Editor: Nông Nguyễn Hoàn
Lý Ngạn Thần cùng Mỹ Mỹ Linh chạy tới, đang chuẩn bị đỡ bà lão dậy thì bà cụ đã với tay tóm lấy hai người họ trước: “Hai đứa sao lại chậm như vậy, muộn chút nữa là tiểu đại sư về mất rồi.”
Lý Ngạn Thần nhìn cô bé có dáng vẻ như học sinh cấp ba trước mặt, bối rối hỏi: “Mẹ, mẹ đang làm gì thế? Không phải nói là bị ngã sao? Rốt cuộc là có làm sao không ạ?”
“Mẹ không bị ngã!” Bà cụ không hề thấy có lỗi gì với lời nói dối của mình: “Mẹ không nói như vậy thì hai đứa có đến không?”
Hai vợ chồng nghe vậy cũng bó tay, lấy tay lao vội mồ hôi trên trán thở phào: “Mẹ, sau này mẹ có sao nói vậy, đừng doạ người khác nữa nha!”
Bà cụ không hề để ý tới lời nói của hai vợ chồng, cung kính nói với Lâm Thanh Âm: “Tiểu đại sư, đây là con trai tôi Lý Ngạn Thần và con dâu Mỹ Mỹ Linh, cạnh đó là con trai thứ Lý Ngạn Vũ.”
Lâm Thanh Âm nhìn vào gương mặt quen thuộc của Lý Ngạn Vũ mà trong lòng muốn khóc, thực ra người này đâu cần giới thiệu, sớm đã quen biết rồi, ban sáng vẫn còn coi thi tôi mà.
Bà cụ giới thiệu xong quay ra hỏi Lý Ngạn Vũ: “Sao con lại tới đây vậy?”
Lý Ngạn Vũ bất lực nhìn mẹ: “Mẹ còn nói nữa, hôm nay con tới đưa đồ cho anh, vừa vào cửa đã nghe thấy anh cả đang kêu ầm lên rằng mẹ bị ngã ở công viên, thế là cả ba người bọn con cùng chạy tới đây luôn. Mẹ xem, mẹ đang làm chuyện gì vậy chứ?”
“Việc này không có liên quan gì tới con, tránh sang một bên!” Bà cụ kéo con cả với con dâu đến: “Đây là Lâm đại sư, đừng thấy Lâm đại sư còn ít tuổi, nhưng đoán quẻ chính xác lắm. Mẹ đang nghĩ việc hai đứa muốn có con cũng không cần phải lo lắng nữa rồi, để tiểu đại sư xem cho một quẻ chắc chắn là được.”
“Lâm đại sư?”
“Xem bói?”
Hai vợ chồng cùng lúc quay sang nhìn Lâm Thanh Âm, lại phát hiện Lâm Thanh Âm và Lý Ngạn Vũ đang nhìn nhau, không khí có phần nặng nề.
“Em quen biết cô bé này à?” Lý Ngạn Thần đột nhiên quay đầu lại nhìn Lâm Thanh Âm: “Tiểu Vũ, không có lẽ đây là học sinh trường em sao?”
Lâm Thanh Âm mặt tái mét, trong lòng vô cùng hối hận! Cô biết ngay là trực giác của mình không thể sai được, đáng nhẽ vừa rồi phải chạy luôn đi!
Trước mặt giáo viên không dám nói gì, Lâm Thanh Âm chỉ dám lén lút ra ám hiệu với Vương béo đang đứng đờ người bên cạnh, kêu anh ta tìm cách xử lý việc này. Bao nhiêu năm sống trên đời đây mới là lần đầu tiên cô cảm thấy có chút bất lực, đi đoán mệnh lại bị giáo viên bắt được thì giải làm sao đây?
Vương béo chẳng làm gì được chỉ nháy mắt trả lại, vốn dĩ bản thân là học sinh cá biệt, từ nhỏ tới lớn gặp giáo viên là tay chân bủn rủn, anh không dám chen ngang vào câu chuyện! Hơn nữa sau khi tốt nghiệp anh chỉ làm một nghề duy nhất là xem bói, về mặt này anh đúng là không có một chút kinh nghiệm nào cả!
Nhìn ánh mắt của Lâm Thanh Âm hết nhìn bên lại liếc bên kia, Lý Thần Vũ cười lạnh lùng: “Lâm Thanh Âm, trong giờ kiểm tra tiếng Anh em còn chưa đoán đủ hay sao?”
Lâm Thanh Âm gãi gãi mũi, bất giác lùi hai bước, lắp bắp giải thích: “Vừa rồi không phải cháu nói hôm nay không xem rồi mà.”
Chỉ trách vừa rồi bị lời hứa tặng nhà của Trương Dịch làm cho choáng váng, thế nên mới không kịp thời cảm nhận thấy nguy hiểm đang tới, nếu không cô đã chạy từ lâu rồi!
Vừa nghe thấy tiểu đại sư không xem nữa, bà cụ liền sốt ruột: “Đừng đừng đừng! Tiểu đại sư, tôi đặt lịch chờ nửa tháng rồi không dễ gì mới tới lượt. Hôm nay có thế nào cũng xin đại sư xem giúp cho hai đứa nó một quẻ, nếu không có lẽ hôn nhân của chúng chấm dứt mất thôi!”
Lý Ngạn Vũ nhìn người mẹ mê tín của mình, rồi lại nhìn sang người rõ ràng đang muốn bỏ chạy Lâm Thanh Âm liền haha cười lên hai tiếng: “Lâm Thanh Âm à Lâm Thanh Âm, không ngờ lại em lại có nhiều tài nghệ đến vậy đó! Sở trường này cũng đặc biệt ha!”
Không đợi Lâm Thanh Âm trả lời, bà cụ đã đánh một nhát vào lưng của Lý Ngạn Vũ: “Con ăn nói với tiểu đại sư vậy à? Thật là vô lễ, mau gọi Đại sư!”
Lý Ngạn Vũ: “…”
Lâm Thanh Âm: “…”
Bà cụ à cháu xin bà đừng nói nữa, ánh mắt của thầy Lý đã đáng sợ hơn ban nãy rồi!
Lý Ngạn Thần sau khi nắm được nguyên nhân mẹ lừa gạt gọi mình ra đây thì tâm trạng vô cùng phức tạp, nhìn sang người vợ đang cúi mặt không nói gì. Hai vợ chồng từ lúc yêu đương nồng nhiệt cho đến xa lạ vào lúc này, Lý Ngạn Thần là người buồn hơn ai hết, nhưng vấn đề là không phải anh muốn từ bỏ, mà là vợ anh không muốn cuộc hôn nhân này nữa rồi.
Lý Ngạn Thần biết, Mỹ Mỹ Linh sợ làm phiền đến anh, cũng sợ phải nếm trải nỗi đau mất con lần nữa, vì vậy cô chấp nhận từ bỏ cuộc hôn nhân này.
Lý Ngạn Thần khẽ thở dài, giọng nói có phần đau khổ: “Mẹ, mẹ không hiểu chuyện giữa con với Mỹ Lệ, mẹ đừng can thiệp vào mà.”
“Mẹ không biết cũng không sao, tiểu đại sư xem quẻ biết là được.” Bà cụ nhìn Lâm Thanh Âm với ánh mắt kỳ vọng: “Tiểu đại sư, cháu xem cho hai đứa nó đi mà.”
Lý Ngạn Vũ: “Haha, tiểu đại sư!”
Lâm Thanh Âm lấy hai tay che mặt: không muốn nói chuyện, đau răng!
Lý Ngạn Vũ thấy điệu bộ của Lâm Thanh Âm thì bị chọc đến phát cười, lúc kiểm tra thì tung tiền cổ đoán câu trả lời, tan học thì ra công viên làm thầy đoán mệnh, sao lại có sự sáng tạo vậy nhỉ? Có công sức như vậy sao không học thêm vài từ vựng nữa, chứ để đến nỗi kiểm tra được … có … vài …điểm … như vậy …
Lý Ngạn Vũ nhớ lại bài làm của Lâm Thanh Âm, ngoài việc viết được tiêu đề ra, phần đầu dựa vào tung đồng xu cổ mà lựa chọn đáp án lại chính xác toàn bộ! Có lẽ nào ban ngày đoán mò chuẩn quá, lại làm cho cô bé ấy có ảo giác là mình có thể đoán mệnh.
“Mẹ ơi mẹ có thời gian rảnh thì ở nhà xem thời sự nhiều vào, đừng tin vào mấy chuyện không đâu này.” Lý Ngạn Vũ nhìn Lâm Thanh Âm với ánh mắt không chút thiện cảm nào nói: “Cô bé này là học sinh lớp con, bình thường hay chơi với một chiếc mai rùa, mẹ vẫn nghĩ cô bé có thể xem bói cho mẹ sao?”
Bà cụ trừng mắt lên: “Sao lại gọi là mai rùa, đấy là pháp khí! Mới cả tiểu đại sư bình thường không dùng đến mai rùa đâu, chuyện đơn giản chỉ cần nhìn tướng mạo là đoán ra được rồi. Có phải như vậy không tiểu đại sư?”
Lâm Thanh Âm: “…”
Tôi không muốn nói chuyện, tôi muốn về nhà!
Lâm Ngạn Vũ nhìn thấy điệu bộ ủ rũ đầu óc của Lâm Thanh Âm mà không nhịn được cười, đưa tay ra đỡ bà cụ: “Được rồi, việc của nhà chúng ta về nhà nói. Lâm Thanh Âm còn phải về để ôn bài nữa, mai vẫn còn mấy môn phải kiểm tra nữa đó.”
“Nói chuyện với con có tác dụng gì? Con biết đoán quẻ hay biết xem tướng?” Bà cụ hất cánh tay của Lý Ngạn Vũ ra: “Mẹ nói với con rồi! Mẹ phải đợi nửa tháng mới đến lượt đó, nếu lỡ mất lượt này thì ít nhất lại phải đợi hai tháng nữa đó, con có biết tiểu đại sư khó hẹn như thế nào không?”
Lâm Thanh Âm hít một hơi thật sâu, xem ra quẻ này hôm nay không xem không được rồi, đằng nào cũng thế, vậy thì xem sớm về sớm thôi!
Vừa quay người ngồi lên ghế, Lâm Thanh Âm làm động tác mời Lý Ngạn Thần và Mỹ Mỹ Linh: “Vậy chúng ta nhanh lên ạ, đừng lãng phí thời gian nữa.”
Hai vợ chồng nhìn nhau một cái rồi cùng nhau ngồi xuống phía đối diện Lâm Thanh Âm, cũng không hẳn là họ tin Lâm Thanh Âm, mà tất cả mọi người đều hiểu rằng quẻ này hôm nay không xem được thì không ai đi đâu được, thà coi như là dỗ bà cụ vui là được rồi.
Lâm Thanh Âm tĩnh tâm lại quan sát cẩn thận tướng mạo của hai người qua ánh đèn trong chòi, cô biết ngay vấn đề của cuộc hôn nhân của hai người là do phía Mỹ Mỹ Linh.
Vuốt ve mai rùa trong tay, Lâm Thanh Âm ung dung nói: “Theo tướng mạo thì chị có một người anh trai và một người em trai, đều chết yểu khi còn nhỏ. Hai người họ mất khi chưa quá sáu tuổi.”
Đang không tập trung bỗng nghe thấy lời nói đó, Mỹ Mỹ Linh bật dậy, cao giọng hỏi: “Sao cô lại biết được vậy?”
Mẹ Lý vỗ vào tay của Mỹ Mỹ Linh, vẻ mặt ôn hoà nói: “Quẻ của tiểu đại sư đoán không bao giờ có chuyện không linh nghiệm cả, con chỉ cần tin vào tiểu đại sư là được.”
Lý Ngạn Thần và Lý Ngạn Vũ hai mắt nhìn nhau, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Họ chỉ biết Mỹ Mỹ Linh có một người chị gái, nhưng chưa bao giờ nghe cô ấy nhắc đến chuyện đã từng có hai người anh trai. Thực ra ký ức về hai người anh của Mỹ Mỹ Linh cũng rất mờ nhạt, chỉ mơ hồ có chút ấn tượng. Nếu không vì vừa rồi đứa bé nhà người chị chết yểu, mẹ mới kể lại câu chuyện cũ, cũng chính vì lý do đó mà Mỹ Mỹ Linh mới quyết định ly hôn với Lý Ngạn Thần.
“Trước đây tôi có đi kiểm tra gen, gia đình chúng tôi có một bệnh di truyền hiếm gặp, loại bệnh này chỉ truyền cho con trai không truyền cho con gái, con gái chỉ mang gen trong người nhưng không phát bệnh, riêng con trai sống không đến tuổi trưởng thành chắc chắn sẽ mất.” Mỹ Mỹ Linh thần sắc rối bời nhìn Lý Ngạn Thần: “Thực ra anh nói đúng, nhà em đúng là có bệnh thật.”
Lý Ngạn Thần lập tức hoang mang, vội vàng chạy lại dỗ dành Mỹ Mỹ Linh: “Khi đó anh nói câu ấy thực ra không có ý gì đâu. Anh thực lòng không có ý ghét bỏ em mà, anh không có muốn ly hôn đâu.”
Mỹ Mỹ Linh lắc đầu, giọng điệu có chút buồn: “Là bản thân em tự ghét bỏ mình. Em không muốn di truyền gen bệnh của mình cho đời sau, chúng ta ly hôn đối với ai cũng đều tốt cả.”
Không chỉ là chán ghét, thực ra còn chút sợ hãi, cô sợ bản thân mình sẽ sinh ra đứa con không khoẻ mạnh. Cô không muốn đi vào vết xe đổ của mẹ mình, đã từng trải qua nỗi đau mất con một lần, cô không hề muốn mình lại gặp phải một lần nữa.
Lâm Thanh Âm mặc dù không hiểu về chuyện tình cảm lắm, nhưng cô lại hiểu rõ về xem tướng: “Hai vợ chồng yêu thương ân ái, tình cảm đôi lúc có khúc mắc nhỏ nhưng không đến mức ly hôn.”
Mỹ Mỹ Linh chua xót trong lòng: “Đại sư, ngài đã đoán được nguyên do tôi muốn ly hôn, tại sao lại phải khuyên nhủ làm gì nữa?”
Lâm Thanh Âm rất thành thật chỉ sang bà cụ ở bên cạnh: “Bởi vì mẹ của chị đã trả tiền!”
Đối diện với mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía mình, bà cụ tự hào ưỡn ngực nói: “Một nghìn tệ, ta tự trả tiền để mời đó!”
Lâm Thanh Âm thấy các loại thần sắc khác nhau của mọi người trong gia đình, lại đủng đỉnh quăng thêm một trái bom nữa: “Hai người ly hôn rồi thì đứa bé trong bụng phải làm thế nào?” Bốn cái đầu lại cùng lúc quay lại, Lâm Thanh Âm chỉ vào bụng Mỹ Mỹ Linh: “Số mệnh hai người có hai cô con gái, bây giờ đều đang ở trong bụng chị, có lẽ được hơn một tháng rồi!”
Lần này không chỉ có Mỹ Mỹ Linh mà Lý Ngạn Thần cũng bật phắt dậy, nhìn vào bụng Mỹ Mỹ Linh mà không dám tin.
Mỹ Mỹ Linh bất giác sờ vào chiếc bụng phẳng lỳ của mình, lần trước đến kỳ là khi nào nhỉ?
Suy nghĩ lại cô mới phát hiện bản thân gần hai tháng chưa thấy gì, cháu bên ngoại mất cộng thêm chuyện về căn bệnh di truyền làm tan vỡ tim cô, cơ bản không để ý đến chuyện này nữa.
“Có thai rồi? Lại còn là con gái?” Đã quen xem tiểu đại sư đoán quẻ, bà cụ là người đầu tiên hoàn hồn lại, tiện tay đánh vào Lý Ngạn Vũ đang đứng đờ người ra cạnh đó: “Còn đứng đó làm gì? Nhanh chạy ra hiệu thuốc ngoài cổng công viên mua que thử thai về cho chị dâu đi!”
Thanh niên chưa vợ Lỹ Ngạn Vũ lập tức đỏ mặt vì ngại, nhưng nhìn thấy anh trai vẫn đang cười ngốc nghếch nhìn chị dâu, căn bản không có ý định chạy đi, Lý Ngạn Vũ đành miễn cưỡng chạy ra ngoài cổng công viên.
Việc gì thế này chứ!
Chòi nghỉ lục giác cách cửa Bắc không xa, Lý Ngạn Vũ người cao chân dài, 10 phút sau đã thấy tay cầm một túi ni lông chạy về, bên trong có đến bảy tám loại que thử thai, có lẽ do không biết mua loại nào nên đành mua tất cả các loại.
Bà cụ giật lấy cái túi kéo Mỹ Mỹ Linh đi vào nhà vệ sinh cạnh đó, năm phút sau bà cụ mặt mày hớn hở đỡ Mỹ Mỹ Linh đi ra: “Mẹ đã nói rồi mà! Tiểu đại sư đoán chuẩn lắm, mấy đứa còn không tin.”
Lý Ngạn Thần vội vàng cẩn thận đỡ lấy Mỹ Mỹ Linh, vừa hi vọng vừa bất an hỏi: “Có thai thật sao?”
Mỹ Mỹ Linh thần sắc phức tạp khẽ gật đầu: “Hai vạch, rõ lắm rồi.”
Thấy hai vợ chồng không còn mâu thuẫn nào nữa, Lâm Thanh Âm thở phào: “Tốt rồi, vấn đề được giải quyết rồi, tôi phải về nhà thôi.”
“Ây da tiểu đại sư xin ngài dừng bước!”
Lần này không cần bà cụ mở lời, Lý Ngạn Thần đích thân gọi Lâm Thanh Âm: “Đại sư, vợ tôi đúng là mang thai con gái sao?”
“Đúng vậy, con gái sinh đôi.” Lâm Thanh Âm nói: “Tôi không biết bây giờ bệnh viện đã kiểm tra được chưa, mọi người có thể đi hỏi xem sao.”
Thấy Lâm Thanh Âm quả quyết như vậy, hai vợ chồng Lý Ngạn Thần trong lòng vô cùng an tâm. Việc mang thai còn xem ra được, thì chắc chắn giới tính không thể sai được.
Hai vợ chồng tay trong tay ngoài việc cười ngây dại ra thì không có phản ứng gì nữa. Chỉ có bà cụ nhà họ là suy nghĩ chu toàn, tiện dịp liền hỏi Lâm Thanh Âm: “Đại sư, ngài xem loại bệnh di truyền này của con dâu nhà tôi có cách nào tránh được không ạ?”
Lâm Thanh Âm nghĩ một lúc rồi nói: “Có thể mang một chiếc bùa hộ mệnh, ngoài việc bảo vệ bình an ra thì con có hiệu quả tăng cường sức khoẻ. Nhưng có thể ngăn ngừa di truyền gen hay không thì cũng khó nói, tạm thời vẫn chưa có tiền lệ nào như này cả.”
“Bùa hộ mệnh?” Bà cụ nhìn đôi mắt đỏ hoe của con dâu, dứt khoát gật đầu: “Tiểu đại sư, bùa hộ mệnh bao nhiêu tiền vậy?”
“Còn xem bác muốn loại nào nữa?” Lâm Thanh Âm chỉ vào chiếc bùa trên cổ Vương béo: “Loại bùa hộ mệnh được làm từ ngọc tốt này hơi đắt, vốn dĩ linh khí đã có tác dụng thanh lọc cơ thể, cộng thêm sự làm phép từ trận pháp nên sẽ linh nghiệm hơn các chất liệu khác một chút.”
Vương béo lập tức chìa miếng ngọc của mình cho bà cụ xem: “Đây là tấm bùa mà tiểu đại sư dựa vào “bát tự” của tôi mà khắc thành. Tôi mới đeo hai ngày đã cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng khoẻ mạnh, buổi tối giấc ngủ tốt hơn hẳn.”
Bà cụ nghe vậy thì hai mắt sáng lên, đang chuẩn bị đặt làm thì lại nghe thấy Lâm Thanh Âm nói: “Đá cũng có thể khắc được, chỉ có điều bản thân đá không có linh khí, vì thế hiệu quả chỉ bằng 1/10 so với bùa làm từ ngọc. Ngoài ra còn có loại bùa làm bằng giấy, thuận tiện cho việc mang theo, hiệu quả thì khá tương đồng với chất liệu đá, tuy nhiên nếu bị bẩn hay bị thấm nước mưa thì hiệu quả sẽ mất đi.”
Bà cụ có đôi chút do dự: “Tiểu đại sư, ba loại này giá tiền ra sao ạ?”
Lâm Thanh Âm ra hiệu lệnh bằng mắt với Vương béo, biểu thị cho anh ra một cái giá thích hợp.
Vương béo đắn đo một lúc rồi nói: “Bùa hộ mệnh bằng ngọc có giá là hai mươi vạn tệ ạ. Cụ ơi, cụ đừng nghĩ là nó đắt quá! Tiểu đại sư khi lựa chọn ngọc thì vô cùng kỹ lưỡng, chúng ta mua ngọc thì xem thuỷ đầu trong suốt, còn tiểu đại sư xem là linh khí. Nói thật, có khi miếng ngọc có giá trị 200,000 tệ lại chưa chắc là có linh khí. Mỗi lần tiểu đại sư ra ngoài mua ngọc đều phải xem phương hướng mới đi đó, không như thế thì rất khó để gặp được ngọc có linh khí.”
“Chất liệu bằng đá thì rẻ hơn một chút, nhưng loại đá này không phải là tuỳ tiện nhặt từ bờ suối lên đâu, cũng cần phải trải qua lựa sự lựa chọn kỹ càng, ít nhất khi mình cầm trên tay nó phải trông đẹp mắt một chút đúng không ạ? Loại này thì chỉ cần hai vạn tệ là được rồi ạ.”
“Loại làm bằng giấy là rẻ nhất ạ, chỉ có điều tiểu đại sư dùng giấy chu sa và giấy tiền vàng loại thượng hạng để làm. Đây không phải loại mà quầy hàng nhỏ có thể tìm thấy đâu ạ, loại này phải đặt làm riêng, số lượng rất ít.”
Vương béo giơ ngón tay ra: “Loại này chỉ cần hai nghìn tệ thôi ạ!”
Suy nghĩ đầu tiên của bà cụ là bỏ qua loại làm bằng giấy, bùa bằng giấy tuy rất rẻ nhưng loại này thường rất khó mang theo người, còn để trong túi xách hoặc túi quần áo thì hiệu quả lại kém hơn.
Loại bằng đá thì giá cả có phần hợp lý nhất, hai vạn thì cùng bằng giá của một chiếc vòng tay vàng, nhưng mà tác dụng thì lại hơn gấp bội phần so với vòng tay vàng. Chỉ có điều bà cụ cứ cảm thấy tặng con dâu món trang sức bằng đá có gì đó không được trang trọng lắm, nhưng mà loại bùa bằng ngọc tận hai mươi vạn lận.
Bà cụ không kìm được đưa tay ra sờ vào miếng ngọc bội trên cổ Vương béo, chạm tay vào thấy mát lạnh nhẵn mịn, mắt nhìn thấy màu sắc rất đẹp, điêu khắc cũng rất đẹp mắt.
Bà cụ cắn răng: “Tôi mua ngọc cho con dâu mình!”
Mỹ Mỹ Linh nghe vậy vội vàng dậm chân: “Mẹ ơi mua bùa giấy là được rồi, hai mươi vạn là tiền dưỡng già của mẹ mà.”
Bà cụ cười lấy tay đập nhẹ vào tay Mỹ Mỹ Linh: “Chẳng phải con đã đón mẹ về ở với bọn con rồi sao? Chỉ cần có con ở bên thì mẹ cần gì tiền dưỡng già nữa chứ?”
Mỹ Mỹ Linh vừa khóc vừa cười nói: “Nhưng mà nó đắt quá mẹ ạ!”
“Không đắt, không đắt, tiểu đại sư là người có năng lực thật sự, bùa hộ mệnh do cô ấy khắc chắc chắn là vật đáng giá!” Bà cụ tính toán một lúc: “Vương đại sư, tôi mua bùa ngọc cho con dâu, mua một chiếc bùa đá cho mình, còn lại mua hai chiếc bùa giấy cho hai đứa con trai là được.”
Vương béo giơ ngón tay cái về phía bà cụ, không ngớt lời khen ngợi: “Hôm nay bác lời rồi nhé, đây là lần đầu tiên tiểu đại sư nói đến việc bán bùa hộ mệnh, người tiếp theo muốn mua chưa biết là đến khi nào mới gặp! Thế này đi, hôm nay cho có nguy cơ bị mắng con vẫn liều mình tặng bác thêm một điều nữa, miễn phí xem cho bác một quẻ, có thể xem vào bất cứ lúc nào! Bác muốn xem điều gì cứ hẹn với con trước là được.”
“Thoả thuận như vậy nhé!” Bà cụ nghe thấy vậy thì cười vui vẻ: “Vương đại sư, ngài đúng là người tốt!”
Vương béo gửi số thẻ ngân hàng của Lâm Thanh Âm cho bà cụ: “Không có gì ạ, đợi bác chuyển tiền xong nhớ viết “bát tự” của mọi người gửi cho cháu nhé, càng chính xác càng tốt! Tiểu đại sư nhận được tiền sẽ thu xếp thời gian đi chọn ngọc cho bác ạ, rồi còn phải thắp hương, khấn vái, cầu phúc nữa, phức tạp lắm ạ.”
Bà cụ được nịnh cười ha ha, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy người con trai thứ, liền vội vàng kéo anh ta lại: “Vừa rồi nghe con nói con là thầy giáo của đại sư à?”
Lý Ngạn Vũ tâm trạng rối bời, khẽ gật đầu, cách đây nửa giờ đồng hồ anh vẫn đang là một người kiên định với chủ nghĩa duy vật, nhưng bây giờ tam quan đã đổ vỡ thì còn gì đáng nói nữa chứ?
Học trò của mình có thể đoán mệnh, mà con xem chuẩn xác như vậy, nếu không phải tận mắt chứng kiến thì chắc chắn anh sẽ không tin vào điều này!
“Phải chăm sóc tiểu đại sư cẩn thận đó, không được vô lễ với tiểu đại sư!” Bà cụ trịnh trọng dặn dò con trai, lại cung kính nói với Lâm Thanh Âm: “Tiểu đại sư, nếu nó làm không tốt điều gì thì cháu cứ nói với ta, ta sẽ nói nó!”
Lâm Thanh Âm lập tức gật đầu: “Được!”
Lý Thần Vũ: “…”
Em đồng ý cũng nhanh quá cơ!
Thấy mẹ quay sang hỏi han chị dâu, Lý Ngạn Vũ cười ha ha: “Hôm nay kiểm tra tiếng Anh phần câu hỏi lựa chọn đều là do em bói ra sao?”
Lâm Thanh Âm trầm tư, việc này có nên thừa nhận không đây?
Lý Ngạn Vũ thấy biểu cảm của cô còn có gì đó không hiểu: “Ha ha, tiểu đại sư, đó có được xem là gian lận không nhỉ?”
Lâm Thanh Âm ngẩng mặt: “Không lẽ trường học có quy định khi làm bài kiểm tra không được đoán quẻ?”
Lý Ngạn Vũ: “…”
Làm gì có ngôi trường thần kinh nào lại đi quy định điều đó chứ?
Nhưng nói đi cũng nói lại, làm gì có học sinh nào biết đoán quẻ chứ!