Lúc vừa rồi mèo chạy đến chỗ Tạ Cửu Triết, tất cả mọi người đều rất hoảng loạn, hiển nhiên chỉ lo vây quanh Tạ Cửu Triết, cho nên cũng không ai chú ý tới bác sĩ thú y cũng ngã xuống.
Khi phát hiện được, bác sĩ thú y đang nằm trên mặt đất với khuôn mặt không còn gì luyến tiếc, tay còn che ngực.
Trong nháy mắt mọi người còn tưởng rằng anh ta bị bệnh tim, ai cũng hoảng sợ.
Nhưng làm việc tại Chiêu Hành Viên, sức khỏe tốt là cần thiết, tim sao có thể có vấn đề?
Bác sĩ thú y được khiêng đến một gian phòng, ngực đau đến nỗi anh ta không thể đi lại, anh ta cũng hoài nghi có phải xương ngực của mình bị đạp ra vấn đề hay không, nếu không sao lại đau như vậy?
Chú Trà nói tình huống của bác sĩ thú y một lượt, bác sĩ vừa mới rời đi tiện thể nhìn thoáng qua, nói là hình như vừa rồi ngực bị búa đánh một chút, nghỉ ngơi một lát là được rồi, không có vấn đề gì lớn.
Chỉ là chú Trà rất khó hiểu, bị búa đánh một cái? Búa ở đâu ra vậy?
Ô Miên nhúc nhích lỗ tai biến thành không nghe thấy, cậu thừa nhận vừa rồi có hơi xúc động, nhưng mà... Nhưng ai thích nghe người khác nói muốn triệt sản cho mình, cậu cũng không phải mèo bình thường!
Huống chi vừa rồi cậu đã thu lực lại, chỉ sợ đá bác sĩ thú y xảy ra chuyện, bác sĩ thú y kia đau nhiều nhất cũng chỉ hai ngày, sẽ không có chuyện gì lớn, cậu mới sẽ không cho bác sĩ thú y cơ hội vào bệnh viện.
Tất cả đều là tiền của Tạ Cửu Triết!
Tạ Cửu Triết nhìn bộ dáng thở phì phì của mèo con nhà mình nhíu mày: "Hiện tại cậu ta thế nào rồi?"
Đây đã là lần thứ hai, nhưng anh vẫn không tin con mèo nhỏ này lấy đâu ra sức lực lớn như vậy.
Miếng đệm thịt kẹo bông gòn nhà anh rõ ràng trắng mập mềm mại như vậy, vừa rồi lực nhảy lên bàn giẫm lên chân anh đều rất nhẹ nhàng, làm sao có thể đá một người đàn ông tới mức dậy không nổi?
Tạ Cửu Triết vừa nghĩ vừa duối tay bóp bóp chân trước của Ô Miên.
Ô Miên không chỉ duỗi chân trước, thậm chí còn nở hoa móng vuốt để tiện cho anh bóp, Tạ Cửu Triết vốn chỉ muốn bóp một cái rồi buông tay nhịn không được lại bóp bóp.
Chú Trà đứng bên cạnh nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của mèo con để cho Tạ Cửu Triết bóp chân, lòng bảo vệ người mình nhất thời chiếm thượng phong, ông ấy nghiêm túc gật đầu nói: "Đang nghỉ ngơi, có lẽ không chuyện gì lớn."
Tạ Cửu Triết suy nghĩ một chút rồi nói: "Tính là tai nạn lao động, tiền công dựa trên A Tiến."
Chú Trà hỏi: "Có cần thay đổi một người khác không?"
Mặc dù cả hai bác sĩ thú y đều xảy ra chuyện, nhưng chú Trà nhìn con mèo con đáng yêu, vẫn cảm thấy nhất định không phải lỗi do kẹo bông gòn nhà họ.
Tạ Cửu Triết lắc đầu: "Không cần, giữ anh ta đi, kêu anh ta sau này tự mình chú ý một chút là được rồi. "
Anh vừa nói vừa do dự một chút, giơ tay cầm lấy điện thoại di động tìm kiếm.
Mèo con có sức lực lớn như vậy không?
Đáp án là có, khi Tạ Cửu Triết nhìn thấy có mèo giẫm gãy xương sườn chủ nhân nhà mình, đồng tử nhị không được động đất một chút.
Mặc dù con mèo kia rất lớn, nhưng kẹo bông gòn cũng không làm cho hai bác sĩ thú y kia nứt xương không phải sao?
Tạ Cửu Triết buông điện thoại xuống, lúc này anh mới ý thức được mình vừa mới vừa tìm kiếm còn vừa bóp chân mèo.
Loại sinh vật nổi tiếng trên mạng như mèo có tin rác không ít, ví dụ như định luật ở trên móng vuốt mèo gì đó hoặc là móng vuốt mèo không thể bóp bậy linh tinh.
Đương nhiên còn có khác nhau giữa mèo giống và mèo hoang, nghe nói mèo hoang mang dã tính khá lớn, tính tình không tốt lắm, gặp được mèo tính tình tốt chính là gặp được thiên sứ nhỏ.
Tạ Cửu Triết cảm thấy mình gặp được mèo thiên sứ, con mèo này so với tất cả mèo hoang trên mạng có tính tình tốt hơn.
Anh bóp chân mèo như vậy cũng không có hành vi phản kháng gì, thậm chí có mấy lần Tạ Cửu Triết còn hơi dùng chút lực.
Anh rõ ràng cảm nhận được mèo con có động tác trừu móng vuốt theo bản năng, hiển nhiên là bị bóp đau, nhưng cũng chỉ là động tác nhỏ mà thôi, chân cũng không có rút lại thật sự, ngược lại là mèo con của anh vẫn dùng đôi mắt màu lam tràn ngập tín nhiệm kia nhìn anh.
Tạ Cửu Triết đương nhiên cũng không nỡ tiếp tục dùng sức bóp, hơn nữa khi anh nắm chặt thì phát hiện móng tay của mèo con hình như hơi dài, anh nghiêm túc cúi đầu nhìn một chút, thậm chí còn lên mạng tìm kiếm, sau khi xác định móng tay mèo dài liền do dự một chút.
Ban đầu anh muốn bác sĩ thú y tới cắt móng tay, nhưng nghĩ rằng bác sĩ thú y dường như không đáng tin cậy, anh hỏi: "Chú Trà, giúp tôi hỏi trong vườn có ai biết cắt móng tay mèo không."
Chú Trà đi ra ngoài đi dạo một vòng, trở về bất đắc dĩ lắc đầu.
Trong tập đoàn Tạ thị chỉ có người cao tầng có khả năng sinh ra tiếp xúc với Tạ Cửu Triết là không cho phép nuôi mèo, người phía dưới không ai quản, nhưng bất kỳ người nào ở Chiêu Hành Viên đều có thể tiếp xúc với Tạ Cửu Triết, cho nên tập thể đều không thể nuôi mèo.
Làm sao có thể có ai biết cắt móng mèo dưới tình huống này?
Tạ Cửu Triết nắm chân mèo con có chút bất đắc dĩ.
Chú Trà do dự nói: "Tôi đã cắt móng tay cho cháu trai tôi, chắc là không khác lắm?"
Tạ Cửu Triết đương nhiên là không biết, nhưng cuối cùng cũng có kinh nghiệm, nên đưa mèo con cho chú Trà nói: "Phiền chú Trà giúp nó cắt móng."
Chú Trà lập tức lau mồ hôi không tồn tại trong lòng bàn tay, hơi khẩn trương nói: "Vậy... Vậy thì tôi sẽ thử."
Tạ Cửu Triết ôm mèo con trấn an sờ sờ đầu nói: "Ngoan một chút, không được cào người."
Ô Miên: Meo meo meo!
Cậu là một con mèo có nguyên tắc biết không? Làm gì có chuyện cào người?
Cái gì? Hai bác sĩ thú y kia? Cậu cũng không cào hai bác sĩ thú y kia, người thứ nhất là do không cẩn thận bị đuôi quất trúng, người thứ hai là bị đạp một cước "nhẹ nhàng", dù sao cũng không cào bọn họ!
Nếu cậu thật sự cào hai bác sĩ thú y kia, hai người kia ít nhất cũng đến mức hủy dung.
Chú Trà thật cẩn thận nhận lấy Ô Miên, lúc ôm vào trong ngực ông ấy mới hiểu được vì sao Tạ Cửu Triết lại thích ôm con mèo nhỏ này xoa tới xoa lui như vậy, cảm giác này thật sự quá đã, lông xù xù còn mềm mại, chú Trà đều nhịn không được sờ thêm hai cái.
Ô Miên đối với chú Trà hiển nhiên rất khoan dung, nể tình ông ấy chăm sóc ân nhân nhiều năm như vậy, sờ hai cái thì sờ hai cái đi.
Tuy nhiên thân thể mèo con thật sự mềm mại, cho dù cậu không giãy dụa chú Trà cầm kéo cũng hơi chần chờ không xuống tay... Rất lo lắng lỡ đâu mình cắt hứ thì làm sao bây giờ.
Hơn nữa việc cắt móng tay mèo con không giống với con người, chú Trà căn bản cũng không biết làm sao, cảm giác kinh nghiệm cắt móng tay cho cháu trai hoàn toàn không dùng được.
Chú Trà khoa tay múa chân nửa ngày, cuối cùng vẫn than ngắn thở dài nói: "Haizzz, không dám cắt."
Vừa rồi Tạ Cửu Triết vừa nhìn chú Trà vừa tìm kiếm trên máy tính cách để cắt móng cho mèo con, sau khi hết sức tập trung đọc toàn bộ bài viết, Tạ Cửu Triết cảm thấy anh có lẽ đã học được, vì thế hơi nghiêm túc đưa tay nói: "Chú Trà, đưa cho cháu đi, để cháu thử xem."
Chú Trà đưa mèo cho Tạ Cửu Triết, nhưng cũng không rời đi, ông ấy muốn xem rốt cuộc cắt như thế nào, sau này chờ ngài Cửu không ở nhà, ông ấy có thể cắt móng cho mèo con, nếu không ngài Cửu không có thời gian thì làm sao bây giờ?
Tạ Cửu Triết đặt Ô Miên lên đùi, Ô Miên điều chỉnh tư thế một chút, thoải mái dựa vào bụng Tạ Cửu Triết: Cái đuôi vung lên.
Tạ Cửu Triết suy nghĩ một chút rồi nói: "Chú Trà, đem đồ ăn vặt đông khô yêu thích của nó mang tới đây."
Chú Trà chần chừ một chút: "Chuyện này... Dường như kẹo bông gòn không có gì không thích."
Tạ Cửu Triết nghe xong có chút đau lòng cho mèo con của mình, là do lúc lang thang thiếu nhiều thức ăn nên mới không kén chọn.
Ô Miên: Cảm ơn, đồ ăn mèo và đồ ăn mèo đóng hộp anh mua đều là loại tốt nhất, hương vị quả thực tuyệt vời, tại sao tôi phải chọn?
Tạ Cửu Triết vừa gãi cằm mèo, nghe âm thanh ngáy khò khò của mèo vừa nói: "Vậy lấy đại một túi đi, chờ lát nữa làm phần thưởng cho nó."
Chú Trà cười ha hả nói: "À, đúng, A Tiến nói bọn họ huấn luyện cảnh khuyển cũng huấn luyện như vậy."
Ô Miên nghe xong phản đối: Meo meo!
Cậu không phải chó, huống chi cậu cũng không cần huấn luyện!
Cạu meo meo với chú Trà xong lại hướng về phía Tạ Cửu Triết meo một trận.
Ô Miên: Cứ cắt đj, không cần sợ, cắt hư cũng không sao, đường đường miêu yêu không sợ những thứ đó.
Đáng tiếc ý của cậu cũng không truyền được đến chỗ Tạ Cửu Triết, Tạ Cửu Triết vẫn cẩn thận lật móng vuốt của cậu nghiên cứu huyết tuyến ở đâu, tránh cắt sai.
Ô Miên bất đắc dĩ đành phải vẫy đuôi mặc cho Tạ Cửu Triết nhìn, cậu ngẩng đầu nhìn người đàn ông anh tuấn cúi đầu cực kỳ nghiêm túc tập trung, cảm thấy đối phương khom lưng như vậy sẽ không thoải mái, nên cố gắng nâng thân thể lên gần đưa móng vuốt đến trước mặt anh.
Tạ Cửu Triết cảm nhận được sự phối hợp của cậu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt, xoa xoa đầu nhỏ của Ô Miên.
Sau khi nhìn rõ, trong lòng Tạ Cửu Triết hiểu rõ bắt đầu chuẩn bị cắt móng tay.
Anh luôn thông minh, cho dù là vừa mới học những thứ này cũng không làm khó được anh, huống chi cắt móng tay cho mèo khó nhất cũng không phải là vấn đề cắt móng tay mà là vấn đề mèo có phối hợp hay không.
Trùng hợp cả thiên hạ không có con mèo nào phối hợp tốt hơn Ô Miên, cho nên từ đầu coi như thuận lợi, mà lúc cắt móng sau, Tạ Cửu Triết dứt khoát đặt Ô Miên lên bàn.
Vừa rồi ôm trong ngực cũng chỉ là muốn học theo dáng vẻ trên video, lúc mèo giãy dụa có thể khống chế nó bất cứ lúc nào, nhưng mèo của anh ngoan như vậy, dường như cũng không cần làm vậy.
Ô Miên nằm trên bàn yên lặng chờ Tạ Cửu Triết tiến hành phẫu thuật cắt bỏ tổ chức cuối cùng cho cậu, vốn phẫu thuật rất thuận lợi, chẳng qua lúc cắt đến móng vuốt cuối cùng, điện thoại di động của Tạ Cửu Triết vang lên một tiếng, anh hơi thất thần, tay lệch một chút, tiếng cắt móng tay không vang như vừa rồi, hơi có chút lục.
Ô Miên chỉ cảm thấy trên móng đau đớn, lập tức nhận ra: À, Tạ Cửu Triết cắt phạm đến huyết tuyến trên móng cậu.
Tuy nhiên cậu cũng không kêu lên, chút đau đớn này cậu vẫn có thể nhịn được.
Ngược lại Tạ Cửu Triết lập tức nhíu mày buông kìm bấm móng tay ra, nắm lấy chân sau của Ô Miên nghiêm túc quan sát một lượt, quả nhiên không lâu sau, liền nhìn thấy có hạt máu tuôn ra từng chút một.
Tạ Cửu Triết lập tức gọi người đưa tới các dụng cụ khử trùng như rượu, bông gòn, cả Chiêu Hành Viên lập tức trở nên bận rộn, người giúp việc hoang mang rối loạn đưa các loại dụng cụ khử trùng tới đây, cũng bởi vì ông chủ của bọn họ khiến cho mèo chảy máu.
Tạ Cửu Triết không cho người khác đến, mà tự mình dùng bông gòn khử trùng móng vuốt Ô Miên, anh vốn còn muốn dán băng lên móng vuốt, nhưng khoa tay múa chân nửa ngày cũng không tìm được vị trí thích hợp, mà ngay khi anh nhíu mày rối rắm, móng vuốt mèo đã nhìn không ra dấu vết bị thương.
Tạ Cửu Triết quan sát nửa ngày mới phát hiện không còn chảy máu nữa mới thở phào nhẹ nhõm, buông chân mèo xuống, quay đầu nhìn mèo con nhà mình đang dùng đôi mắt xanh thẳm nhìn anh, giống như vừa mới bị thương không phải mình.
Sau khi đối diện với ánh mắt Tạ Cửu Triết, Ô Miên thậm chí còn nghiêng đầu: Meo ~
Tạ Cửu Triết có chút bất đắc dĩ ôm lấy nó: "Không phải là rất biết kêu sao? Vừa mới bị thương sao không kêu một tiếng?"
Chú Trà ở bên cạnh cười ha hả nói: "Kẹo bông gòn nhà chúng ta thật hiểu chuyện, không muốn khiến ngài Cửu lo lắng."
Tạ Cửu Triết nhéo nhéo mặt mèo nói: "Tôi không cần nó hiểu chuyện, nó chỉ cần ăn uống chơi đùa, sống vui vẻ là được rồi."
Ô Miên chớp chớp mắt, biến thành dáng vẻ nghe không hiểu.
Miêu miêu muốn nghe hiểu thì có thể nghe hiểu, không muốn nghe hiểu thì nghe không hiểu!
Bận rộn một ngày, sắc trời cũng đã muộn, Tạ Cửu Triết đem đồ ăn làm phần thưởng đặt ở trong lòng bàn tay đút Ô Miên, cảm nhận được đầu lưỡi mềm mại của mèo con đảo qua lòng bàn tay mang đến chút cảm giác ngứa ngáy, cảm giác chưa bao giờ cảm nhận được khiến anh cảm thấy có chút mới lạ.
Sau khi đút xong, anh sờ sờ đầu Ô Miên: "Ngoan ngoãn chờ đợi."
Ô Miên liếm liếm miệng mềm mại kêu một tiếng, sau đó liền nhìn thấy ông chủ kiêm chủ nhân mới nhậm chức của cậu đứng dậy đi phòng thay đồ cởi quần áo.
Quan trọng nhất là đối phương còn chưa đóng cửa phòng thay đồ!
Ô Miên nhịn không được nằm sấp trên bàn dùng hai chân trước che mắt lại: Lúc trước hình như đã nói qua, thân thể con người bởi vì không có lông che lấp nên không thể nhìn bậy được.
Tuy nhiên sau khi bịt mắt lại suy nghĩ một chút, cảm thấy không đúng lắm, mèo bình thường sẽ hiểu được những thứ này sao? Sẽ bởi vì chủ nhân cởi quần áo liền che mắt không nhìn sao?
Đương nhiên là không, vì thế Ô Miên buông móng vuốt xuống, quang minh chính đại nhìn ân nhân nhà mình cởi từng cúc từng cúc áo sơ mi lộ ra nửa người trên rắn chắc hữu lực nhưng lại gầy gò.
Ô Miên còn chưa học được cách thưởng thức vẻ đẹp của con người, cho nên cho dù đường cong thân thể Tạ Cửu Triết có đẹp đến đâu, dáng người có cao ngất thế nào, rơi vào trong mắt mèo con cũng không tính là gì.
Ngược lại là cơ bắp của anh lúc lên lúc xuống trong lúc hoạt động hấp dẫn sự chú ý của Ô Miên.
Mộ Cường trong giới động vật so với nhân loại còn lợi hại hơn một chút, Ô Miên nhìn cơ bắp trên người Tạ Cửu Triết cảm thấy năng lực săn bắn của ân nhân nhà cậu nhất định rất mạnh.
Cậu nhịn không được vui vẻ lắc lắc cái đuôi, cho dù không liên quan gì tới cậu, nhưng đương nhiên là ân nhân càng lợi hại cậu càng vui vẻ, khuyết điểm duy nhất có lẽ chính là khiến cho mèo con báo ân không dễ, haizzz.
Tạ Cửu Triết vốn cũng không định tránh một con mèo, nhưng cũng không biết có phải trông Ô Miên quá nghiêm túc hay không, anh thật sự không có cách bỏ qua tầm mắt của mèo con, cuối cùng vẫn không cởi hết, trực tiếp mặc áo choàng tắm đi vào phòng tắm.
Chờ sau khi anh đi ra, trên người mang theo hơi nước mờ mịt, đầu tóc luôn luôn gọn gàng vô cùng nghe lời lúc này cũng có chút lộn xộn nhỏ giọt, giọt nước theo đường nét rõ ràng hai má chảy dài, chạy qua yết hầu gợi cảm như ẩn như hiện xương quai xanh tiến thẳng vào trong phạm vi che đậy áo choàng tắm.
Ô Miên nhìn chằm chằm giọt nước trượt theo quỹ đạo kia có chút rục rịch, mèo con nhìn thấy đồ vật hoạt động móng vuốt sẽ nhịn không được ngứa ngáy, miêu yêu cũng vậy!
"Nhìn cái gì vậy? Nghiêm túc vậy sao?" Giọng nói Tạ Cửu Triết có chút lười biếng, đi tới tiện tay xoa xoa đầu Ô Miên.
Ô Miên ngửa đầu nhìn anh, bỗng nhiên lần đầu tiên ý thức được đẹp theo như lời nhân loại nói là cái gì.
Cậu cảm thấy bộ dáng hiện tại của Tạ Cửu Triết đẹp muốn chết.
Tạ Cửu Triết đi thẳng tới, nhìn mèo đen nhỏ nhà mình ngồi ngay ngắn ở chỗ đó mắt cũng không chớp nhìn anh thì nhịn không được nở nụ cười, bỗng nhiên nghĩ đến trên mạng có rất nhiều người nói một khi chủ nhân đi vệ sinh hoặc phòng tắm, mèo nhà bọn họ sẽ gãi cửa giống như điên.
Mèo con nhà anh hình như còn tốt, có lẽ còn không biết phòng tắm là chỗ nào.
Anh không nhịn được mà nhấn mũi Ô Miên: "Ngày mai phải tắm rửa cho mày."
Tuy rằng trên người kẹo bông gòn nhìn không bẩn, vừa rồi anh vuốt mèo cũng không cảm thấy bẩn, nhưng dù sao cũng chưa từng tắm rửa, mèo có sạch sẽ đến đâu cũng phải rửa sạch mình cũng phải tắm một chút.
Hôm nay... Quá muộn, nên bỏ đi, nếu mèo con bị cảm lạnh thì sao?
Ô Miên không biết suy nghĩ của anh, vẫn ngẩng đầu nhìn anh há miệng nói một câu: "Nhìn anh đẹp nha."
Tuy nhiên Tạ Cửu Triết nghe được chính là: Meo meo.
Lúc này đã không còn sớm, Tạ Cửu Triết rất ít khi thức đêm xử lý công việc, do dự một chút vẫn tắt máy tính.
Dù sao anh cũng cảm thấy cho dù tiếp tục làm việc, có mèo con ở bên cạnh anh vẫn sẽ nhịn không được thất thần.
Vẫn nên đi ngủ, có chuyện gì ngày mai lại nói, dù cho trên tay anh thật sự có một chuyện vô cùng.
Ô Miên vừa thấy Tạ Cửu Triết chuẩn bị đi ngủ, lập tức từ trên bàn nhảy xuống chạy đến phòng ngủ của anh, sau đó vọt lên giường anh.
Ồ, trước khi lên giường cậu thậm chí còn nhớ lau chân của mình lên trên khăn trải bàn.
Tạ Cửu Triết chứng kiến một loạt thao tác lưu loát này của cậu: ...
Ô Miên nhìn Tạ Cửu Triết nhíu mày nên nhịn không được có hơi khẩn trương, ân nhân của hắn giống như không giống thầy nói.
Thầy cậu nói nhân loại đều thích ngủ cùng mèo con, nhất là ôm mèo con ngủ.
Cậu cũng không ghét việc bị ôm không thoải mái, sao Tạ Cửu Triết ngược lại nhìn trông không vui vẻ?
Tạ Cửu Triết cau mày chần chờ một chút, anh chưa từng ngủ cùng sủng vật, hoặc là nói từ sau khi anh hiểu chuyện, giường của anh cũng chỉ thuộc về một mình anh.
Cho nên bên cạnh có bất kì kẻ nào cũng sẽ khiến cho anh không quen mà không ngủ được.
Ngay khi Tạ Cửu Triết định để chú Trà ôm mèo con đi, anh nhìn thấy con mèo nhỏ kia dường như nhìn hiểu sắc mặt của anh, từ giữa giường cẩn thận từng li từng tí di chuyển đến góc giường, sau đó co thành một cục, chỉ chiếm cứ một chỗ nhỏ, hơn nữa có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, sau khi nằm sấp xuống còn thật cẩn thận dè dặt nhìn anh.
Bộ dáng đáng thương kia làm cho trong lòng Tạ Cửu Triết mềm nhũn, nhất là nghĩ đến đêm nay mình còn làm bị thương móng vuốt của mèo con liền thở dài nói: "Buổi tối phải ngoan ngoãn ngủ biết không?"
Ô Miên thấy thái độ của anh buông lỏng, giọng điệu ôn nhu thì biết là được cho phép, lập tức đứng dậy tìm vị trí dưới gối, ngoan ngoãn nằm xuống, tựa đầu lên gối giống như người ta, thậm chí còn vẫy móng vuốt với Tạ Cửu Triết.
Tạ Cửu Triết: Con mèo này thành tinh rồi sao?