Editor: Nông Nguyễn Hoàn
Chủ nhiệm giáo vụ Uông Hải chán nản buông thõng hai tay: “Mẹ tôi nói giúp chúng ta đặt lịch, nhận được số 87. Bà cụ nói tiểu đại sư không phải ngày nào cũng xem quẻ, còn phải xem tâm trạng của tiểu đại sư, như này chắc chúng ta phải chờ thêm hai tháng nữa mới tới lượt.”
Vương Thanh Phong vội vàng vỗ tay: “Chúng ta không giống họ, mình đây là sửa phong thuỷ chứ không phải xem bói, ta chi nhiều tiền hơn!”
Vương béo ở bên cạnh nghe vậy nét mặt trầm tư: “Chi được bao nhiêu chứ?”
Vương Thanh Phong vừa nghiến răng vừa dậm chân: “Nếu không xử lý được, ta trả theo tiêu chuẩn ngày hôm nay, hai nghìn tệ công đi lại; nếu như có thể phục hồi phong thuỷ của trường trở lại như bình thường, tôi sẽ chi mười … vạn…?” nhìn vẻ mặt khó tả của Vương béo và Uông Hải, Vương Thanh Phong ứa nước mắt: “Không lẽ trả ít quá sao? Thế bao nhiêu mới hợp lý đây?”
“Tôi cũng không biết.” Uông Hải cố gắng nhớ lại: “Tôi nghe nói Mã đại lão ở Hàng Châu mời thầy xem phong thuỷ mất mấy trăm vạn cơ!”
Vương Thanh Phong tay ôm lấy ngực suýt nữa thì nôn ra máu: “Chúng ta so thế nào được với đại lão, tài sản của người ta tính bằng cả trăm triệu tệ rồi. Với lại chi nhiều tiền như vậy mời đại sư thì các cổ đông cũng không đồng ý đâu.” Vuốt tay lên cái đầu bóng loáng của mình, Vương Thanh Phong quyết tâm: “Chúng ta trả mười lăm vạn!”
Vương béo tính toán chút cái giá vừa đưa ra thấy cũng ổn, dù sao đối với tiểu đại sư mà nói thì việc này cũng không có gì khó khăn!
Hiệu trưởng Vương nói xong liền kéo Uông Hải đi ra bên ngoài: “Tôi với anh đi hỏi bà cụ nhà anh xem cách liên lạc với tiểu đại sư như thế nào đi.”
Vương béo trước khi đến đã cẩn thận nói qua chuyện với Lâm Thanh Âm, Lâm Thanh Âm cũng không nhắc đến chuyện cho cách thức liên lạc gì cả. Vương béo liền vờ như không nghe thấy, lững thững đi đến bên Tần đạo trưởng để add Wechat của ông ấy.
Chủ nhiệm tài vụ cầm bốn túi phong bì bên trong mỗi chiếc có hai nghìn tệ lần lượt đưa cho bốn vị đại sư được mời đến, còn một chiếc vốn là chuẩn bị cho Vương Kim Hàng, người tìm không ra đông tây nam bắc, cuối cùng bị bóc mẽ tại trận nên đã chuồn sớm, coi như tiết kiệm được hai nghìn tệ.
Do việc của trường tạm thời chưa giải quyết được, một nhóm người hùng hổ bước tới cổng trường để ra về. Vừa ra khỏi hành lang, bác bảo vệ đang đứng ngoài cổng sưởi nắng nhìn thấy liền ấn nút để mở cửa điện tử của nhà trường.
“Hôm nay làm phiền mấy vị đại sư rồi.” Vương Thanh Phong không quên nói vài câu khách sáo với đội Vương béo, Tần đạo trưởng …, tiền đã trả rồi nói thêm vài câu khách sáo cũng không phải mất thêm phí gì, có khi sau này gặp phải chuyện gì lại nhờ cậy được mối quan hệ này.
Đang nói chuyện xã giao thì tự nhiên phía cổng trường vọng lại tiếng ồn ào, mấy người họ vừa quay người lại thì trông thấy một người đàn ông tầm ngoài ba mươi tuổi đang ôm một chiếc túi xách nữ chạy như bay từ cổng trường vào bên trong. Khi qua cổng trường y còn nhìn bốn xung quanh, thấy phía này có một nhóm người đang đứng liên vội vàng chạy vút sang phía bên kia.
Cả nhóm người thấy cảnh đó đang ngây người ra, rồi lại thấy hai vị cảnh sát chạy từ cổng trường vào trong, miệng còn đang hô to: “Đứng lại! Đứng lại mau!”
Vương béo nhanh chóng phản ứng lại: “Đằng trước là ăn cướp túi xách của người khác rồi, sao hắn lại chạy vào đây nhỉ, đây chả phải là tự chui đầu vào rọ sao!”
Vương Thanh Phong đang định hỏi tại sao lại nói là chui đầu vào rọ, thì nhìn thấy tên cướp túi quay đầu lại nhìn cảnh sát đang đuổi mình, nhưng không chú ý phần hộ lan cao mười mấy cm ở mép bãi cỏ, lập tức bị vấp phải văng người về phía trước, va phải cây kêu “bụp” một tiếng rõ to rồi ngất lịm đi.
Cây đu đủ cảnh lớn đầy quả bị va đập hơi lắc lư vài cái, mấy quả đu đủ chín liên tục rơi từ trên cây xuống, toàn bộ rơi đều rơi trúng người tên cướp.
Hai vị cảnh sát hổn hển chạy lại, đứng sát bãi cỏ thở không ra hơi. Vương Thanh Phong cũng vội vàng chạy tới, chào hỏi với chút bất an: “Xin chào các đồng chí cảnh sát, tôi là Hiệu trưởng trường THPT dân lập Quốc tế Đông Phương, chuyện này là …” Ông đau đớn chỉ vào tên cướp đang nằm mê man chưa tỉnh: “Hắn bị tông ngất trong trường chúng tôi, chúng tôi không phải đền đâu chứ ạ?”
“Không cần, không cần” Vị cảnh sát xua tay: “Cứ giao cho chúng tôi xử lý là được.”
Đang nói dở câu chuyện, một người phụ nữ ngoài ba mươi cũng hổn hển chạy tới, sau khi thấy tên cướp đang nằm bất tỉnh thì nước mắt trào ra: “Tôi vừa rút mười vạn tệ trong ngân hàng, vừa ra đến cửa ngân hàng thì bị tên nhóc này cướp mất, nếu như không có các anh đi qua thì số tiền này của tôi chắc chắn bị mất rồi.”
“Không sao, đây là trách nhiệm công việc của chúng tôi.” Viên cảnh sát đi tới cạnh tên cướp nhặt lấy chiếc túi đưa cho người bị mất: “Cô đếm xem tiền trong túi có đủ không, sau đó phiền cô cùng chúng tôi tới đồn cảnh sát để làm biên bản ạ. Còn về người này …” viên cảnh sát rầu rĩ: “Xem ra bị tông cũng mạnh lắm đấy, gọi xe cấp cứu cho hắn thôi, chứ đưa về đồn rồi nhỡ lại xảy ra vấn đề gì.”
Hai vị cảnh sát gọi 120 xong nhớ tới Vương Thanh Phong đang đứng bên cạnh, liền vội vàng cảm ơn: “May mà nhà trường xây phần hộ lan bãi cỏ thấp như vậy, nếu không chắc chúng tôi không bắt được tên cướp sớm như vậy.”
Vương Thanh Phong gượng nở một nụ cười, nếu tôi nói phong thuỷ trường tôi tốt các anh có tin không?
Năm phút sau, đội cảnh sát chi viện tới, xe cứu hoả cũng bật còi ầm ĩ đi vào trong trường, mấy đồng chí cảnh sát đưa tên cướp vào viện, số còn lại thì đưa người bị hại về đồn làm biên bản.
Thấy sân trường yên tĩnh trở lại, Vương béo cười nói: “Tôi đã nói là trường học của các ông sạch sẽ và ngay thẳng lắm, những loại người xấu như thế này vào trường thì chắc chắn không có đường ra đâu.”
Hiệu trưởng Vương đau khổ: “Trường của chúng tôi thành tinh rồi sao?”
**
Vừa chia tay các vị đại sư tại cổng trường, chủ nhiệm giáo vụ Uông Hải dẫn hiệu trưởng Vương đi tìm mẹ mình. Hai ông bà đang ngồi xem tin tức địa phương, nhìn thấ Uông Hải về nhà cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên: “Không phải con nói tuần này không tới sao?”
Uông Hải liền nói: “Con cũng vì công việc của nhà trường mới về mẹ ạ. Thưa bố mẹ, đây là hiệu trưởng trường con, lần này tới chủ yếu muốn tìm hiểu về cách thức để liên hệ với tiểu đại sư ạ.”
“Lần này biết sốt ruột tìm tiểu đại sư rồi à, khi trước con hãy còn bảo ta cô ấy là lừa đảo đấy.” Bà Uông trách Uông Hải một câu, sau đó lấy chiếc kính lão cất trong ngăn kéo bàn trà ra đeo: “Mời hiệu trưởng Vương ngồi ạ, mắt tôi không được tốt, phải tìm từ từ thôi.”
Mọi người đang nói chuyện thì đài địa phương phát bản tin trên tivi, thông báo rằng có một bà cụ ngoài năm mươi tuổi trộm một đứa bé trai mấy tháng tuổi, chưa kịp ra khỏi khu phố đã bị bắt lại. Nhà đứa bé và trong khu phố đều lắp camera, chứng cứ rõ ràng, cô Lý mẹ đứa bé cũng đã báo công an yêu cầu phải nghiêm trị nghi phạm. Lúc này nghi phạm cũng tự xưng là bà ngoại cháu bé…
Với tình tiết đầy khoa trương và hồi hộp như vậy thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người, ngay cả hiệu trưởng Vương người đang không tập trung cũng ngẩng đầu lên nhìn vào tivi. Cảnh quay vừa chuyển, trong khung hình xuất hiện hình ảnh người mẹ đang ôm cậu bé trai khóc lóc kể lể…
Mẹ Uông Hải vỗ vào đùi, hào hứng nói lớn: “Ông nó, đây không phải là cô gái tìm tiểu đại sư đoán mệnh sao, tên là Lý Ngọc Song! Quả nhiên là tiểu đại sư đã đoán được, nếu không thì cậu bé chắc chắn bị trộm mất rồi.”
Vương Thanh Phong nghe thấy do tiểu đại sư đoán ra lập tức lấy lại tinh thần. Anh rất muốn biết vị tiểu đại sư này rốt cuộc xem quẻ có linh nghiệm hay không, chứ như sáng nay vất vả mời mấy vị đại sư về mất cả buổi sáng mà không được việc gì.
Uông Hải cũng nghĩ như vậy, dù sao đây cũng là người do anh giới thiệu, vì thế anh cũng lo lắng mời một thầy không đáng tin về sẽ làm mình mất hết thể diện.
Mẹ Uông Hải hiện tại là fan cứng của tiểu đại sư, mỗi lần tiểu đại thực hiện đoán mệnh bà đều ra xem, nói đến chuyện này thì bà nắm rõ như lòng bàn tay: “Cô gái tên Lý Ngọc Song này vừa được sinh ra thì bị mẹ ruột làm lạc mất, mẹ nuôi cô nuôi cô như con đẻ, giờ kết hôn sinh được một bé trai thì đột nhiên mẹ đẻ quay về nhận người thân. Lý Ngọc Song cảm thấy có gì đó không đúng, vì thế liền tìm tiểu đại sư xem quẻ xem rốt cuộc mẹ đẻ cô đến tìm cô có mục đích gì. ( app truyện TᎽT )
Khi đó tiểu đại sư dùng mai rùa để bói quẻ, đoán ra mẹ đẻ cô có một người con trai đã ly hôn bị mất con, khả năng cả đời này phải sống một mình, còn nói đứa con trai của Lý Ngọc Song có nạn chim non rời tổ, suy đoán rằng mẹ đẻ cô tới là vì muốn trộm đứa con trai của Lý Ngọc Song.
Cô Lý lúc đó cảm ơn vô cùng rồi rời đi, cô ấy lại không có trong nhóm của bọn mẹ nên cũng không rõ sau đó như thế nào. Mẹ cũng đang định nghe ngóng xem như thế nào, không ngờ giờ đã lên thời sự rồi.”
Mẹ Uông Hải nhìn thấy lộ trình giám sát rõ ràng trên tivi, ha ha cười lớn: “Đây chắc chắn là Lý Ngọc Song đã chuẩn sẵn từ trước rồi, chỉ chờ bắt cá trong rọ thôi! Cái loại đàn bà thất đức như này, bắt đi là phải rồi.”
Trong tin tức có nói, phía cảnh sát đã có được lịch sử tin nhắn của nghi phạm với con trai mình, vụ án vẫn đang được tiếp tục điều tra.
Uông Hải mở app Wechat tìm kiếm các tài khoản công cộng về tin tức tại địa phương, quả nhiên là có nói chi tiết về tin tức này. Theo đó nghi phạm sợ con trai sau này già rồi không có con cái nuôi dưỡng, liền nghĩ ra kế trộm trẻ con về. Mà trộm của ai đều là trộm, chi bằng trộm một đứa có cùng huyết thống, cùng máu mủ với mình. Vì thế bà ta liền dựa vào ký ức khi bỏ đứa bé đi để tìm đến Tề thành, căn cứ vào địa chỉ cũ và tin tức điều tra năm xưa rất nhanh đã tìm thấy nhà mẹ nuôi của Lý Ngọc Song, đồng thời thực hiện hành vi vừa rồi.
Hiệu trưởng Vương cũng tìm được hai tài khoản công cộng, thông tin trong đó giống y như lời hai ông bà vừa kể, lập tức thấy yên tâm bội phần, xem ra vị tiểu đại sư này đúng là có năng lực thực sự.
Mẹ Uông Hải không cần xem tin tức trong các tài khoản đó, chuyện phiếm mà bà biết còn tường tận hơn là nội dung các tài khoản đó đưa lên. Dẫu sao trước mặt nhà báo Lý Ngọc Song không thể nói là đi tìm người đoán mệnh để biết trước được chuyện này.
Mẹ Uông Hải ngẩng đầu vô cùng tự hào, quăng cho Uông Hải một ánh mắt vô cùng đắc ý: “Không phải con nói bố mẹ gặp phải lừa đảo sao? Lần này tin rồi chứ!”
“Tin tin tin, con tin rồi!” Uông Hải đau đầu nói: “Nếu con không tin thì làm sao lại giới thiệu tiểu đại sư cho hiệu trưởng trường con được chứ! Mẹ, rốt cuộc mẹ đã tìm được chưa?”
“Tìm thấy rồi!” mẹ Uông Hải mở nhóm wechat ra đưa cho Uông Hải: “Đây là nhóm Wechat của tiểu đại sư, nhưng mà tiểu đại sư không có trong đó, đều là trợ lý của tiểu đại sư Vương đại sư giúp đỡ quản lý. Bọn con có thể thông qua Vương đại sư để hẹn lịch với tiểu đại sư, thêm tiền là có thể chen hàng.”
Uông Hải tặc lưỡi: “Đến đại sư cũng có trợ lý rồi, nhìn là biết không tầm thường.”
Vương béo sau khi rời trường học không về nhà ngay, trực tiếp đi tới nhà của Lâm Thanh Âm, đúng lúc Khương Duy đang phụ đạo cho Lâm Thanh Âm, nhìn thấy Vương béo cũng liền cười nói: “Đại sư mà hôm nay hiệu trưởng Vương mời đến như thế nào?”
Vương béo một hơi uống hết nửa chai nước khoáng, lau miệng cười lớn: “Một vị Tần đạo trưởng trông có vẻ còn đáng tin, những người khác còn không bằng tôi!”
Đang nói chuyện với nhau thì nhận được tin nhắn Uông Hải đề nghị kết bạn được gửi đến, Vương béo xem điện thoại liền nhấn mạnh với Lâm Thanh Âm: “Tiểu đại sư, hiệu trưởng trường cháu nói rồi, sẽ chi mười lăm vạn tệ để mời cháu!”
“Mười lăm vạn á!” Lâm Thanh Âm nâng cánh tay dùng mua bàn tay giữ cằm lại: “Tôi có chút động lòng rồi phải làm sao đây?”
Khương Duy cười lớn: “Nếu là tôi tôi cũng động lòng, tiểu đại sư trận pháp này cũng lợi hại quá đi.”
“Tuy ác giả ác báo là vòng tuần hoàn của lẽ tự nhiên thôi.” Lâm Thanh Âm dùng tay gõ gõ lên bàn, trong lòng dường như có ý tưởng gì đó: “Thực ra những kẻ làm điều ác trước kia đều đã nhận được báo ứng thời gian vừa rồi, cho dù tôi có rút trận pháp về thì vận khí của bọn họ cũng không tốt lên được đâu, cùng lắm là không phải vào viện nhiều như bây giờ thôi. Hiệu trưởng Vương thực ra không phải là người không phân biệt được đúng sai, chỉ là ông ấy không hi vọng trường học lại xảy ra thương tích hàng loạt với quy mô lớn ở trong trường thôi.
Vương béo ngồi đối diện với Lâm Thanh Âm có chút lo lắng: “Vậy cháu có cần đi gặp bọn họ không? Hiệu trưởng trường cháu liệu có đoán ra là trận pháp do cháu làm.”
Lâm Thanh Âm khẽ cười, dù sao cô cũng đã từng bị ức hiếp đến mức phải nhảy sông tự tử, đáng lẽ nhà trường phải thấy xấu hổ, cộng với loại trận pháp này chỉ là trừ gian dương thiện thôi, chứ không phải là loại trận pháp thâm độc nào cả, nhà trường nếu đoán ra nguyên nhân hậu quả thì cũng không làm gì được cô cả.
Ai bảo biến cô trở thành người bị hại trong việc ức hiếp học đường.
Lâm Thanh Âm bỏ bút xuống rồi nhấc mai rùa từ bàn lên: “Hẹn ông ấy buổi chiều một giờ gặp.”
***
Nhận điện thoại của Vương đại sư – trợ lý của tiểu đại sư xong, hiệu trưởng Vương và Uông Hải vui sướng tột cùng. Mẹ Uông Hải thấy tiểu đại sư nhận được việc này cũng rất vui, đứng lên chuẩn bị đi nấu cơm cho hai người ăn: “Trưa nay hai đứa ở đây ăn cơm, đợi ăn cơm xong chúng ta cùng đến trường.”
Uông Hải ngẩn người ra: “Mẹ cũng muốn tới trường sao? Mẹ đi làm gì? Việc này có liên quan gì với mẹ đâu!”
“Mấy ngày rồi mẹ chưa được gặp tiểu đại sư rồi, ta nhớ được chưa?” Mẹ Uông Hải trừng mắt lên nói anh, rồi lại hào hứng nói: “Từ trước tới giờ đều là xem tiểu đại sư đoán quẻ, chưa thấy cô ấy làm lễ phong thuỷ bao giờ, ta phải đi xem xem thế nào.”
Uông Hải không biết làm sao, đang định khuyên giải tiếp thì Vương Thanh Phong nói: “Không sao, bác muốn đi thì chúng ta đi cùng nhau, dù sao chúng cháu cũng chưa gặp tiểu đại sư bao giờ, nhận nhầm người thì ngại lắm, đến lúc đó bác gái giới thiệu giúp chúng cháu.”
Mẹ Uông Hải vỗ ngực: “Cháu yên tâm, việc đó cứ để bác lo.”
Dùng xong bữa trưa, Uông Hải lái xe đưa hiệu trưởng Vương và mẹ mình tới trường, phía Lâm Thanh Hải chắc chắn có Vương béo đi cùng, ngoài ra còn có Khương Duy do không có việc gì nên cũng cùng đi theo.
Ban sáng Vương Thanh Phong cho gọi một nhóm người để đi cùng các vị đại sư đi xung quanh trường, buổi chiều do ngại nên không dám gọi người đến tiếp, mãi mới đến cuối tuần để nghỉ ngơi, giờ chiếm mất một ngày của người khác đúng là ngại thật. Nhưng nếu chỉ có mỗi anh và Uông Hải thì lại thấy không đủ tôn trọng đại sư.
Vương Thanh Phong nghĩ một hồi liền gọi Vu Thừa Trạch và Lý Ngạn Vũ tới, dù sao lớp 11A1 cũng được tính là lớp xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn nhất, cũng như để đại sư xem xem rốt cuộc lớp 11A1 này có điều gì đặc biệt.
Vương béo đỗ xe ở cổng trường, mở cửa lái rồi xuống xe, Vương Thanh Phong mặt mày hớn hở, có chút lưỡng lự: “Vương đại sư, sao anh lại tới nữa rồi.”
Chưa đợi Vương béo lên tiếng, mẹ Uông Hải đã đưa tay ra vỗ vào cánh tay của Vương Thanh Phong. “Vị này là trợ lý của tiểu đại sư, Vương đại sư.”
“Ôi anh xem đúng là trùng hợp quá!” Vương Thanh Phong nghe thấy tiếng nói liền vội vàng chạy đến bắt tay Vương béo: “Nếu biết trước thì chúng tôi đã không đã không mất công như vậy rồi, trực tiếp hẹn với anh là được rồi.”
Vương béo ưỡn bụng vui vẻ nói: “Không có sự đồng ý của tiểu đại sư tôi không thể thay mặt nhận công việc lớn như này được, sáng nay ông có hỏi tôi cũng không có ích gì.”
Vương Thanh Phong ngó vào ghế lái của Vương béo, hay tay xoa vào nhau có chút hi vọng: “Vậy tiểu đại sư đã đồng ý đến rồi chứ.”
Vương béo chỉ vào xe: “Cô ấy đến rồi.”
Vừa nói xong, Khương Duy từ ghế phụ đi xuống, Vương Thanh Phong mắt sáng lên vội vàng qua đón: “Đây là tiểu đại sư ạ! Sao tôi thấy có vẻ quen quen nhỉ?”
Uông Hải cũng gật đầu theo: “Hình như đã gặp ở đâu rồi!”
“Người này tôi biết mà!” Mẹ Uông Hải người được coi là biết mọi chuyện đi tới: “Cậu này tên là Khương Duy, mấy năm trước là trạng nguyên của kỳ thi đại học chỗ chúng ta đó.”
Vương Thanh Phong gõ lên đầu, giờ mới nhớ ra. Vốn dĩ là một ngôi trường toàn học sinh cá biệt, học sinh của trường THPT quốc tế Đông Phương đỗ đại học tuyến đầu vốn dĩ không nhiều, hiệu trưởng Vương ghen tị mà ngó nhìn trạng nguyên của các trường khác. Nhằm tạo động lực cho học sinh của mình, hàng năm anh đều thu thập tài liệu về các trạng nguyên kỳ thi đại học và các học sinh giỏi, vì thế anh có chút ấn tượng về Khương Duy.
“Ôi không hổ danh là trạng nguyên kỳ thi đại học, kiến thức về các lĩnh vực quả thực sâu rộng, đến cả phong thủy đều nắm đươc.”
Mẹ Uông Hải vỗ nhẹ vào hiệu trưởng Vương: “Cháu nhận nhầm người rồi, đây không phải là tiểu đại sư.”
Khương Duy khẽ cười gật đầu: “Tiểu đại sư là ân nhân cứu mạng của gia đình cháu, hôm nay cháu chỉ đi cùng thôi ạ.” Nói xong Khương Duy đi tới cửa sau xe, chuẩn bị mở cửa hộ Lâm Thanh Âm.
Nhìn thấy hiệu trường của mình mắt sáng lên vì kích động, Lý Ngạn Vũ không nhịn được lấy tay bịt mắt lại: Hiệu trường, lát nữa gặp vị tiểu đại sư đó anh đừng khóc đó!