Editor: Chấm Chấm
Trong khuôn viên trường vắng vẻ, Vương Thanh Phong dẫn theo năm đại sư dạo quanh khuôn viên trường. Trưởng phòng đào tạo dẫn gần mười giáo viên đi theo phía sau, thỉnh thoảng thì thầm vài câu: “Tôi cảm thấy quang cảnh của trường chúng ta khá tốt, không có vẻ như phong thủy không tốt.”
“Không phải lúc trước hay có người nói rằng các nghĩa trang hồi trước đều được cấp cho trường học à? Để dương khí của học sinh trấn âm khí phía dưới, ông nói xem có khi nào trường của chúng ta hồi trước cũng là nghĩa trang không?”
“Vậy thì không phải, vị trí này của trường chúng ta trước đây là một nhà máy, chưa từng nghe chuyện về nghĩa trang.”
“Cái thuyết phong thủy này rốt cuộc có đáng tin không vậy? Tôi luôn cảm thấy như là lừa đảo ấy!”
...
Các giáo viên phía sau càng nói càng hăng, bước chân của mấy vị đại sư phía trước cũng ngày càng chậm hơn, đều muốn tìm một ít linh cảm từ tiếng bàn tán ở phía sau, lát nữa dễ phỉnh hiệu trưởng hơn.
Ước chừng đi một tiếng mới dạo hết một vòng trường học, Vương Thanh Phong dẫn vài người vào trong hành lang đón nắng bên cạnh bãi cỏ. Vương Béo ngồi xuống ghế dài, nhận lấy chai nước khoáng uống ừng ừng hết nửa chai trước.
Chia nước xong, Vương Thanh Phong dè dặt nhìn vài người, hỏi: “Các vị đại sư, rốt cuộc phong thủy của trường chúng tôi thế nào?”
Trương Vận – chủ tiệm Châu Dịch và Chu Chấn Phong xem mộ ở dưới quê đều cúi đầu uống nước khoáng không nói gì, không phải là bọn họ không muốn nói, mà thật sự là không biết nói nói gì.
Trước khi bọn họ đến còn cố ý đọc sách cổ liên quan đến phong thủy trường học, nhưng đến rồi mới nhận ra không có cái nào có thể áp dụng, cũng nhìn không ra hướng may mắn gì đó, dứt khoát im lặng trước đã, nghe thử người khác nói thế nào, đến lúc đó phụ họa vài câu là được rồi. Dù gì bọn họ cũng chỉ nhắm đến 2000 tệ phí ghé thăm, chuyện đổi phong thủy này thật sự ra khỏi phạm vi nghiệp vụ của bọn họ.
Đạo trưởng Tần trông thế mà lại là người chân thành, suốt quãng đường ông ta cầm la bàn đi theo, lúc này lại viết viết vẽ vẽ lên quyển vở, không biết là đang suy luận cái gì, vẻ mặt nghiêm trọng làm hiệu trưởng Vương không dám hỏi thêm gì ông ta, chỉ sợ quấy rầy mạch suy nghĩ của ông ta.
Vương Thanh Phong thấy đạo trưởng Tần vẫn chưa tính xong, bèn quay đầu hỏi Vương Béo: “Vương đại sư, phong thủy của trường chúng tôi như thế nào?”
“Khá là tốt đó!” Khuôn mặt Vương Béo thản nhiên: “Trong sạch liêm chính, là một ngôi trường tốt.”
Vương Thanh Phong nghĩ đến những vụ bắt nạt tràn lan trong khuôn viên trường mình, hơi chột dạ mà ho nhẹ vài tiếng, quay đầu hỏi Trương Vận và Chu Chấn Phong. Hai người hao công tốn sức nhặt nhạnh vài câu nói thâm sâu trong sách phong thủy đọc mấy mấy, cuối cùng bày tỏ là không có vấn đề gì cả.
Dù gì có vấn đề thì bọn họ cũng không nhìn ra được, cũng không nghĩ ra được cách giải quyết, không có vấn đề gì là đáp án hoàn hảo nhất.
Hai người này nói xong, cuối cùng đạo trưởng Tần cũng tính xong rồi, Vương Thanh Phong thở phào, sốt ruột hỏi: “Đạo trưởng Tần, ngài thấy phong thủy của trường chúng tôi có vấn đề gì không?”
Đạo trưởng Tần hơi chần chừ, nhìn số liệu trên quyển vở: “Phong thủy của trường các ông thật sự khá tốt, giống như Vương đại sư nói vậy, vô cùng trong sạch liêm chính! Nếu như có loại người táng tận lương tâm vào trường của các ông thì chắc chắn không sống nổi quá ba ngày!”
Xém nữa thì Vương Thanh Phong bật khóc, thành lập trường bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên ông biết trường mình có cá tính đến vậy.
Vương Béo nghe thấy thế, trái lại nhìn đạo trưởng Tần với ánh mắt khác, xem ra trong đám người này, chỉ có đạo trưởng Tần còn thật sự biết một ít, mấy người khác ước chừng đều là đến lừa 2000 tệ kia.
“Đạo trưởng Tần, trước đây trường chúng tôi cũng chẳng có gì đặc biệt. Kể từ khi sau khai giảng tháng 9, bỗng nhiên một nhóm học sinh bị thương liên tiếp vào viện, thật sự ảnh hưởng đến tiến độ dạy học của chúng tôi. Ngài xem có cách nào khiến trường chúng tôi không...ờ...”
Vương Thanh Phong nghĩ cả buổi cũng không nghĩ ra một từ không ảnh hưởng đến hình tượng chính trực của bản thân, vì điều này mà không kìm được lại nhổ xuống hai sợi tóc: “Tôi hy vọng phong thủy của trường chúng tôi có thể êm dịu một chút! Thật sự không dám giấu gì, gần đây trường xảy ra quá nhiều chuyện. Có vài em học sinh nữ bị tường rào sụp ngoài trường đè, không gãy tay thì cũng gãy chân, em nghiêm trọng nhất giờ đang quấn băng cả đầu, mặt sưng tấy, xương sườn cũng bị đè gãy; còn có một em bị kẹt ở hàng rào bảo vệ ở đường cái rồi ngã xuống, chúng ta khoan nói đến phải đền bao nhiêu tiền cho cái hàng rào bảo vệ đó, chỉ chừng đó thôi cũng xém nữa đã làm cậu ta phế rồi; còn có hai em học sinh nam bị căng cơ ở hạ bộ; bởi vì dáng đi có hơi kỳ lạ, trên đường tan học về nhà bị biến thái quấy rối, xém tí nữa không giữ được trong sạch thì cũng thôi, còn bị đánh một trận rất nặng, bây giờ ở chung một phòng bệnh với em học sinh nữ bị đè gãy xương sườn kia...” ( truyện trên app T•Y•T )
Trương Vận thấy hơi khó hiểu: “Cái này có liên quan gì với trường các ông đâu!”
Hiệu trưởng Vương thở dài mệt mỏi: “Nếu chỉ một hai người tôi cũng sẽ không nghĩ nhiều, nhưng đến mấy trăm em lận, tôi luôn cảm thấy có liên quan tới phong thủy của trường. Nhưng trước đây trường chúng tôi cũng chưa từng xuất hiện chuyện bị thương diện rộng kiểu này mà.”
“Phong thủy đột nhiên thay đổi sao?” Đạo trưởng Tần cúi đầu xem la bàn một lúc lâu, cuối cùng lắc đầu một cách kiên quyết: “Không thể thế được, trường các ông chẳng hề bị ảnh hưởng bởi pháp khí từ trường, cho nên chắc chắn không phải là do sau này có người làm, tôi cảm thấy như vậy cũng khá tốt mà.”
Vương Thanh Phong tiều tụy lo âu thở dài, xem ra mấy người mời đến lần này cứu vãn không nổi tóc của mình rồi, thật sự không được thì đành cạo đầu trọc vậy.
Vương Kim Hàng vừa tốt nghiệp thấy hiệu trưởng Vương hỏi một lượt những người khác, chỉ bỏ qua mỗi mình, không cảm thấy thoải mái trong lòng, cho rằng ông ta coi thường mình. Cùng lúc đó, anh ta cũng cảm thấy bốn người cùng đến này chẳng có tí mắt nhìn nào, rõ ràng hiệu trưởng Vương này muốn mời thầy phong thủy tìm ra vấn đề mà! Ai nấy đều nói khá là tốt, có phải đều không muốn kiếm tiền không!
“Tôi không tán thành với quan điểm của bọn họ, tôi cảm thấy phong thủy của trường các ông rất có vấn đề!” Vương Kim Hàng kiêu ngạo đứng dậy, nhìn bốn người ngồi cùng một cách xem thường: “Tôi không giống mấy người dựa vào việc học thuộc mấy câu không biết thật hay giả trong sách phong thủy để bịp người khác, tôi từng nghiêm túc nghiên cứu rồi!”
Vương Kim Hàng đứng dậy đi một vòng, bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ: “Tôi cảm thấy phong thủy của trường các ông xảy ra vấn đề chủ yếu là bởi vì tòa thực nghiệm phía Đông cao hơn ba bốn tầng so với tòa dạy học! Học sinh là gì nào, là những đóa hoa nở rộ, là hy vọng của tổ quốc, cái cần nhất là được bồi đắp bởi ánh mặt trời và mưa móc! Mặt trời mọc ở đằng Đông, nhưng tòa thực nghiệm này vừa hay chặn ngay nơi mặt trời mọc, tòa dạy học không được chiếu một tí ánh nắng nào, hoa mà không được chiếu rọi bởi mặt trời thì có thể tốt được không?
Mặt Vương Thanh Phong sững sờ: “Nhưng mà...”
“Tôi biết ông muốn nói gì! Ông muốn nói rằng buổi trưa mặt trời di chuyển qua thì có thể chiếu đến đúng không, nhưng thư viện phía nam của ông cũng cao hơn tòa dạy học mà! Phía Tây thì không bị che, nhưng hoàng hôn đại diện cho cái gì? Tuổi già! Xế chiều! Không những không có cách nào bồi đắp cho học sinh, ngược lại còn đem đến ảnh hưởng tiêu cực cho học sinh.”
Vương Béo ngẩng đầu lên nhìn bầu trời âm u, đứng dậy vỗ vai Vương Kim Hàng: “Người anh em trẻ, sau này lúc nhìn thấy trời âm u không có mặt trời, ra khỏi nhà nhớ đem theo la bàn, nếu không thì dễ đi lạc lắm đó.”
Vương Kim Hàng đẩy tay Vương Béo ra, nhìn ông ta một cách khá đề phòng: “Lời này của ông là có ý gì?”
“Cậu còn hỏi tôi có ý gì? Cậu lạc hướng rồi biết không hả?” Vương Béo chỉ về hướng tòa thực nghiệm: “Chỗ bên đó là phía Tây, thư viện ở phía Bắc tòa dạy học, hai công trình này chẳng hề chặn ánh mặt trời của tòa dạy học!”
Vương Kim Hàng vô thức phản bác lại một câu: “Không thể nào, không phải cổng lớn của trường ở phía nam sao? Chúng ta vừa mới vào đã đi về phía Đông, lúc đó tôi còn hỏi hiệu trưởng một câu nữa, ông ta nói bên đó là phía Đông! Đi chưa được bao xa, tôi đã nhìn thấy tòa thực nghiệm rồi, sao vào trong miệng ông lại thành phía Tây rồi?
Vương Béo cố gắng nhịn cười: “Chúng ta vừa bước vào là vườn hoa nhỏ phía Đông, dạo một vòng rồi đi ra từ cổng phía Tây, cậu lạc hướng từ đó chứ gì?”
Thấy dáng vẻ há hốc mồm của Vương Kim Hàng, Trương Vận và Chu Chấn Phong cười đau cả bụng, ngay cả đạo trưởng Tần cũng đang gắng sức khống chế khóe miệng của mình, tránh ảnh hưởng đến hình tượng của bản thân.
Chu Chấn Phong – người phải nhận vô số ánh mắt khinh bỉ suốt dọc đường nhịn không được mà cười một cách mỉa mai: “Ngay cả phương hướng cơ bản nhất cũng phân biệt không rõ mà còn tới đây xem phong thủy, cũng biết nói năng vớ vẩn đấy chứ!”
Trương Vận cũng cười theo: “Phương hướng cũng nhìn sai thì còn xem gì nữa, hay là cậu tự đi lại một phòng rồi quay lại nói lại!”
“Thôi được rồi, với cảm giác phương hướng của cậu ta, lạc đường thì phải làm sao!” Vương Béo chu môi ra hiệu: “Đạo trưởng, ngài cho cậu ta mượn la bàn dùng một lát, cầm la bàn đi khó lạc lắm!”
Đạo trưởng Tần trầm ngâm do dự trong giây lát, dè dặt đưa la bàn trong tay qua: “Cậu xem hiểu la bàn không? Hay là tôi dạy cậu dùng thế nào nhé?”
Khuôn mặt Vương Kim Hàng thẹn đến mức lúc đỏ lúc trắng, trừng mấy người đó một cách hung dữ: “Mấy người đố kỵ người tài! Lòng dạ hẹp hòi! Không nhìn nổi cảnh người khác giỏi hơn mấy người! Mấy ông thích mời ai thì mời đi, tôi chẳng xem nữa đâu!”
Vương Béo nhìn về phía Vương Kim Hàng vừa quay đầu đã rời đi, vỗ đùi vui vẻ: “Đi ngược rồi đi ngược rồi! Cổng lớn ở phía sau lưng cậu, nghe khẩu lệnh của tôi, đằng sau quay!”
Bước chân chạy nhanh như bay của Vương Kim Hàng bỗng dừng lại, quay người chạy về, thấy động tác lau mắt đó như muốn khóc vậy.
Đạo trưởng Tần hơi bối rối, rút la bàn lại, hơi khó hiểu mà hỏi: “Có phải lúc nãy tôi hỏi câu đó là không đúng không? Chọc cậu ta giận rồi?”
“Không đâu không đâu, là tôi chọc đó tôi chọc đó.” Vương Béo lập tức xin lỗi Vương Thanh Phong: “Xin lỗi nhé hiệu trưởng, tôi chọc người mà các ông mời đến chạy mất rồi.”
Vương Thanh Phong mệt mỏi xua xua tay, đi rồi thì đi thôi. Đến cả phương hướng còn không phân biệt rõ, chắc là cũng không xem được phong thủy đâu, mấu chốt vẫn nằm ở bốn người còn lại.
“Bốn vị đại sư, các vị xem có cách nào thay đổi phong thủy của trường chúng tôi không?” Vương Thanh Phong hơi buồn rầu, nói: “Chúng tôi cũng không yêu cầu phong thủy quá tốt, chỉ cần kiểu phổ thông nhất, bình thường nhất là được.”
Trương Vận và Chu Chấn Phong vừa nghe thấy câu này đã vô cùng ăn ý cúi đầu xuống, lặng lẽ xé nhãn chai nước khoáng.
Vương Thanh Phong là người làm giáo dục, cũng từng làm giáo viên, vừa nhìn vậy đã biết, hai người này chắc chắn không biết, nếu như đi học chắc chắn là kiểu kém nhất!
Ông chỉ có thể đặt ánh nhìn hy vọng lên người đạo trưởng Tần và Vương Béo: “Hai vị đại sư có biện pháp gì không?”
Đạo trưởng Tần lắc lắc đầu: “Từng tán cây ngọn ngỏ của trường này đều hòa hợp với thiên nhiên. Cho dù bắt đầu từ chỗ nào cũng sẽ phá hoại sự hài hòa và hào quang ở đây, tùy tiện hành động có thể sẽ có hiệu quả hoàn toàn trái ngược, tôi không có bản lĩnh đến vậy.”
Vương Béo vuốt cái cằm béo mũm mĩm của mình, hơi khó hiểu mà hỏi: “Hiệu trưởng Vương, dựa theo phong thủy của quý trường mà nói, chỉ có người làm chuyện xấu mới gặp xui xẻo, nếu như là người lương thiện đến chỗ này thì còn tăng thêm may mắn, phong thủy tốt đến thế, ông thay đổi làm gì?”
Vương Thanh Phong cười khổ, đáp: “Gần đây nhiều người bị thương quá, tiếp tục diễn biến như thế chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc tuyển sinh, cũng sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của trường.”
Đạo trưởng Tần cất la bàn đi, thẳng thắn lắc đầu: “Tôi thật sự không biết cái này!”
Trương Vận và Chu Chấn Phong thấy thế thì phở phào, cũng thuận thế bày tỏ bản thân bất lực.
Chỉ còn lại Vương Béo, Vương Thanh Phong đáng thương nhìn ông ta, Vương Béo nghĩ một hồi rồi nói: “Thật ra chuyện này cũng không phải không thể giải quyết được, chỉ là chưa đến lúc, ông yên tâm đợi là được.”
Vương Thanh Phong vừa căng thẳng vừa mong đợi nhìn Vương Béo: “Phải đợi đến lúc nào vậy!”
“Cái này còn cần phải nói sao?” Vương Béo trả lời một cách lẽ thẳng khí hùng: “Đương nhiên phải đợi đến khi tất cả những học sinh làm chuyện xấu của trường các ông đều nhận được sự trừng phạt mới tính là đến lúc.”
Vương Thanh Phong cắn răng: “Vậy có thể khiến trừng phạt đến nhanh hơn một chút không? Kết thúc chuyện này sớm cho rồi! Bây giờ tôi chỉ sợ nghe tiếng điện thoại, trái tim bé bỏng sắp không chịu nổi nữa rồi!”
Vương Béo trầm ngân do dự: “Thuận theo tự nhiên là tốt nhất!”
Vương Béo im lặng một lát, quay đầu hỏi trưởng phòng đào tạo: “Đã liên hệ được với vị đại sư rất linh nghiệm mà mẹ ông nói chưa?”
Ông ta nhận ra những người được mời tới ngày hôm nay đều không thể trông chờ được!!!