Editor: Nông Nguyễn Hoàn
Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Thanh Âm vẻ mặt vội vã còn Khương Duy thì lại mơ hồ và bối rối: “Phòng dạy nấu ăn? Em nói là nhà ăn sao? Ở đây không có nhà ăn, nếu em muốn ăn gì thì tôi sẽ chạy ra ngoài mua cho em.”
“Không phải là chuyện về ăn sáng!” Lâm Thanh Âm cảm thấy có cảm giác gì đó không thuận lợi càng ngày càng rõ: “Vương béo nói với em Tân Đông Phương là nơi dạy nấu nướng, mấy người đầu bếp nấu ăn ngon đều là tốt nghiệp tại Tân Đông Phương!”
Khương Duy: “…”
Nhìn thấy vẻ mặt khó tả của Khương Duy, trong lòng Lâm Thanh Âm dâng trào dự cảm không tốt: “Có lẽ nào không phải sao?”
“Đúng, có rất nhiều đầu bếp tốt nghiệp tại Tân Đông Phương.” Khương Duy thấy vẻ mặt Lâm Thanh Âm tươi tỉnh trở lại, đành phải tàn nhẫn đánh thức cô khỏi giấc mộng đẹp: “Đó là trường dạy nấu ăn Tân Đông Phương, đây là trường dạy tiếng Anh Tân Đông Phương, về cơ bản là không giống nhau!”
Vẻ mặt của Lâm Thanh Âm như có sét đánh bên tai: “Không phải là cùng một trường sao?”
Khương Duy nhìn dáng vẻ vỡ mộng của Lâm Thanh Âm, có chút không đành lòng khẽ gật đầu: “Hoàn toàn không liên quan gì cả, chỉ là trùng hợp về tên gọi thôi, đây là trường học tiếng Anh.”
Trong lòng Lâm Thanh Âm như muốn chảy nước mắt, nếu như biết sớm như này thì cô đã không tới rồi, rõ ràng có thể dựa vào đoán quẻ để lấy điểm tối đa mà tại sao lại phải đến đây học tiếng anh chứ!
Khương Duy thấy sắc mặt của Lâm Thanh Âm liền biết có gì đó không ổn, anh sợ cô sẽ về mất, nhanh chóng đưa tờ phiếu thu học phí ra: “Tôi đã đăng ký lớp một năm cho cô rồi, phí này không thể trả lại được đâu, học hay không thì cô vẫn phải trả tiền cho tôi.”
Lâm Thanh Âm nhìn thấy con số hơn mười vạn trong phiếu thu thì ngây người ra: “Sao lại đắt vậy chứ!”
“Vị giáo viên này từ cấp 3 đã sang Anh du học, học chuyên ngành liên quan đến tiếng Anh trong đại học, ngữ pháp rất chuẩn xác, mà giọng nói đúng chuẩn giọng Luân Đôn, phát âm cực kỳ tốt! Học vào chủ nhật hàng tuần, giáo viên sẽ dựa vào tình hình của cô mà tùy chỉnh tiến độ học tập.” Khương Duy lấy ra một tấm thẻ ngân hàng: “Tiểu đại sư hãy trả tiền cho tôi trước đã, chứ cô đi mất rồi tôi biết tìm ai?”
Lâm Thanh Âm vô cùng đau khổ chuyển tiền đi, giờ dậy thêm kiếm được nhiều hơn xem quẻ rồi! Không biết giáo viên ở đây có ai muốn đoán mệnh không, cô thật lòng muốn kiếm lại số tiền học phí này!
Tiêu mất một khoản tiền lớn như vậy, khi ngồi trong phòng học Lâm Thanh Âm thể hiện một bộ mặt quyết tâm rất lớn, không phải là dựa vào tình hình học tập để tùy chỉnh tiến độ học tập sao! Cô không tin trong một năm học này cô không học được khối lượng kiến thức của ba bốn năm học trình, tính toán một chút thì cô lại lời to rồi.
Khi cô giáo tiếng Anh cầm theo một tập tài liệu đi vào lớp học nhìn thấy bộ mặt đăm đăm của Lâm Thanh Âm thì thấy hơi giật mình: “Hi!”
“Không cần “hi” đâu, nhanh chóng bắt đầu thôi, thời gian này đều là tiền mua đó!”
Cô giáo tiếng Anh trầm ngâm một lúc rồi lập tức lấy ra một tờ bài tập: “Cô nghĩ nên làm kiểm tra cho em trước để xem trình độ tiếng Anh của em như thế nào thì mới lên lớp có hiệu quả được.”
“Không cần làm bài đâu, cô cứ trực tiếp bắt đầu từ đầu cho em!” Lâm Thanh Âm đưa quyển từ điển tiếng Anh Oxford mà Khương Duy tặng cô ra: “Bắt đầu từ học từ vựng đi, cô dậy em đọc, chúng ta tranh thủ trong vòng một tuần học thuộc quyển này! Sau đó mới tiếp tục học cấu trúc câu!”
Cô giáo tiếng Anh: “…”
Không biết giờ đi xin lãnh đạo đổi giáo viên còn kịp không nữa, cô học sinh này có vẻ hơi đáng sợ!”
**
Trong lúc Lâm Thanh Âm cực khổ học từ vựng với giáo viên thì cửa hàng của bố mẹ cô cuối cùng cũng đã được khai trương.
Từ khu phố gia đình Lâm Thanh Âm đang sống đi ra là một con phố cũ cực kỳ sầm uất, mặt đường không rộng lắm chỉ đủ hai hàng xe đi lại, hai bên đường có đủ loại cửa hàng như bán văn phòng phẩm, đồ ăn nhanh, hay là đồ điểm tâm như bánh đậu xanh làm thủ công, luôn tấp nập người qua lại, không khí cực kỳ náo nhiệt.
Cửa hàng bố mẹ Thanh Âm thuê là hai gian lớn nhất nằm tại trung tâm khu phố, phá vỡ bức tường ngăn đi thì tổng diện tích lên đến 120 m2. Trong cửa hàng đã được quét lại sơn tường và trải thảm da, Lâm Thanh Âm dùng chậu cây cảnh và đồ trang sức bố trí một trận pháp chiêu tài.
Từ khi bố mẹ Thanh Âm đeo bùa hộ mệnh chuyển vận thì vận khí của họ tốt lên rõ rệt, cộng thêm trận pháp chiêu tài do Lâm Thanh Âm bày ra thì họ không còn đau đầu về việc kiếm tiền nữa.
Nói về việc chuyển vận, ban đầu bố mẹ Thanh Âm cũng có phần lo lắng, tuy trình độ văn hóa của họ không cao nhưng cũng hiểu số phận không thay đổi dễ dàng như vậy được, chỉ sợ đem lại ảnh hưởng không tốt cho Lâm Thanh Âm.
Lâm Thanh Âm nói với họ rằng không phải tất cả mọi việc thay đổi số phận, số mệnh đều sẽ bị đạo trời trừng phạt, nếu như vậy đã không có câu: “Số mệnh của tôi là do tôi làm không phải do trời định”.
Giống như Trần Ngọc Thành dùng thủ đoạn đoạt mất vận may của Khương Duy, hay như Vương Ngũ Phong lợi dụng sự khờ khạo của Trương Vu để bày trận pháp lên phần mộ gia đình người ta nhằm lấy tính mạng của cả một gia đình để kéo dài mạng sống của mình … đều không phải là đi con đường chính đạo, tất nhiên sẽ bị ông trời trừng trị, cái giá phải trả thì không phải ai cũng có thể chịu đựng được.
Còn như Lâm Thanh Âm là người tu tiên thì lại dựa vào tu luyện để đổi mệnh. Thuận tắc phàm, nghịch tắc tiên, tu tiên vốn dĩ là chuyện đi ngược với trời, không chỉ phải chịu sự hao mòn của năm tháng, mà còn phải chịu thử thách lôi kiếp, vì thế vượt qua được vỏn vẹn chỉ được vài người. ( app TYT - tytnovel )
Như người bình thường muốn đổi mệnh chỉ cần kiên trì làm nhiều việc thiện, tích nhiều phúc đức là được, hoặc cũng có thể mang bên mình bùa hộ mệnh phù hợp với bát tự của mình. Lâm Thanh Âm chọn bùa hộ mệnh đổi vận cho bố mẹ mình đều là những viên ngọc có linh khí đậm đặc, sử dụng linh khí để bồi bổ cho thân xác họ, nhằm thay đổi dần vận khí của họ.
Đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn chín, ông trời luôn chừa lại một cơ hội sống cho con người, con đường sống này chính là cơ hội để thay đổi vận mệnh, con đường sống của bố mẹ Thanh Âm chính là Lâm Thanh Âm. Bởi vì có Thanh Âm ở bên cạnh, bọn họ mới có thể chấm dứt tình trạng làm việc vất vả ngày đêm mà không giữ được tiền của, mới có cơ hội mở cửa hàng này.
Tên của cửa hàng được đặt theo tên của Lâm Thanh Âm, tên là Siêu thị cuộc sống Thanh Âm. Siêu thị được bố trí thành ba khu, khu vực ngoài cùng bán các hàng hóa như dầu mỡ mắm muối …, khu vực giữa là các loại bánh kẹo bim bim sô cô la và nước ngọt, trong cùng chủ yếu là văn phòng phẩm, ngoài các loại sách vở bút mực cơ bản ra còn rất nhiều loại đồ dùng có tính sáng tạo cao và đẹp mắt.
Cửa siêu thị có một bậc thềm rộng 2 mét, có thể cho các nhà cung cấp hàng bày một số hàng hóa hoặc biển quảng cáo ở đó, bố Thanh Âm ông Lâm Húc ở bên ngoài có một sạp hoa quả và một tủ kem. Trong siêu thị có camera giám sát, cửa ra vào có thiết bị cảnh báo chống trộm, mẹ Thanh Âm một mình trong coi; còn sạp hoa quả ngoài cửa thì ông Lâm Húc phụ trách.
Giờ đây khai trương cũng không cho đốt pháo, ông Lâm Húc chờ đến đúng thời điểm Lâm Thanh Âm đã xem từ trước rồi đốt một tờ giấy bùa, như vậy là coi như đã chính thức khai trương rồi.
Nhìn mọi người qua lại, ông Lâm Húc ngồi xuống chiếc ghế gấp của mình trước sạp hoa quả rực rỡ, với táo đỏ rực, lê vàng ươm, nho tím lịm, nhưng trong lòng có chút lo lắng.
Vài năm gần đây ông thử buôn bán nhỏ vài lần, lần nào cũng bị thua lỗ mất sạch vốn liếng. Không những không giúp gia đình khá giả hơn, mà còn làm cho cả nhà càng ngày càng khó khăn, nếu như không phải nhờ học bổng của Lâm Thanh Âm thì e rằng giờ đây ông một lúc phải làm đôi ba việc để trả nợ rồi.
Giờ tiền mở cửa hàng cũng là do con gái kiếm được, tuy mọi người đều nói Lâm Thanh Âm đoán quẻ xem tướng rất linh nghiệm, nhưng ông Lâm Húc vẫn có đôi chút lo lắng, ông sợ ngay cả con gái cũng không thay đổi được vận khổ của mình.
Đang ngồi suy nghĩ linh tinh thì có một đôi nam nữ trẻ tuổi đi qua. Người phụ nữ hờ hững quay đầu lại thì bắt gặp ngay những quả nho mọng nước trong sạp hàng của ông, bất chợt thấy khô cổ, liền kéo chồng mình đi vào sạp: “Mấy quả nho này ngon quá, lấy cho tôi hai chùm; chỗ táo này cũng ngon ghê …”
Vốn dĩ chỉ định xuống nhà mua ít bánh đậu xanh vừa ra lò, kết quả đi qua siêu thị nhỏ lại mua mấy loại hoa quả, một túi kem với một bịch bim bim các loại, tất cả vừa vặn hai trăm tệ. Mà trong túi người vợ không biết đút hai trăm tệ từ bao giờ, do lười rút điện thoại liền đưa luôn tiền mặt cho ông Lâm Húc.
Hai tờ tiền đỏ rực giống như một khởi đầu tốt đẹp vậy, lập tức đem tài vận đến với cửa hàng.
Có nhà nấu cơm thiếu ít dầu mỡ mắm muối đi vào, vốn chỉ định mua ít gia vị, nhưng thấy hàng hóa trong siêu thị còn tươi mới, giá cả lại bằng với các siêu thị lớn, liền mua mấy loại hàng nữa mang về.
Cũng có vài em học sinh vốn chỉ định đi vào mua bút và vở, nhưng nhìn thấy các loại đồ dùng trong đó vừa tốt lại đẹp mắt, liền lựa chọn chiếc này mua chiếc kia, chọn một lúc là được một đống đồ, trước khi về còn không quên mua ít sô cô la với bim bim ăn cho đỡ thèm.
Sạp hoa quả bên ngoài còn đông hơn, ông Lâm Húc nhập toàn hoa quả tươi mới, thùng nào thùng ấy đều là mới mở, chỉ cần nhìn mã bên ngoài là đã thấy thích mắt. Người này vào mua, người kia vào mua, nghe nhau mách đến mua càng ngày càng đông, chả bao lâu mà trước của hàng đã chật kín người, đây mới là lần đầu tiên Lâm Húc hiểu được bốn chữ “làm ăn phát đạt” nghĩa là gì.
Bận rộn bán hàng cho tận đến trưa, người mua hàng mới thưa dần, hoa quả ngoài cửa đã bán được một nửa, trong siêu thị cũng có vài kệ hàng đã trống không.
Hai vợ chống nhìn nhau cười, cả buổi sáng tuy đến ngụm nước cũng không kịp uống, nhưng thấy cửa hàng buôn bán tốt nên trong lòng cảm giác vô cùng yên tâm.
Mau chóng kiếm lại tiền vốn Thanh Âm đã cho để trả lại cho con bé!
***
Sau khi chia lại lớp, Vu Thừa Trạch rất lo lắng về kỷ luật của lớp, chỉ sợ lại giống với năm học trước, xảy ra hiện tượng bất hòa, đặc biệt là sợ có người đến trêu trọc Lâm Thanh Âm.
Chính là vị tiểu đại sư không nên động vào đó!
Việc sắp xếp lại lớp học dựa vào thành tích học tập và phẩm chất đạo đức của học sinh để thực hiện, học sinh được xếp vào lớp A1 là 50 học sinh chịu khó học tập nhất của khối 11.
Đối với Lâm Thanh Âm, các bạn trong lớp cũng đã được nghe tin đồn về cô, dù sao khi tuyển cô vào nhà trường thực hiện rất rầm rộ, chỉ thiếu điều treo băng rôn và quảng cáo để toàn thành phố biết trường THPT dân lập quốc tế Đông Phương tuyển mộ được trạng nguyên kỳ thi vào cấp ba. Kết quả là mấy tháng đầu kết quả của Lâm Thanh Âm luôn đứng đầu toàn khóa, nhưng sau đó thành tích tụt dốc không phanh, kỳ học vừa rồi kết quả thi cuối kỳ của cô xếp ngoài top 300 của khóa, trạng nguyên trung học cuối cùng lại thành câu chuyện cười.
Kết quả kỳ thi đầu năm học chưa được công bố, nhưng sau khi chia lại lớp mà Lâm Thanh Âm vẫn là học sinh của lớp 11A1 khiến các bạn cùng lớp vô cùng ngạc nhiên, chúng cho rằng theo thành tích của Lâm Thanh Âm thì đáng nhẽ phải vào lớp A4 hoặc A5.
May mắn là các học sinh trong lớp A1 đều muốn cố gắng học tập, họ không để ý tới thành tích đi xuống của Lâm Thanh Âm đồng thời cũng không bắt nạt cô.
So với các bạn học xấu tính trước đây, Lâm Thanh Âm nhìn thấy các bạn trong lớp bây giờ chỉ biết cắm đầu học hành thì lại thấy có chút đáng yêu.
Chia lại lớp xong, kỷ luật học tập cũng đi vào quỹ đạo, Vu Thừa Trạch thông báo cho học sinh và phụ huynh chuẩn bị thực hiện ôn luyện buổi tối, bắt đầu từ 6h40 đến 8h30, giữa giờ nghỉ giải lao 10 phút.
Bởi vì phải học bài buổi tối, rất nhiều bạn trong lớp Lâm Thanh Âm chuẩn bị ở tại trường. Thực ra trong lớp cũng đã có một số bạn ở tại trường từ năm lớp 10, nhưng cũng có một số bạn không thích ở chung, vẫn cố gắng đi lại.
Lâm Thanh Âm cũng thuộc nhóm học sinh về nhà, không phải do cô yếu đuối, mà do chi phí ở ký túc quá đắt đỏ.
Trường THPT dân lập quốc tế Đông Phương được thành lập với mục đích ban đầu là bồi dưỡng nhân tài, mục tiêu là nhắm đến các đứa trẻ con nhà có điều kiện, về căn bản là không tính đến cảm nhận của các gia đình phổ thông.
Khu vực ký túc của trường là một khu nhà ở loại nhỏ, mặt nhà hướng phía nam có ba phòng ngủ, mỗi học sinh có một phòng riêng, ngoài ra còn có bếp nấu ăn chung, phòng ăn, ban công rộng rãi và hai nhà vệ sinh. Với điều kiện này thì đừng nói là ký túc của các ngôi trường khác, ngay cả nhà của Lâm Thanh Âm cũng vẫn còn kém xa.
Giờ tuy Lâm Thanh Âm đã tiết kiệm được một chút, nhưng cô không muốn lãng phí tiền vào những chỗ như vậy, có tiền thà để mua ngọc tu luyện còn tốt hơn.
Lâm Thanh Âm tuy không muốn tiêu tiền để ở trong ký túc, nhưng hiện giờ cô rất thích mua đồ ăn tại trường, sau một lần ăn cơm tại nhà ăn cô liền yêu luôn nơi này, ngày ba bữa đều ăn tại trường, ngay đến việc đi học nhầm trường Tân Đông Phương cũng đã bị cô bỏ lại phía sau.
Bởi vì đồ ăn tại nhà ăn quá ngon!
Vương Thanh Phong có ám ảnh là tổ chức trường học phải thực hiện theo các tiêu chuẩn tốt nhất, ký túc cũng vậy, nhà ăn cũng vậy. Các loại đồ ăn cần có đều có, còn các loại thức ăn học sinh yêu thích như bít tết, piza, khoai tây chiên, gà nướng và nước coca, thậm chí còn có cả thịt nướng cừu nướng xiên, về cơ bản đều là các thức ăn mà Lâm Thanh Âm chưa nhìn thấy chưa được ăn bao giờ.
Lần đầu tiên Lâm Thanh Âm cảm thấy đi học thật là thích!
Việc tu luyện hàng ngày khiến Lâm Thanh Âm tiêu hao rất lớn năng lượng, ăn cũng rất tốt, cô còn thuộc dạng ăn thế nào cũng không béo, càng ăn mặt mày da dẻ càng hồng hào, ăn cơm tại trường được một tháng mà cô trở nên xinh hơn rất nhiều so với hồi mới đi học.
Gọi nửa con ngỗng nướng, một phần chân ngỗng kho, một phần cơm niêu xá xíu, Lâm Thanh Âm mỗi tay một khay thức ăn bê ra vị trí gần cửa sổ. Vừa cắn được một miếng chân ngỗng kho, một cô gái đang bưng cháo đi tới mắt nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt nhìn vào vị trí Lâm Thanh Âm đang ngồi, cười có chút ngượng ngùng: “Tôi có thể ngồi ở đây được không? Không còn chỗ trống nào nữa rồi.”
Lâm Thanh Âm biết bạn này, đây là học sinh cùng lớp vớicô, tên là Trương Tư Diểu.
Bàn Lâm Thanh Âm ngồi là bàn bốn, cô gạt đồ ăn của mình vào phía bên trong bàn, chừa một nửa bàn còn lại cho Trương Tư Diểu.
Ăn được hai miếng ngỗng quay, Lâm Thanh Âm không nhịn được quay ra quan sát Trương Tư Diểu đang ngồi chéo góc mình. Nhận ra ánh mắt nhìn mình của Lâm Thanh Âm, Trương Tư Diểu có chút gì đó ngại ngùng, ngẩng mặt lên vuốt tóc ra sau tai: “Tôi tên là Trương Tư Diểu, cùng là học sinh lớp A1.”
“Tôi biết!” Lâm Thanh Âm khẽ gật đầu, đột nhiên nói: “Tối này đừng ngồi xe màu đen về nhà nhé, không an toàn.”
Trương Tư Diểu ngạc nhiên nhìn Lâm Thanh Âm, mọi hôm ôn bài buổi tối xong đều được bố mẹ tới đón, thậm chí cô không hề đi taxi, chứ đừng nói đến là xe màu đen. Nhưng lời nhắc này cũng là có thiện ý, vì thế Trương Tư Diểu khẽ cười, nói một câu cảm ơn.
Lâm Thanh Âm cau mày lại khi nhìn thấy một luồng khí đen giữa hai chân mày của Trương Tư Diểu.
Buổi tối Trương Tư Diểu không ăn quá nhiều, chỉ cần ăn nửa phần cháo là đã no, thu xong bát đĩa liền chào Lâm Thanh Âm một tiếng, Trương Tư Diểu rời khỏi nhà ăn trở về phòng học.
Vừa vào phòng học thì điên thoại của Trương Tư Diểu kêu lên, mở ra xem thì ra là cuộc gọi của mẹ cô. Vừa bấm nghe điện thoại thì đầu dây bên kia tiếng mẹ cô có phần gấp gáp và áy náy vang lên: “Diểu Diểu mẹ xin lỗi, mẹ có công việc gấp phải đi công tác, giờ đã trên đường ra sân bay rồi. Bố con tối nay đi tiếp khách không bỏ được, con tự gọi xe về nhé.”
Bố mẹ của Trương Tư Diểu đều là dân kinh doanh, trước đây hai người đều cố gắng đưa đón con đi học hàng ngày, nhưng lần này thì quả thực trùng hợp quá, hai người cùng lúc có việc thế này, ai cũng không thu xếp được thời gian, chỉ đành cho Trương Tư Diểu tự bắt xe về nhà.
Tắt điện thoại, Trương Tư Diểu lấy sách tiếng Anh ra học bài, vừa học được vài câu đột nhiên nhớ tới lời Lâm Thanh Âm nói với cô khi ăn cơm tối: buổi tối đừng ngồi xe màu đen về nhà, không an toàn.