Vương Vĩnh Phúc kéo người bên cạnh qua gần.
“Đây là Lam Việt, là một kỹ sư, lần này em cùng ông ấy về đây.”
Lam Việt là một người đàn ông có dáng mảnh khảnh, xương gò mà cao, còn mang theo chút lấm tấm, nhưng không hề ảnh hưởng tới khí chất của ông ấy. Giống như vĩnh viễn là bộ dạng dịu dàng trí thức, chút gió cát bên ngoài càng khiến khí chất trở nên xuất chúng hơn.
Điền Hữu Phúc không hiểu ra sao, vươn tay ra rồi lại ngượng ngùng thu tay về, lau tay vài cái trên quần mới nắm lấy tay của Lam Việt: “Chào ngài chào ngài.”
Có thể được Vương Vĩnh Phúc tự mình giới thiệu, chắc chắn người này là một nhân vật lớn.
Lam Việt: “Chào anh, lần này tôi tới là muốn đi tìm một người đang ở chỗ của các anh.”
Lam Việt nghĩ tới cái gì đó, giọng nói cất lên mang theo sự chờ mong và bi thương: “Cô ấy tên là Trình Thục Phân.”
Trong lòng Lam Việt cảm thấy nặng trĩu, ông ấy không biết bản thân có nên ôm hy vọng xa vời hay không.
Bị đẩy xuống nơi như này, ở trên người kiêu ngạo như Thục Phân khôn
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.