Mấy năm nay Vương Anh xem Trình Ngọc diễn nhiều lần, sớm đã có chút mắt nhìn diễn viên kinh kịch nghiệp dư. Vừa rồi nhìn thấy ba người đó, mặt mày của người đàn ông thì có vẻ tang thương, dáng người của cô gái thì không đủ khí chất, diễn không tới nơi.

Họ cũng không lớn hơn Trình Ngọc bao nhiêu tuổi nhưng rõ ràng đã không đuổi kịp được Trình Ngọc.

Trình Thục Phân nhắc đến Trình Ngọc đã có chút tinh thần: “Đứa trẻ đó gần đây rất bận bịu, con bé nhìn các cô đều đã thi cử lên đại học, bản thân con bé vẫn chưa tìm được chỗ nào. Tôi nói muốn tìm cơ hội cho con bé, xem có thể đưa con bé vào Học viện Kinh kịch được không, ngược lại bản thân con bé lại không vui, nhất định muốn tự mình thi.”

Trình Thục phán không nhịn được bật cười: “Con bé nói lần này con bé sẽ trở lại vị trí Long Vương, muốn cho những đàn anh đàn chị năm đó cười nhạo con bé nhìn thử, cho nên chuẩn bị báo danh tự mình thi... Đứa bé đó cũng không biết học được ở đâu, cái gì mà Long Vương cơ chứ.”

Vương Anh có hơi xấu hổ, học ở chỗ nào ư? Đương nhiên là học theo cô rồi.

Nhưng Trình Ngọc của hiện tại đã thật sự trở về vị trí Long Vương. Những năm này con bé ở nông thôn, ngoài việc chăn cừu lên lớp học chữ, thời gian còn lại toàn bộ đều dùng để học Kinh kịch.

Trình Thục Phân chỉ còn lại một học trò là cô, gần như dồn toàn bộ tâm huyết dùng trên người con bé.

Vương Anh: “Cũng không biết khi nào thì Trình Ngọc thi, đến khi đó tôi sẽ cùng Đào Đào đến cổ vũ một trận.”

Trình Thục Phân cười nói: “Vậy thì có chuyện gì mà không được cơ chứ? Mạch Miêu cũng nói muốn đến đây, đến khi đó tất cả chúng ta cùng nhau đi.”

Đào Đào vừa ăn đồ ăn, vừa lén lút vểnh tai lên nghe người lớn nói chuy

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play