Hai thầy trò im lặng nhìn nhau. Vương béo nghe được việc Lâm Thanh Âm ngồi xem bói để làm bài thi thì mồ hôi chảy đầy đầu. Ông ta cũng bất chấp sự sợ hãi với thầy giáo, kiên cường bước đến giảng hòa: “Tiểu đại sư biết rõ chuyện này mà. Cháu nên trở về ôn bài đi, không phải nói ngày mai còn phải thi sao?”
Lâm Thanh Âm lập tức gật đầu, ôm chặt lấy cặp sách đựng đầy tiền, mau chóng chạy: “Hẹn gặp lại thầy, thầy Lý!”
Lý Ngạn Vũ nhìn theo bóng dáng của Lâm Thanh Âm, cười ha hả, đợi công bố thành tích của cô, để anh ta xem rốt cuộc cô ôn tập thế nào!
Bác gái họ Lý và con dâu nói chuyện xong, lúc hai người ngẩng đầu lên thì phát hiện Lâm Thanh Âm đã đi rồi, bà tức khắc ảo não đấm ngực dậm chân: “Con nhìn xem, mẹ còn chưa có cảm ơn đàng hoàng tiểu đại sư đâu.”
Lý Ngạn Vũ nghĩ đến nguồn thu vào của Lâm Thanh Âm trong đêm nay, trong lòng anh ta lập tức chua lòm: “Mẹ, mẹ đã cảm ơn người ta tận hai trăm ngàn tệ, còn muốn cảm ơn như thế nào nữa?”
“Đó là dùng để mua bùa hộ mệnh! Ngày hôm nay ta rất may mắn mới có thể đụng trúng dịp tiểu đại sư chịu bán bùa hộ mệnh, lúc trước cũng đầy người hỏi, nhưng mà đại sư trước nay đều không tiếp lời.” Bác gái họ Lý trừng mắt nhìn Lý Ngạn Vũ: “Ở trường con mà nhìn thấy đại sư thì nhớ hẹn trước với ngài ấy một chút, để ngài ấy tính xem rốt cuộc thì khi nào con mới có bạn gái. Đều sắp đến 30 tuổi rồi mà còn lẻ loi một mình, không lo tìm bạn gái, thật đúng là không ngại mất mặt!”
Lý Ngạn Vũ nghe được tuổi mình qua lời bà thì tim tan vỡ: “Mẹ, con mới có 27!”
“Con kêu cái gì mà kêu?” Bác gái họ Lý che kín lỗ tai, bộ dáng ghét bỏ: “Đã 30 tuổi rồi mà vẫn chẳng trưởng thành chút nào!”
Lý Ngạn Vũ phát điên, anh ta mới có 27!!!
“Đừng quên đi tìm đại sư để ngài ấy tình cho một quẻ!” Bác gái họ Lý nói xong thì quay lưng bước đi, sau đó phất tay: “Được rồi, con mau về nhà đi, không cần đến nhà anh trai con nữa, chị dâu con còn cần muốn nghỉ ngơi!”
Lý Ngạn Vũ xoa đầu mình, anh ta quyết định nhất quyết không thể đến tìm Lâm Thanh Âm xem bói, bằng không thì mặt mũi của anh ta để ở đâu!
——
Hai ngày thi rất nhanh đã trôi qua, các thầy cô giáo đều thức đêm chấm bài, đưa ra bảng xếp hạng mới của các học sinh.
Trường học định phân lớp lại đối với khối mười một, nên thứ tự xếp hạng lần này sẽ không công bố ra, chỉ là phát bài thi rồi sửa bài, chỉ ngầm dùng thứ tự xếp hạng lần này để tham khảo phân lại lớp. Lần phân lớp này là vì Lâm Thanh Âm, cũng là vì những học sinh một lòng muốn học tập.
Lâm Thanh Âm học phụ đạo với Khương Duy trong vòng hơn nửa tháng, chỉ mới ôn tập được một nửa chương trình học, vậy mà lại có thể đứng thứ mười lăm trong đợt thi lần này. Có điều là nhìn phiếu điểm là có thể hiểu, có thể đạt tới hạng này ít nhiều đều là nhờ có bài thi toán được điểm tối đa, nhưng bài thi toán lần này có hơi khó, rất nhiều học sinh đều bị mất điểm ở chỗ này, trong cả khối mười một chỉ có một mình Lâm Thanh Âm là đạt điểm tối đa, cách người đứng thứ hai tận 35 điểm.
Bài thi môn toán của Lâm Thanh Âm tương đối hoàn mỹ, những bài thi thiên về thuộc lòng của khoa văn cũng không tệ, tiếng Anh ít nhiều gì cũng được 115 điểm, vật lý cũng coi như chấp vá. Nhưng duy chỉ có môn hóa là thảm không nỡ nhìn vì chưa động gì đến, ngoại trừ những câu trắc nghiệm thì cô không làm gì cả, thành tích trực tiếp không đạt tiêu chuẩn.
Sau khi Lý Ngạn Vũ nhìn thấy phiếu điểm trên hệ thống giáo viên, anh ta còn cố ý đến văn phòng của tổ hóa học tìm giáo viên dạy hóa, lấy bài thi của Lâm Thanh Âm. Nhìn thấy đa số là bỏ trống, Lý Ngạn Vũ vậy mà lại có một loại cảm giác may mắn, may mắn là những câu trắc nghiệm trong đề tiếng anh chiếm bốn phần năm, bằng không thì thành tích môn Anh khẳng định cũng thảm không kém gì môn hóa.
Cái bản lĩnh biết bói toán này thật là đúng làm người ta vừa hâm mộ lại vừa đau đầu, Lý Ngạn Vũ cũng không dám nghĩ lại xem Lâm Thanh Âm rốt cuộc sẽ là được bao nhiêu nội dung.
Anh ta sợ chân tướng sẽ khiến anh ta chịu không nổi!
Vì để không khiến cho các phụ huynh liên tưởng giữa việc phân lớp lần này với đánh giá xếp hạng, trường học định sẽ mở buổi họp phụ huynh sau khi khai giảng khoảng một tháng, lấy lý do là bồi dưỡng trọng điểm để thông báo cho các bậc phụ huynh về việc phân lớp lần này, sau đó sau khi phân xong lại bắt đầu kì thi tháng. Hiệu trưởng cố ý dặn dò chủ nhiệm lớp 11A1 - Vu Thừa Trạch, để anh ta chú ý tình huống của Lâm Thanh Âm nhiều một chút, đừng để cho trong lớp đó lại xuất hiện loại truyện như là bạo lực học đường, nếu không thì ông ta thật sự là không có cách nào để giải thích với phụ huynh.
Lâm Thanh Âm chưa gặp qua hiệu trưởng, nên cô tự nhiên là không biết ông ta nghĩ như thế nào. Cô cố gắng chịu đựng qua kỳ thi lần này, rốt cuộc cũng có tâm trạng mà thật tốt ‘báo đáp’ những niềm ưu ái của những vị bạn học trong lớp này với cô.
Trường trung học phổ thông Quốc tế Đông Phương là một trường tư thục, ngoại trừ việc học phí cực kỳ cao, sự khác biệt lớn nhất với các trường học khác đó chính là hoàn cảnh dạy học và phương tiện đi lại cực kỳ tốt. Những ngọn cỏ trong vườn trường học xanh mơn mởn, các loại sân vận động, nhà thi đấu đều đầy đủ hết, trong phòng học chẳng những được lắp điều hòa, còn được trang trí mười mấy chậu cây.
Những bạn học sinh cấp ba căn bản là không có kiên nhẫn chăm sóc đống hoa cỏ này. Thỉnh thoảng khi trực nhật mà nhớ tới thì tưới cho nó một cái, đôi lúc lại lười, hoa cũng chẳng thèm tưới, cũng may những cây hoa cỏ này đều dễ sống, tuy rằng bề ngoài có chút lộn xộn, nhưng dáng vẻ lại tràn đầy sức sống.
Mỗi buổi sáng, khu dạy học đều có người chuyên đến sớm để mở cửa. Hôm nay Lâm Thanh Âm đến phòng học từ sớm. Sau khi cất cặp vào bàn, cô lấy một cây kéo ra, bước đến cắt tỉa lại hoa cỏ.
Lâm Thanh Âm tuy rằng chưa từng trồng cây, chăm hoa, nhưng những thực vật này bản thân nó là những đồ vật có linh khí. Cô chỉ cần xem những chỗ nào có linh khí đầy đủ thì để lại, những cành lá nào sắp héo úa thì cắt đi. Sau khi sửa sang vài thứ xong, không nghĩ đến là còn trông khá ổn.
Lâm Thanh Âm tùy tay lấy vài viên đá ngỗng ấm* từ trong túi ra, đặt vào chậu hoa, sau đó cô điều chỉnh lại vị trí chậu hoa cho thích hợp, tiếp tục cắt tỉa những chậu tiếp tiếp theo. Đợi cho đến khi cô sửa xong toàn bộ chậu hoa, vứt hết những tán lá khô và thừa thãi đi, các bạn học sinh lớp 11A1 mới lục tục đến lớp.
*Hình ảnh minh họa:
Phong thuỷ cho rằng, vạn vật bắt nguồn từ một mạch, ngũ hành thịnh suy, âm dương chi khí thanh đục đều sẽ ảnh hưởng đến khí vận của con người, thay đổi vận may rủi hay lành, dữ của con người.
Đương nhiên là Lâm Thanh Âm sẽ không thiết lập những trận pháp đại hung* ở phòng học. Nếu cô thật sự làm như vậy thì không khác gì đang đối nghịch với tự nhiên, cũng sẽ có ảnh hưởng không nhỏ đến khí vận của bản thân cô. Cô chú ý chính là những điều mà thiên nhiên đã sắp đặt sẵn**, thiết lập trận pháp cũng là như thế.
*Trận pháp đại hung: ý chỉ những trận pháp làm tăng sự xui rủi hay mang đến nguy hiểm cho con người/ sự vật ở tại chỗ được sắp đặt.
**nguyên văn là 自然之道: tự nhiên chi đạo.
“Nói thiết sinh lấy thưởng thiện, thiết chết lấy uy ác.*”, cái trận pháp mà Lâm Thanh Âm thiết lập này cũng giống như là một Thiên Đạo thu nhỏ, việc làm khác nhau sẽ dẫn đến những hậu quả khác nhau, xui rủi may mắn, là phúc là họa đều tùy theo đó mà hình thành.
*Nguyên văn là 道设生以赏善, 设死以威恶: giống câu “Ở hiền gặp lành”, “Ác giả ác báo”.
Nói trắng ra chính là bắt nạt người khác hay làm chuyện xấu gì thì cứ đợi báo ứng đi!
——
Lý Minh Vũ đeo cặp, lảo đảo bước vào phòng học. Hôm báo danh ấy cậu ta định trêu cợt Lâm Thanh Âm, không ngờ được tới là lại khiến chính cậu ta bị xoạc chân, còn bị đập chảy máu đầu. Thật ra thì đụng đầu chỉ coi như việc nhỏ, chủ yếu là bị xoạc chân quá mạnh, khiến chỗ nào đó của cậu ta bị thương, vừa đụng vào là đau, bây giờ ngay cả đi đường cũng không nhanh được.
Trong lòng Lý Minh Vũ thật sự là có chút nghẹn khuất, cái loại người như cậu ta sẽ không nhận thức được sai lầm của chính mình, ngược lại cậu ta còn cảm thấy Lâm Thanh Âm quả nhiên là miệng quạ đen, hại cậu ta xui xẻo. Dẫn đến cậu ta vẫn luôn nghẹn ở trong lòng, nghĩ cách muốn hại Lâm Thanh Âm để hả giận.
Nhìn thấy Lâm Thanh Âm đang đứng ở bên cạnh cửa sổ kế bên lối đi, chăm sóc chậu hoa, Lý Minh Vũ kẹp chặt đùi đi tới bên cạnh người anh em tốt Thư Tuấn Dật, vừa nhìn về phía Lâm Thanh Âm vừa chu miệng lên nói: “Cậu không thay tôi, người anh em tốt của cậu báo thù à?”
Thư Tuấn Dật không để bụng, hất tóc: “Hai ngày nay không phải đang trong kì thi à. Ngay từ sáng sớm các thầy cô đã đến lớp, tôi cũng không rảnh mà làm gì cậu ta. Cậu thì hay rồi, trầy xước có tí xíu mà cũng không cần phải thi, vận may không tệ nha!”
Lý Minh Vũ ngại nói ra tình hình thực tế của bản thân, cười gượng hai tiếng, sau đó kéo Thư Tuấn Dật đi về phía Lâm Thanh Âm: “Mỗi lần nhớ tới chuyện hôm ấy là tôi lại nghẹn một cục tức, đi, chúng ta tìm cậu ta tính sổ.”
Thật ra mà nói, nếu xét về dùng mạo thì Lâm Thanh Âm còn khá xinh đẹp, lúc trước khi mới khai giảng, không ít các bạn nam còn sáng mắt mê đắm, không có việc gì lại chạy đến trước mặt cô tìm cảm giác tồn tại. Nhưng Lâm Thanh Âm chính là một người con ngoan trò giỏi, một học sinh tốt, chỉ nghiêm túc học hành, căn bản là không muốn lãng phí thời gian với việc nói chuyện tào lao cùng người khác. Do vậy, sau vài lần như thế, các bạn nam lại không nhịn được, họ cảm thấy Lâm Thanh Âm đang khinh thường người khác, bắt đầu tìm trò chọc phá, bắt nạt cô.
Bắt nạt người khác là một việc dễ gây nghiện, mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ hai mắt rưng rưng không dám nói lời nào của Lâm Thanh Âm, bọn họ cảm thấy rất có cảm giác thành tựu. Những bạn học khác dần dần cũng học theo, sau một học kỳ, Lâm Thanh Âm liền trở thành cái túi để mọi người trong lớp trút giận.
Lúc trước Thư Tuấn Dật chính là người cầm đầu bắt nạt Lâm Thanh Âm. Nhà cậu ta có chút tiền, lớn lên cũng coi như đẹp trai, khi còn học trung học cơ sở thì mọi chuyện giữa cậu ta với các bạn nữ khác đều vô cùng thuận lợi, không nghĩ tới cậu ta vừa mới lên trung học phổ thông thì lại đạp trúng cục đá là Lâm Thanh Âm, khiến cậu ta luôn cảm thấy có chút mất mặt. Thái độ này của cậu ta với Lâm Thanh Âm đều ít nhiều là do vì yêu sinh hận, trong lớp chỉ có cậu ta và Lý Minh Vũ là thích động tay động chân với Lâm Thanh Âm nhất.
Học sinh của trường trung học phổ thông Quốc tế Đông Phương không quá giống với nhiều trường công khác. Mỗi học sinh đều có chỗ ngồi riêng biệt, khoảng cách giữa hai bàn học khá xa, đủ để thành một lối đi, nên khoảng cách tương đối tốt.
Thư Tuấn Dật đi theo lối đi, đến đằng sau Lâm Thanh Âm. Cậu ta đưa tay ra định nắm lấy đuôi tóc của cô, nhưng Lâm Thanh Âm cứ như là có mắt ở đằng sau vậy, ngay trước khi cậu ta chạm vào thì cô đột nhiên bước sang bên cạnh một bước. Lòng bàn chân của Thư Tuấn Dật trượt một cái, còn đang ngơ ngác thì lảo đảo bước lên hai bước, cắm thẳng mặt vào chậu hoa.
Lâm Thanh Âm đứng ở bên cạnh, nhìn toàn bộ quá trình, khuôn mắt cười tươi như hoa, còn không quên lắc đầu thở dài, đổ thêm dầu vào lửa: “Những bông hoa đẹp như vậy, sao cậu lại có thể gặm nó!”
Chậu hoa mới được tưới vào buổi sáng, bùn đất còn ướt nhẹp. Thư Tuấn Dật vừa cắm mặt xuống một cái, cả khuôn mặt của cậu ta lập tức dính đầy bùn đất không nói, ngay cả trong miệng cũng ngậm một đống bùn.
Cả căn phòng đang ồn ào lập tức im lặng như tờ, ngay sau đó là một tràng cười nhạo kịch liệt, vừa cười vừa đập bàn, trong phòng học loạn thành một đoàn.
Trước kia người bị cả lớp cười nhạo là Lâm Thanh Âm, bây giờ đổi thành Thư Tuấn Dật.
Thư Tuấn Dật vốn dĩ chính là một người coi trọng mặt mũi, lúc trước bị xối một người nước bẩn đã chịu không nổi, nhưng tốt xấu là còn có Lý Minh Vũ càng thảm hại hơn cậu ta hấp dẫn ánh mắt mọi người, mới có thể khiến cậu ta không đến mức xấu hổ như vậy. Nhưng hôm nay người xui xẻo chính là cậu ta, Lý Minh Vũ còn ở một bên khiếp sợ kẹp chặt chân đâu.
Cậu ta phun đống bùn trong miệng ra, lấy tay loạn xạ mà lau đi đống bùn trên mặt, có chút chật vật hét lên một tiếng: “Cười cái gì mà cười?”
Lâm Thanh Âm khẽ cười, xoay người lại chuẩn bị đi về chỗ, đầu óc Thư Tuấn Dật nóng lên, đưa tay ra muốn kéo Lâm Thanh Âm lại. Nhưng cậu ta vừa bước lên đã dẫm trúng đống bùn ướt mà lúc nãy cậu ta mới phun ra, trượt chân, thành một cú xoạc chân tiêu chuẩn, vừng vàng ngồi trên mặt đất.
Nháy mắt, một tiếng ‘a’ khủng bố thảm thiết vang vọng khắp phòng học, thậm chí lấn át cả những tiếng cười của các bạn học khác.
Lâm Thanh Âm xoay người, khoanh tay nhìn về phía Lý Minh Vũ đang trợn mắt há mồm ở bên cạnh, nhếch môi nói: “Tư thế này nhìn qua có chút quen mắt đấy.”
Lý Minh Vũ nhớ tới nỗi sợ hãi khi phải cởi quần kiểm tra vết thương ở người dưới, theo bản năng kẹp chặt hai chân lại. Đôi mắt mươi phần đồng tình mà nhìn người anh em tốt của mình, cái gì cũng không cần nói nữa, đi bệnh viện đi, nơi đó tôi quá quen rồi.
Lý Minh Vũ kẹp chặt đùi, gian nan mà đỡ Thư Tuấn Dật lên. Thư Tuấn Dật bây giờ đã hiểu tại sao biểu cảm hôm đó Lý Minh Vũ lại khó coi như vậy, cảm giác cứ như là phần gân ở bên dưới bị cắt đứt vậy, cmn quá đau, mấu chốt là còn rất ngại lấy tay che lại.
Lý Ngạn Vũ cầm giáo án và sách tiếng Anh bước từ ngoài vào lớp, nhìn thấy khuôn mặt bẩn thỉu và tư thế kỳ quái của Thư Tuấn Dật, anh ta có chút khó hiểu hỏi: “Các em làm sao vậy?”
“Em bị trượt chân.” Thư Tuấn Dật có chút mất mặt kẹp chặt chân, cứ như là làm như vậy có thể giảm bớt một ít đau đớn: “Thầy ơi, em phải đi bệnh viện.”
“Đi đi, đi đi.” Lý Ngạn Vũ lại chỉ vào một bạn nam khác, nói: “Em đến phòng y tế của trường, gọi xe cứu thương cho bạn kia đi”
Nhìn theo bóng dáng một tổ hai người kẹp hai chân, Lý Ngạn Vũ có chút khó hiểu lắc đầu: “Mới khai giảng được có ba ngày, sao lớp các em lại có đến hai bạn bị thương rồi? Ngày thường các em có phải là quá quậy phá trong lớp rồi không?”
Những người khác nhớ lại những gì hai người bị thương kia trải quá, không nhịn được mà nhìn về phía Lâm Thanh Âm, nói đến chuyện Lý Ngạn Vũ và Thư Tuấn Dật bị xoạc chân thì ít nhiều đều có chút quan hệ với cô, chính là Lâm Thanh Âm ngay cả chạm vào cũng chưa chạm vào bọn họ.
Lý Ngạn Vũ ra khỏi phòng học, gọi điện báo cho Vu Thừa Trạch mấy chuyện vừa xảy ra. Có mấy bạn nữ không thích Lâm Thanh Âm nhân cơ hội này tụ lại với nhau bàn tán, nói Lâm Thanh Âm chính là sao chổi, đụng tới người nào thì người ấy bị xui xẻo.
Có một cô bạn tên là Y Hải Yến đang nói thì cảm thấy khát nước, lấy một cái bình giữ nhiệt ra từ trong ngăn kéo, vừa bịa chuyện đặt điều nói xấu Lâm Thanh Âm vừa vặn bình giữ nhiệt.
Không chút để ý vặn một chút, cái nắp bình giữ ấm vẫn cứng chặt không vặn ra được. Đang bận nói chuyện không thèm chú ý, tay cô ta không nhịn được mà tăng thêm sức lực, chỉ nghe “Phanh” một tiếng, cái nắp văng ra, kèm theo đó là một dòng nước nóng còn bốc khói chảy ra, cái nắp vừa lúc lại rơi trúng tay cô ta.
Y Hải Yến đã quên trên tay cô ta còn đang cầm bình giữ nhiệt, theo phản xạ vung tay lên, nước nóng trong bình theo quỹ đạo bay văng tung tóe, khiến cho tất cả những bạn nữ đang đứng nói xấu ở đấy đều bị bỏng, đặc biệt là cô ta là bỏng nặng nhất, mu bàn tay đỏ một mảng lớn.
Mới vừa nói chuyện điện thoại xong, Lý Ngạn Vũ vừa đi vào là thấy một màn như vậy, trợn mắt há hốc mồm, có chút đau đầu mà chỉ vào một bạn học: “Em mau chóng đến chỗ xe cứu thương ở cổng trường, kêu người ta đợi một chút, dẫn cả mấy bạn này đi nữa.”
Càng là những chuyện trùng hợp như vậy thì càng có nhiều người không tin, luôn luôn có mấy người đầu óc không hiểu có chuyện gì, muốn thử xem. Kết quả là chỉ trong một ngày, lớp 11A1 ước chừng có mười mấy người phải đến bệnh viện. Nhưng khi hỏi rõ ra thì tất cả đều là do bản thân người đó làm, không có chút liên quan gì đến những người khác.
Nhưng số lượng người bị thương cũng quá nhiều rồi. Trước kia nguyên một năm trường học cũng chỉ có chưa đến mười bạn phải tới bệnh viện, lúc này chỉ trong một ngày có nhiều như vậy, hiệu trưởng cũng bị kinh động, tự mình đi đến lớp 11A1 một chuyến, dặn dò bọn họ thành thật học tập, không được phép làm chuyện xấu gì nữa.
Sau khi ra khỏi phòng học, hiệu trưởng không nhịn được mà nói thầm: “Các thầy cô nói xem, phòng lớp 11A1 có phải là phong thủy không tốt hay không? Sao lại chỉ có mỗi lớp đó là xảy ra chuyện vậy? Tôi có nên lén tìm một vị đạo sư đến để xem phong thủy hay không?”
Lý Ngạn Vũ: Ha hả!