Ô Miên chạy đến trong lòng Tạ Cửu Triết bắt đầu điên cuồng dùng tai cọ anh, vừa cọ miệng mèo vừa phả ra mùi thơm.

Giọng của cậu ngọt ngào, nghe có vẻ không khác gì làm nũng.

Nhưng nếu biết tiếng Mèo thì sẽ biết Ô Miên thật ra là đang cáo trạng, tố cáo bác sĩ thú y vô nhân đạo cỡ nào, thuận tiện còn ỷ vào Tạ Cửu Triết nghe không hiểu mà mắng bác sĩ thú y hai câu.

Đương nhiên cáo trạng chỉ là thuận tiện, cậu chỉ dựa vào bản năng nhiễm mùi hương của mình lên trên người Tạ Cửu Triết.

Sau tai mèo có tuyến thể, sẽ phát ra mùi độc đáo, mùi này con người không ngửi được, nhưng mèo rất nhạy cảm.

Ô Miên tốt xấu gì cũng là một con yêu, mùi của cậu cọ vào trên người Tạ Cửu Triết thì thứ gì cũng không dám dễ dàng đến gần.

Cũng giống như cậu đánh dấu Tạ Cửu Triết vậy.

Hai tay Tạ Cửu Triết cứng ngắc trong chớp mắt, dường như không kịp phản ứng, để mặc cho mèo đen cọ tới cọ lui trên má mình.

Qua một hồi lâu anh mới phản ứng lại, chậm rãi sờ sờ khối lông trong ngực.

Cảm giác xù xù rất đã giống như trong tưởng tượng, thân thể nho nhỏ mang theo sức sống và ấm áp, nằm sấp trong lòng Tạ Cửu Triết, lúc nhìn anh trông giống như cả thế giới đều chỉ có anh.

Bức tường trong lòng Tạ Cửu Triết lặng yến sụp đổ, chính anh cũng không ý thức được lúc ôm Ô Miên vuốt ve, trên mặt anh mang theo nụ cười dịu dàng nuông chiều chưa từng có.

Anh biết hiện tại nên làm nhất chính là ném mèo ra ngoài, dù sao anh dị ứng với lông mèo, nếu không cẩn thận thật sự có thể sẽ chết.

Nhưng mà anh đã tiếp xúc với con mèo này, thế nào cũng sẽ xuất hiện triệu chứng dị ứng cần uống thuốc, Tạ tổng dùng đầu óc khôn khéo của mình nghĩ dù sao cũng bị dị ứng thế thì không thể chịu thiệt, sờ sờ mèo con nhà mình.

Dù sao chưa chắc còn có cơ hội nữa.

Lúc này chú Trà đang mang theo người hoảng hốt tìm thuốc.

Các loại thiết bị y tế của Ô Miên không được đặt ở Úc Uyển, nhưng các loại dược phẩm của Tạ Cửu Triết lại ở đó, chỉ có thể nhanh chóng phái người đi lấy.

Chú Trà tới gần nhìn Tạ Cửu Triết nở nụ cười thả lỏng vui vẻ hiếm thấy, trong lòng không khỏi chua xót, ông ấy nhìn vị thanh niên trước mắt này lớn lên, luôn cảm giác đối phương càng lớn càng không vui vẻ, dường như đã rất lâu không lộ ra nụ cười như vậy.

Nhưng ông ấy vẫn nhẫn tâm đi tới đưa tay nói: "Ngài Cửu, đưa con mèo cho tôi trước."

Nụ cười trên mặt Tạ Cửu Triết thu liễm, trầm mặc trong chớp mắt mới ôm mèo định đưa qua.

Ô Miên điên cuồng giãy giụa trong tay anh: "Chờ chút, nghe tôi nói đã, tôi sẽ không khiến cho anh bị dị ứng!"

Nhưng mà truyền đến trong tai Tạ Cửu Triết lại là: Meo meo meo~

Tuy nhiên đưa tới nửa đường thì Tạ Cửu Triết bỗng nhiên nhíu mày, chính anh lại phát hiện ra có gì đó sai sai: "Chờ một chút."

Chú Trà có chút sốt ruột: "Giao cho tôi trước đi, chút nữa ngài sẽ khó chịu." Ông suy nghĩ một chút rồi nói thêm: "Tôi sẽ không trách con mèo."

Ông ấy cho rằng Tạ Cửu Triết lo lắng ông ấy sẽ đuổi mèo đi, nhưng chú Trà cũng thật sự là không tức giận với con mèo này.

Đây là một con mèo ngốc, hơn nữa còn là mèo con thì biết cái gì? Nó cũng không biết dị ứng là gì, nó chỉ là muốn thân cận Tạ Cửu Triết mà thôi.

Tạ Cửu Triết suy tư nói: "Hình như tôi... Không có chỗ nào khó chịu."

Lúc trước anh bị dị ứng với lông mèo vô cùng nặng, cho dù là người bên cạnh dính lông mèo cũng có thể khiến cho anh khó thở hoặc nổi mẩn đỏ.

Bởi vì điều này, trong tuyển dụng của trợ lý và thư ký của tổng giám đốc Tạ thị đều đặc biệt yêu cầu không thể nuôi mèo, cho dù sau khi vào làm cũng không thể nuôi mèo, chỉ cần nuôi mèo thì chắc chắn phải rời khỏi chức vụ của mình. (ủng hộ truyện trên app tyt)

Nhưng mà con mèo nhỏ này cọ trên người anh một lúc lâu, kết quả anh lại không có phản ứng gì, dường như... Đột nhiên không bị dị ứng.

Chú Trà hơi sửng sốt, lập tức nói: "Tôi đi mời bác sĩ tới."

Chiêu Hành Viên có một đội ngũ y tế phục vụ Tạ Cửu Triết, tuy rằng có một số bệnh cần kiểm tra bằng thiết bị y tế cỡ lớn thì vẫn phải đến bệnh viện, nhưng kiểm tra đơn giản một chút cũng có thể làm trực tiếp, ví dụ như xét nghiệm dị ứng.

Đội ngũ y tế đã trực tiếp thu thập máu, lông và nước bọt từ Ô Miên để kiểm tra.

Mà chú Trà thì cho Tạ Cửu Triết uống thuốc trước, mặc kệ có bị dị ứng hay không, uống trước rồi nói sau, lỡ đâu bây giờ không có triệu chứng dị ứng, chút nữa có thì làm sao bây giờ?

Bác sĩ nhanh chóng có kết quả - Họ không tìm thấy bất kỳ chất gây dị ứng nào trên con mèo này.

Nói cách khác, trên người mèo không có thứ khiến người bị dị ứng.

Ô Miên nghe xong lắc lắc lông bồng bềnh trên người, vô cùng đắc ý ưỡn ngực, cậu cũng không phải mèo con bình thường.

Tạ Cửu Triết hỏi: "Vậy có nghĩa là do con mèo này đặc biệt, chứ không phải do tôi không dị ứng với mèo?"

Bác sĩ cũng không dám cam đoan đành phải nói: "Chuyện này... Có lẽ cần tiến hành xét nghiệm dị ứng khác một lần nữa."

Tạ Cửu Triết đương nhiên là đồng ý, bởi vì là kiểm tra định hướng, cho nên cũng không rắc rối, bác sĩ cầm một cái bảng nhỏ quét qua cánh tay anh một chút rồi chờ kết quả là được.

Rất nhanh trên cánh tay Tạ Cửu Triết đã xuất hiện triệu chứng dị ứng như nổi mẩn đỏ, bác sĩ nghiêm túc nói: "Tạ tổng đối với lông mèo và nước bọt của mèo bình thường vẫn sẽ dị ứng, cho nên cố gắng không tiếp xúc với mèo bình thường."

Tuy rằng cũng không phải không dị ứng, nhưng kết quả này Tạ Cửu Triết cũng không phải không thể tiếp nhận, anh thậm chí còn mang ý cười sờ sờ đầu mèo đen nói: "Con mèo này không sao chứ?"

Bác sĩ suy nghĩ một chút rồi nói: "Hình như là mèo có dị ứng thấp, là mèo rừng Siberia, nhưng mà con mèo này hình thể không lớn, có lẽ không phải Tây Sâm, nói không chừng trong cơ thể có gien của Tây Sâm."

Ô Miên ngoan ngoãn nằm sấp trên đùi Tạ Cửu Triết, vẫy đuôi khinh thường nghĩ: Mấy người biết cái gì, Tây Sâm cũng thua tôi, nó chỉ mang dị ứng thấp mà thôi, tôi hoàn toàn sẽ không khiến cho ân nhân bị dị ứng!

Tạ Cửu Triết khách khí nói lời cảm ơn bác sĩ, trước khi đi bác sĩ đề nghị Tạ Cửu Triết đưa nước bọt, lông mèo đen đi kiểm tra định kỳ.

Dù sao cơ thể con người vô cùng thần kỳ, đôi khi đột nhiên dị ứng với một thứ, hiện tại anh đối với con mèo này không dị ứng, nhưng lỡ như thì sao?

Tạ Cửu Triết gật đầu đáp ứng, nhưng chú Trà bên cạnh lại ghi nhớ giống như một chuyện lớn, để định kỳ đưa đi.

Sau một trận ồn ào này, trời lại sắp tối, Tạ Cửu Triết ôm Ô Miên đứng dậy trở về Uất Uyển.

Trước kia là nơi cấm khu bây giờ trở nên thông suốt không cản trở, thậm chí Tạ Cửu Triết còn tự mình ôm Ô Miên vào phòng mình.

Ô Miên hưng phấn liếm liếm mũi, nhịn không được lại dùng đầu cọ cọ vào mặt Tạ Cửu Triết.

Lúc nãy cậu cọ nhận ra Tạ Cửu Triết cũng không phản cảm việc thân cận như vậy, cậu cọ xong ngẩng đầu nhìn thấy hai mắt mỉm cười của Tạ Cửu Triết, bỗng nhiên to gan thò đầu qua liếm liếm cằm đối phương.

Tạ Cửu Triết nhíu mày, quả nhiên có hơi bất ngờ, nhưng cũng không cảm thấy chán ghét.

Trong miệng mèo con không có mùi khó ngửi, nước miếng cũng không khó ngửi, thậm chí còn mang theo mùi thơm nhàn nhạt.

Hành vi thân cận như vậy vẫn nằm trong mức độ tiếp thu của Tạ Cửu Triết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play