Editor: Chấm Chấm

Trương Tư Diểu không kìm được mà nhìn theo bóng lưng của Lâm Thanh Âm, nghiêm túc ghi nhớ lời khuyên này. Hai năm gần đây liên tiếp xảy ra chuyện liên quan đến đặt xe trên mạng, những người xảy ra chuyện hầu hết là những cô gái xinh đẹp trẻ tuổi, khiến mọi người nhìn thấy mà đau lòng.

Trương Tư Diểu vốn trông rất xinh đẹp, da trắng mắt to, vừa cười đã để lộ 2 lúm đồng tiền, là kiểu con gái vô cùng ngọt ngào. Gia cảnh nhà cô ấy tốt, học múa ở trường tiểu học Âm Nhạc, khí chất vô cùng hơn người, ngoại hình cũng xem như đứng thứ nhất thứ hai ở trường THPT Quốc tế Đông Phương rồi. Con gái trông xinh đẹp đến vậy, nhưng lòng bố mẹ cô lại lo lắng không yên, sợ cô ấy đi học yêu sớm, sợ cô ấy bị người khác bắt nạt trên đường tan học, từ khi cô ấy lên cấp ba, hai vợ chồng thay phiên nhau đưa đón cô ấy mỗi ngày.

Nhưng hôm nay vừa đúng lúc cả hai người đều có việc cùng lúc, gần đến giờ thì mẹ Tư Diểu nhận được thông báo đi công tác, còn lúc này bố Tư Diểu đã bắt đầu đi ăn xã giao với khách hàng rồi, có sao đi nữa cũng không thể bỏ khách hàng lại để đi đón con được, chỉ có thể nói rõ tình hình với vợ, để bà ấy nói một tiếng với Trương Tư Diểu, tan học tự bắt xe về nhà, ông ấy tranh thủ về nhà sớm một chút.

Đây cũng là một cách khi không có cách nào.

Từ nhỏ Trương Tư Diểu đã quen được đưa đón, bỗng nhiên để cô ấy đi xe một mình, cô ấy hơi lo lắng, nhất là sau khi nghe câu mà Lâm Thanh Âm nói. Cô ấy nhớ đến tin tức rất nhiều cô gái đi xe một mình rồi xảy ra chuyện, đa số các cô gái đó đều chọn đặt xe trên mạng.

Đặt xe trên mạng không an toàn nhưng tốt xấu gì cũng có thể tìm thấy tài liệu lập hồ sơ của tài xế, điều đáng sợ hơn đặt xe trên mạng là xe lậu, không có giấy phép không có hồ sơ, bạn cũng không biết người lái xe là ai.

Có điều Trương Tư Diểu chẳng hề nghĩ đến việc phải ngồi xe lậu, cô ấy thuộc kiểu con gái ngoan ngoãn, chuyện dễ gặp phải nguy hiểm, cô ấy sẽ không tùy tiện thử.

Nếu đã không có ý định đi xe lậu, Trương Tư Diểu cũng không để ý quá nhiều nữa, rút ra một tờ đề môn toán bắt đầu giải đề.

Thời gian gần 2 tiếng tự học buổi tối nói dài cũng không dài, khi Trương Tư Diểu làm xong một đề thì cũng đến giờ tan học rồi. Cất vào những quyển sách buổi tối cần dùng, Trương Tư Diểu vừa xem điện thoại vừa ra khỏi phòng học, đợi đến lúc ra khỏi tòa dạy học mới phát hiện, thời tiết bên ngoài đã thay đổi từ lúc nào, gió Bắc thổi vun vút, những chiếc lá cuộn lại rồi bị thổi vào không trung phát ra tiếng khiến người ta run cầm cập.

Ngửi thấy mùi hơi đất trong không khí ẩm ướt, Trương Tư Diểu biết trời sắp mưa rồi. Sáng hôm nay lúc cô ấy ra khỏi nhà, thời tiết vẫn khá tốt, cho nên chỉ mang một chiếc áo gió không tính là dày, bây giờ bị gió thổi, cô ấy cảm thấy hơi lạnh thấu tim.

Các bạn học ở lại trường mang cặp tụm năm tụm bảy cười hi hi ha ha đi về phía ký túc xá. Lần đầu tiên Trương Tư Diểu hơi ngưỡng mộ các bạn học ở lại trường, bọn họ chỉ mất 5-6 phút là có thể về chỗ ở, còn nhà mình cách trường cũng phải mất 20 phút lái xe. Nghĩ đến việc hôm nay bố mẹ không có cách nào đến đón mình, lòng Trương Tư Diểu hơi sốt ruột, chạy về hướng cổng trường, cô ấy phải về đến nhà trước khi trời đổ mưa.

Vị trí của trường THPT Quốc tế Đông Phương không tính là vô cùng hẻo lánh, bình thường buổi tối vẫn hay có xe taxi đi qua chỗ này, cũng không biết có phải do hôm nay trời chuyển không, không những không nhìn thấy xe taxi, mà ngay cả xe nhà đi trên đường cũng ít hơn ngày thường rất nhiều. 

Từng giây từng phút trôi qua, thấy các bạn học không ở lại trường đều đã được người nhà đón rồi, còn Trương Tư Diểu đứng gần 10 phút cũng không đợi được một chiếc taxi nào. Giữ chặt khuy áo ở cổ bị gió thổi bung, cô ấy hơi bất lực mà gọi điện thoại cho bố, nhưng cũng không biết có phải điện thoại của bố Trương Tư Diểu để trong túi hay không, điện thoại reo gần 1 phút cũng chẳng có ai bắt máy.

Những hạt mưa nhỏ rơi xuống từ không trung, Trương Tư Diểu nghe thấy tiếng “tút tút” trong điện thoại thì hơi sốt ruột, trời lạnh đến vậy lại còn dầm mưa, không thể tránh khỏi bị bệnh nặng, mà chương trình học của lớp 11 dày đặc hơn lớp 10 nhiều, xin nghỉ sẽ để mất rất nhiều bài. 

Lúc Trương Tư Diểu thi vào cấp 3, bởi vì dầm mưa bị viêm phổi, thi không thuận lợi nên mới đến học ở trường này. Cô ấy nghĩ ba năm học cấp 3 cố gắng lăn xả một chút để thi đậu một trường đại học tốt, cô ấy không thể bị khoảng thời gian bị bệnh làm chậm trễ.

Cầm điện thoại do dự một lát, cuối cùng Trương Tư Diểu mở giao diện đặt xe ra, lúc đầu cô ấy đặt xe taxi, nhưng đợi 2 phút cũng không có tài xế nào nhận đơn. Thấy học sinh ở cổng trường càng ngày càng ít, Trương Tư Diểu lại chuyển qua giao diện xe riêng, nghĩ rằng vừa lên xe thì gọi điện thoại cho mẹ ngay, điện thoại giữ trạng thái kết nối chắc chắn sẽ không sao.

Nhưng chuyện không ngờ đến là, ngay cả xe riêng cũng không có tài xế nào nhận đơn, Trương Tư Diểu lập tức sợ hãi. Cách nhà xa như thế, cô ấy có đi bộ cũng không thể đi bộ về được, mà gần trường học cũng không có xe đạp công cộng các thứ.

Thấy mưa rơi càng ngày càng nặng hạt, Trương Tư Diểu chỉ có thể đội cặp lên đầu, chuẩn bị chạy ra ngã tư xem thử, có lẽ có thể bắt gặp được một chiếc xe taxi.

Chạy chưa đến 20 mét, một chiếc xe con màu đen dừng lại trước mặt Trương Tư Diểu, cửa sổ ở vị trí lái xe hạ xuống, một người đàn ông gần bốn mươi tuổi cười híp mắt nhìn Trương Tư Diểu: “Lên xe không cô bé?”

Mưa nhỏ bắn lên mặt, Trương Tư Diểu nhịn không được mà hắt xì, người lạnh đến run lẩy bẩy, lúc này cô ấy đã sớm không thèm quan tâm có phải xe lậu hay không rồi, nhanh chóng hỏi một câu: “Đến thành Hà Hương mất bao nhiêu tiền?”

“Ở thành Hà Hương à, chỗ đó toàn là biệt thự.” Tài xế cười khanh khách, nói: “Thời tiết hôm nay không tốt, giá đắt hơn một chút, 50 tệ không trả giá.”

50 tệ, giá đắt gấp đôi so với bình thường.

Nếu như tài xế này đòi tiền theo giá gốc, có lẽ Trương Tư Diểu còn xì xầm vài câu, nhưng người tài xế này ra giá chặt chém, lại khiến Trương Tư Diểu buông bỏ cảnh giác, cảm thấy chiếc xe này nhắm đến tiền.

Mưa càng lúc càng nặng hạt, Trương Tư Diểu chẳng thèm nghĩ thêm cái khác nữa, mở cửa xe chui vào trong xe. Buồng xe che chắn mưa gió bên ngoài, trong xe bật điều hòa, mở nhạc thư giãn, nhiệt độ và bầu không khí thoải mái khiến cơ thể đang gồng của Trương Tư Diểu dần dần thả lỏng.

Lấy ra một chiếc khăn tay từ trong cặp ra lau nước mưa trên mặt trên đầu một cách cẩn thẩn, rồi lại lau cặp một lượt, tránh làm bẩn chỗ ngồi của tài xế. Làm xong những thứ này, Trương Tư Diểu nhìn ra ra ngoài cửa sổ xe, mưa nhỏ tí ta tí tách lúc nãy không biết đã chuyển lớn từ lúc nào, từng dòng nước chảy xuống từ trên cửa sổ xe, chặn tầm nhìn ra bên ngoài, chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng màu vàng lờ mờ bên ngoài cửa sổ xe.

Trương Tư Diểu cúi đầu rút điện thoại ra gọi cho bố mẹ, cũng không biết hôm nay có chuyện gì, không gọi được điện thoại cho cả hai người. Trương Tư Diểu hơi buồn phiền cất điện thoại, lại ngước đầu nhìn phía trước, lập tức hơi sững sờ.

Cô ấy thấy hơi lạ lẫm với đường phố bên ngoài.

Con đường từ nhà đến trường này, Trương Tư Diểu đã đi được gần một năm rồi, quen thuộc đến nỗi không thể quen thuộc hơn, thậm chí cô ấy có thể kể ra tên của hầu hết các cửa tiệm, nhưng cô ấy chưa từng thấy con đường này.

Lúc này, cô ấy bỗng nhớ đến lời Lâm Thanh Âm nói: Đừng đi xe lậu, không an toàn.

Trương Tư Diểu lập tức hơi lo lắng, cảm thấy trái tim “bùm bụp” như sắp nhảy ra ngoài vậy. Thấy tài xế lái càng ngày càng nhanh, Trương Tư Diểu nhịn không được mà hỏi: “Đây là đi đâu vậy ạ? Sao cháu thấy không giống đường về nhà cháu.”

“Chú đi vòng một lát.” Tài xế nói một cách vô cùng thản nhiên: “Lúc nãy khi chú đi từ đường lớn trung tâm qua thì bên đó có 4 chiếc xe đâm nhau, kẹt cứng, đi bên đó ít nhất cũng nhỡ mất một tiếng, chú đi vòng qua một tí thì nhanh hơn một chút so với đi bên đường lớn trung tâm.”

 Trương Tư Diểu nghe thấy lời giải thích này, lòng có phần yên tâm hơn một chút, đường lớn trung tâm có 4 làn xe đi 2 hướng, lúc bình thường cũng kẹt xe mất mười phút,vừa gặp mưa rơi gió thổi thì càng không có cách nào đi được.

Chiếc xe gặp đèn đỏ, dừng lại ở ngã tư, điện thoại của tài xế bỗng vang lên. Thấy đèn đỏ vẫn còn hơn 90 giây, tài xế nghe điện thoại, không biết đối phương nói gì, tài xế hơi mất kiên nhẫn: “Tôi ra ngoài kiếm sống rồi, một học sinh, chở con bé xong là về nhà ngay...Sao, về ngay bây giờ? Tôi có thể vứt học sinh nhà người ta bên đường được sao? Sao bà lại...”

Mới nói được một nửa thì bỗng nhiên tài xế dừng lại,nhìn điện thoại rồi ném xuống phía dưới tay lái một cách chán nản: “Sao lại hết pin rồi!”

Vứt điện thoại màn hình đen tới chỗ kính chắn gió trước mặt, tài xế quay đầu hơi ngại ngùng hỏi: “Chú có thể mượn điện thoại cháu dùng một lát không? Lúc nãy vợ chú gọi điện thoại mới nói được vài câu thì điện thoại chú hết pin mất, nếu mà không gọi lại nói rõ ràng, chỉ sợ tối nay chú không vào được cửa nhà mất.”

Thấy dáng vẻ sốt ruột của tài xế, Trương Tư Diểu rất hiền lành đưa điện thoại cho hắn ta.

Tài xế nhận lấy điện thoại, sự vui mừng thoáng qua trên khuôn mặt, vừa định bấm số thì đèn đỏ phía trước chuyển thành đèn xanh, hắn ta bèn bỏ tạm điện thoại lên đùi, đạp ga trước đã.

Qua khỏi giao lộ, xe phía trước ít hơn rất nhiều so với con đường ban nãy, tài xế bỗng lên ga, tốc độ lên đến 60, đồng thời vẫn cứ duy trì tốc độ này qua hai giao lộ liên tiếp. Bình thường thì đi với tốc độ này còn đỡ, nhưng trời mưa khiến Trương Tư Diểu cảm thấy hơi hốt hoảng, cô ấy vươn tay nắm lấy lưng ghế, muốn phân biệt phương hướng từ vị trí kính chắn gió phía trước, nhưng chỉ có thể thấy thấp thoáng những tòa nhà mà cô không biết. ( app truyện TᎽT )

Cổ họng Trương Tư Diểu hơi căng cứng: “Bác tài, có phải nên rẽ rồi không.”

Tài xế cười hì hì hai lần, không hiểu sao mà giọng nghe có vẻ hơi thô dung tục: “Đừng sốt ruột, sắp đến rồi.”

“Vậy chú trả điện thoại lại cho cháu đi!” Trương Tư Diểu run run giơ tay ra: “Cháu phải gọi điện thoại cho bố cháu, để ông ấy ra cổng khu chung cư đón cháu.”

“Được!” Tài xế bỏ tay lên đùi cầm lên, nhưng bỗng nhiên lại đạp ga, điện thoại bị hắn ta bỏ trên đùi lập tức trượt xuống đất, tài xế “Haizya” một tiếng, cười trên nỗi đau khổ của người khác, nói: “Rơi mất rồi, đợi dừng xe rồi nhặt nhé.”

Lúc này Trương Tư Diểu đã ý thức được người tài xế này e rằng nuôi ý đồ xấu, nhưng bây giờ cô ấy không có điện thoại trong tay, cửa xe thì bị khóa bằng bảng điều khiển trung tâm rồi, mà lúc này đường đã không có đèn đỏ nữa, hai bên không có một tòa nhà nào, càng khỏi nhắc tới xe cộ đi lại.

Trương Tư Diểu sợ hãi ôm chặt lấy mình, giọng nói kèm theo tiếng khóc nức nở: “Chú, xin chú đưa cháu về nhà có được không? Cháu trả thêm tiền cho chú!”

Tài xế còn chẳng ngó đầu lại, sờ sau eo, rút ra một con dao nhọn, đặt xuống cái bậc trước kính chắn gió cái “bụp”, nhìn thấy lưỡi đao màu bạc sáng bóng, Trương Tư Diểu sợ đến nỗi nén tiếng khóc lại, mở to đôi mắt một cách sợ hãi.

Tiếng điện thoại quen thuộc vang lên từ dưới chân tài xế, Trương Tư Diểu biết chắc chắn là bố mẹ gọi điện lại, nếu như lúc nãy mình không cho mượn điện thoại, thì bản thân cũng sẽ không rơi vào bước đường này.

Những giọt nước mắt hối hận lặng lẽ rơi xuống, Trương Tư Diểu ngẩng đầu lên vừa đúng lúc nhìn thấy tài xế đang quan sát cô từ gương chiếu hậu, Trương Tư Diểu bị ánh mắt lạnh như băng của tài xế dọa cho run sợ trong lòng, nhịn không được mà co cả người lại.

Chuông điện thoại vang lên không ngừng, tài xế bỗng đạp phanh xe, cúi người nhặt điện thoại lên, còn chẳng thèm nhìn đã trực tiếp vứt ra bên đường, mưa như trút nước át đi tiếng nhạc êm tai, nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của Trương Tư Diểu, tài xế bỗng nhiên bật cười lớn rồi bắt đầu khởi động xe.

Suốt cả quãng đường xe lậu băng băng trong làn mưa, cuối cùng dừng lại ở một gầm cầu đường sắt, tài xế mở cửa xe ra, Trương Tư Diểu cũng ngay lập tức nhân cơ hội mở cửa xe điên cuồng chạy ra bên ngoài.

Đã sắp chạy ra khỏi gầm cầu, nhưng tiếng bước chân phía sau đã ngay bên tai rồi, thậm chí Trương Tư Diểu có thể cảm nhận được hơi thở đục ngầu xen lẫn mùi khói của tài xế, dường như hắn ta chỉ cần vươn tay là đã có thể bắt được mình.

Đúng vào lúc Trương Tư Diểu cảm thấy tuyệt vọng, bỗng có một cô gái che ô bước ra từ trong màn mưa, Trương Tư Diểu không tin nổi mà mở to đôi mắt, người đến thế mà lại là Lâm Thanh Âm.

Ngay vào khoảnh khắc Trương Tư Diểu lơ đãng, tài xế bỗng tóm được cô ấy, ôm vào trong lòng, một tay bịt miệng của cô ấy, một tay ôm lấy eo cô ấy kéo vào trong xe.

Lâm Thanh Âm đưa chiếc ô nhỏ nước cho Vương Béo ở phía sau, cười khẩy rồi lấy ra một viên đá từ trong túi: “Chú cũng hơi trắng trợn quá rồi đấy.”

Tài xế nhìn Vương Béo và Lâm Thanh Âm, một người béo một người yếu ớt, hai người cộng lại xem ra cũng chẳng đánh nổi một mình hắn ta. Tài xế nhéo tay Trương Tư Diểu đang giãy dụa chống cự, thấy ánh mắt của Lâm Thanh Âm thì vô cùng ngang ngược: “Nhóc con à, tao nói cho mày biết, nhân lúc còn sớm mà lượn xa một chút, nếu không lát nữa ông đây bắt luôn cả mày đó!”

Trương Tư Diểu cố gắng dùng sức lực toàn thân hất tay của tài xế, nhưng bàn tay to đó như quạt hương bồ vậy, bịt chặt miệng của Trương Tư Diểu không nhúc nhích tí nào.

“Ở trước mặt tôi mà cũng dám xưng ông đây, chú cũng không sợ sét đánh nhỉ!” Lâm Thanh Âm cầm lấy viên đá ném về hướng tài xế, tài xế vô thức nghiêng đầu né rồi quay đầu lại nhìn, viên đá đó rơi xuống cách hắn ta nửa mét, lập tức bật cười lớn một cách ngạo mạn: “Tao đứng im không động đậy mày cũng không ném trúng được tao.”

Lâm Thanh Âm cũng không lên tiếng, từng viên từng viên đá bay ra khỏi tay cô một cách nhanh chóng, không gần thì xa bao quanh tài xế. Trương Tư Diểu tuyệt vọng nhìn động tác của Lâm Thanh Âm, gắng sức xua tay với cô, bản thân không thoát nổi rồi, nhưng Lâm Thanh Âm vẫn có cơ hội để chạy.

Thấy đá trong tay Lâm Thanh Âm chỉ còn lại một viên cuối cùng, cô cầm viên đá nói với Trương Tư Diểu: “Tôi hô 1 2 3, cậu chạy về phía tôi nhé!”

Trương Tư Diểu nghe xong câu này, hoàn toàn không có phản ứng, bởi vì cô ấy chẳng hề tin Lâm Thanh Âm có thể đánh trúng người tài xế biến thái này, cũng không tin rằng bản thân có thẻ chạy khỏi.

“1!2!3!”

Cùng với tiếng “3” trong trẻo, viên đá trong tay Lâm Thanh Âm lao tới vun vút, dường như trong chớp mắt đã đập trúng mắt của tài xế. Tài xế đau đến mức “aiyo” một tiếng, vô thức buông Trương Tư Diểu ra, cúi người che mắt.

Đầu óc Trương Tư Diểu trống rỗng, nghe thấy một tiếng hét gay gắt: “Chạy!”

Cô ấy vô thức xông về hướng phát ra giọng nói, cho đến khi lao vào một cái ôm vừa ấm áp vừa gầy yếu mới buông lỏng toàn thân. Cô ấy nhìn Vương Thanh Âm đang ôm lấy mình, nghẹn ngào vài cái rồi bật khóc “huhu”.

Lâm Thanh Âm giang tay vỗ lưng cô ấy, nhận lấy chiếc áo khoác lông cừu dày dặn từ trong tay Vương Béo, khoác lên người Trương Tư Diểu.

Tài xế che mắt kêu vài tiếng thảm thiết, một bên mắt sưng đỏ như quả mận nhắm chặt, bên còn lại nhìn Lâm Thanh Âm và Trương Tư Diểu đang ôm chặt nhau một cách hung ác, cho tay vào trong xe rút ra một con dao nhọn.

Trương Tư Diểu nghe thấy tiếng thì vô thức quay đầu lại nhìn, chân lập tức mềm nhũn, duỗi tay đẩy Lâm Thanh Âm: “Chạy mau! Báo cảnh sát!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play