Editor: Chấm Chấm

Trong giai đoạn vô cùng then chốt như lớp 11, vừa khai giảng đã có mười mấy học sinh trong lớp xin nghỉ ốm, giáo viên nào cũng thấy đau đầu. Chỉ có thể lấy đề thi đầu năm ra, vừa giảng vừa xâu chuỗi lại các điểm kiến thức của lớp 10 lại giảng qua một lần.

Lâm Thanh Âm lại khá vui vẻ ôn tập. Ngoại trừ mấy môn về ngôn ngữ làm cô cảm thấy khá áp lực ra, những môn khác cô đều không lo, chỉ cần học bù xong thì cô sẽ có thể theo kịp.

Chỉ có môn tiếng Anh này, cô thật sự bó tay!

Có lẽ do biểu cảm của Lâm Thanh Âm quá đỗi rõ ràng, Lý Ngạn Vũ vừa nhìn đã trông thấy cô: “Lâm Thanh Âm, em giải câu số 23.”

Lâm Thanh Âm nhìn đề: “Chọn A!”

“Vì sao chọn A?”

Da đầu Lâm Thanh Âm như muốn nổ, nhìn chăm chú đề thi vài lần, Lâm Thanh Âm nghĩ ra một đáp án hoàn hảo: “Bởi vì chỉ có A là chính xác ạ.”

Lòng Lý Ngạn Vũ nguội lạnh, đây là câu hỏi trắc nghiệm đơn giản nhất trong đề, rốt cuộc em biết được bao nhiêu vậy tiểu đại sư?

Nhưng trước mặt nhiều bạn học như thế, Lý Ngạn Vũ cũng không dám hỏi nhiều, tránh làm xấu mặt Lâm Thanh Âm, nghĩ một hồi vẫn là nên cho cô ngồi xuống, kiên trì dàn xếp thay cô: “Đáp án mà Lâm Thanh Âm nói là đáp án đúng, chúng ta xem đề nào...”

Lâm Thanh Âm thầm thở phào, cái cảm giác thấp thỏm lo âu đó cuối cùng cũng biến mất, xem ra thầy sẽ không đặt câu hỏi cho cô nữa.

Dùng thời gian một tiết học giảng qua một lần đề thi, Lý Ngạn Vũ nhìn quanh học sinh trong lớp: “Hai tiết tự học của buổi chiều sẽ dùng để thi tiếng Anh, độ khó xêm xêm với đề lúc nãy vừa giảng. Tôi xem thử lúc nãy tôi giảng nhiều như vậy, rốt cuộc các em có chuyên tâm lắng nghe không.”

Nghe thấy tiếng kêu rên bên dưới, Lý Ngạn Vũ dừng ánh nhìn lại trên người Lâm Thanh Âm: “Buổi chiều lúc thi, chỉ cho phép giữ lại bút gel...” Nghĩ một lát, Lý Ngạn Vũ bổ sung một câu: “Chỉ được giữ lại một cây bút gel, mấy cái khác phải bỏ trong hộc bàn, nếu không sẽ bị xử lý như gian lận.” 

Không phải là anh ta không quan tâm học sinh, anh ta thật sự sợ đại sư nhỏ chỉ cần cầm một nắm bút gel cũng có thể bói một quẻ. Anh ta chỉ muốn xem thử rốt cuộc trình độ tiếng Anh của cô như thế nào, nếu như thật sự không tốt anh ta cũng có thể bí mật giúp cô phụ đạo. 

Thân là một sinh viên hàng đầu du học về, Lý Ngạn Vũ thật sự không muốn đào tạo ra một người mù tiếng Anh.

Nghe thấy lời của Lý Ngạn Vũ mang theo ý ám chỉ rõ ràng, gương mặt Lâm Thanh Âm dửng dưng. Không có mai rùa thì có gì đáng lo, bổn chưởng môn không có mai rùa cũng có thể làm chưởng môn như thường!

Tiết tự học buổi chiều, Lý Ngạn Vũ ôm đề thi bước vào lớp học đúng giờ, mỗi tổ một xấp phát đề ra sau. Lâm Thanh Âm ngồi ở hàng thứ hai, sau khi cầm lấy đề, chẳng thèm nhìn đề mà viết đáp án lên trên luôn. Lý Ngạn Vũ đi một vòng lớp học rồi gom đề dư lại, lúc đi ngang qua Lâm Thanh Âm vừa ngó đầu nhìn thử thì lập tức sững sờ.

Tôi còn chưa mở phần nghe nữa, sao em làm xong phần nghe rồi!

Mở máy cát sét bật phần nghe, Lý Ngạn Vũ không nhịn được mà đi đến sau lưng Lâm Thanh Âm ngó đầu xem, chỉ thấy câu nào Lâm Thanh Âm cũng bắt đầu viết từ A, nếu như câu đó đáp án là a thì ai nấy đều vui vẻ, nếu như đáp án chính xác là D thì có thể nhìn thấy A, B, C phía trước bị gạch, vừa nhìn đã biết là chọn đáp án dựa vào trực giác.

Lý Ngạn Vũ thấy thế mà muốn khóc, có một học sinh vừa biết xem bói lại có trực giác chuẩn xác thật quá đáng sợ, thật sự khó mà đề phòng cho được!

Dựa vào trực giác xem bói, lúc những học sinh khác làm xong phần nghe, Lâm Thanh Âm đã làm đến phần đọc hiểu rồi. Người ta làm xong câu bài 1 phần đọc hiểu, Lâm Thanh Âm đã xem phần viết phía sau rồi.

Xem đến đây, Lý Ngạn Vũ chuẩn bị đi xem tình hình làm bài của những học sinh khác, câu hỏi trắc nghiệm dựa vào trực giác thì cũng thôi đi, đề viết này phải có nền tảng thật. Đề thi đầu năm hôm qua, Lâm Thanh Âm để trống đề viết, sao cũng không thể có bước nhảy vọt quá lớn chỉ trong thời gian một ngày.

Lý Ngạn Vũ vừa định bước đi đã nhìn thấy Lâm Thanh Âm lật đến trang cuối cùng của đề. Cô trực tiếp bỏ qua đề sửa lỗi sai, bắt đầu xem câu hỏi diễn đạt bằng văn bản cuối cùng, cũng chính là bài viết đoạn văn tiếng anh.

Đề bài là mời một người bạn nước ngoài đến nhà làm khách, giới thiệu một vài kiến thức về phong tục và phép xã giao cho anh ta.

Lâm Thanh Âm chỉ nhìn cái tên trong đề bài một lần, đã bắt đầu viết một cách lưu loát, trong bức thư còn viết thêm không ít nội dung mà đề bài không yêu cầu, làm bức thư trông có vẻ càng thêm đầy đủ phong phú.

Thoạt đầu Lý Ngạn Vũ nhìn thấy những câu và cụm từ mà Lâm Thanh Âm dùng đều vượt qua những nội dung đã học bây giờ thì còn vui vẻ, cảm thấy bản thân đã xem thường cô rồi. Nhưng nhìn mãi nhìn mãi, nụ cười trên khuôn mặt Lý Ngạn Vũ tắt lịm, nội dung của bài văn này sao lại quen mặt thế nhỉ?

Anh ta vội vàng lôi điện thoại từ trong túi ra, tìm kiếm dựa theo bài văn mà Lâm Thanh Âm viết một lát, rất nhanh đã tìm ra đáp án chuẩn của đề thi đại học năm nào đó. Đề viết đó và đề thi hiện tại xêm xêm nhau, chỉ là có thêm giới thiệu quy tắc trên bàn ăn, mà phần này vừa đúng điểm mấu chốt khiến khiến Lý Ngạn Vũ cảm thấy đã làm phong phú thêm chi tiết, làm nội dung càng thêm đầy đủ.

Lý Ngạn Vũ nhìn đáp án chuẩn một lần, rồi lại nhìn bài thi của Lâm Thanh Âm một lần, ngay cả dấu chấm câu cũng giống nhau như đúc.

Đây là tính ra trước đề thi viết văn rồi học thuộc một bài viết hả? Khả năng ghi nhớ thật sự quá tốt!

Em có khả năng ghi nhớ thì học thêm một ít từ vựng không được sao?

Lượng từ vựng tăng lên rồi, muốn viết bài văn nào mà không được!

Lý Ngạn Vũ nhìn phía sau đầu của Lâm Thanh Âm mà muốn khóc: Tiểu đại sư, em tính một quẻ được một nghìn tệ lận, dùng ở kiểm tra nhỏ trên lớp có phải hơi lãng phí quá rồi không! Xem bói cho mình thì không cần mất tiền đúng không?

Viết xong từ cuối cùng, Lâm Thanh Âm hài lòng dừng bút, giơ tay ra đưa bài thi cho Lý Ngạn Vũ đang đứng sau lưng mình: “Thầy, em làm xong rồi!”

Lý Ngạn Vũ nhận bài thi, gật đầu một cách ấm ức: “Vậy em tự ôn tập những nội dung khác đi.”

Vừa dứt lời, Lý Ngạn Vũ đã thấy Lâm Thanh Âm lôi một quyển “Tuyển tập bài văn tiếng Anh kì thi đại học” ra từ ngăn bàn, còn lấy thêm mai rùa ra.

Lý Ngạn Vũ nhìn thấy cảnh này, nước mắt cũng sắp rơi xuống luôn rồi, em chuẩn bị tính luôn đề bài viết tiếng Anh lần tới sao? Tôi còn chưa ra đề nữa!

***

Học sinh bị thương xin nghỉ ốm đều đã quay lại trường. Chương trình học cấp 3 không như những thời điểm khác, mất bài của một ngày rất có khả năng sẽ không theo kịp những nội dung phía sau, chỉ cần có thể xuống giường, cho dù phải khiêng thì phụ huynh cũng khiêng bọn họ đến trường.

Đến thì đúng là đến thật, nhưng ai nấy đều trông có vẻ rất thảm.

Thư Tuấn Dật – người đã biểu diễn cú xoạc tiêu chuẩn trước mặt mọi người, cuối cùng thấu hiểu được sự đau khổ khó tả thành lời của Lý Minh Vũ, cũng hiểu được nỗi khổ kẹp chân đi đường của Lý Minh Vũ, bởi vì cậu ta còn thảm hơn Lý Minh Vũ.

Thư Tuấn Dật căng cơ khá nghiêm trọng. Buổi sáng lên lớp, buổi tối còn phải đến bệnh viện khám, tiêm thuốc tiêu viêm. Thật ra tiêm thuốc thì cũng chẳng có gì ghê gớm, chỉ là quá trình và bộ phận bị thương quá đặc biệt, đến cả y tá của bệnh viện cũng quen cậu ta rồi, lúc tiêm thuốc cho cậu ta cũng nhịn không được mà cười ra tiếng. Điều này làm Thư Tuấn Dật ưa sĩ diện chịu phải hai đả kích nghiêm trọng về cả thể xác lẫn tâm hồn.

Cậu ta cảm thấy bản thân mình sống hơn mười năm, thì đây là lần đầu tiên mất mặt đến vậy!

Trong lớp còn có mấy bạn nữ bị bỏng cũng cảm thấy mất mặt như vậy. 

Những học sinh nữ bị bỏng đều nổi mụn nước màu đo đỏ, trên mặt thì vẫn còn có thể băng bó được; nhưng trên mặt thì chỉ có thể để lộ, từng cục mụn nước vừa đỏ vừa chảy nước được bôi lên một lớp kem trị bỏng bóng nhẫy, vô cùng thu hút ánh nhìn, đối với những học sinh nữ chú trọng vẻ ngoài mà nói thì thật sự sống không bằng chết. Nhưng các phụ huynh cũng không cho phép các cô xin nghỉ vì những chuyện nhỏ không quan trọng như thế này, ai nấy đều bị bắt ép quay lại trường học.

Không ít học sinh nữ của trường THPT Quốc tế Đông Phương đều có thói quen trang điểm, những học sinh bị bỏng này cũng không phải là ngoại lệ. Bình thường các cô không bôi kem nền thì không ra ngoài, nhưng giờ thì tốt rồi, đừng nói là kem nền, đối với các cô mà nói, mặt mộc cũng đã trở thành ước mong xa xỉ. Nhưng các cô cũng không muốn học sinh nam trong lớp nhìn thấy sự “vinh dự” này, ai nấy đều chỉ có thể đeo khẩu trang đi học. Đừng nói là bôi thuốc, ngay cả mụn nước cũng bị bịt chặt dưới lớp khẩu trang, lại không biết rằng mụn nước bị che như thế này ngược lại sẽ rất khó lành.

Cái cô học sinh nữ mà thích đặt điều nhảm nhí cho Lâm Thanh Âm bị bỏng nặng nhất, chưa được mấy ngày thì mụn nước mà cô che kín mít đã bị lây nhiễm. Sau khi phụ huynh biết được đầu đuôi câu chuyện lại bị mắng một trận, nhanh chóng đưa cô đến khoa bỏng để nặn mủ và bôi thuốc, sau đó đưa cô đến phòng khám ngoại trú tiêm thuốc tiêu viêm.

Thư Tuấn Dật đang bị tiêm nhìn thấy dáng vẻ của cô ta, suýt nữa thì nôn, lấy điện thoại ra chụp hình cô ta đăng lên vòng bạn bè chế giễu một phen. Đôi mắt của học sinh nữ bị viêm mủ đỏ lên, xách theo bình truyền nước dạo một vòng, nghe ngóng được bệnh tình của Thư Tuấn Dật, lập tức đăng chuyện mà Thư Tuấn Dật tốn công che giấu lên vòng bạn bè.

Vòng bạn bè (朋友圈): một chức năng giao tiếp xã hội ở Wechat, người dùng có thể đăng văn bản và ảnh lên vòng bạn bè, đồng thời có thể chia sẻ văn bản và âm nhạc từ phần mềm khác lên vòng bạn bè.

Ngày hôm sau, ánh mắt của các bạn học trong lớp nhìn Thư Tuấn Dật đều như nhau, ngay cả Lý Minh Vũ vừa xoạc chân mấy ngày trước cũng nhận được sự yêu mến bằng những ánh mắt khác lạ. Đây là người bị căng cơ ở bộ phận đó đấy, cũng không biết sau này còn xài được nữa không.

Rất nhanh, Thư Tuấn Dật và Lý Minh Vũ đều chia nhau thêm một cái biệt danh, Thư công công và Lý công công.

Đối với học sinh nam 16- 17 tuổi mà nói, đây có thể gọi là sự nhục nhã lớn nhất! Đây cũng là lần đầu tiên bọn họ hiểu được sự tổn thương của bạo lực bằng lời nói, đau đớn đến mức sống không bằng chết!

Đã vậy thôi còn chưa đủ, các bạn học lớp 11A1 phát hiện gần đây bọn họ hơi gặp đen đủi. Xe đạp nổ săm xe, ngồi xe nhà đi học thì phát hiện lốp xe dính đinh đều coi như là chuyện nhỏ. Bọn họ gặp phải vũng nước chắc chắn sẽ vấp ngã sấp mặt xuống, cúi người ngồi xổm thì quần sẽ bị rách, vừa gội đầu đi học chắc chắn sẽ phân chim từ trên trời rơi xuống, thật sự đen đủi đến mức uống nước lạnh cũng mắc răng.

Trong trường học không chỉ có học sinh của lớp 11A1 thích bắt nạt bạn học, các lớp khác cũng có không ít.

Nhưng bên cạnh những học sinh có lòng dạ xấu cũng có học sinh tốt với trái tim lương thiện, đơn thuần. Lâm Thanh Âm dứt khoát dùng cây cối và hồ nước của trường làm mắt trận, bày một trận pháp thiên nhiên, xem thử mấy người ngày nào cũng ngã đến mức mặt mũi lấm lem đó còn có sức lực đi bắt nạt người khác nữa không.

Dưới tác dụng của trận pháp, vận may của tất cả mọi người đều âm thầm có sự thay đổi. Gần đây những người có trái tim lương thiện thích giúp đỡ người khác liên tục gặp may; người không bắt nạt ai cũng không giúp đỡ ai vẫn như trước, không có thay đổi gì; mà những học sinh lấy việc bắt nạt người khác làm niềm vui, thích dùng bạo lực học đường thể hiện bản lĩnh của bản thân thật sự có thể lấy câu “mây đen che phủ” để hình dung. Sự thay đổi này không chỉ có hiệu quả ở trong trường học, chỉ cần vận may tệ đi thì đi đến đâu cũng gặp xui xẻo, ngay cả người nhà cũng sẽ dính phải vận xui của bọn họ.

Chuyện gặp may mắn thông thường chưa chắc sẽ thu hút sự chú ý của người khác, nhưng người xui xẻo ở gần nhau sẽ vô cùng thu hút ánh nhìn.

Vì chuyện Lâm Thanh Âm nhảy sông trong kỳ nghỉ hè mà hiệu trưởng Vương Thanh Phong của trường THPT Quốc tế Đông Phương đã rụng không biết bao nhiêu tóc, khó khăn lắm mới chà gừng sống dưỡng lại chưa được bao nhiêu, nhưng nhìn thấy hết học sinh này đến học sinh khác trong trường gặp chuyện ngoài ý muốn, tóc của ông lại bắt đầu rụng từng nắm rồi.

Tuy rằng về cơ bản, việc học sinh xảy ra va chạm là do bản thân tự tạo ra, phụ huynh sẽ không trách móc nhà trường, nhưng Vương Thanh Phong vẫn ưu sầu như cũ. Trường học tổng cộng chỉ có hơn 2000 học sinh, mấy ngày nay liên tục có gần 600 em vào bệnh viện rồi, tiến độ giảng dạy của trường cũng bị ảnh hưởng, hơn nữa để những người không rõ lý do biết cũng sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của trường học.

Đúng lúc Vương Thanh Phong sầu đến mức xoay vòng vòng, lại có một cuộc điện thoại từ khu bảo vệ gọi đến: “Hiệu trưởng Vương, có một em học sinh lớp 11A1 trường chúng ta vì lười mà nhảy qua hàng rào bảo vệ chứ không đi qua bằng cầu vượt, kết quả chân kẹt ở hàng rào bảo vệ rồi ngã, kéo sập hơn 100 mét hàng rào bảo vệ, cảnh sát giao thông cũng đến rồi.” ( app TYT - tytnovel )

Vương Thanh Phong sờ cái đầu càng ngày càng bóng, nhịn không được mà đau khổ than khóc một tiếng, lại là học sinh nào tìm đường chết đây!

**

Lúc ngày những học sinh đã tan học đều đang vây quanh Chu Hâm Đạt – người bị hàng rào bảo vệ đè. Học kì trước cậu ta bỏ lưỡi dao mỏng trong dao cạo râu dưới học bàn của Lâm Thanh Âm, hại ngón tay của Lâm Thanh Âm bị cắt vài đường, đau đến mức không cầm được bút trong mấy ngày.

Lâm Thanh Âm bước ra cổng khuôn viên trường, nhìn thấy Chu Hâm Đạt nằm dưới hàng rào bảo vệ, khóe miệng lộ ra một nụ cười châm biếm. Ở giữa đường cái, cảnh sát giao thông gọi không ít người đến giúp đỡ hàng rào bảo vệ lên, nếu không thì thật sự không có cách nào đưa chân của Chu Hâm Đạt đang kẹt ở bên trong ra.

Xem được nửa phút, Lâm Thanh Âm bỗng nhiên như có cảm giác gì đó, cô quay người đi về hướng một con đường nhỏ gần trường.

Hai bên con đường nhỏ này đều là tường rào thấp bé, bởi đã nhiều năm chưa được sửa chữa nên không được chắc chắn lắm. Gần đây chính phủ quyết định phá bỏ toàn bộ những căn nhà cũ để cải tạo, cái tường rào này cũng là một bộ phận của phần phải dỡ bỏ, trên tường viết chữ “dỡ bỏ” cực to bằng bút đỏ.

Lâm Thanh Âm đi không nhanh không chậm, lúc đi đến giữa con ngõ, cô dừng lại buộc dây giày, đúng lúc này có một loạt tiếng bước chân truyền đến từ phía sau.

Lâm Thanh Âm đứng dậy nhìn lui sau, là năm học sinh nữ trong lớp, người chạy đến phía trước nhất là Lâm Tố Tố từng bạt tai Lâm Thanh Âm.

Lâm Tố Tố và Lâm Thanh Âm vẫn luôn không hợp nhau là có nguyên nhân. Cô ta thích Thư Tuấn Dật từ hồi cấp 2, vốn nghĩ rằng học chung ở cùng một trường cấp 3 sẽ có thể có kết quả, không ngờ rằng vừa lên cấp 3 Thư Tuấn Dật thế mà lại để ý Lâm Thanh Âm.

Tuy rằng Lâm Thanh âm chẳng hề có ý với Thư Tuấn Dật, sau khi bị Lâm Thanh Âm từ chối, Thư Tuấn Dật cũng thẹn quá hóa giận, bắt đầu lấy việc bắt nạt cô làm niềm vui, nhưng Lâm Tố Tố cũng không vì thế mà buông bỏ, trái lại có thái độ thù địch và oán giận rất nặng nề với Lâm Thanh Âm.

Nguyên chủ không chịu nổi bị sỉ nhục mà nhảy sông tự vẫn, Lâm Tố Tố cũng phải chịu một phần nguyên nhân.

Lâm Thanh Âm đi vài bước đến dưới gốc cây bên cạnh, nhìn Lâm Tố Tố một cách thờ ơ: “Cô đi theo tôi có chuyện gì sao?”

Thấy dáng vẻ lạnh lùng của Lâm Thanh Âm, Lâm Tố Tố nghiến răng căm hận.

Đã qua một kỳ nghỉ hè, cô ta vốn tưởng sẽ gặp lại một Lâm Thanh Âm vâng vâng dạ dạ, nhát gan, tự ti. Không ngờ rằng Lâm Thanh Âm có vẻ như đã quên đi sự sỉ nhục ở học kỳ trước vậy, thế mà lại có gan khiêu khích bạn học trong lớp.

Chuyện đáng giận nhất là, cô ta phát hiện hình như Lâm Thanh Âm xinh hơn trước khi được nghỉ.

Thật ra sự thay đổi về vẻ ngoài của Lâm Thanh Âm không lớn, chỉ là bởi vì nguyên do tu luyện nên da đẹp hơn trước, thêm nữa đó là khí chất bất phàm khiến cô trông càng rực rỡ.

“Con bé nghèo này sao lại có mặt mũi ở lại trường học vậy?” Lâm Tố Tố bĩu môi một cách chán ghét, nói: “Thành tích còn không tốt bằng tao, nếu tao là mày, tao đã cảm thấy nhục nhã mà tự tử lâu rồi.”

“Cái này còn không phải do loại người không biết xấu hổ như cô gây ra sao, tôi cảm thấy tôi khá tốt!” Khóe miệng Lâm Thanh Âm cong lên, cố ý lấy chuyện mà Lâm Thanh Âm để ý nhất ra kích thích cô ta: “Ít nhất là trông đẹp hơn cô!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play