Lâm Thanh Âm sờ sờ mai rùa nói: "Cô và cô ấy thân duyên đạm bạc, từ góc độ của cô không thể nhìn ra tình hình của cô ấy, ngươi có ảnh của cô ấy không? Phải có độ nét cao mà chưa qua chỉnh sửa.”
“Có!” Lý Ngọc Song đã sớm nghe bà mình nói qua chuyện trước đó cô ấy có đến chỗ tiểu đại sư tính quẻ, trước khi tới cố ý tìm cớ chụp ảnh cho cô gái kia, không chỉ là không qua chỉnh sửa mà còn chụp rất cận cảnh, sợ Lâm Thanh Âm nhìn không rõ.
Lâm Thanh Âm thích những người khách chuẩn bị kỹ lưỡng như thế này, không lãng phí thời gian.
Nhận lấy điện thoại di động của Lý Ngọc Song, Lâm Thanh Âm nhìn ảnh chụp hai lần, hỏi: "Tên cô ấy là gì, có bát tự của cô ấy không?"
Lý Ngọc Song lập tức nói: "Cô ấy tên là Vương Thải Hà, lúc cô ấy đến tôi đã xem chứng minh thư của cô ấy, chỉ biết ngày sinh chứ không biết bát tự ngày sinh của cô ấy."
"Chỉ có ngày sinh cũng được, có thể dựa trên khuôn mặt của cô ấy để tính toán bát tự!" Lâm Thanh Âm mở cặp sách ra, lấy ra một cây bút từ trong túi đựng đầy đủ bút đưa cho Lý Ngọc Song, lại lấy ra một bản nháp đưa cho anh ta.
Lý Ngọc Song viết ngày tháng, Lâm Thanh Âm dùng ngón tay điểm một chút lên ảnh của Vương Thải Hà: "Trên sống mũi cô ấy có một vết sẹo, kết hợp với ngày sinh của cô ấy, cô ấy hẳn là đã ly hôn."
Lý Ngọc Song đối với chuyện của Vương Thải Hà không hiểu rõ, kỳ thật bản thân căn bản cũng không muốn nói chuyện cùng với cô ấy. Đối với người năm đó bỏ rơi mình lại đột nhiên xuất hiện phá vỡ cuộc sống bình yên của mình, Lý Ngọc Song không có chút cảm tình nào đối với cô ấy, cũng căn bản không cho phép cô ấy đến nhà mình.
Nữ nhân kia nhìn từ chỗ mình không còn cách nào khác, liền mỗi ngày đều làm quen với mẹ cô, cũng không biết có chủ ý gì.
"Vương Thải Hà mệnh có một con gái một con trai, đứa bé gái cơ bản thân duyên nhạt nhẽo, nhưng đứa bé trai lại có tình cảm rất sâu đậm với cô ấy, nhưng nhìn hậu tự sắp đoạn tuyệt."
Lý Ngọc Song trong lòng rùng mình, biết đây chính là mấu chốt lý Ngọc Song đến: "Đại sư, ngài nói con trai của cô ấy xảy ra chuyện? Là"
Lâm Thanh Âm trả lại điện thoại di động cho Lý Ngọc Song: "Tướng mạo cách đời chỉ có thể nhìn ra như vậy là nhiều."
Lý Ngọc Song chỉ nhận được một đáp án mơ hồ trong lòng có chút mất mát, vừa định bỏ tiền ra liền nghe Lâm Thanh Âm nói: "Vậy tôi sẽ trực tiếp cho con trai Vương Thải Hà một quẻ vậy, tính toán có thể rõ ràng hơn một chút."
Lý Ngọc Song không nghĩ tới có niềm vui ngoài ý muốn như vậy, liên tục gật đầu!
Lâm Thanh Âm lấy mai rùa, từ trong túi ra ba đồng tiền cổ bỏ vào, ở kiếp trước Lâm Thanh Âm thường dùng sáu đồng tiền cổ để quẻ, thậm chí còn dùng tới mười tám đồng.
Người đến xem bói thường xuyên nhìn thấy Lâm Thanh Âm vuốt ve mai rùa của cô, nhưng rất ít khi thấy cô sử dụng, vì vậy ai nấy đều rất hưng phấn vây quanh.
Hoàn chỉnh một quẻ là do sáu cây "uyển" tạo thành, bình thường người hội cái này đều thật sự là có chút bản lĩnh, nhưng người bình thường đều phải lấy giấy bút đem mặt quẻ ghi nhớ, sau khi tất cả quẻ đều hiện ra rồi mới phân tích. Lâm Thanh Âm đã sớm bỏ qua bước này, ba đồng tiền cổ lắc sáu lần liện tục, mặt quẻ hoàn chỉnh ở trong đầu cô hợp thành một thể, cơ hồ là trong nháy mắt cô liền cởi bỏ quẻ này.
Sờ sờ tiền cổ, Lâm Thanh Âm nói: "Hôn nhân của con trai cô ấy gập ghềnh, hơn nữa bản thân có bệnh dai dẳng ảnh hưởng đến sinh sản, ở hậu tự vô cùng gian nan. Đứa nhỏ duy nhất bị dị tật bẩm sinh, phỏng chừng cũng chính là chuyện hai ngày nay. ”
Lý Ngọc Song có chút không hiểu: "Vậy cô ấy có ý gì?Không nhờ được con trai thì muốn tìm đến tôi để dưỡng già sao?
Lâm Thanh Âm nhìn mặt cô lắc đầu: "Con trai cô gặp nguy hiểm, có thể là vì con trai cô mà tìm đến."
Lý Ngọc Song đột nhiên biến sắc, trong mắt hiện lên tia oán hận: "Cô ấy bỏ tôi đi lại còn mang con trai tôi đi sao?"
Lâm Thanh Âm tiện tay thu lại tiền cổ và mai rùa lại: "Vận mệnh là tùy theo thời thế mà biến hóa, trong mệnh tuy rằng có khó khăn này, nhưng trước đó tất cả đều có thể xảy ra chuyển biến khác, cô chỉ cần chú ý đến con trai mình hơn, thì sẽ không có nguy hiểm gì lớn."
Lý Ngọc Song gật gật đầu, từ trong túi lấy ra một ngàn năm trăm tệ cùng một phong bao lì xì thật dày đưa tới: "Lần trước nhờ đại sư khuyên giải, mẹ tôi mới yên tâm đến làm phẫu thuật, đây là một chút tâm ýmong đại sư hãy nhận lấy.
Lâm Thanh Âm đặc biệt không biết xấu hổ mà nhận lấy, nắm lấy một chồng tiền thật dày trong lòng cực kỳ sảng khoái, những phiền muộn về chuyện thi cử ngày hôm nay tất cả đều theo một chồng tiền tan thành mây khói.
Tiền tiết kiệm của mình cộng với số tiền kiếm được ngày hôm nay đủ để mua một miếng ngọc bích tốt!
Đem tiền bỏ vào trong túi, người thứ hai là một bác gái năm sáu mươi tuổi, bác ấy vội vàng ngồi đối diện Lâm Thanh Âm, nhưng cách nói chuyện lại không như động tác của bác ấy, ngược lại có chút nhăn nhó: "Đại sư, thật ra tôi muốn tính cho con trai và con dâu của tôi, gần đây hai đứa nó đang náo loạn muốn ly hôn. Nhưng con dâu của tốt quá tốt tính, tôi không nỡ để nó phải rời đi.”
"Nếu là hai bên không muốn ly hôn, tôi có thể hỗ trợ hóa giải một chút, nhưng tôi không thể bởi vì ý nghĩ của một mình bà mà nhất quyết can thiệp vào quyết định của người khác." Thái độ của Lâm Thanh Âm rất kiên định: "Loại chuyện liên lụy nhân quả này tôi khẳng định không thể làm."
Bác gái vừa nghe vành mắt đỏ lên, cũng không để ý đến tư tưởng xấu xí của gia đình không thể nói ra ngoài,nói rõ chân tường sự việc cho Lâm Thanh Âm nghe: "Thật ra tình cảm con trai con dâu tôi rất tốt, chính là bởi vì chuyện của con cái mà ầm ĩ muốn ly hôn. Con dâu tôi trước đây đã sinh một đứa con trai, lúc bốn tuổi thì không may đã qua đời, chị gái của con dâu tôi cũng đẻ được một đứa con trai nhưng gần đây cũng vì bệnh nặng mà mất. Con trai tôi lúc ấy nhiều chuyện nói một câu, nói trong nhà có phải có bệnh di truyền gì hay không, bằng không sao lại không nuôi được đứa nhỏ. Con dâu tôi không vui, nói con gái lớn của chị nó mười tuổi rồi mà vẫn sống tốt khỏe mạnh, như thế nào lại cơ thể người nhà con dâu tôi có bệnh?"
Bác gái thở dài lo lắng: "Cũng bởi vì chuyện này con dâu tôi nhất định phải ly hôn, nói không liên quan đến con trai tôi, con trai tôi vốn không có ý muốn ly hôn, mấy ngày nay cãi nhau cũng tức giận, cũng có chút nghĩ đến chuyện ly hôn."
Vương béo ở bên cạnh nghe rất bất đắc dĩ: "Bác gái, có một số bệnh di truyền là ở nam không ở nữ, nói không chừng con trai và con dâu của bác cũng vậy, đến bệnh viện kiểm tra kiểm tra không phải là được rồi sao. Tiểu đại sư chúng tôi là bói toán, không phải đi khám bệnh. ”
Lâm Thanh Âm vội vàng gật gật đầu, từ sau khi cô nhìn ra cảnh sát Tiểu Mã bị ung thư dạ dày, có không ít bác gái đại gia lười đến bệnh viện đều nảy sinh ý định để Lâm Thanh Âm kiểm tra sức khỏe, Lâm Thanh Âm bảo Vương mập mạp cự tuyệt những chuyện như thế này. Nghệ thuật có chuyên môn, cô có thể nhìn chung nhưng nhìn không được kỹ, viêm dạ dày loét dạ dày những thứ như này cô thật sự không có khả năng chữa, đến bệnh viện là nội soi dạ dày một chút không tốt sao? Tại sao lại tìm cô để xem một thầy bói!
"Tôi làm mẹ chồng làm sao không biết xấu hổ nói để cho con dâu đi kiểm tra thân thể chứ, con dâu tôi gần đây vốn đã mẫn cảm, nếu tôi nhiều lời hơn nữa nó sẽ cho rằng tôi cũng ghét bỏ nó đấy!" Bác gái thở dài: "Con dâu tôi thật sự là người tốt, hơn nữa vẫn là con dâu tôi quen biết trước, có một lần lúc tôi đạp xe ra ngoài vào lúc trời mưa to, tôi ngay cả người lẫn xe đều ngã xuống ven đường, nhiều người đi ngang qua không dám đỡ tôi, là con dâu tôi đỡ tôi dậy đưa về nhà.
"Sau khi chồng của tôi qua đời, con dâu tôi lại đón tôi qua ở, con trai út của tôi từ nước ngoài trở về làm giáo viên tiếng Anh ở một trường học, mỗi cuối tuần con dâu tôi đều gọi nó đến nhà ăn cơm, con bé như người thân trong nhà chúng tôi vậy!" Bác gái nói xong càng khó chịu hơn: "Đại sư, ngàigiúp tôi đi, tôi thật không nỡ để mất một người con dâu tốt như vậy.”
Vương béo nghe vậy vội vàng khuyên nhủ: "Bác gái, thời gian ăn cơm chiều cũng thật sự là rất ít, lát nữa bói xong năm người nữa còn phải về nhà làm bài tập. Bác vẫn nên để con trai con dâu ngươi đến đây một chuyến đi..." Nhìn đồng hồ đeo tay, Vương béo nói: "Trước bảy giờ rưỡi là được."
Lâm Thanh Âm gật đầu cũng thu tiền của bác gái, trực tiếp tính quẻ cho người kế tiếp.
Bác gái đi tới một bên khó xử thở dài: "Hai đứa nó không tin cái này, bằng không tôi đã sớm kéo bọn nó tới!"
Một bác gái khác nhiệt tình vây xem bên cạnh kéo bác gái sang một bên nhỏ giọng đưa ra chủ ý: "Bà nói với con trai và con dâu bà là bị giữ lại đây, để cho họ đến đón bà."
Bác gái nghe vậy có chút do dự, còn bác gái kia vội vàng thúc giục bà: "Sắp bảy giờ rồi này, quay lại tiểu đại sư đi rồi đến phiên bà thì không biết khi nào."
Những lời này lập tức khiến bác gái quyết định, bà đều xếp hàng hơn nửa tháng, nếu bỏ qua cơ hội này chỉ sợ con trai và con dâu thật sự ly hôn, bà lập tức lấy điện thoại di động ra đi sang một bên gọi điện thoại.
Lâm Thanh Âm tính xong quẻ cho ba người còn lại nhìn quanh một vòng, cao giọng nói: "Hôm nay đến đây thôi, mọi người nên đi dạo dạo rồi nên về nhà, giải tán hết đi nha."
Bác gái vừa nghe liền nóng vội, chạy tới lôi kéo Lâm Thanh Âm nói: "Tiểu đại sư không phải nói đợi đến bảy giờ rưỡi sao? Bây giờ mới bảy giờ hai mươi thôi, chời thêm một chút thôi, con dâu và con trai tôi đang chạy tới đây. ”
Lâm Thanh Âm nhìn bác gái nở nụ cười: "Tôi đây không phải vì bác gái mới làm như vạy sao?”
Bác gái vừa nghe thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Người bên cạnh nghe hiểu ý tứ trong lời nói của tiểu đại sư, đều thúc giục lẫn nhau rời đi, rất nhanh ngoại trừ chờ bác gái chờ con trai đến ra thì vẫn còn có gia đình chú Lý tìm được con trai ruột ở lại.
Bác gái Lý kéo con trai lớn của mình đi tới trước mặt tiểu đại sư, vui vẻ không khép miệng lại được: "Tiểu đại sư, đây chính là đứa con trai ta đã lạc mất suốt ba mươi năm, hiện tại tên là Trương Dịch." Chỉ vào một thanh niên khác bên cạnh nói: "Đây là con trai út của tôi, Lý Huy, ngày đó dựa theo chỉ dẫn của đại sư rất nhanh đã tìm được con trai lớn."
Nhắc tới chuyện ngày đó, bà Lý còn giống như nằm mơ: "Tiểu đại sư ngài thật sự là thần thông quảng đại, lúc tôi nói với người thân của mình họ còn không tin, nói chỉ cần nhìn ảnh chụp cùng bát tự là có thể tìm được người? Họ nghĩ rằng tôi đang mơ mộng giữa ban ngày! Kết quả lúc Tiểu Huy dẫn Tiểu Dịch trở về, tất cả bọn họ đều trợn tròn mắt. ”
Lý Huy có chút chột dạ, kỳ thật lúc trước anh ta nhận được điện thoại cũng rõ ràng, còn cùng nhau chửi bới với Trương Huy, kết quả liền đối đầu nhau, không nghĩ tới người ngồi đối diện mình lại là người anh trai ruột đã mất tích bao lâu nay của mình.
Kinh nghiệm tìm người thân thần kỳ này làm cho anh ta thật sự kinh ngạc, bây giờ cho dù có làm chuyện gì đó cũng phải tính toán.
Nhìn thấy tiểu đại sư mà mình nghe danh đã lâu, Lý Huy hai mắt đều tỏa sáng, nếu người xếp hàng ở chỗ tiểu đại sư quá nhiều thì thật sự là sẽ không đến lượt anh ta, vậy xem như là phá sản!
Trương Dịch lớn lên ở Hồng Kông quay lại quê hương, người ở bên kia vốn rất tôn sùng phong thủy tính toán, thậm chí một trường đại học nổi tiếng còn có khoa chuyên ngành phong thủy, bồi dưỡng không ít đại sư phong thủy nổi tiếng.
Trương Dịch là người làm ăn, anh ta vốn là tín Phật, ngày hôm đó lên núi chính là vì đi thắp hương trong miếu, kết quả nửa đường đụng phải Lý Huy, hai người tán gẫu lại còn rất hợp ý nhau, tán gẫu đến cuối cùng Phật còn chưa bái đã trực tiếp nhận người thân, vì thế Trương Dịch cực kỳ rối rắm, có nên thay đổi tín ngưỡng hay không?
Đem lễ vật mình chuẩn bị đưa lên, Trương Dịch lại lấy ra một phong bì thật dày: "Vốn đã sớm muốn bày tỏ thành ý với tiểu đại sư, nhưng Vương đại sư nói công việc của ngài bận rộn, chúng tôi cũng không nên đi quấy rầy, đây là một chút lễ vật xin ngài nhận lấy."
Lâm Thanh Âm nhận lấy, nụ cười vui vẻ: "Có phải Trương tiên sinh đang kinh doanh bất động sản không?”
"Đúng vậy, cha tôi là một đại lý bất động sản, sau khi ông ấy nghỉ hưu, tôi phụ trách công việc kinh doanh của công ty." Trương Dịch nhớ tới cha nuôi trong mắt hiện lên biết bao sự ôn nhu dịu dàng: "Lần này tôi đến cha nuôi cũng ủng hộ, năm đó sau khi tôi bị bọn buôn người bắt cóc liền ngã bệnh, bọn buôn người mang theo tôi trằn trọc đi tới mấy chỗ, cuối cùng nhìn tôi bệnh giống như sắp chết liền ném tôi đi, khi đó tôi đã gặp được cha nuôi của mình."
Lâm Thanh Âm cười cười: "Phúc khí của anh rất tốt, ngoại trừ cuộc sống khi còn nhỏ hơi bấp bênh, cả đời đều rất thuận lợi."
Trương Dịch sau khi nghe được những lời này lập tức vui vẻ nói lời cảm ơn, tuy nhìn Lâm Thanh Âm nhỏ tuổi vậy thôi nhưng thật ra trong lòng Trương Dịch thực sự rất kính trọng, không cần hỏi gì cũng có thể tính toán chuyện người khác một cách rất rõ ràng, vậy thì bạn có phục hay không!
"Công ty chúng tôi ở Hồng Kông và vùng phía Nam coi như có chút danh tiếng, vốn mấy năm gần đây không có kế hoạch mở rộng thị trường, nhưng lần này sau khi nhận người thân muốn phát triển một dự án nhà ở ở Tề Thành." Trương Dịch nhìn cha mẹ già bên cạnh: "Tôi muốn xây cho cha mẹ tôi một căn nhà tốt nhất, có một sân lớn." ( truyện trên app T•Y•T )
"Đại viện sao..." Lâm Thanh Âm nghe vậy rất ngưỡng mộ, kiếp trước cô độc chiếm một ngọn núi, đời này đừng nói là ngọn núi, ngay cả phòng ốc cũng vừa rách vừa nhỏ,cô cũng muốn như vậy.
Có lẽ nguyện vọng của Lâm Thanh Âm quá mức mãnh liệt, Trương Dịch dường như nghe được tiếng lòng của cô: "Tôi tương đối tin phong thủy, nhà ở tốt đặc biệt phải có phong thủy tốt, không biết tiểu đại sư có nguyện ý hỗ trợ hay không, chờ sau khi xây xong nhà cửa, ngài chọn một bộ yêu thích nhất, coi như tôi tặng."
Khóe miệng Lâm Thanh Âm nhếch lên: "Đương nhiên là có thể, cho dù là mua đất phong thủy, cũng có thể thông qua thiết kế và pháp khí để thay đổi phong thủy nơi đó."
Một căn nhà tuy rằng không rẻ, nhưng có thể cùng một đại sư có bản lĩnh thật sự giao hảo thì hoàn toàn đáng giá, về sau danh tiếng của tiểu đại sư truyền ra ngoài, đừng nói là một căn nhà, cho dù là một căn biệt thự người ta cũng chưa chắc vừa mắt.
Mình đây là may mắn mới nắm bắt được cơ hội tiểu đại sư không có tài sản riêng của mình,sau này vẫn còn phải nhờ đến tiểu đại sư nhiều việc nữa.
Tiểu đại sư lát nữa còn phải bói cho người khác, Trương Dịch không dám quá chậm trễ thời gian của tiểu đại sư, cùng tiểu đại sư trao đổi phương thức liên lạc liền rời đi.
Nhìn theo người Trương Dịch rời đi, Lâm Thanh Âm bỗng nhiên cảm thấy có chút hoảng hốt, tựa hồ có chuyện gì không tốt sắp sảy ra.
Trực giác của người trong thần toán môn đều phi thường chuẩn xác, bọn họ tuy rằng không cách nào tính quẻ cho mình, nhưng trực giác của bọn họ đối với an nguy của bản thân so với tính quẻ còn chính xác hơn, Lâm Thanh Âm hiện tại là một ý nghĩ trong đầu, nhanh chóng rời khỏi nơi này về nhà.
Lâm Thanh Âm lập tức cầm cặp sách đứng lên, bác gái thấy thế có chút sốt ruột, kéo cánh tay của cô không cho cô đi: "Tiểu đại sư phiền người đợi thêm một phút nữa, họ đã đến rồi."
Cảm giác nguy hiểm trong lòng Lâm Thanh Âm càng ngày càng nặng, hận không thể lập tức rút tay về: "Hôm nay không tính, ngày mai đi."
“Này, tiểu đại sư, con trai và con dâu tôi tới rồi! Bác gái chỉ ra bên ngoài, Lâm Thanh Âm ngẩng đầu nhìn, hai nam một nữ thở hồng hộc chạy vào: "Mẹ, mẹ không sao chứ!"
Bác gái cao hứng chỉ vào một đôi nam nữ trong đó: "Tiểu đại sư, ngài xem đây là con trai con dâu của tôi, người mau giúp tôi tính toán!"
Lâm Thanh Âm không nhìn hai người họ mà ánh mắt có chút tuyệt vọng nhìn một người khác, cô cuối cùng cũng biết vì sao bản thân lại cảm thấy bất an rồi!
Làm thế nào mà giáo viên tiếng Anh cũng đi theo đến đây!