Khương Duy dùng thái độ cung kính mở cửa xe, Lâm Thanh Âm bước xuống xe dưới ánh mắt của mọi người, vuốt ve mai rùa trong tay. Thật ra cô không hiểu sao phải phiền phức vậy nhưng Vương béo và Khương Duy nói đại sư cần phải phô trương mới được, áp đảo tâm lý của bọn họ!
Hai người Vương Thanh Phong và Uông Hải kích động chuẩn bị tiến lên bắt tay, khi nhìn rõ dáng vẻ đại sư nhỏ bước xuống thì hai người đều ngẩn người.
Uông Hải hơi nghi hoặc gãi cái ót, nhỏ giọng nói thầm với Vương Thanh Phong: “Hiệu trưởng, sao tôi thấy đại sư này hơi quen mắt? Không phải là Thủ khoa kỳ thi tuyển sinh đại học chứ?”
Vương Thanh Phong nhìn chằm chằm mặt Lâm Thanh Âm, biểu cảm hơi hoảng hốt: “Người này không phải thủ khoa kỳ thi tuyển sinh đại họ, là thủ khoa kỳ thi tuyển sinh THPT!” Ông ta quay đầu nhìn vẻ mặt mờ mịt của Uông Hải, suýt chút nữa kéo đứt tóc trên đầu mình: “Đây là thủ khoa kỳ thi tuyển sinh THPT được trường chúng ta đặc cách tuyển vào - Lâm Thanh Âm!”
“Lâm Thanh Âm?”
“Lâm Thanh Âm!”
Ngoài Uông Hải, Vu Thừa Trạch đứng phía sau cũng có vẻ mặt ngu ngốc. Thậm chí ánh ta không kịp phản ứng, vì sao học sinh lớp mình lại đứng ở đó.
“Chẳng lẽ cô bé là trợ lý của tiểu đại sư? Tôi thấy trong xe không còn ai!” Uông Hải buồn bực nhìn vào trong xe, mẹ Uông bắt lấy anh ta trừng mắt: “Không được vô lễ, đây là tiểu đại sư.”
Đẩy con trai không có tầm mắt ra, mẹ Uông với vẻ mặt tươi cười đi tới chào hỏi Lâm Thanh Âm: “Đại sư, đã lâu không thấy ngài tới công viên.”
Lâm Thanh Âm gật đầu: “Gần đây Khương Duy phụ đạo môn vật lý cho tôi, qua mấy ngày tôi lại tới.”
Nghe được cuộc trò chuyện của hai người, Vương Thanh Phong mới hồi phục tinh thần. Ông ta dùng vẻ mặt không dám tin tưởng đi tới hỏi: “Tiểu đại sư là Lâm Thanh Âm?”
“Đúng vậy!” Mẹ Uông nói với vẻ mặt đương nhiên: “Không thì sao chúng ta lại gọi ngài ấy là tiểu đại sư, vì ngài ấy còn nhỏ tuổi!”
Vương Thanh Phong nhìn Lâm Thanh Âm đứng trước mặt không biết nên nói gì, giờ ông ta biết vì sao học sinh lớp 11A1 lại bị thương đặc nhiều. Bởi vì những người bị thương nặng đó đều từng là học sinh bắt nạt Lâm Thanh Âm.
Ông ta tìm ra được nguyên nhân xảy ra chuyện kỳ lạ gần đây trong trường học, chỉ là Vương Thanh Phong không dám chỉ trích Lâm Thanh Âm vì bản thân cô cũng là người bị hại trong sân trường.
Vương Thanh Phong sờ cái đầu thưa thớt tóc của mình, cam chịu thở dài: “Lâm Thanh Âm…”
Lâm Thanh Âm cười nhạt: “Hiệu trưởng Vương, hôm nay tôi lấy thân phận đại sư được mấy người mời tới chứ không phải thân phận học sinh.”
Vương Thanh Phong đã điều tra, việc này chỉ có Lâm Thanh Âm mới xử lý được. Thủ khoa bây giờ lợi hại tới vậy? Sinh hoạt ngoại khóa rõ ràng rất phong phú, ngay cả xem bói hay xem phong thủy đều biết, đa tài đa nghệ làm người ta nghẹn giọng nhìn.
Ông ta vươn tay với Lâm Thanh Âm: “Hoan nghênh Lâm đại sư tới, ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu.”
Lâm Thanh Âm nâng một tay cầm mai rùa, tay còn lại bắt tay với Vương Thanh Phong: “Chào hiệu trưởng Vương.”
Vu Thừa Trạch nhìn Lâm Thanh Âm như một người lớn chào hỏi với hiệu trưởng Vương, xuất hiện một loại cảm giác như “Không biết đêm nay là năm nào”. Anh ta quay đầu biểu hiện tâm trạng phức tạp của mình với Lý Ngạn Vũ, liền thấy Lý Ngạn Vũ bình tĩnh hờ hững quan sát hiệu trưởng Vương và Lâm Thanh Âm, có vẻ không thấy kinh hãi.
Năng lực thừa nhận thật quá tốt!
Vu Thừa Trạch tỉnh lại từ tâm trạng phức tạp, cảm thấy tâm trạng của mình xuống dốc như vậy là không được, còn không bằng thầy giáo Lý trẻ tuổi.
Hiệu trưởng Vương dẫn Lâm Thanh Âm bước vào sân trường nhưng không biết nên đi hướng nào nên xấu hổ gãi đầu: “Nếu không thì ngài tới văn phòng của tôi ngồi một chút.”
“Vậy không cần.” Lâm Thanh Âm nhìn thời gian trên điện thoại: “Tôi còn chưa làm bài tập xong. Tuần này, giáo viên phát rất nhiều đề thi nên tôi đi thẳng vào vấn đề phong thủy luôn.”
Thấy Lâm Thanh Âm chủ động nhắc chuyện phong thủy, cuối cùng Vương Thanh Phong thở phào nên nụ cười trên mặt tự nhiên hơn rất nhiều: “Chắc ngài cũng biết trường học chúng ta xảy ra những việc gần đây, những bạn học thích bắt nạt học sinh đều gặp tai nạn. Tất nhiên là tôi không phản đối việc làm ác thì gặp quả báo nhưng quả báo này có thể bí mật hơn không? Bây giờ, bệnh viện trung tâm thành phố sắp bị trường học của tôi bao trọn, truyền ra ngoài sẽ không dễ nghe.”
Lâm Thanh Âm nhìn ông ta, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Nếu lúc trước xảy ra việc bắt nạt ở học đường, trường học can thiệp thì sẽ không phát triển tới tình trạng này.”
“Đúng đúng đúng, ngài nói đúng. Là do chúng tôi không sử dụng biện pháp xử phạt nghiêm khắc. Sau này, chúng tôi nhất định sẽ tăng cường giám thị và xử phạt mạnh hơn. Về sau mà còn phát hiện ra chuyện liên quan tới bắt nạt, chúng tôi sẽ đình chỉ học toàn bộ những người tham gia.” Vương Thanh Phong móc khăn tay xoa lên mặt và đầu ông ta, chờ lấy xuống thì phát hiện dính một sợi tóc nên tâm đều nát: “Đại sư nhỏ, ngài mau giúp đỡ. Còn tiếp tục như vậy, tôi sẽ buồn bực đến trọc đầu đó!”
Ánh mắt Lâm Thanh Âm di chuyển lên mặt Vương Thanh Phong thấy ông ta thật tình có ý định làm vậy, lúc này mới chỉ vào tảng đá lớn cuối cùng ở cổng trường: “Tảng đá lởm chởm này kỳ lạ, góc cạnh quá mức sắc bén. Nếu đặt trong trường học sẽ kích động sự tàn bạo dưới đáy lòng học sinh. Thầy kêu người dịch tảng đá này đi, xây một tòa linh lung bảo tháp mười ba tầng, thân tháp mặt hướng năm phương. Linh lung bảo tháp vốn nâng cao khả năng tiếp thu tri thức, có lợi cho việc học, tăng hiệu suất học tập. Vì tiếp thu văn mạch ở khắp nơi nên bầu không khí học tập tất nhiên sẽ nồng đậm hơn.”
Vương Thanh Phong vỗ một cái tỉnh ngộ: “Tôi nói mà, giáo viên trường tôi đều là giáo viên giỏi nhất được tôi thuê với mức lương cao mời về. Dù học sinh mới vô không tốt nhưng chưa đến nỗi như tình trạng hôm nay, nhất định là do tảng đá này làm hại! Chủ nhiệm Uông, vội kêu đội hậu cần tìm chiếc xe tới lôi tảng đá kia đi cho tôi.”
Uông Hải vội chạy đi gọi điện thoại, Vương Thanh Phong cẩn thận nhìn sắc mặt Lâm Thanh Âm: “Tiểu đại sư, phong thủy hiện tại trong trường học của tôi nên sửa tiếp chỗ nào?”
Lâm Thanh Âm móc một vài ngọc thạch ra, đây là ngọc thải còn lại sau khi cô lấy linh khí ra để tu luyện. Tuy chúng không còn trong suốt như lúc ban đầu nhưng bề ngoài vẫn chưa hoàn toàn bị hư hại.
Vương Béo đặt tầm mắt lên ngọc thạch trong tay Lâm Thanh Âm, vội báo giá với hiệu trưởng Vương: “Hiệu trưởng Vương, phí tổn mời đại sư nhỏ là 150 nghìn tệ nhưng pháp khí này thì phải tính thêm tiền. Với 150 nghìn tệ thì ông không mua đủ số ngọc này đâu.”
Vương Thanh Phong nhìn ngọc phỉ thúy có cái đầu không tính là nhỏ và dương chi bạch ngọc trong tay Lâm Thanh Âm, lúc này cắn răng: “Chỉ cần đảm bảo có hiệu quả là được.”
Lâm Thanh Âm tính toán số tiền trong tài khoản, cuối cùng nụ cười xuất hiện trên mặt: “Tôi muốn học ở đây thêm hai năm, không chạy được thì thầy sợ cái gì?”
Vương Thanh Phong cũng nghĩ vậy, không ai làm ông ta yên tâm hơn so với Lâm Thanh Âm vì là học sinh trường mình, còn có thể cung cấp phục vụ sau khi bán.
Trường cấp 3 Quốc Tế Đông Phương trồng một cây cổ thụ lâu năm ở mỗi hướng Đông, Tây, Nam, Bắc. Mỗi cây cổ thụ đó được Vương Thanh Phong dùng nhiều tiền chuyển tới khi trường mới thành lập.
Lâm Thanh Âm khắc đường vân xuất trận lên ngọc thạch khác nhau dựa vào phương hướng khác nhau, sau đó chôn dưới gốc cây cổ thụ.
Vương Thanh Phong hơi bất an hỏi: “Tiểu đại sư, có bị người ta đào lên không?”
Lâm Thanh Âm lắc đầu: “Chờ trận pháp hoàn thành, ngọc được chôn ở dưới sẽ dung hợp với cây cổ thụ nên không ai đào nó lên được.”
Vương Thanh Phong nghe xong, liền yên tâm không ít.
Lâm Thanh Âm mang đoàn người dừng ở bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc một lát, lấy ngọc thạch khắc phù văn hoàn chỉnh trong tay vùi sâu vào vị trí tương ứng. Một miếng ngọc thạch khác vứt thẳng xuống cái hồ nước trung tâm.
Cuối cùng, Lâm Thanh Âm lấy một viên dương chi bạch ngọc lớn nhất đưa cho Vương Thanh Phong: “Lúc mới xây dựng linh lung bảo tháp, lấy bạch ngọc làm mắt trận chôn dưới tòa tháp.”
Vương Thanh Phong thật cẩn thận nhận viên ngọc, hơi bất an hỏi: “Nếu tôi chôn trật thì sao bây giờ?”
Lâm Thanh Âm hơi mỉm cười: “Tảng đá lớn cuối cùng ở cổng trường có một góc sắc nhọn nhô ra, đúng lúc có thể mài bề mặt thành cái hố nhỏ hình tròn. Thầy thả miếng ngọc vào cái hố đó là được, sau đó xây linh lung bảo tháp bên trên.”
Vương Thanh Phong nghe xong, cảm thấy như đang nằm mơ. Lúc mới thành lập trường, chính ông ta nhìn thấy tàng đá đó được chuyển vào. Tuy bên dưới không tính là vô cùng trơn bóng nhưng ông ta nhớ rõ là không có nhô ra. Ông ta tính hỏi Lâm Thanh Âm, liền nghe thấy tiếng ầm ầm bên ngoài trường học. Thì ra đội hậu cần đã tìm cần cẩu tới. ( app truyện TᎽT )
Mấy công nhân cầm dây cột tảng đá, cần cẩu theo từng tiếng khẩu lệnh nâng tảng đá lên rồi thả xuống xe tải. Vương Thanh Phong chạy tới chỗ ban đầu để tảng đá, đúng là có một cái hố nhỏ cỡ nắm tay, bề mặt hơi lớn và dưới đáy dần thu nhỏ lại.
Vương Thanh Phong đặt ngọc thạch của Lâm Thanh Âm vào cái hố, không quá lớn không quá nhỏ. Sau khi cất ngọc thạch đi, Vương Thanh Phong bái phục nhìn Lâm Thanh Âm và gọi đại sư nhỏ cũng trôi chảy hơn: “Đại sư nhỏ, ngài tính quá chính xác.”
Vương béo tự đắc lắc đầu: “Nếu không chính xác thì sao lại có nhiều người chờ được tiểu đại sư của chúng ta xem bói!”
Không biết có phải do tâm lý tác động, Vương Thanh Phong cảm thấy không còn bực bội trong lòng vào mấy ngày gần đây. Hình như mấy sợi tóc lưa thưa còn lại trên đầu cũng cứng hơn nhiều so với trước đây.
Sờ cái trán trơn bóng, Vương Thanh Phong bỗng nhớ tới một việc: “Đại sư nhỏ, ngài có phương pháp nào làm tóc trên đầu dài hơn không? Ngài nhìn đầu tôi nè, qua hai năm nữa sẽ giống như Cát Ưu.”
“Cát Ưu?” Lâm Thanh Âm nhớ mấy ngày trước, mình ngồi cạnh cha mẹ xem TV. Cô nhận ra mấy diễn viên đó, nhìn vẻ ngoài của Vương Thanh Phong rồi lắc đầu: “Yên tâm, thầy không có vận may làm giàu lớn đâu.”
Vương Thanh Phong: “…” Những lời này đâm vào tim quá đau!
“Tóc! Tôi nói về tóc.” Vương Thanh Phong sờ trán mình: “Trước đây, tôi có thể sờ được một ít chân tóc nhưng khoảng thời gian gần đây, tôi cảm giác chân tóc của tôi bị rụng.”
Vương Béo nhìn trán Vương Thanh Phong, giơ tay lên sờ: “Hiệu trưởng Vương, trán của thầy thật đẹp! Bóng lưỡng!"
Vương Thanh Phong nghe câu khích lệ này suýt khóc nứt!
Lâm Thanh Âm vươn hai ngón tay: “20 nghìn tệ, ngoài mọc tóc còn có công hiệu giúp cơ thể khỏe mạnh hơn!”
“Được, ngài đưa tôi WeChat của ngài để tôi chuyển khoản!” Vương Thanh Phong móc ra điện thoại ra, thanh toán tiền mọc tóc. Chỉ cần có thể tạo một mái tóc đen bóng và mượt mà, đừng nói là 20 nghìn mà 50 nghìn ông ta cũng trả!
Bây giờ đã có thẻ ngân hàng nên Lâm Thanh Âm không còn khổ sở kiếm tiền mặt như trước đây. Lâm Thanh Âm nhìn số dư trong tài khoản, lấy một cục đá trong túi tiền và lấy cái đao để khắc trong cặp ra: “Đọc bát tử của thầy cho tôi nghe!”
Vương Thanh Phong vội đọc ngày tháng năm sinh của mình cho Lâm Thanh Âm, chỉ thấy Lâm Thanh Âm cầm dao bắt đầu khắc lên cục đá. Dao nhìn có vẻ bình thường nhưng vào tay Lâm Thanh Âm lại vô cùng sắc bén, như cắt miếng đậu hũ, nhẹ nhàng khắc hoa văn phức tạp lên cục đá.
Chỉ tốn thời gian ngắn, Lâm Thanh Âm đã khắc xong trận pháp lên cục đá rồi đưa cho Vương Thanh Phong: “Thầy luôn mang cục đá này bên người, buổi tối để ở đầu giường. Trong thời gian ngắn, thầy sẽ thấy được hiệu quả.”
Vương Thanh Phong vui thích nhận cục đá, như thấy dáng vẻ cái đầu mình đầy tóc đen. Lúc đó ông ta nhất định sẽ trở thành hiệu trưởng đẹp trai nhất thành phố!
Nhìn Lâm Thanh Âm mang hai trợ lý rời đi, chủ nhiệm Uông như đang nằm mơ: “Hiệu trưởng, ngài nói xem. Nếu Lâm Thanh Âm có bản lĩnh thì sao lại bị bắt nạt ở trường?”
Vương Thanh Phong sờ cái trán trơn bóng, trên mặt lộ vẻ suy nghĩ sâu xa: “Như người ta thường nói, muốn trở thành đại sư có bản lĩnh thì phải trải qua một vài khó khăn trắc trở thật sự mới có được kinh nghiệm! Ngày đó, trong tiết học có nói ông trời giao trọng trách xuống cho người dân ở đây, tất nhiên là vì họ có ý chí nỗ lực và siêng năng lao động! Lấy ví dụ là Đường Tăng đi thỉnh kinh, ông ấy gặp bao nhiêu gặp khó khăn mới hoàn thành được việc đó. Cậu nhìn Lâm Thanh Âm hiện tại với lúc mới vào trường xem, như hai người khác nhau. Cái này gọi là lịch kiếp rèn luyện đấy!”
Chủ nhiệm Uông đứng nghe Vương Thanh Phong nghiêm túc chém gió, còn cảm thấy hơi có lý.
Vu Thừa Trạch vẫn luôn trầm mặc không nói gì, bỗng muốn trở về vị trí cũ. Anh ta lấy cánh tay đâm Lý Ngạn Vũ: “Kiểm tra tiếng Anh lần trước, Lâm Thanh Âm đều đoán đúng đáp án?”
Lý Ngạn Vũ nhìn Vu Thừa Trạch ở phía sau với tâm trạng phức tạp…
Giờ anh mới biết hả?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT