Khi Lý Ngạn Vũ nghe đến “Đại sư nhỏ” thì mắt không tự giác mà mở to ra, theo bản năng mà đổi sang một tư thế ngồi khác, đại não xoay chuyển nhanh chóng.
Những học sinh bị thương vô cùng thê thảm trong trường học gần đây đều đã từng bắt nạt qua người khác, việc tập trung quy mô lớn như vậy lại với nhau thật sự rất xui xẻo, không thể nghi ngờ gì nữa rằng đại sư nhỏ đã động tay động chân vào trong chuyện này.
Nói đi thì cũng phải nói lại, trong trường chỉ có một mình đại sư nhỏ mới có thể có cái bản lĩnh như này mà thôi.
Lúc trước Lý Ngạn Vũ từng nghe nói qua bốn từ “Bạo lực học đường” này, nhưng anh ta luôn cho rằng bốn từ này cách ra mình rất xa xăm, nhưng thông qua lần điều tra này thì mới phát hiện bạo lực học đường ở trường THPT Quốc tế Đông Phương bình thường giống như cơm canh thường ngày trong gia đình vậy. Anh ta chỉ là thống kê sơ lược số liệu thì nghe thấy sự việc bắt nạt khiến cho người khác sôi gan nóng ruột, nếu như áp từng chuyện một xuống thì còn không biết có thể kéo dài đến bao lâu.
Bình tâm mà suy xét, Lý Ngạn Vũ cho rằng chuyện mà Lâm Thanh Âm làm quả là quá đỉnh, đối với những học sinh đã từng bị ức hiếp mà nói thì bọn họ không chỉ bị thương ở trên cơ thể mà vết thương ở trong lòng có thể qua mười mấy năm, thậm chí là cả một đời cũng khó mà phai mờ được, thậm chí nghiêm trọng là sẽ bị ảnh hưởng tới cả một đời người. Vốn dĩ có thể có một cuộc sống cấp ba đẹp đẽ nhưng trong lòng của bọn họ có thể đó sẽ là một ác mộng mà cả đời này không muốn nhớ lại.
Mà những học sinh sử dụng bạo lực đem niềm vui của bản thân hình thành trên nỗi đau của người khác, chà đạp, sỉ nhục nhân phẩm của người khác theo ý của mình, hoàn toàn không nghĩ tới cảm nhận của những người bị bọn học ức hiếp. Cho dù có bị gia đình hay nhà trường bắt được thì chỉ cần một câu xin lỗi nhẹ nhàng là xong.
Dựa vào đâu?
Ai thèm bọn họ xin lỗi đâu!
Cho dù đó có là một học sinh bị bắt nạt thì đến anh ta cũng hy vọng nhìn thấy người sử dụng bạo lực gặp phải báo ứng.
Nếu hiệu trưởng đã xử lý chuyện này không đủ độ thì không bằng để đại sư nhỏ giúp ông ta chỉnh lý chỉnh lý những người cặn bã kia thôi!
Hiệu trưởng Vương Thanh Phong mắt sáng lên khi nghe được chủ nhiệm giáo dục đề cử “Đại sư nhỏ”: “Tiếu đại sư? Là đại sư mang họ Tiêu sao? Người đó hiểu về mảng phong thủy này sao?”
Chủ nhiệm giáo dục Uông Hải lắc lắc đầu chần chừ: “Thật ra tôi cũng không biết nhiều. Có một lần cuối tuần khi tôi về nhà mẹ mình thì nghe thấy mẹ tôi và ba tôi thì thầm về đại sư nhỏ gì đó, tôi cũng không nghe rõ là đại sư nhỏ hay Tiêu đại sư. Lúc đó tôi còn quở trách bọn họ hai câu, nói rằng đừng kẻ lừa đảo lừa gạt mình, lúc đó mẹ tôi rất không vui, nói rằng những người đã tìm đại sư nhỏ thì không có ai nói không linh nghiệm cả, bây giờ xếp hàng cũng đã xếp đến mấy tháng sau luôn rồi.”
*Chữ “肖” và chữ “小” trong tiếng Trung có cách đọc tựa nhau, vì vậy nên sẽ có sự nhầm lẫn giữa Tiêu đại sư (肖大师) và đại sư nhỏ (小大师).
“Mấy tháng nữa sao...” Vương Thanh Phong có chút lo âu mà sờ sờ cái đầu càng ngày càng bóng nhẫy của mình: “Chúng ta cũng không thể đợi lâu đến vậy! Như này thì trước tiên chủ nhiệm Uông về hỏi xem cách thức liên lạc với đại sư, xem thử có thể cho chúng ta xếp lên phía trước hàng một chút được không, về vấn đề tiến bạc thì dễ bàn.”
Vương Thanh Phong nhìn quanh phòng họp rồi nói: “Những người khác cũng đều nghe ngóng thử xem, nếu như biết chỗ nào có đại sư xem phong thủy đáng tin cậy thì đề cử ra, chúng ta đồng tâm hiếp sớm giải quyết được những chuyện kỳ lạ trong trường.”
Lý Ngạn Thần xoay xoáy cái bút gel trong tay, rũ mắt nói: “Hiệu trưởng, thật ra bây giờ không có cái gì là không tốt, không phải nhưng em học sinh thích bắt nạt bạn học đều đã vào bệnh viện rồi sao, thiếu các em đó thì bầu không khí trong trường cũng tốt hơn lúc trước nhiều rồi, bây giờ khi lên lớp kỷ luật của lớp học tốt đến mức nào!”
Ánh mắt Vương Thanh Phong bất đắc dĩ nhìn Lý Ngạn Vũ: “Bây giờ lớp 11A1 tổng cộng chỉ còn lại không đến mười người, kỷ luật trong lớp có thể không tốt sao!”
Là chủ nhiệm của cái lớp nằm trong vùng tai nạn của bạo lực học đường, Vu Thừa Trạch cũng bối rối mà xoa xoa mặt: “Hiệu trưởng, tôi có một kiến nghị, không biết rằng có hợp lý hay không hợp lý...” Nhìn Vương Thanh Phong ra ký hiệu gật đầu, Vu Thừa Trach bèn nói: “Khối 11 học kì này vốn dĩ phải cần chia lại lớp, dứt khoát đem những học sinh đang bị thương nằm ở trong bệnh viện xếp lại với nhau, còn những học sinh tốt khác thì lại dựa theo điểm chính, điểm mạnh không giống nhau mà phân ra.”
Vương Thanh Phong nghe vậy có chút chần chừ: “Không biết phụ huynh có bất mãn là to tiếng hay không?”
“Nghĩ tới lý tưởng thành lập trường học của mình ấy hiệu trưởng!” Lý Ngạn Vũ ra sức đẩy gió: “Nếu như phụ huynh không hài lòng thì để bọn họ đưa con mình đi, thiếu những thành phần khối u ác tính đó thì trường học chúng ta mới có thể trở thành một ngôi trường cấp ba ưu tú như trong lý tưởng của thầy! Thêm nữa, thầy lại thiếu mấy đồng học phí đó sao?”
Hơn 600 người, học phí mỗi năm của mỗi người trong khoảng 50 nghìn tệ...
Vương Thanh Phong thành thật gật đầu: “Tôi thiếu!”
Ông ta vỗ vỗ bàn khóc không ra nước mắt: “Lương của mấy người cao như nào trong lòng còn không đếm hay sao? Thầy có biết chi phí bảo trì và thay mới hàng năm của các không gian xanh ở những địa điểm và cơ sở này trong trường chúng ta là bao nhiêu không? Ngoài ra còn có những giáo viên nước ngoài, phải xét đến phí phải trả của từng giờ, mỗi lớp một ngày có một giờ học của giáo viên nước ngoài, cộng thêm vào đó phải biết bao nhiêu tiền rồi!”
Lý Ngạn Vũ họ hai tiếng ngượng ngùng, dù gì thì anh ta cũng là một giáo viên lấy lương cao: “Tiến độ giảng dạy bình thường của chúng ta khẳng định không thể đi thiếu sót, nhưng không biết đến lúc nào thì những học sinh này mới có thể quay về học trở lại, đợi các em đó trở lại thì sớm không thể theo kịp với tiến độ học tập rồi. Đợi đến khi họp phụ huynh chia lớp, thầy chỉ cần nói rằng trường sẽ dựa theo tiến độ giảng dạy mà phụ đạo đơn lẻ cho học sinh, nói không chừng phụ huynh còn cho rằng nhà trường có tâm nữa ấy chứ!”
Chủ nhiệm giáo dục Uông Hải nhìn số liệu trên màn hình máy chiếu trong phòng họp, quay đầu kiến nghị với hiệu trưởng: “Khối 11 vừa mới khai giảng nên chắc không có loại tình huống này, để cho chủ nhiệm lớp chú trọng nhiều hơn về việc dẫn dắt. Để chủ nhiệm lớp 11 lớp 12 xác minh một lát xem thử những học sinh xảy ra chuyện ngoài ý muốn này có phải đều đã từng thực hiện bạo lực học đường với các bạn học khác hay không. Nếu như đúng với kết quả mà thầy Lý Ngạn Vũ điều tra, tôi tán thành kiến nghị phân bọn họ riêng ra vào cùng một lớp, đừng để mấy em học sinh đó ảnh hưởng đến các học sinh khác.”
Trưởng bộ phận học sinh cũng gật gật đầu: “Bây giờ có không ít học sinh đạo đức bại hoại, bắt buộc phải đẩy mạnh việc giáo dục những cái này, đừng để một con sâu làm rầu cả nồi canh, vì những học sinh này mà phá hủy danh dự của trường chúng ta thì không xứng đáng. Không phải bọn họ thích ức hiếp sao? Vậy để bọn họ ức hiếp lẫn nhau đi, cũng đều thử xem có mùi vị như thế nào.”
Vương Thanh Phong sờ sờ đầu mình: “Trước tiên làm theo lời mà các thầy nói vậy, có điều lúc chia lớp cũng cần phải chú ý , học sinh bị thương nhẹ và học sinh bị thương nhẹ chia vào một lớp, phân những em như thiếu tay gãy chân hủy dung thì vào cùng một lớp, chúng ta giảo dục theo khả năng.”
Lý Ngạn Vũ suýt nữa mà không cười ra, đầu vừa nghe nói giáo dục theo kỹ năng thì ra là sử dụng như vậy!
“Nhưng mà vẫn cần phải mời đại sư.” Vương Thanh Phong lại đem mục đích mình mở cuộc họp nhấn mạnh lại một lần: “Không mời người xem phong thủy tôi vẫn cảm thấy không yên tâm.”
Tan họp, Lý Ngạn Vũ cân nhắc vẫn nên nói chuyện này với Lâm Thanh Âm một lát, để cô có sự chuẩn bị, có điều hôm nay lại đúng ngày cuối tuần, trừ khối 12 ra thì những lớp khác đều được nghỉ, mà tư liệu về Lâm Thanh Âm trong trường học chỉ có số điện thoại của bố mẹ.
Lý Ngạn Vũ không dám tự tiện gọi tới bên đó, nghĩ nghĩ rồi quyết định vẫn nên để đến nhà anh trai hỏi mẹ mình xem thử, bà đã từng xem vận mệnh ở chỗ đại sư nhỏ, chắc chắn có phương thức liên lạc.
Khi Lý Ngạn Vũ đến nhà anh cả Lý Ngạn Thần, Lý Ngạn Thần đang ngồi trên ghế dài gọt hoa quả, bà và con dâu cả Khương Mỹ Linh vui vẻ hòa thuận con một miếng mẹ một miếng, lại nhìn đến Lý Ngạn Thần chỉ đến khi còn lại cái hạt quả mới vớt vát lên gặm lấy hai miếng.
Địa vị trong gia đình này cũng không ai hiểu được.
Lý Ngạn Vũ chào hỏi từng người một, đầu tiên là hỏi xem tình hình sức khỏe của Khương Mỹ Linh.
Hôm đó lúc Lâm Thanh Âm xem bói nói rằng Khương Mỹ Lĩnh đã mang thai đôi, hơn nữa đều là con gái. Lúc đó Khương Mỹ Linh lấy giấy thử thai kiểm tra xem thử, quả nhiên phát hiện mình mang thai rồi.
Vừa nhắc đến Khương Mỹ Linh, bà cười trước: “Các con nói xem đại sư nhỏ có thần kỳ hay không? Hôm trước mẹ cùng chị dâu con đi siêu âm xét nghiệm máu, trên tờ siêu âm viết rằng có hai bào thai!”
“Thật sự còn là mang thai đôi sao!” Mặc dù Lý Ngạn Vũ biết kết quả này, nhưng mà thông qua việc chứng thực bởi các thiết bị y tế chuyên nghiệp rồi thì trong lòng còn rất chấn động, anh ta thực sự vẫn không nghĩ không ra cái này rốt cuộc làm thế nào để xem ra được, bản lĩnh này cũng quá thần kỳ rồi.
Nói đi cũng phải nói lại, đến cái này mà còn xem chính xác như vậy thì việc tính một đề bài tập nhỏ tiếng Anh hình như cũng không có gì là khó, người ta như thế này cũng thật có bản lĩnh! Nhưng sẽ tốt hơn nếu như có thể tự mình làm một bài tập nhỏ mà không phải đi học thuộc lòng của người khác!”
Bà lấy một cái tăm xỉa răng chọc vào một miếng táo rồi đút vào miệng, liếc mắt với Lý Ngạn Vũ: “Chạy đến để ăn cơm?”
“Không phải, có chuyện cần hỏi mẹ.” Lý Ngạn Vũ móc điện thoại ra: “Mẹ, mẹ có số điện thoại của Lâm Thạn Âm không?”
Vẻ mặt bà mờ mịt: “Ai là Lâm Thanh Âm?”
“Aiya, chính là học sinh của con!” Lý Ngạn Vũ bất đắc dĩ luôn rồi: “Cái người mà xem bói cho chị dâu con.”
“Ồ, con nói đại sư nhỏ hả!” Bà vui vẻ móc điện thoại ra: “Sao lại có thể kêu tên người ta như vậy? Một chút lịch sự cũng không có, không cung kính! Phải gọi là đại sư nhỏ!”
Lý Ngạn Vũ ôm lấy mặt bất lực: “Mẹ, con là thầy giáo của em ấy!”
“Thầy giáo thì đã làm sao? Bà ném cho anh ta một ánh mắt: “Thầy giáo không phải cũng sẽ tìm đại sư nhỏ xem bói sao.”
Lý Ngạn Vũ: “...”
Anh ta cảm thấy trong lòng mẹ anh ta, địa vị của đại sư nhỏ cao hơn người con ruột này của bà rồi!
Bà lật lật điện thoại rồi đưa tới cho Lý Ngạn Vũ: “Mẹ chỉ có nhóm này, là do Vương đại sư lập ra, muốn tìm đại sư nhỏ thì đều phải hẹn trước thông qua Vương đại sư. Vương đại sư nói rồi, đại sư nhỏ học hành rất bận, không được tùy tiện làm phiền!”
Lý Ngạn Vũ nhìn thấy phương thức liên lạc của Vương Hổ trong nhóm, bèn gọi một cuộc. Vương Béo là là chuyên lươn lẹo, ông ta à ừ ha ha như đối phó với Lý Ngạn Vũ một phen, nói một đống lời vô nghĩa mà cũng không đưa số điện thoại của Lâm Thanh Âm cho Lý Ngạn Vũ, mà còn ghi lại điện thoại của Lý Ngạn Vũ, chuẩn bị để tự Lâm Thanh Âm quyết định có cần trả lời lại hay không.
Lúc này Lâm Thanh Âm đang tranh thủ thời gian nghỉ cuối tuần để Khương Duy giúp mình phụ đạo môn Vật lý, những kiến thức mới của tuần đầu khai giảng này không liên quan gì với những nội dung đã từng ôn tập từ trước, cô học có phần hơi quá sức, phải nhanh chóng tăng tiến độ học tập để tránh việc khi nghỉ đông vẫn phải học bù.
Dạy bù cho Lâm Thanh Âm thực sự rất nhẹ nhàng, Khương Duy không cần phải lưu tâm đến năng lực hiểu biết của Lâm Thanh Âm, chỉ cần đưa những kiến thức cần luyện ra, trên cơ bản thì những thứ anh ta đã giảng qua thì chỉ cần nghe một cái là cô sẽ biết làm. ( app TYT - tytnovel )
Vừa giảng xong nội dung mới của một chương thì điện thoại của Lâm Thanh Âm reo lên, Vương Béo nói chuyện Lý Ngạn Vũ muốn liên hệ với cô cho cô biết, vả lại còn gửi số điện thoại tới.
Với chuyện Lý Ngạn Vũ gọi điện thoại tìm mình thì Lâm Thanh Âm không hề có một chút kinh ngạc nào, cầm điện thoại lên rồi quay về phòng, ấn số điện thoại của Lý Ngạn Vũ.
Lý Ngạn Vũ không hỏi về chuyện cô bị bạn học bắt nạt và cũng không hỏi trận pháp có phải do cô tạo nên hay là không, mà trực tiếp đem chuyện quyết định mời đại sư và chia lớp của hiệu trưởng nói cho cô biết. Cuối cùng Lý Ngạn Vũ nói: “Chủ nhiệm giáo dục nói rằng thầy ấy từng nghe nói qua có một vị đại sư nhỏ vô cùng linh nghiệm, hiệu trưởng bảo thầy ấy thử mời người đến xem sao.”
Lâm Thanh Âm cười, bộ tôi dễ mời được như vậy hay sao?
***
Chủ nhiệm các lớp của trường cấp ba Quốc tế Đông Phương ngầm kiểm tra đối chiếu chuyện bắt nạt trong lớp, ban quản lý nhà trường đã rất nỗ lực để ra ngoài nghe ngóng về đại sư. Bởi vì loại chuyện này không thể làm lớn ra, cũng không được kéo dài quá lâu, mười giáo viên trong phòng họp hôm đó phải rất vất vả mới tập hợp được năm người hiểu về phong thủy, nhà trường bèn tìm một ngày cuối tuần để mời những người được gọi là đại sư đó đến.
Trường cấp ba Quốc tế Phương Đông có diện tích rất rộng, khuôn viên rợp bóng cây, cỏ xanh thành từng mảng, cầu nước nhỏ chảy liên tục như không bao giờ thiếu, xét về khung cảnh thì không có một trường học nào có thể so sánh được, vừa nhìn liền khiến người khác cảm thấy dễ chịu trong lòng.
Người bắt đầu đầu tiên tên là Trương Vận, ông ta mở một tiệm phong thủy Chu Dịch, bình thường thường tính xem ngày kết hôn và ngày chuyển nhà cho người khác, có khi còn có thể dựa vào sách để chỉ điểm cách bài trí sắp xếp trong phòng cho người trong nhà. Thật ra trình độ của ông ta chinh là dịch hoàng lịch, hôm nay đến đây hoàn toàn là vì phí mà trường cấp ba Quốc tế Phương Đông đưa ra quá nhiều, 2 nghìn tệ là bằng tiền ông ta kiểm được cả nửa tháng rồi.
*周易: Chu Dịch, còn có tên gọi khác là Kinh Dịch. Là một tác phẩm kinh điển truyền thống thời kỳ tiên Tần của Trung Quốc, là kinh điển chung của Đạo giáo và Nho giáo.
*黄历: Hoàng lịch: là sách nói về thời tiết của ngày tháng.
Người thứ 2 tên là Chu Chấn Phong, tự học được một ít kiến thức phong thủy, những năm đầu còn chọn mộ cho người khác, bây giờ đang làm bảo vệ cho một nhà máy. Người mời anh ta tới là chủ nhiệm hành chính tổng hợp, hai người cũng tính là cùng quê, biết rằng anh ta biết một chút về vài thứ trên phương diện này, vì vậy nên đã kêu anh ta tới thử xem.
Người thứ ba là một thiếu niên tên Vương Kim Hàng tốt nghiệp khoa kiến trúc của một trường đại học có tiếng nào đó, khi ở trong trường thì đã từng tham gia câu lạc bộ nghiên cứu văn hóa Chu Dịch, cũng từng nghe qua vài kiến thức liên quan đến văn hóa Đạo giáo, những thứ biết được có phần nông cạn và hời hợt, tự cho rằng người bình thường đều không hiểu biết nhiều như anh ta.
Người thứ tư là một đạo sĩ họ Tần được phó hiệu trường mời từ ngôi đền Đạo giáo lớn nhất của Tề Thành tới, mọi người đều tôn kính mà gọi một tiếng Tần đạo trưởng, một người năm mươi mấy tuổi nhìn có vẻ tính cách rất ôn hòa.
Người thứ 5 đến lại có thể là Vương Béo.
Người duy nhất trong năm người này phỏng chừng biết được chuyện gì đang xảy ra ở trong trường học là Vương Béo, ông ta đến đây để thay đại sư nhỏ xem náo nhiệt, cũng thuận tiện xem xem thật sự không có ai có thể phát hiện ra trận pháp mà đại sư nhỏ thiết lập ra.
Nhìn thấy năm người với năm phong cách khác nhau đứng lại thành hàng, trong lòng Vương Thanh Phong yên tâm thư thái hơn rất nhiều, cái đầu tóc thưa thớt ít ỏi này của mình cũng xem như được cứu rồi!