Chiếc mai rùa bay vụt ra từ trong thức hải của Lâm Thanh Âm rồi rơi xuống đất, tạo ra một âm thanh trong trẻo, Lâm Thanh Âm với sắc mặt nhợt nhạt nhắm nghiền mắt lại, một lúc sau đợi cho cơn đau do thần thức bị va đập đã bớt đi phần nào, cô mới nhảy từ trên giường xuống để nhặt lấy chiếc mai rùa.
Chiếc mai rùa này vốn là bản mệnh pháp bảo ở kiếp trước của Lâm Thanh Âm, nó là người bạn được chính tay cô tự tu luyện mà tạo ra và luôn giấu ở trong thần thức nuôi dưỡng, nó đã cùng cô trải qua hàng nghìn năm thời gian, và cũng chính nó đã cùng cô trải qua lôi kiếp cuối cùng. Lâm Thanh Âm nhớ rõ trước khi tia sét cuối cùng giáng xuống cô đã nhanh chóng ôm chiếc mai rùa sắp bị vỡ vụn vào trong lòng, cô còn cho rằng mai rùa và xác thịt của mình đều bị sấm sét đánh cho tan vào mây khói rồi, không ngờ rằng chiếc mai rùa đã thu nhỏ lại và trốn ở trong thức hải của cô, rồi cùng cô đi tới thế giới mới này.
Lâm Thanh Âm vuốt ve những hoa văn trên mai rùa, mai rùa cảm nhận được hơi thở của Lâm Thanh Âm, vô cùng thân mật chạm nhẹ vào tay cô rồi khẽ động đậy. Lâm Thanh Âm trong lôi kiếp có kết cục là tan thành mây khói, mai rùa tuy trốn ở trong thức hải nhưng trước đó cũng đã đỡ cho Lâm Thanh Âm không ít sấm sét, tuy khí linh đã bị tổn hại nghiêm trọng, việc nhảy ra từ trong thức hải đã sử dụng hết toàn bộ linh khí mà nó có.
Nhẹ nhàng sờ vào mai rùa, Lâm Thanh Âm nghiến răng gõ gõ lên hoa văn trên mai rùa: “Nói mi cứ ở trong thức hải có phải tốt hơn không, ra ngoài này làm chi? Linh khí mà ta tu luyện được còn không đủ cho ta dùng, bây giờ lại chia cho mi một nửa! Mi đúng là biết làm khổ người khác mà!”
Thấy mai rùa không có chút phản ứng nào, Lâm Thanh Âm cẩn thận đặt mai rùa lên trên chiếc gối đầu của mình, tắm rửa xong như thường lệ cô lại xem một quẻ, xem thẻ bài xong Lâm Thanh Âm rút điện thoại ra nhắn tin cho Vương béo: “Hôm nay cậu tiếp tục học bài.”
Vương béo nhận được tin nhắn suýt nữa bật khóc: “Đại sư, cháu không biết việc học tập khó như thế nào sao!”
Lâm Thanh Âm: “ …” Không, cháu biết chứ!
*****
Sáng sớm, bố Khương Duy sau khi mở mắt bỗng nhảy dựng lên ở trên giường, quay sang lay bà vợ đang ngủ say tỉnh dậy, sốt sắng nhìn thần sắc của vợ: “Bà ơi, tôi vừa nằm mơ mình ký được một hợp đồng năm triệu tệ, lại còn nhận được khoản đặt cọc hai triệu năm trăm nghìn tệ.”
“Đâu phải nằm mơ đâu, hôm qua tiền đã vào tài khoản rồi, hôm qua ông còn gọi người đến kiểm tu máy móc và đặt một lô nguyên vật liệu rồi còn gì, lại còn liên hệ với nhân viên trước đây của chúng ta nữa.” Bà Khương nằm trên giường bật cười: “Bố Khương Duy à, ông đã hỏi tôi mười mấy lần là có phải đang mơ không đấy, tôi nói cho ông hay là ông không nằm mơ, là sự thật đó!”
Bố Khương Duy haha cười lớn, phấn khởi nhảy từ trên giường xuống tìm quần áo: “Nhân lúc chưa khởi công, chúng ta phải nhanh nhanh đi mua chút đồ tới cảm ơn đại sư thôi. Bà nói xem đúng là thần kỳ thật …” Ông Khương lấy một chiếc áo thun ra sau đó quay lại nói với bà Khương: “Hai năm gần đây tôi hết cầu cạnh ông nội bà nội, tìm hết lượt từ ngân hàng, bạn bè cũ đến khách hàng cũ, không có một ai để ý tới mình. Ngay cả ông Triệu người ký hợp đồng với chúng ta lần này, trước đây đã bao lần ông ấy từ chối hợp tác với mình, nói thật chứ bản thân tôi đã bắt đầu thấy tuyệt vọng rồi, căn bản không dám nghĩ đến ngày xây dựng lại cơ nghiệp nữa.”
Mẹ Khương Duy gật đầu liên tục: “Ông nói xem vị đại sư đó tuổi nhỏ như vậy mà sao lại giỏi như vậy chứ? Nói ra chỉ sợ người khác không tin thôi.”
“Bà hiểu gì chứ, đó là khả năng thiên bẩm đó,” Ông khương nghiêm túc phân tích: “Có người cả đời đoán mệnh cả đời vẫn chỉ là kẻ lừa đảo ngồi đầu đường bày sạp, có người lại giống như tiểu đại sư, sinh ra để làm việc này, có linh khí đó, không cần học cũng biết!”
Bà Khương nghe vậy không nhịn được được cười: “Sao khi vị tiểu đại sư đó mới vào nhà mình ông không tiếp đón chu đáo người ta, còn hỏi người ta đã làm xong bài tập chưa nữa. Cũng may là vị tiểu đại sư đó tính khí tốt không để bụng ông, nếu là người khác ông thử như vậy xem, họ còn đoán mệnh cho ông không, không tăng thêm cho ông chút vận đen đủi xem như tốt lắm rồi.”
Ông Khương cười ngượng: “Chả phải là tôi trí nhớ kém sao!”
Ngay lúc hai người đang chuyện trò, đột nhiên cánh cửa bị đẩy mạnh ra, Khương Duy tay cầm điện thoại hồ hởi đi vào bên trong: “Bố ơi mau xem tin tức đi, công ty của Trần Ngọc Thành hôm qua bị phát hiện làm giả, hôm nay lại bị phát hiện trốn thuế.”
“Nhanh cho bố xem nào!” Bố Khương Duy giật lấy điện thoại vội vàng xem tin tức trong đó, cảm xúc lẫn lộn, mới đây thôi công ty của Trần Ngọc Thành còn làm ăn tốt như vậy, nghe nói còn chuẩn bị mở rộng quy mô nữa, không ngờ rằng qua một đêm thôi lại xảy ra nhiều khủng hoảng như vậy.
Sự thật ngay trước mắt, nói không phải là do Trần Ngọc Thành phá rối thì ông Khương cũng không tin nữa rồi.
Nếu như theo lời Lâm đại sư nói, đây mới chỉ là sự bắt đầu của sự sụp đổ của toà nhà, giành lấy vận may của người khác là chuyện trời đất không dung, sự đau khổ của Trần Ngọc Thành vẫn còn ở phía sau.
Một nhà ba người ăn sáng xong liền tới trung tâm mua sắm mua quà tặng, tặng gì cho Lâm đại sư cũng là một chuyện rất đau đầu. Lâm Thanh Âm tuổi còn quá nhỏ, cảm giác tặng đồ cổ, đồ chăm sóc sức khoẻ, trà xanh đều không thích hợp lắm, mua quần áo trang sức lại thấy hơi quá, cuối cùng vẫn là Khương Duy nghĩ ra, nói rằng thấy tiểu đại sư khá thích ngọc bích, hay là tặng một món đồ trang sức bằng ngọc bích trong suốt, rồi kèm một phong bì là tận tâm rồi.
Ông bà Khương cũng cho rằng ý kiến này tốt, cả nhà liền lượn một vòng khu vực bán đồ ngọc bích, mua được một chiếc vòng tay có thuỷ đầu rất đẹp. Bà Khương lại mua thêm một chút sữa và hoa quả, một nhà ba người lần theo địa chỉ mà Lâm Thanh Âm để lại tìm ra khu nhà mà cô đang ở.
Nhìn khu nhà vừa thấp vừa cũ, dây điện ngang dọc chằng chịt, ông Khương vô cùng ngạc nhiên: “Không hổ là đại sư, không màng tới vật chất, không sống xa hoa, bảo tại sao tuổi còn nhỏ vậy mà đã có khả năng giỏi đến như vậy.”
Khương Duy: “…” không phải là vì nghèo sao?
Tránh được vỏ giấy bìa trong hành lang, cả nhà ba người đã tới nơi gia đình họ Lâm đang sinh sống tại tầng ba. Bố Khương Duy nhấc tay lên đang chuẩn bị gõ cửa thì cửa phòng đã được mở ra: “mời vào.”
Bố Khương Duy hào hứng vô cùng: “Đại sư ngài reo quẻ biết chúng tôi tới sao?”
Lâm Thanh Âm điềm đạm chỉ sang ban công của nhà bếp: “Lúc rửa bát thấy mọi người tới.”
Bố Khương Duy: “… haha, Lâm đại sư thật là giản dị, tự rửa bát ạ haha!”
Diện tích ngôi nhà của Lâm gia còn nhỏ hơn của Khương gia, phòng khách chỉ có một chiếc ghế sô-pha cũ kỹ, do một góc bị lộ miếng bọt biển ra bên ngoài nên mẹ Thanh Âm đã cắt chiếc ga giường cũ làm bộ ga trải sô-pha.
Lâm Thanh Âm dường như cảm thấy ngôi nhà chật trội, cũ kỹ của mình có vấn đề gì, rất điềm đạm chỉ về phía ghế sô-pha mời họ ngồi, còn bản thân thì ôm lấy chiếc mai rùa ngồi vào một bên ghế còn lại.
Ba người đặt đồ mình cầm theo trong tay sang một bên, mẹ Khương Duy nhanh tay lấy túi đựng vòng tay và phong bì trong túi xách ra: “Chúng tôi tới để cám ơn đại sư ạ.”
Lâm Thanh Âm sờ chiếc mai rùa trong tay, nhìn thấy cung mệnh của Khương Vỹ có sắc màu đỏ vàng rực rỡ hơn so với mấy hôm trước, nhẹ nhàng cười nói: “Vận may bị đánh cắp đã trở lại, sự may mắn của mọi người không chỉ như vầy thôi đâu.”
Ông bà Khương nghe thấy vậy vui mừng ra mặt, vội vàng đứng lên cảm ơn ba lần liền, Bố Khương Duy chần chừ một lúc mới dám hỏi: “Đại sư, nếu như Trần Ngọc Thành tới tìm tôi thì tôi phải làm thế nào? Nếu nói sự thật có sự hắn sẽ tìm người để làm hại đại sư không?”
Lâm Thanh Âm cười nhẹ: “Không sao cả, chú cứ trực tiếp đưa ngọc truỵ và mũ trả lại cho hắn, hắn sẽ hiểu ngay. Nếu như hắn thực sự có bản lĩnh tiếp tục tìm người khác đi cướp vận may cho hắn, thì cháu cũng muốn biết kẻ nào lại to gan đến vậy.
Nghe được câu nói này, ông Khương mới không suy nghĩ nữa, ngước nhìn lên chiếc đồng hồ trên tường nhận thấy gia đình ông đã ở đây được vài phút, ông sợ việc ngồi chơi lâu sẽ ảnh hưởng tới việc tu hành của Lâm Thanh Âm, sau khi ra ám hiệu với vợ và con trai, cả gia đình liền đứng dậy: “Lần này cảm ơn đại sư rất nhiều, chúng tôi cũng không dám làm phiền đại sư lâu quá, xin phép được ra về ạ.”
“Sao đã vội về rồi?” Lâm Thanh Âm nhíu mày: “Chú quên mất lời nói lúc đầu rồi sao?”
Ông Khương ngẩn người ra: “Sao?”
Lâm Thanh Âm đi vào trong phòng sau đó ôm ra một bịch sách và vở bài tập đặt lên chiếc bàn tròn ngoài phòng khách: “Có phải chú đã từng nói sẽ làm bài tập giúp cháu sao?” Cô đưa quyển vở bài tập Hoá học cho bà Khương: “Cô giúp cháu làm quyển này.” Lại cầm quyển vở bài tập Vật lý đưa cho ông Khương: “Chú làm quyển này.” Lâm Thanh Âm lại quay sang Khương Vỹ vẫy vẫy tay: “Anh xem giúp em bài tập toán.”
Bố Khương Duy không cần xem đến nội dung trong sách, chỉ cần nhìn thấy hai chữ Vật lý là đã mềm người ra, hai hàng lông mày rũ xuống một cách yếu ớt: “Đại sư, khi đó kết quả môn Lý tốt nhất là 18 điểm.”
Mẹ Khương Duy run rẩy đặt quyển bài tập Hoá học xuống bàn: “Đại sư, hồi cấp ba tôi theo học khối xã hội.”
Lâm Thanh Âm vừa cau mày chưa kịp lên tiếng, ông Khương đã lập tức đẩy con trai đến trước mặt Lâm Thanh Âm: “Đại sư, con trai tôi là trạng nguyên kỳ thi đại học, toán lý hoá đều giỏi! Tốt nghiệp khoa toán đại học danh tiếng đó! Tiếng anh cấp sáu! Cháu có vấn đề gì cứ hỏi nó là được!”
“Đúng đúng đúng!” bà Khương vội vàng gật đầu: “Nó hiện giờ chưa có việc làm, một ngày rảnh rỗi 24 tiếng, giúp cháu bao lâu cũng được.”
Khương Vỹ bất lực nhìn bố mẹ bán đứng mình: “… mẹ, con đang chuẩn bị thi thạc sỹ đấy!”
“Thi thạc sỹ cũng cần phải nắm chắc kiến thức nền tảng!” Ông bà Khương những người mới tốt nghiệp cấp hai đưa vở bài tập Vật lý dúi vào tay anh: “Trong lúc con giảng bài cho đại sư, cũng như là một lần con ôn bài rồi, con giúp đại sư phụ đạo bài tập xong thì chắc chắn là thi đỗ thạc sỹ.”
Khương Vỹ: “…!”
Bố là bố đẻ của con đấy!
“Phụ đạo ư!” Lâm Thanh Âm chìm vào suy nghĩ, khi nguyên chủ có thành tích học tập đi xuống mẹ Thanh Âm cũng tính mời gia sư về phụ đạo cho cô, nhưng hơn trăm tệ tiền phí phụ đạo đã khiến gia đình nghèo phải từ bỏ. Ngoài việc phải để cô tự cố gắng, thì cả nhà không ai dám nghĩ tới việc mời gia sư về phụ đạo cho cô.
Lâm Thanh Âm nắn thử xem độ dày của phong bì mà mẹ Khương Duy tặng, đây chả phải là vừa cho tiền đi lại muốn kiếm lại sao?
Nhớ lại lời giáo viên nhắc nhở trước khi nghỉ lễ nếu không làm hết bài tập thì không được tựu trường, Lâm Thanh Âm thở dài: “Phí phụ đạo bao nhiêu tiền một tiết vậy?”
Bố Khương Duy: “…?”
Mẹ Khương Duy: “…?”
Bố Khương Duy: “Không mất tiền! Miễn phí nhé!”
Mẹ Khương Duy dúi một tệp tiền vào tay Khương Duy: “Buổi trưa nhớ mời đại sư ăn cơm, không được để đại sư trả tiền đâu đó!”
Lâm Thanh Âm quay đầu nhìn Khương Duy: “Vậy thì anh ở lại đi!”
Khương Duy: “…?”
**********
Bố Khương Duy sau khi rời khỏi nhà Lâm Thanh Âm thì trực tiếp đi tới nhà máy, nhà máy mới phục hồi sản xuất nên công việc rất nhiều, ông chỉ muốn ở luôn tại nhà máy để theo dõi xuất nhập đơn hàng cho yên tâm. Mẹ Khương Duy lo sợ trong vài ngày tới Trần Ngọc Thành sẽ đến gây chuyện nên dự định thời gian này chỉ ở nhà trông nhà, tránh việc hắn làm hai cụ sợ hãi.
Vừa đi về đến khu phố, mẹ Khương Duy đã nhìn thấy mẹ chồng đang cùng mấy cụ bà ngồi dưới gốc cây không biết đang nói chuyện gì, mặt mày hớn hở rất vui vẻ. Nhìn thấy bóng mẹ Khương Duy, bà cụ liền chỉ chiếc quạt về hướng mẹ Khương Duy: “Con dâu, mau qua đây kể chuyện tiểu đại sư cho mấy bà ấy nghe đi.”
Mẹ Khương Duy bối rối đi tới, một bà lão nhiệt tình đưa cho bà Khương chiếc ghế gấp mình mang thừa: “Có phải cô bé mà cụ Lý nói là xem bói rất chuẩn đã đổi vận cho nhà cô không? Mẹ chồng cô nói hơi kỳ lạ, chúng tôi không dám tin.”
Đây là cơ hội để lan truyền danh tiếng cho Lâm Thanh Âm, mẹ Khương Duy lập tức nói: “cũng không hẳn là đổi vận, là gia đình cháu bị người ta hãm hại, đại sư vừa đến đã biết được, phá giải được trận pháp người ta bày ra. Vừa giải được mấy phút thì bố Khương Duy đã nhận được đơn hàng năm triệu tệ, các bác nói vị tiểu đại sư có lợi hại không?”
“Năm triệu tệ!” Các cụ bà tròn mắt ra: “Liệu có phải là trùng hợp không?”
Mẹ Khương Duy cười: “Nếu nói là trùng hợp, vậy tại sao chúng cháu mất bao công sức ngọt nhạt cầu cạnh người ta mà không thấy trùng hợp đâu, mà còn …” mẹ Khương Duy nghiến răng: “Người hãm hại bọn cháu đã bắt đầu nhận báo ứng rồi, thời sự đều đã đưa tin rồi.”
Nghe đến thời sự các cụ bà liền tin ngay, vội vàng rút điện thoại đeo kính lão để đặt lịch xem quẻ. Có bà cụ làm chậm thấy người khác đã gửi tin nhắn thoại đi, lập tức có chút giận dỗi nói trách cụ ông nhà mình: “Tôi nói rồi xem sớm đi mà ông nhà tôi không tin, giờ không biết đến khi nào mới đến lượt đây.”
Vương béo trong lúc đang vật lộn với quyển sách quý gia truyền bỗng bị những tiếng tin nhắn wechat kêu liên hồi làm cho giật mình, mở điện thoại ra xem hoá ra toàn bộ đều là tin nhắn đặt lịch xem quẻ.
Suýt chút nữa ngủ quên lập tức Vương béo lấy lại tinh thần, hào hứng gửi tin nhắn cho Lâm Thanh Âm: “Đại sư, ngày mai có thích hợp mở sạp đoán mệnh không ạ?”
Mấy phút sau, Lâm Thanh Âm trả lời tin nhắn: “Sáng mai năm rưỡi, dưới gốc cây cổ thụ trong công viên, chỉ coi 10 quẻ.”