Nhà họ Hứa cứ thế biến mất trong cuộc sống của Vương Anh, lúc này cũng đến đầu xuân.
Từ Sương mang Vương Anh về thăm đại đội bảy một chuyến.
Tuyết đã tan, con đường đi tới đại đội cũng thẳng hơn, Từ Sương đạp xe đạp chở người cực kỳ vững chắc và ổn định.
Trên tay lái còn treo ít kẹo với quà tặng.
Vừa đến ngọn núi trên trấn, Vương Anh đã thấy người quen.
“Hạnh Hoa!”
Điền Hạnh Hoa vác hòm thuốc nhỏ kích động chạy tới: “Chị Anh! Bọn chị đã trở lại sao?”
Từ sau khi Vương Anh rời đi, chức vụ thầy lang đã chuyển sang cho Điền Hạnh Hoa đảm nhận. Cuối cùng Ngô Quế Hoa cũng đưa con gái mình lên công chức, nên vui vẻ đến mức miệng lúc nào cũng như đang ăn kẹo ngọt.
“Bọn chị trở về đây xem sao…”
Lúc này Điền Hạnh Hoa mới thấy cái bụng nhô lên của Vương Anh, lắp bắp nói: “Chị Anh, chị, chị…. Chị…. Chị mang thai?”
Vương Anh gật đầu, cười nói: “Đúng vậy, chị đã mang thai được năm tháng rồi.”
Điền Hạnh Hoa còn kích động hơn cả Vương Anh nữa: “Tốt quá rồi!”
Mấy năm nay Vương Anh giúp mọi người trồng cây kim ngân, giúp cuộc sống trong đại đội đi lên, phần tình nghĩa này mọi người đều nhớ rõ. Lúc Từ Sương và Vương Anh chưa có con, mọi người đều bàn luận sôi nổi, cảm thấy vợ chồng son không thể có con.
Ai mà ngờ được hai người vừa vào huyện thành đã có thai!
Điền Hạnh Hoa vui mừng nhảy cẫng lên: “Đi thôi đi thôi, buổi trưa hôm nay chị đến nhà bọn em ăn cơm đi được không? Mẹ của em cứ nhắc chị mãi.”
Vương Anh: “Không được, mùa đông năm nay đại đội của chúng ta vẫn ổn chứ?”
Điền Hạnh Hoa: “Tốt lắm! Năm ngoái thu hoạch được một lượng lớn cây kim ngân, đại đội trưởng nói năm nay chúng ta sẽ mở rộng phạm vi trồng. Đúng rồi, ngay cả vườn trái cây của chúng ta cũng thu hoạch được nhiều, năm nay có lẽ sẽ bắt đầu trồng cây sơn tra…”
Vương Anh kiên nhẫn nghe hết lời Điền Hạnh Hoa nói, vừa nghe vừa gật đầu.
Mãi cho đến khi đến cửa thôn, Điền Hạnh Hoa mới nhớ tới cái gì, đưa tay lên vỗ đầu.
“Đúng rồi, chị Anh, có chuyện này chắc là chị chưa biết. Gì nhỉ, bác của chị, Vương Vĩnh Thuận đã quay về rồi. Mấy hôm trước vừa mới trở về đại đội của chúng ta.”
Năm đó Vương Vĩnh Thuận bị phán bốn năm cải tảo ở nông trường, nếu tính thời gian thì cũng đã đến lúc được thả rồi.
Vương Anh chỉ có một chút kinh ngạc, thuận miệng hỏi: “Vậy sao? Bây giờ ông ta trở về thì ở chỗ nào rồi?”
Điền Hạnh Hoa: “Ở trong căn nhà hỏng của đại đội, ông ta ở nhờ một phòng trong đó. Nhưng bây giờ cũng đã thật thà đi theo mọi người làm việc rồi, bình thường cũng không ra ngoài.”
Vương Anh cũng chỉ ừ một tiếng, không hỏi nhiều nữa. Thật ra, cô không hề lo lắng sau khi Vương Vĩnh Thu
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.