Vương
Vĩnh Phúc nắm chặt bàn tay tạo ra tiếng ken két, một chân đá Vương Diệu Tông
đang lải nhải suốt nãy giờ.
Tiến
lên nhấc Vương Vĩnh Thuận ở trên mặt đất lên.
“Anh
cả, anh đúng là người anh trai tốt của tôi. Có nhớ lúc tôi đi trưng binh anh đã nói cái gì
không?”
“Anh
nói anh sẽ giúp tôi chăm sóc người nhà của tôi, anh nói anh sẽ chăm sóc vợ và
con gái của tôi. Anh nói anh là anh cả, cho dù bản thân có bị đói chết cũng sẽ
giúp đỡ mẹ con Vương Anh thật tốt.”
“Những
lời mà anh nói chỉ để đánh rắm thôi đúng không?”
“Tôi
không cần anh chăm sóc cho bọn họ quá nhiều nhưng anh lại có lá gan tới ăn bám
nhà tôi, chiếm lấy tài sản của vợ con tôi đưa về nhà mình?”
“Anh
vẫn còn là người à?”
“Dám
tìm một kẻ đã mất vợ cho con gái tôi cưới, anh còn không biết xấu hổ mà nói
không hề muốn để cho con bé như thế?”
“Cả
nhà các người đúng là bị báo ứng quá xứng đáng! Vợ của anh giờ thành mẹ kế, con
trai của anh không học vấn không nghề nghiệp, bản thân anh cũng chẳng có gì,
đây là báo ứng!”
….
Chưa
bao giờ Vương Vĩnh Thuận nghĩ tới điều này, mấy năm nay cuộc sống khó khăn chỉ
nghĩ bản thân mình chưa gặp thời gặp thế. Nhưng bây giờ bị Vương Vĩnh Phúc ném
một phát xuống đất, trán đập vào nền cả người ông ta liền trở nên ngây ngốc.
Đây
là báo ứng của ông ta sao?
Lý
Xuân Quyên khuyến khích Vương Anh gả cho người đã có hai đứa con kết quả bản
thân phải đi làm mẹ kế cho bốn đứa.
Vương
Diệu Tông dựa vào vợ chồng bọn họ, chiến hết ti ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.