“Tôi thật sự muốn bổ đầu cô ra nhìn xem trong đó có gì, tên nhóc Từ Sương là một đứa tốt vì sao cô lại không chịu gả chứ?”

“Người ta là đầu bếp của tiệm cơm quốc doanh trấn trên! Nếu không phải mẹ cô nhanh tay lẹ mắt thì cuộc hôn nhân tốt này làm gì đến tay cô?”

“Linh Linh à, con cũng không thể ngớ ngẩn thế được, cả đời của con gái phải tìm cho mình một gia đình tốt. Từ Sương vừa có tiền lương, vừa có tay nghề, bên trên chỉ còn một mẹ già và một người anh, nhân duyên tốt này cho dù con có đốt đèn lồng tìm cũng không ra.”

Nghe thấy tiếng cách vách bắt đầu lải nhải, Vương Anh trùm chăn từ mông lên đầu tiếp tục đi ngủ.

Chuyện bát quái này nghe một hai lần thì còn cảm thấy mới mẻ, nghe nhiều thì nhàm chán, còn thấy ồn ào nữa.

Vương Anh đang che đầu lại ngủ ngon lành, bỗng cửa phòng bị gõ vang lên, giọng điệu tận tình khuyên nhủ vừa rồi khác nhau một trời một vực, là bác gái Lý Xuân Quyên gõ ‘cốc cốc cốc’, miệng kêu tên Vương Anh.

“Tam nha đầu! Tam nha đầu! Mới mấy giờ rồi mà đã ngủ, còn không mau rời giường đi.”

Vương Anh không quan tâm bà ta, xuyên qua được hai ngày, cô cũng đã nắm bắt được tính tình của người bác gái này.

Nhìn thấy quả hồng mềm liền muốn chạy tới bóp nặn mấy cái.

Chờ đến khi bên ngoài không có âm thanh quấy nhiễu nữa, Vương Anh ngủ thẳng đến sáng. Sau đó rời giường lấy nước rửa mặt, đi vào phòng bếp lấy một quả trứng gà, đổ nước sạch vào nấu chén canh trứng gà cho mình.

Một hơi nuốt xuống, Vương Anh sờ bụng của bản thân vẫn chưa đã thèm, cảm thấy cô còn có thể ăn thêm hai chén canh trứng gà nữa.

Liếm liếm môi, đáng tiếc, không có nhiều trứng gà như vậy.

Thời buổi này trứng gà rất quý giá, người nhà quê ngoài việc trồng trọt không kiếm được tiền thì dựa vào việc đổi trứng gà để lấy tiền, đều đem trứng gà trở thành đồng tiền mạnh mẽ.

Thời tiết giá lạnh, gà đẻ trứng không được nhiều. Hơn nữa, mấy ngày nay bác gái một lòng hướng lên người con gái yêu quý của mình cho nên Vương Anh mới có thể vụng trộm giấu đi mấy quả trứng gà này.

Vương Anh nhìn nông gia tiểu viện trước mặt, tổng cộng có bốn gian nhà chính, bác trai bác gái một gian, hai người chị họ một gian, đứa em trai họ một gian còn dư lại một gian là của cô.

Vương Anh bĩu môi, lục lại ký ức của nguyên chủ còn khá là hoàn chỉnh.

Chính là bởi vì hoàn chỉnh nên tài trí phải khác người.

Hai phòng của anh em nhà họ Vương, bởi vì cha mẹ đã chết nên đã phân nhà. Bốn gian phòng, một nhà hai gian, bác trai bác gái chiếm hai gian ở phía đông, nhà mình chiếm hai gian ở phía tây.

Sau khi phân nhà thì bỏ thêm tường viện vào bên trong, từng người tự làm một cái phòng bếp.

Một nhà ở nhà lớn là Vương Vĩnh Thuận có hai cô con gái, con gái lớn tên là Vương Bình Bình năm ngoái đã gả lên trấn trên, con gái thứ hai tên là Vương Linh Linh, lớn hơn một tuổi so với Vương Anh, năm nay mười chín. Con trai nhỏ tên là Vương Diệu Tông, hiện nay đang theo học lớp mười một ở trên trấn, nửa tháng mới về một lần.

Nhà bên này của Vương Anh thì đơn giản hơn, chỉ có một cô con gái là Vương Anh. Năm đó bố của Vương Anh là Vương Vĩnh Phúc đi tham gia quân ngũ, cũng không biết tại sao đang yên đang lành đến cuối cùng lại không có tin tức gì nữa. Mẹ Vương Anh một mình nuôi Vương Anh lớn lên, bởi vì bà ấy có biết chữa bệnh cho người nên đã được xóm trên xóm dưới trong làng gọi là bác sĩ, nuôi Vương Anh cũng không tốn sức mấy.

Ai ngờ mấy năm trước khí hậu không được tốt, mẹ Vương Anh vì giúp đỡ công xã đưa lương thực vào trong thành, trên đường gặp mưa to đất đá sạt lở ngay lúc đó người bị vùi lấp không tìm thấy được nữa.

Lại nói tiếp bố mẹ đều vì nước vì dân mà chết để lại con gái bơ vơ mồ côi cả cha lẫn mẹ. Công xã cấp chứng nhận giấy liệt sĩ, cũng cấp cho Vương Anh cái chứng nhận con của liệt sĩ.

Dựa vào giấy chứng nhận này, mỗi năm Vương Anh có được hai trăm công điểm và hai mươi đồng tiền, nuôi sống bản thân không phải là vấn đề.

Trên đại đội cũng được công xã báo cáo, đối với đứa con của liệt sĩ là Vương Anh cũng chăm sóc rất nhiều.

Mắt nhìn thấy Vương Anh chỉ mới mười mấy tuổi đầu, không cần làm lụng vất vả mà cũng có công điểm và thức ăn, bác gái liền động tâm tư. Đầu tiên là thỉnh thoảng tới hỏi thăm Vương Anh, nói chuyện với cô, sau đó là tâm sự rồi khó xử nói nhà mình hiện tại khó khăn thế nào, hỏi có thể để cho hai người chị họ đến đây ở một gian hay không.

Cho đến mùa xuân năm ngoái, dứt khoát trấn lột gian nhà ở giữa, xây tường lên, hợp hai nhà thành một.

Vương Anh cười lạnh một tiếng, tính toán của bác gái này đúng là rất tốt. Tính chờ khi nguyên chủ được gả đi có lẽ quang minh chính đại cướp lấy hai gian kia về làm của mình.

Chỉ là như vậy cũng thôi đi, mấy năm nay, thái độ của Lý Xuân Quyên đối với nguyên chủ càng ngày càng kém.

Sai nguyên chủ nấu cơm giặt áo, hầu hạ một nhà già trẻ từ trên xuống dưới, năm ngoái còn lấy mất giấy chứng nhận con nhà liệt sĩ của nguyên chủ, tất nhiên là cả công điểm và tiền bạc, lương thực cũng không thấy bóng dáng đâu. Lý Xuân Quyên còn nói với nguyên chủ là cô đã tốt nghiệp cấp ba, trên đại đội không còn phát cho cô tiền và lương thực nữa, hiện tại cô là dựa vào cả nhà bác nuôi.

Ngay cả hai cô chị họ khi mới dọn đến cẩn thận dè dặt giờ đây trở nên vênh váo hất hàm sai khiến, Trên đại đội còn phát cho nguyên chủ men lu đã tráng và thau men tráng, đều bị hai người chị họ cướp lấy đặt vào trong phòng mình. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Vương Anh có hơi bất đắc dĩ, tính cách của nguyên chủ quả thật quá mềm.

Cô không làm, những người này cũng sẽ bắt cô làm cho bằng được.

Ở trong nhà của cô, xài tiền của cô, ăn công điểm đổi lấy lương thực của cô, còn gọi cô làm người hầu cho bọn chúng.

Những ngày tháng đó trách không được nguyện chủ sẽ nghĩ luẩn quẩn trong lòng rồi bị bệnh.

Mà trận ốm này liền cướp lấy mạng sống của nguyên chủ và đưa Vương Anh giả tới.

Nhưng mặc kệ thế nào, Vương Anh đều cảm thấy may mắn.

Rốt cuộc thì cô cũng đã thoát khỏi một nơi tàn khốc đến với một nơi tốt hơn.

Ở chỗ đó sau khi khoa học kỹ thuật của con người phát triển đến một trình độ nhất định, trước đó một bước đã đến thiên tai tận thế.

Động đất, sóng thần, núi lửa phun trào, ban ngày ngắn lại, đêm tối kéo dài…

Một loạt thiên tai, xua đuổi nhân loại đến một nơi có cái tên là thế giới ‘Mạt thế’.

Không thể không nói, tốc độ thích ứng với hoàn cảnh mới của con người cực kỳ nhanh.

Ở mạt thế đã ba năm, liền có người phát hiện ra bản thân sở hữu dị năng, có người có sức lực lớn vô cùng, có người có thể nhìn thấy cảnh vật cách đó mười dặm, có người có thể nghe thấy âm thanh từ nơi rất xa…

Dị năng được con người thức tỉnh càng ngày càng nhiều, một ngày kia khi Vương Anh tỉnh lại phát hiện bản thân có được một cái linh tuyền.

Cô cẩn thận bảo vệ bí mật của bản thân, trải qua nhiều ngày quan sát cô phát hiện cái hồ này cũng chẳng có gì.

Cứ mặc kệ nó, vừa không thể giúp kéo dài tuổi thọ, vừa không thể xúc tiến thức tỉnh dị năng. Sau khi uống xong chỉ biết càng ngày càng trắng, càng ngày càng đẹp, ngũ cảm càng thêm nhạy bén, thể chất tăng cường, có thể đạt tới trình độ trung thượng ở mạt thế.

Nhưng ở giữa mạt thế, thân thể tiến hóa theo phương hướng dị năng giả nhiều hơn, dị năng của người khác đều tăng lên đáng kể, ngay cả con muỗi đậu trên cây cao cách đó cả chục cây số cũng có thể dùng một quyền khiến cây đại thụ cao mười mét sụp đổ… Về điểm này, sự phát triển của Vương Anh so với người khác thực sự là chẳng thấm tháp gì.

Không làm gì khác được, Vương Anh cất giữ linh tuyền thật tốt, nhận định bản thân là bác sĩ, tuy mạt thế có dị năng nhưng so sánh với số lượng người khổng lồ thì ít hơn nhiều. Người thường ôm thành đoàn, xây căn cứ, sinh hoạt mặc dù có chút ác liệt nhưng cũng coi như vững vàng.

Theo thời gian chầm chậm trôi, nhóm người dị năng quật khởi, trong một đêm mưa nọ, tang thi cũng xuất hiện, hoàn cảnh sinh tồn lúc đó đúng là một lời khó mà nói hết.

Đồ ăn trở thành tài nguyên trân quý nhất, màu xanh lúc ở toàn thế giới là cảnh quan quý hiếm, nhóm người sở hữu dị năng và tang thi tìm kẽ hở sinh tồn rất gian nan.

Cứ như vậy tận mấy năm, Vương Anh bị bọn tang thi vây thành rồi bỏ mạng.

Điều này cũng làm cô nhẹ nhàng thở ra, ở mạt thế mấy năm đã trải qua cực kỳ khó khăn.

Trước khi đến mạt thế, cô là người cuồng nhiệt với mỹ thực, dành cả tình yêu cho các món ăn. Không có gánh nặng gia đình một tháng tiền lương của cô có thể dùng một nửa cho việc ăn uống, là người có chỉ số engle cao thái quá.

Mặc dù cô không phải là tuyển thủ đầu bếp giỏi giang gì nhưng trời sinh đã có đầu lưỡi nếm rất tốt, mỹ thực cho dù có phong phú đến đâu cũng nhận ra được, cô có thể kiêm chức blogger chuyên về ẩm thực luôn đấy.

Sau khi đến mạt thế, cô đã ăn cái gì? Chất dinh dưỡng, thuốc viên nhỏ, các loại sâu có chứa protein…

Nếu không phải là do không có dũng khí thì cô đã sớm không muốn sống nữa.

Cho nên khi cô mở mắt ra thấy bản thân xuyên đến thời không song song thời những năm 1969, nhìn ánh mặt trời sáng ngời, màu xanh của cây cối còn có cả gà vịt trong tiểu viện, cô cơ hồ muốn khóc.

Mẹ, con đã tới thiên đường rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play