Năm 1985.
Vương Anh vừa mới làm xong bài tập chuyên ngành, ngược ánh mặt trời to lớn trở về nhà.
Khu nhà Tứ hợp viện nhỏ với phong cách cổ kính cách trường học không xa, Vương Anh tránh ánh nắng khắp nơi bước vào cửa.
Phía trước sân có một nhóm bà lão đang ngồi nói chuyện, Từ lão thái đang giẫm lên máy khâu, còn có thể dành thời gian nói nói cười cười với người khác.
Nhìn thấy con dâu về nhà, Từ lão thái đã nói: “Trong tủ lạnh có món tôm chanh* mà bố Đào Đào bảo đồ đệ mang đến đây đấy, dưa hấu thì vừa mới bỏ vào, có lẽ vẫn chưa đủ lạnh đâu.”
(*柠檬虾: Tôm chanh là món ăn có tôm trắng và chanh là nguyên liệu chính. Nguồn: Baidu)
Vương Anh trả lời một tiếng, mở cửa tủ lạnh, quả nhiên, trong tủ có một cái chậu nho nhỏ đựng món tôm chanh thanh mát, dưa hấu tạm thời không thể ăn, nhưng lại có một lon Coca.
Đầu tiên cô nếm thử một miếng tôm, chua chua cay cay, quả nhiên thanh mát không ngấy.
Cô bưng luôn lon Coca và món tôm chanh ra ngoài, Vương Anh ngồi một chỗ ở chỗ hướng ra cửa thứ hai, gió mát lạnh xuyên qua phòng, khiến cô cảm thấy dù không có điều hòa cũng không phải không nhịn được.
Cô vui vẻ thoải mái ngồi đến chập tối, chân trời được tô điểm những ráng mây.
Đào Đào vừa mới tan học lập tức trở về nhà.
Cô bé thấy mẹ ăn rất vui vẻ, lao lên trước há miệng lớn: “A~~”
Vương Anh đút cho cô bé hai miếng.
Đứa bé ăn xong bắt đầu xoi mói: “Rất chua, lần này chanh bố chọn không ngon.”
Vương Anh khẽ nhéo cái mũi của cô bé: “Ăn phần của con đi.”
Cũng không biết làm sao, con bé Đào Đào ấy, có lẽ ăn quá ngon, trình độ kén ăn lại còn hơn cả Vương Anh.
Đào Đào bỏ cặp sách xuống, hoạt bát đến trước mặt mẹ như hiến vật quý: “Mẹ ơi, hôm nay chúng ta ăn cái gì ạ?”
Vương Anh: “Buổi tối chúng ta sẽ đến nhà hàng, chị Trình Ngọc và chị Mạch Miêu của con mời chúng ăn cơm.”
Đào Đào giơ hai tay lên bắt đầu hoan hô: “Tốt quá, tốt quá đi! Con muốn bố làm món thịt Bảo tháp* cho con!”
(*宝塔肉: Thịt Bảo tháp là món ăn rất khó chế biến tại nhà, cái khó chính là đòi hỏi kỹ năng dùng dao cao siêu để thái thịt mỏng và liên tục. Nguyên liệu sản xuất là thịt ba rọi vuông và quả mận khô. Tạo hình khi làm xong giống như cái tháp. Nguồn: Baidu.)
Thịt bảo tháp làm vừa tốn thời gian vừa tốn sức, còn là một món ăn của Quốc yến, bây giờ Từ Sương tự mình mở nhà hàng, cũng dẫn đồ đệ đến, đã rất ít khi tự mình bắt tay làm.
Nhưng những buổi tụ họp gặp mặt người thân bạn bè, Từ Sương vẫn sẽ thỏa mãn một chút mong muốn của con gái.
Vương Anh thúc giục Đào Đào thay quần áo, bản thân cũng thay một bộ váy màu xanh nhạt.
Lại nói tiếp bây giờ cô cũng đã hơn ba mươi tuổi rồi, nhưng vẫn nhìn giống như khi hai mươi tuổi, một nhà ba người đi trên đường, thậm chí người khác còn cho rằng anh trai và chị dâu dẫn theo em gái.
Từ lão thái tan làm, từ trong sân đi qua đây.
Mấy năm này thay đổi hoàn cảnh chung quanh, Từ lão thái từ lúc mới bắt đầu cũng giúp mấy người hàng xóm làm mấy bộ quần áo cho bọn trẻ con, bây giờ đã bắt đầu trở thành nhận đơn làm quần áo. Dẫn dắt một nhóm người nội trợ ở xung quanh cùng giúp cắt quần áo, bà còn chỉ dẫn người ta may vá, có máy khâu, lại thường xuyên qua lại, trước sân nhà cũng coi như một phân xưởng quy mô nhỏ.
Từ lão thái có công việc, bây giờ cũng là bà lão trẻ tr
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.