Ao cá trên núi kia không biết lý do vì sao mà vẫn chưa có người nào phát hiện ra, lúc mà Vương Anh và Từ Sương chưa vào thành thì dựa vào áo cá đó một năm có thể thu được một chút tiền, sau khi cô đi rồi thì thi thoảng Trình Ngọc và Tiền Cúc Hoa mới đi lên đó bắt một lần.

Số tiền mà Trình Ngọc kiếm được không chỉ ở riêng đó mà cô còn giúp Tiền Cúc Hoa chăn dê, hàng ngày cũng đi tìm thảo dược ở trên núi, trước đây những thảo dược dược đó là do Vương Anh giúp cô mang đi đổi tiền, còn bây giờ đã được giao lại cho Điền Hạnh Hoa.

Số tiền đó không đủ để xây nhà hay mua đồ, nhưng mà lại có thể cho hai người Trình Thục Phân và Trình Ngọc ăn uống no đủ.

Tiền Cúc Hoa cũng đồng ý với ý kiến của cô: “Đúng là nên như vậy, cái ao cá đó sớm muộn cũng sẽ bị người ta phát hiện thôi, bây giờ cuộc sống của chúng ta đã tốt rồi, đương nhiên không cần quá để ý đến nó.”

Tiền Cúc Hoa vừa nuôi heo vừa nuôi dê, cho nên điểm công của cô cũng coi như top đầu bảng của đại đội, đương nhiên cô cũng không quá thèm muốn cái ao cá nhỏ đó.

Trình Ngọc gật gật đầu, nhìn về phía Vương Anh và Tiền Cúc Hoa bằng ánh mắt cảm kích.

Ban đầu cái ao cá này cũng là do chị Anh nói với mình, bây giờ lại để mình ra mặt nói chuyện này ra, thật ra chính là muốn nhóm xã viên khoan dung hơn một chút với mình.

Tiền Cúc Hoa và Vương Anh nói chuyện không ít, trong cuộc nói nói chuyện cũng không khỏi mà nói tới Điền Đại Trụ.

Tiền Cúc Hoa: “Cô nhớ lúc trước không, là cái bà mẹ chồng của Dư góa phụ đó, bà ta bị Điền Đại Trụ đuổi đi rồi, sau đó không biết bà ta làm sao lại chạy đến khích tôi, để tôi đi báo cáo Điền Đại Trụ và Dư góa phụ thông đồng với nhau, còn nói là bà ta có thể đứng ra làm chứng.”

Trước khi Vương Anh rời thôn liền biết được trò khôi hài của Điền gia, đứa con trai kia của Điền Đại Trụ có khả năng không phải là con của anh ta, nhóm xã viên chỉ cần nhìn bằng mắt cũng có thể nhận ra, đứa con trai mà Dư góa phụ sinh ra không giống như Điền Đại Trụ mà ngược lại lại giống với người chồng của con gái của Dư bà tử.

Nhưng Điền Đại Trụ vẫn đem chuyện này nuốt xuống, một hai cũng phải giữ lại đứa con trai này.

Tiền Cúc Hoa: “Tôi cũng không ngốc, cuộc sống đang rất tốt đẹp, sao tôi lại phải cùng làm việc xấu với bà ta chứ. Hơn nữa, tôi còn ước gì Điền Đại Trụ ôm đứa con trai kia của anh ta mà sống đó, để anh ta không rản

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play