Lâm Thanh Âm ăn gì đó gần trường học rồi ngồi xe tới công viên công cộng, vừa xuống xe đi vài bước liền đụng phải Khương Duy. Khương Duy hết sức vui mừng nhìn vẻ mặt buồn bã của Lâm Thanh Âm, hơi hả hê lại gần nhìn cô: “Hôm nay thi thế nào?”
“Không được tốt lắm!” Lâm Thanh Âm rầu rĩ không vui nói: “Thầy giáo không cho tôi cùng mai rùa đoán đáp án. Tôi chỉ có thể dựa vào trực giác làm bài, làm rất chậm.”
Khương Duy suýt phun coca trong miệng ra: “Dù sao cô cũng là Thủ khoa kỳ thi tuyển sinh THPT, sao vào giờ thi lại dùng mai rùa? Thầy giáo không đuổi cô ra khỏi phòng thi là rất khoan dung lắm rồi đấy.”
Lâm Thanh Âm nghiêng đầu liếc anh nhưng không nói gì. Khương Duy sờ mũi ngượng ngùng bảo đảm: “Tôi giúp cô học bù, lúc gọi thì tới và đảm bảo trong thời gian ngắn nhất làm cô đuổi kịp tốc độ.”
“Thật ra tôi sầu nhất là tiếng Anh.” Lâm Thanh Âm đắn đo lý do thoái thác: “Vừa thấy liền đau đầu, nói thì vẫn nói ra nhưng viết thì không biết muốn viết gì.”
“Tiếng Anh của cô kém tới vậy?” Khương Duy hơi khó hiểu gãi đầu: “Cô nói cô không giỏi tất cả các môn thì sao lúc thi kỳ thi tuyển sinh THPT, cô lại đứng hạng nhất? Đều dựa vào trực giác?”
“Đương nhiên không phải!” Lâm Thanh Âm trừng mắt liếc anh: “Khi đó tôi thật sự học giỏi, chẳng qua…” Lâm Thanh Âm nói úp mở: “Vì thi học kỳ 1 không tốt nên lúc trên đường về nhà, tôi tức giận nhảy sông tự tử. Tới khi cảnh sát vớt lên thì tôi quên hết kiến thức mình đã học.”
Khương Duy nghe xong trợn mắt há hốc mồm: “Tiểu đại sư, tính cách của cô cũng lớn thật nha!”
“Đừng nói mấy câu vô dụng kia.” Lâm Thanh Âm trực tiếp hỏi: “Anh nói cho tôi biết tiếng Anh nên làm gì? Thật ra tôi không có nhiều yêu cầu, dựa vào đoán mò có thể trả lời đúng toàn bộ câu hỏi trắc nghiệm. Mấu chốt là phần viết đằng sau phải giải thế nào?”
Dựa vào đoán mò có thể trả lời đúng toàn bộ câu hỏi trắc nghiệm!
Khương Duy cảm thấy những lời này thật sự làm tổn thương tới tâm hồn tất cả học sinh! Dù anh có là học sinh giỏi cũng không ngoại lệ, năm đó anh phải học thuộc lòng từ điển Anh- Trung to đùng.
“Tôi thấy cô nên học thuộc lòng cuốn từ điển.” Vẻ mặt Khương Duy nghiêm túc không dám nhìn thẳng mắt Lâm Thanh Âm: “Từ điển Oxford song ngữ Anh- Trung rất tốt. Cô hiểu rõ nghĩa của từng từ đơn, không phải phần viết dễ dàng hơn?”
Lâm Thanh Âm liếc Khương Duy, cảm thấy dưới biểu cảm nghiêm túc của anh là nụ cười vui sướng khi người khác gặp họa.
“Sau đó lại học thuộc các bài văn, cô càng học thuộc thì cô càng nắm rõ nhiều loại câu khác nhau. Tới khi cô làm phần viết, cô chỉ cần chọn một câu rồi viết nó xuống.”
“Còn loại khác là luyện đề, phương pháp này hiệu quả với tất cả các môn học.”
Tuy rằng phương pháp này có vẻ rất đúng nhưng mà…
“Tôi sẽ không học thuộc!” Lâm Thanh Âm nói với vẻ mặt vô tội: “Tôi căn bản không biết đọc những từ đơn đó.”
Khương Duy liền thấy nhức đầu, đây là muốn anh bắt đầu dạy từ phát âm?
“Thật sự không được thì cô tới Tân Đông Phương học thêm đi. Bọn họ chuyên nghiệp hơn.”
Đôi mắt Lâm Thanh Âm sáng lên, giấc mơ rất nhanh sẽ thành hiện thực hả?
Khương Duy không chú ý tới biểu cảm của cô: “Cô chuẩn bị học buổi tối hay học chủ nhật? Nhưng cô phải có thời gian.”
Lâm Thanh Âm nuốt nước miếng: “Chủ nhật đi. Ban ngày tôi có thể ăn nhiều.”
Khương Duy không không hiểu ý trong lời nói của Lâm Thanh Âm. Đây là sợ học bù vào buổi tối sẽ bị đói?
——
Hai người nói chuyện một hồi liền tới cửa công viên công cộng, Vương Béo đã sớm chờ ở đó. Ông ta thấy Lâm Thanh Âm tới thì vô cùng vui sướng chạy tới: “Đại sư nhỏ, người đầu tiên của hôm nay là chen ngang đấy. Nói không chừng có thể kiếm thêm một khoản thu nhập khác.”
Lâm Thanh Âm cảm thấy đây là tin tốt thứ hai mà cô nghe được trong hôm nay ngoài việc tới Tân Đông Phương.
Khương Duy còn muốn mua thực phẩm chín rồi về nhanh nên hai người chào hỏi nhau xong liền tách ra. Lần này, Lâm Thanh Âm không đi tới dưới cây cổ thụ, nơi đó không có đèn vào buổi tối.
Không ít người tới công viên công cộng hóng mài và nghỉ ngơi trong đình nghỉ mát nhỏ, Lâm Thanh Âm tới đây lâu rồi nên quen thuộc với công viên công cộng. Cô chọn một cái đình nghỉ mát hình bát giác bên hồ gần cây cổ thụ.
Trong đình nghỉ mát hình bát giác có một ngọn đèn chiếu sáng, bàn đá ghế bằng đá nên tương đối thuận tiện.
Sau khi hai người bước vào đình nghỉ mát, Vương Béo vào diễn đàn thông báo vị trí đoán số mệnh. Ông ta lo lắng có người lớn tuổi xem không rõ, còn chụp mấy tấm ảnh có cảnh vật gần đó rồi đăng lên diễn đàn.
Lâm Thanh Âm cầm đá bày trận pháp quanh đình nghỉ mát hình bát giác, bây giờ là buổi tối nhưng độ ẩm thích hợp. chỉ là ở đây vừa có nước vừa có ánh đèn nên khó tránh khỏi việc con muỗi sẽ bay tới. Cô bày trận pháp vừa có thể chắn gió vừa có thể tránh con muỗi quấy rối.
Tranh thủ lúc người còn chưa tới, Vương Béo và Lâm Thanh Âm thương lượng chuyện quan trọng: “Tiểu đại sư, trời sắp vào thu nên sau hai tháng là thời tiết sẽ lạnh. Tôi thấy không nên bày quán trong công viên, chúng ta mở cửa tiệm đi?”
Lâm Thanh Âm nhớ mình chỉ còn giữ lại 20 nghìn tới 30 nghìn tệ, trong lòng hơi ưu âu: “Vậy cần bao nhiêu tiền? Tôi đã đưa 200 nghìn tệ cho mẹ tôi dùng cho cửa hàng mới mở, còn dư lại không nhiều.”
Vương Béo cân nhắc: “Tôi có một căn nhà hai lầu bên đường, bởi vì điện nước của khu công nghiệp thương mại nên phí hơi đắt, người thuê không muốn gia hạn hợp đồng. Nếu mở cửa hàng bên đó thì có thể đăng ký kinh doanh gì đó chính quy hơn. Căn nhà đó diện tích không lớn, lại sát mặt đường nên giá cho thuê chỉ có 2 nghìn tới 3 nghìn tệ, không đủ làm chúng ta bận lòng.”
Lâm Thanh Âm nghĩ 2 nghìn tới 3 nghìn tệ cũng không đắt nhưng Vương Béo luôn chạy theo mình, cũng không thể bắt người ta ra ngoài ở và như vậy hơi thiếu tôn trọng.
“Nếu không tôi dạy chú cái gì đó, tương đối dễ học…” Lâm Thanh Âm nhìn dáng người mập mạp của Vương Béo, bỗng lấy một hòn đá trong túi bắn ra ngoài. Thân hình Lâm Thanh Âm lóe lên rồi xuất hiện dưới gốc cây hạt lựu bên ngoài đình nghỉ mát. Quả lựu bị cục đá đánh trúng rơi xuống, nằm gọn trên tay Lâm Thanh Âm.
Vương Béo nuốt nước miếng: “Nếu không tôi vẫn nói chuyện thuê nhà đi!”
Lâm Thanh Âm tức giận cầm quả lựu ném lên người ông ta: “Có mắt không tròng!”
Vương Béo cuống quít dùng tay chặn lại, khóc không ra nước nói: “Đại sư nhỏ, cái này có chỗ nào mà dễ học? Tôi sợ là tay tôi có bị gãy cũng đánh không lại quả lựu, huống chi là chạy nhanh như vậy. Từ nhỏ tôi đã không thích vận động.”
Lâm Thanh Âm vỗ rớt phấn hoa trên tay nhìn ông ta: “Không phải chú muốn tôi dạy cách bày trận pháp cho chú?” Nhìn dáng vẻ Vương Béo liên tục gật đầu, Lâm Thanh Âm cười lạnh nói: “Nếu ngay cả cục đá cũng ném không chính xác thì sao bày trận pháp? Chú cho rằng muốn một viên là được một viên? Đây là phạm vi nhỏ nên chú có thể sắp xếp từng hòn đá nhưng nếu chú bày trận pháp quanh một ngọn núi thì sao?”
Lúc này, Vương Béo mới nhớ ra mỗi lần Lâm Thanh Âm bày trận pháp thì cô đều nhẹ nhàng quăng hòn đá ra ngoài. Mỗi hòn đá đều rơi xuống chính xác vị trí Lâm Thanh Âm muốn, không sai chút nào. Việc này không chỉ dựa vào thị lực mà còn dựa vào khả năng ném chính xác.
“Được!” Vương Béo cắn chặt răng: “Tôi nghe đại sư nhỏ.” ( app truyện T Y T )
——
Nhận được thông báo của Vương Béo, nhóm bác trai bác gái tranh thủ thời gian cầm ghế gấp, cầm quạt hương bồ chạy ra cửa. Có nhà con cái không yên tâm nên đi theo, sợ cha mẹ nhà mình bị người ta lừa.
Lý đại gia tìm được con trai mất tích 30 năm cũng dẫn một nhà bốn người theo. Lúc trước, Lý đại gia bày rượu mời khách nhưng bởi vì Lâm Thanh Âm phải hoàn thành bài tập nên không đi. Gia đình họ Lý chuẩn bị quà tặng nhưng không đưa được nên lần này sau khi nhìn thấy thông báo của Vương Béo, một nhà bốn người vội xách theo quà tặng được chuẩn bị tốt chạy tới đây.
Lần này, có vài người cần đoán số mệnh đã tới. Lâm Thanh Âm tạm thời không rảnh trò chuyện nhiều với họ, bốn người nhà họ Lý đặt đồ vật ở một bên rồi đứng phía sau xem đại sư nhỏ đoán số mệnh.
Tới đoán số mệnh thứ nhất là người dùng tiền chen ngang mà Vương Béo nói, lại có liên hệ sâu xa tới Lâm Thanh Âm.
“Đại sư, tôi tên là Lý Ngọc Song. Mẹ tôi từng nhờ ngài đoán số mệnh.”
Lâm Thanh Âm gật đầu: “Tôi nhớ rõ, mẹ cô từng cho rằng mạng sống của mình sắp không còn nên muốn tìm cha mẹ ruột cho cô.”
Lý Ngọc Song vui vẻ gật đầu: “Đại sư, trí nhớ của ngài thật tốt.”
Trước đây, Lâm Thanh Âm quen biết Vương Béo cũng là vì chuyện này, Vương Béo đoán không ra nên bị mẹ của Lý Ngọc Song đánh một trận. Vẫn là nhờ Lâm Thanh Âm nói rõ vấn đề mấu chốt, với lại người trong gia đình đó là khách hàng đầu tiên của cô.
“Hẳn là tôi nên sớm nói lời cảm ơn với ngài, chỉ là mẹ tôi vừa mới xuất viện sau khi làm tiểu phẫu xong. Vì tôi không yên tâm nên không cho mẹ tới đây.” Lý Ngọc Song hơi áy náy nói.
“Không sao.” Lâm Thanh Âm nhìn cô gái nói: “Lần này tới tìm tôi là muốn xem cái gì?”
“Là về mẹ ruột của tôi.” Lý Ngọc Song nói: “Lần trước ngài nói với mẹ tôi là vào ngày tôi tròn 30 tuổi, mẹ đẻ có duyên sẽ tới gặp tôi. Quả nhiên, giữa trưa lúc chúng tôi đang ăn cơm, có một người phụ nữ gõ cửa nói muốn tìm con gái bị bà ấy vứt bỏ 30 năm trước.”
“Bởi vì mẹ từng đề cập tới chuyện này nên tôi đã chuẩn bị tâm lý trước nhưng khi thấy người thật sự tìm tới, tôi vẫn cảm thấy khó lòng tiếp thu được. Bà ấy nói năm đó bà ấy chưa kết hôn đã có thai, vì lúc đó bị kiểm soát nghiêm ngặt nên dù có gây rối cũng sẽ bị bắt vào tù vì tội côn đồ. Bà ấy phải trốn đi, không dám tới bệnh viện, tìm hai người phụ nữ lớn tuổi giúp đỡ đẻ.”
“Tuy bà ấy sinh tôi ra nhưng không thể nuôi tôi, vì đối phương là đàn ông đã có vợ nên không thể cho bà ấy danh phận, không thể giúp bà ấy nuôi con. Trước khi sinh thi bà ấy có hỏi thăm xung quanh, vì biết cha mẹ tôi không có con nên bà ấy mới thả tôi trước cửa nhà một người làm ông ở phương Nam. Thật ra, bà ấy muốn tìm tôi không khó vì bà ấy đã hỏi thăm tình huống rõ ràng trước khi ném tôi ở đó. Nhưng trôi qua nhiều năm, bà ấy không tới thăm tôi. Sau 30 năm, bà ấy bỗng xuất hiện rồi biểu đạt tình thương của mẹ làm tôi đặc biệt khó tiếp thu. Tôi cảm thấy bà ấy có động cơ không đơn giản.”
Lâm Thanh Âm gật đầu: “Cô muốn xem cái gì?”
“Sau khi bà ấy tìm được tôi rồi nói muốn nhận con, đền bù tiếc nuối của năm đó nhưng tôi không cảm thấy đó là tiếc nuối! Cha mẹ tôi cực kỳ thương tôi, con nhà người ta có gì thì tôi cũng có thứ đó. Mặc kệ là thứ tôi thích đắt bao nhiêu, cha mẹ tôi luôn tiết kiệm chi tiêu để thỏa mãn tôi. Từ nhỏ tôi đã lớn lên trong tình yêu thương nên loại tình thương giả dối của mẹ này, tôi mới không thèm.”
Lý Ngọc Song cười lạnh: “Bà ấy thấy không đả động được tôi nên thuê một căn phòng gần nhà tôi, mỗi ngày tôi mang con trai và con gái ra ngoài chơi thì bà ấy luôn lại gần lôi kéo làm quen. Mẹ tôi phẫu thuật xong phải nằm viện, bà ấy lại nấu canh chạy tới hầu hạ, nhìn có vẻ rất tận tâm. Lúc này mới qua bao lâu, mẹ tôi đã bị bà ấy dỗ tới đầu óc choáng váng, còn khen bà ấy trước mặt tôi làm tôi giống như có thêm một người thân. Tôi cảm thấy không yên lòng.”
Lý Ngọc Song do dự nói: “Dù bà ấy có biểu hiện nhiều tình thương trước mặt tôi, tôi không cảm thấy xúc động. Ngược lại, tôi không chỉ không cảm nhận được tình thương của bà ấy mà còn thấy hơi sợ hãi. Đại sư, ngài có thể giúp tôi xem, tại sao bà ấy lại tới tìm tôi không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT