhất định sẽ đấm cho đệ tử của mình một trận, trái cây không có linh khí thì đã sao, ngon là được rồi, cô lại rõ ràng chưa từng ăn qua! Tức giận!”

Ăn xong quả đào, Lâm Thanh Âm cũng không chê trà nhà này khó uống, bưng lên uống vào hai ngụm, cô móc ngọc bội mà Khương Duy đưa cho hỏi: “Chuyện nhà các người được giải quyết rồi, ngọc bội này có phải nên trả về cho tôi hay không?”

Mẹ Khương vội vàng nói: “Nếu đã nói rõ rồi thì tất nhiên cái này sẽ là của cô.” Bà ta ngồi xuống có chút không yên tâm mà hỏi: “Đại sư này, lúc nãy như vậy cô cũng tính là phá đi pháp thuật của Trần Ngọc Thành thiết lập rồi, sau khi anh ta biết được có phải sẽ lại giành đi vận may của chúng tôi về không?”

Lâm Thanh Âm cười rồi: “Cô cho rằng vận may dễ tranh giành như vậy hả? Cướp giật vận may của người khác là việc ông trời cũng không được cho phép, một khi thất bại không chỉ đem vận may trả lại đơn giản như vậy, chuyện ông trời phạt còn nằm ở đằng sau, cô cứ việc nhìn anh ta gặp phải báo ứng là được rồi.”

“Nếu chị đây còn không yên tâm thì có thể kết bạn wechat với tôi, sau này có vụ gì thì đều có thể liên hệ với bọn tôi.” Vương Béo lập tức móc điện thoại ra để mẹ Khương quét mã QR: “Có điều đại sư của chúng tôi tuổi còn nhỏ, không chắc chắn là ngày nào cũng rảnh, cô cứ hẹn trước với tôi thì tôi nhất định sẽ giúp cô sắp xếp.”

Lâm Thanh Âm vặt một quả nho cho vào miệng: “Xem bói phải hẹn trước, có điều làm bài tập thì không cần, vậy cái việc người đàn ông nhà cô lúc nãy đặt cược cho tôi làm bài tập còn tính hay là không tính?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play