Trong bữa tiệc, Ngô Quế Hoa đưa Hạnh Hoa lại gần Vương Anh nói lời cảm ơn: “Vương Anh, nếu không phải có con thì con gái của thím cũng không có ngày hôm nay. Hạnh Hoa đã gọi con một tiếng thầy thì ly rượu này cả nhà thím kính con.”
Nếu không phải Vương Anh tìm phương pháp trồng cây dược liệu cho tất cả mọi người, nếu không phải Vương Anh cung cấp trí thức cho Hạnh Hoa thì cả nhà bọn họ làm gì có được ngày lành như hôm nay?
Ngô Quế Hoa nói đến chỗ này, nước mắt lập tức rơi xuống.
Hiện giờ trong đầu của bà ấy ít khi nghĩ về chuyện của mấy năm trước, chỉ biết khi đó rất khổ, khi đó Hạnh Hoa ở trong nhà là một cô gái xinh xắn nhưng bị người lười biếng nhất của công xã mua với giá một trăm đồng.
Càng khiến người ta khó chịu hơn đó chính là lúc nghe thấy một trăm đồng trong lòng của bà ấy đã thoáng có dao động, đã suýt chút nữa có ý định bán con gái mình đi.
Sự dao động và lòng tham trong nháy mắt kia, mặc dù sau đó bà ấy đối xử với con gái rất tốt nhưng vẫn làm cho Ngô Quế Hoa thấy áy náy.
Không còn cách nào khác, ai bảo nhà quá nghèo quá khổ.
Mỗi ngày ở nông thôn chỉ có thể xoay quanh sự nghèo đói khổ cực, có khi nào dám nghĩ đến ngày tháng yên lành tốt đẹp, ăn không cần nghĩ tới ngày mai đâu?
Hai năm gần đây, quy mô trồng cây kim ngân của đại đội mở rộng gấp ba lần, rồi nghe theo Vương Anh nói trồng thêm nhiều loại dược liệu, bắt đầu bào chế dược liệu đưa ra bán bên ngoài.
Trên đại đội xây thêm một cái xưởng, nói là xưởng như thật ra đó là ngôi nhà dùng để bào chế dược liệu. Dùng ít mảnh đất để làm nơi cho mọi người điều chế dược liệu cho ổn mà thôi.
Cả nhà Ngô Quế Hoa cong eo liều mạng mà làm, mấy năm nay tích cóp được không ít tiền, mặc dù không đến mức ăn thịt cá không cần nghĩ nhưng tốt xấu gì cũng không cần lo đói bụng nữa.
Hạnh Hoa kéo chồng của mình tới chúc Vương Anh một ly.
Vương Anh nhanh chóng đáp lễ lại hai người, Trình Ngọc cũng giúp cô một tay.
Không cần biết Vương Anh có nhận hay không nhưng Trình Ngọc đây đã tự cho mình là học trò đầu tiên của Vương Anh rồi.
Cho nên chẳng phải Hạnh Hoa là sư muội của cô ấy hay sao?
Trình Ngọc vui tươi hớn hở lôi kéo Vương Anh vào bàn tiệc, bàn tiệc lần này là do Từ Sương và mấy người nữa cùng làm với nhau nên nhìn đồ ăn rất đẹp mắt lại cực kỳ ngon.
Vương Anh: “Sao cô giáo của em không tới?”
Giờ nể mặt mũi của Vương Anh nên mọi người ở đại đội đối với Trình Thục Phân và Trình Ngọc cũng rất tốt, không còn ai dám chỉ chỉ trỏ trỏ nữa.
Trình Ngọc: “Cô giáo nói hôm nay có lẽ sẽ có nhiều người ở đại đội khác tới nên không đi, sẽ ở nhà. Ở
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.