Editor: Chấm Chấm

Vương Thanh Phong, Uông Hải dặn dò hai người Vu Thừa Trạch và Lý Ngạn Vũ phải giữ kín chuyện Lâm Thanh Âm biết xem bói, tránh để quá nhiều người biết, ảnh hưởng đến cuộc sống học tập bình thường của cô trong khuôn viên trường. Nhưng cũng lén nói rằng nếu như bạn bè họ hàng cần chuyên môn về mảng này thì có thể ra sức giới thiệu, đây là nhân tài đặc biệt của trường chúng ta mà!

Vương Thanh Phong sờ viên đá mà Lâm Thanh Âm đưa, mắt nhìn lướt qua mái tóc đen dày của Lý Ngạn Vũ và Vu Thừa Trạch, cuối cùng dừng lại ở đầu Uông Hải, lập tức thấy vui vẻ yên tâm vô cùng.

Chẳng mấy thì Uông Hải có xu hướng hói đỉnh đầu, số tóc của mình chẳng mấy chốc sẽ có thể hơn của ông ta.

Có một chút đắc ý nho nhỏ, Vương Thanh Phong khua khua viên đá trên tay: “Mấy thầy cũng nên xin một thứ như này đi, chiêu vận đào hoa gì đó, cầu bình an may mắn gì đó, chắc chắn linh nghiệm.”

Sau khi hiệu trưởng nói xong, Lý Ngạn Vũ lặng lẽ cởi một chiếc túi nhỏ trong suốt ở trên cổ ra, bên trong đựng một lá bùa tam giác màu vàng.

Vương Thanh Phong đến gần nhìn vài cái, nhìn Lý Ngạn Vũ một cách vô cùng kinh ngạc: “Cái này của cậu là bùa giấy hả? Xin ở đâu thế?”

Lý Ngạn Vũ chỉ theo hướng Lâm Thanh Âm rời đi: “Mẹ tôi tìm đại sư trẻ xem bói cho chị dâu tôi, sau đó còn xin bùa hộ mệnh cho cả nhà chúng tôi.”

Tất cả mọi người đều một lời khó nói hết mà nhìn anh ta. Cũng kín miệng thật, hiệu trưởng điên cuồng tìm đại sư, cậu ngây ra chẳng hé răng nửa lời!

Vu Thừa Trạch cũng thầm thở phào, lúc nãy còn tưởng mình làm chủ nhiệm bao nhiêu năm nay còn không giữ được bình tĩnh bằng Lý Ngạn Vũ trẻ tuổi. Thì ra anh ta đã biết chân tướng từ trước, thảo nào suốt cả quá trình biểu cảm trên gương mặt anh ta đều khó tả đến vậy, thảo nào ngay hôm sau kì thi đầu năm lại tổ chức kiểm tra tiếng Anh lần nữa, chắc chắn lúc đó anh ta đã biết thân phận của Lâm Thanh Âm rồi, cho nên muốn cố ý thử xem trình độ thật sự của cô khi không dùng mai rùa để làm đề.

“Haiz, bài kiểm tra tiếng Anh sau khai giảng của mấy thầy, Lâm Thanh Âm được mấy điểm thế?”

Biểu cảm của Lý Ngạn Vũ nhăn nhó một lát, nói một cách khó khăn: “Điểm tối đa!”

Vu Thừa Trạch ngạc nhiên nhìn anh ta: “Vậy không phải khá tốt sao, thành tích tốt hơn nhiều so với kì thi đầu năm rồi.”

Nhớ lại tình cảnh ngày hôm đó, Lý Ngạn Vũ lập tức cảm thấy hơi đau đầu và bế tắc: “Tôi còn chưa bật băng ghi âm phần nghe thì em ấy đã làm xong, bài viết thì đã tính trước rồi học thuộc, dùng tổng cộng nửa tiếng để nộp cho tôi một bài thi điểm tối đa.” 

Vu Thừa Trạch im lặng trong giây lát, vất vả tìm một cái cớ thay Lâm Thanh Âm: “Cho dù nói thế nào đi nữa, đây cũng là một phần của thực lực đúng không!”

“Vậy cũng đúng!” Lý Ngạn ai oán thở dài: “Tôi cảm thấy sau này nếu Lâm Thanh Âm mở một gánh đoán đề vào cấp 3, đề đại học gì đó, có thể chuẩn bị thành triệu phú, thật sự không chừa một chút đường sống nào cho giáo viên!”

Vu Thừa Trạch và Lý Ngạn Vũ nhìn nhau, đều bất lực mà thở dài.

***

Chuyện trong trường đã lắng xuống, ngày này cũng sắp kết thúc rồi. Vương Thanh Phong quay về phòng làm việc gửi email, xáo trộn tất cả các lớp 11 12, chia lớp lại từ đầu. Lần này tất cả những học sinh xảy ra chuyện sẽ xếp vào lớp sau cùng, bố trí giáo viên nghiêm khắc nhất làm chủ nhiệm, sau này nếu lại bắt được hành vi bạo lực học đường,bị ghi tội lần nữa thì sẽ đuổi học, để trường học sớm quay lại những ngày tháng trong sạch liêm chính.

Gửi email xong, Vương Thanh Phong sờ viên đá mua với giá năm nghìn tệ cẩn thận từng li từng tí, luôn cảm thấy bỏ trong túi không an toàn, vẫn nên đeo lên cổ như Lý Ngạn Vũ mới đáng tin cậy. Hơn nữa vị trí đó gần với đầu, có lẽ sẽ hiệu quả hơn một chút.  

Vương Thanh Phong lái xe vào trong thành phố, dạo tận mấy quầy chuyên đồ trang sức trên thị trường cũng không thấy bán túi đeo, đang hơi buồn rầu thì thấy một đôi nam nữ bên cạnh mua một chuỗi hạt vàng được tặng một túi đeo bằng nhung nhỏ khá đẹp, nếu như gắn thêm dây thì vừa hay đeo được lên cổ.

Mắt Vương Thanh Phong nhìn theo đôi nam nữ rời đi, nhẹ nhàng gõ quầy hàng: “Lấy cho tôi một hạt vàng như thế.”

Lễ tân nở nụ cười rạng rỡ, nói: “Thưa ông, một hạt vàng xâu lại có lẽ không đẹp đâu, bình thường đều phối ba viên lại với nhau.”

Vương Thanh Phong xua tay: “Cái đó không quan trọng, dù gì tôi cũng không đeo nó! Cô dùng chỉ đỏ bện cho tôi một cái vòng cổ, tôi cần đeo cái túi đỏ đó lên cổ.”

Lễ tân: “???”

Đây là mẫu gì vậy trời?

Lễ tân bối rối bện xong một sợi chỉ đỏ theo yêu cầu của Vương Thanh Phong, Vương Thanh Phong không thể chờ thêm được nữa mà bỏ viên đá vào trong túi nhung màu đỏ rồi đeo lên cổ.

Sờ viên đá trước ngực, Vương Thanh Phong lập tức cảm thấy tóc của mình an toàn hơn nhiều, đi đường cũng không sợ gió nữa.

Đeo như thế được mấy tiếng, tối đó lúc Vương Thanh Phong gội đầu kinh ngạc nhận ra đầu tóc vốn rụng từng nắm to thế mà lại không rụng sợi nào, còn có tác dụng hơn việc ông ta chà gừng sống nữa. Tuy rằng trong một thời gian ngắn như vậy tạm thời tóc vẫn chưa mọc ra, nhưng những sợi tóc vốn mỏng manh yếu ớt này thế mà lại qua được ải gội đầu, khiến Vương Thanh Phong tin tưởng Lâm Thanh Âm vô cùng.

Nằm trong bồn tắm, Vương Thanh Phong tưởng tượng ra cảnh mình có mái tóc đen nhánh, thu hút một đống ánh nhìn căm thù, ngưỡng mộ, ghen tức, cuộc đời thật sự quá sảng khoái!

**

Thứ 2, sau khi các giáo viên thấy email mà hiệu trưởng gửi, lập tức trở nên bận rộn. Bởi vì kỳ trước đã từng làm công tác thống kê phương diện này, chỉ dùng thời gian hai ngày đã sắp xếp xong tất cả các lớp.   ( app truyện TᎽT )

Trong danh sách lớp gửi cho hiệu trưởng, các lớp phía trước là tình hình thành tích các môn của học sinh, mấy lớp phía sau thì ghi chú tình hình bị thương gần đây, những người tệ nhất đều được phân vào cùng một lớp. 

Làm xong danh sách chia lớp, trường học lập tức tổ chức họp phụ huynh, thông báo chuyện chia lại lớp. Để bảo đảm chắc chắn chia lớp suôn sẻ, Vương Thanh Phong còn âm thầm mời Lâm Thanh Âm đến phòng làm việc, xin cô bói một quẻ xem ngày tốt để tổ chức họp phụ huynh.

Lâm Thanh Âm đã trả thù hết những bạn học từng bắt nạt nguyên chủ, trừ khi sau này bọn họ có thể thay đổi bản thân mà làm việc tốt, nếu không vận may trong tương lai sẽ luôn không tốt lắm. Nếu đã giải quyết xong món nợ này, Lâm Thanh Âm cũng không muốn dây dưa với bọn họ quá lâu, dựa theo giá cả chen ngang, thu của hiệu trưởng 1500 tệ, sau đó giúp ông ta tính ngày tốt để tổ chức họp phụ huynh.

Đợi đến ngày tổ chức họp phụ huynh, Vương Thanh Phong phát hiện mấy phụ huynh bình thường hay sinh sự kia đều vì có chuyện quan trọng nên không tới, nhờ người thân, bạn bè hoặc cấp dưới đến tham gia; phụ huynh của những học sinh xin nghỉ vì nằm viện và bị thương cũng rất bằng lòng. Bởi vì nhà trường nói rằng đợi sau khi học sinh quay lại trường, sẽ có thời gian dành để dạy bù cho các em đó, nếu như học chung với các lớp khác e rằng không theo kịp tiến độ, các phụ huynh cảm thấy khá có lý, không có ai đưa ra ý kiến phản đối; còn phụ huynh của những học sinh ngoan thấy tách các học sinh bình thường không có biểu hiện tốt ra, tất nhiên ủng hộ quyết định của hiệu trưởng, vô cùng vui sướng kí tên lên giấy thông báo.

Chuyện vốn khiến rất nhiều lãnh đạo các cấp trong trường cảm thấy sợ hãi thế mà lại xong xuôi một cách thuận lợi đến thế, Vương Thanh Phong vui vẻ đắc ý, giống như bản thân âm thầm nắm giữ được một báu vật giúp thành công vậy, vui sướng từ tận đáy lòng.

Hôm sau ngày họp phụ huynh, nhà trường công bố danh sách chia lớp mới, vì để tiết kiệm thời gian mà ngay cả sơ đồ chỗ ngồi cũng đã sắp xếp xong. Sơ đồ chỗ ngồi mới xem xét đến yếu tố thành tích và chiều cao, xem như là một sơ đồ khá công bằng hợp lý.

Lâm Thanh Âm vẫn ở lớp 11A1 như cũ, giáo viên chủ nhiệm vẫn là Vu Thừa Trạch, có điều chỗ ngồi của cô đã đổi từ hàng hai gần cửa sổ sang hàng hai ngay chính giữa. Lâm Thanh Âm chuyển qua chỗ ngồi đó, cảm thấy đây là vị trí dễ bị giáo viên chú ý nhất, xem ra sau này lúc lên lớp muốn sờ mai rùa cũng không dễ dàng gì.

Khoảng thời gian này, Lâm Thanh Âm không lên lớp vào giờ tự học buổi tối, mỗi ngày vừa tan học đã mang cặp tìm Khương Duy, cuối cùng cũng học bù xong môn vật lý. Môn hóa học thì ngoài việc có Khương Duy dạy bù, Lâm Thanh Âm cũng tự học bài của cấp 2, bình thường tiết tự học của trường về cơ bản là kè kè bên cạnh giáo viên hóa học.

Giáo viên hóa học vô cùng bất lực với việc Lâm Thanh Âm tìm mình học bù hóa học cấp 2, nhưng sau khi Vu Thừa Trạch biết chuyện, ra sức nói tốt cho Lâm Thanh Âm, nhờ vả giáo viên hóa học chịu khó tí. Đến cả hiệu trưởng cũng thỉnh thoảng đích thân đến hỏi, thấy Lâm Thanh Âm như thấy con gái mình vậy, phải gọi là hòa nhã dễ gần.

Bây giờ trừ hóa học và tiếng Anh ra, các môn khác Lâm Thanh Âm về cơ bản đã hoàn toàn theo kịp tiến độ, ngay cả hóa học cũng sắp sửa bù đến phần của lớp 10 rồi. Khả năng học tập mạnh mẽ của Lâm Thanh Âm khiến giáo viên hóa học nhìn cô với con mắt khác, lúc vừa bắt đầu vẫn còn tồn tại suy nghĩ chiếu lệ, sau khi dạy Lâm Thanh Âm 2 ngày thì lập tức thay đổi cách nghĩ.

Không có gì đã bằng giảng bài cho Lâm Thanh Âm, dạy kiểu học sinh vừa giảng đã thông, vừa chỉ đã hiểu này khiến cả người ông ta từ trên xuống dưới đều lộ ra sự sảng khoái, thật sự quá có cảm giác thành tựu.

Lý Ngạn Vũ thấy môn nào Lâm Thanh Âm cũng theo kịp rồi, chỉ có tiếng Anh vẫn còn dựa vào lừa bịp, lập tức chua xót trong lòng.

Em không thể chuyên tâm vào tiếng Anh một chút hả? Chỉ cần tìm tôi học bù cũng được mà! Tôi cũng có hỏi đòi em tiền dạy bù đâu!

Có lẽ lòng oán giận của Lý Ngạn Vũ quá mạnh mẽ, sau khi Lâm Thanh Âm học tiết tiếng Anh mấy lần đã hơi ngồi không nổi rồi, cô nhân lúc tan học nhanh chóng gọi điện thoại cho Khương Duy: “Tôi nhớ trước đây anh từng nói để tôi đến New Oriental học tiếng Anh đúng không? Sao còn chưa hẹn được thế?”

Thật ra Lâm Thanh Âm mong chờ chuyện đến New Oriental rất lâu rồi, đây là nơi đầu tiên cô hướng về khi đến chỗ này, phấn khích như lần đầu tiên nếm được mùi vị của món ngon lúc đó vậy.

Bây giờ một ngày ba bữa trong nhà là do bố Thanh Âm có tài nấu ăn không tệ nấu, tuy rằng không thể sánh với tay nghề của đầu bếp lớn bên ngoài, nhưng vẫn hơn mẹ Thanh Âm luôn thích làm món mì nước trong mặn chát.

Nhưng mà lòng Lâm Thanh Âm vẫn luôn ôm giấc mơ về New Oriental, đồ ăn Quảng Đông, đồ ăn Sơn Đông, đồ ăn Hoài Dương, đồ ăn Chiết Giang, đồ ăn Tứ xuyên,... Lâm Thanh cảm thấy học nấu ăn có ích hơn học tiếng Anh nhiều. Một là cô có thể thưởng thức món ngon, hai là đến nay cô vẫn không biết học tiếng Anh có ích lợi gì.

Cô cũng có ra nước ngoài xem bói cho người ta đâu!

Nhưng cô cũng không hiểu lắm tại sao chỗ học tiếng anh cũng là chỗ học nấu ăn, có điều có thể chạm đến cổng lớn New Oriental đã là tốt lắm rồi, không cần quá để ý chi tiết đâu.

Sau khi Khương Duy nhận được điện thoại của Lâm Thanh Âm, nhanh chóng đến phân hiệu của New Oriental ở Tề Thành, sau khi chọn lọc kỹ càng cuối cùng chọn một giáo viên tiếng Anh dạy 1:1, hẹn cuối tuần học.

Sáng chủ nhật vừa thức dậy, Lâm Thanh Âm cứ cảm thấy trong lòng khó chịu, theo thói quen bói một quẻ, quẻ bói cho thấy không suôn sẻ lắm.

Bụt chùa nhà không thiêng, xem bói cũng như vậy, liên quan đến chuyện của chính mình thường tính không ra, bình thường phải dựa vào trực giác để đoán, trên đời có rất ít người ngay cả may rủi cũng có thể tính ra được như Lâm Thanh Âm.

Tuy rằng tính ra được lần này ra ngoài không được suôn sẻ, nhưng lại không có cảm giác khiến cô bất an, Lâm Thanh Âm vẫn ra ngoài theo kế hoạch ban đầu, được Khương Duy dẫn vào cổng lớn New Oriental. 

Nhìn thấy phòng học nào cũng sáng sủa và giọng nói tiếng Anh không ngớt bên tai, nghi ngờ trong lòng Lâm Thanh Âm càng ngày càng nhiều, thấy đã sắp đi đến phòng học cuối cùng rồi, Lâm Thanh Âm đột nhiên bắt lấy Khương Duy: “Có thể dẫn tôi đến xem thử phòng dạy nấu ăn không? Tôi còn chưa ăn bữa sáng nữa!”

Khương Duy: “???”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play