Nửa đêm, trong Chiêu Hành Viên cây cối xum xuê luôn có một hai bụi cây lung lay một cách bất bình thường, chỉ là bởi vì trời đã tối, nơi này lại hẻo lánh nên không có người phát hiện.

Nhưng Ô Miên đang trốn trong bụi cây lại vô cùng thận trọng, thỉnh thoảng nhích nhích đôi tai của mình để xác định không có ai xung quanh mới tiếp tục gian nan đi về phía mục tiêu của mình.

Không thể sử dụng phép thuật, Chiêu Hành Viên lại có thói quen xua đuổi mèo hoang, khiến Ô Miên gặp khó khăn khi đến gặp ân nhân cứu mạng của mình.

Mục tiêu của cậu là cây đại thụ gần sân chính Uất Uyển nhất trong vườn Chiêu Hành Viên, nghe nói cây đó là thụ linh bốn năm chục tuổi, tuy rằng vị trí trồng cây không quá gần Uất Uyển, nhưng cành cây lại vươn dài ra.

Sau khi chạy đến dưới gốc cây, Ô Miên thò đầu mèo ra khỏi bụi hoa, cảnh giác nhìn xung quanh, xác định rằng không có ai ở gần liền vội vàng leo lên cây.

Về phần người hầu đi lại phía xa, dù sao toàn thân cậu cũng đen thui, chỉ cần không có thiên lý nhãn có lẽ cũng không nhìn thấy.

Ô Miên nhanh chóng leo lên đầu cành cây, tìm một vị trí thích hợp nhất rồi ngồi xổm xuống, không chớp mắt nhìn vào trong nhà chính của Uất Uyển, đáng tiếc là trong viện tuy đèn sáng trưng nhưng chủ nhân của nó lại không có ở đây.

Ô Miên có chút thất vọng ghé vào trên nhánh cây, cậu vất vả vượt qua muôn vàn khó khăn để đi tới đây, kết quả ân nhân vẫn chưa có ở đây.

Cậu ghé vào cành cây trông mong nhìn trong sân, quyết định chỉ cần không bị phát hiện sẽ tạm thời không rời đi, bởi vì muốn vào đây thực sự quá khó khăn.

Trước khi nhập thế, cậu đã nghe nói qua rất nhiều chuyện, trong chuyện yêu quái trực tiếp đến báo ân, ân nhân đều sẽ vui vẻ nhận lấy, kết quả khi cậu tìm đến thì lại xảy ra vấn đề.

Cậu đi thẳng đến cửa thì bị bảo vệ đuổi đi, vất vả lẻn vào Chiêu Hành Viên lại kích hoạt báo động, cuối cùng chỉ có thể nhân lúc không người biến trở lại nguyên hình chạy trốn, còn phải dùng pháp thuật để xóa những hình ảnh được camera ghi lại.

Nói ngắn lại hành trình báo ân vô cùng khó khăn!

Ngay khi Ô Miên đập chết con muỗi thứ hai mươi mốt, Chiêu Hành Viên đột nhiên trở nên náo nhiệt.

Nói náo nhiệt cũng không đúng, bởi vì không có nhiều người nói và hành động, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác cả sân đang náo nhiệt.

Chẳng mấy chốc Ô Miên đã biết tại sao cậu lại có cảm giác như vậy, bởi vì cậu nhìn thấy đại quản gia của Chiêu Hành Viên đi ra, cậu có cảm giác quay đầu lại nhìn, liếc mắt một cái liền nhìn thấy người đàn ông trong đám đông kia.

Tuổi người đàn ông không tính lớn, nhìn bề ngoài chỉ khoảng hai sáu hai bảy tuổi, nhưng một đôi mắt cực kỳ đen và sâu lại khiến anh trở nên trầm ổn khó đoán.

Anh mặc tây trang, khoác trên vai một chiếc áo gió màu đen, điều này khiến khí chất của anh càng trầm ổn hơn.

Ô Miên chăm chú theo dõi đối phương thong thả bước tới với đôi chân dài nghịch thiên, phấn khích đến mức cái đuôi run rẩy cả lên.

Cậu chắc chắn rằng người này chính là ân nhân mà cậu đang tìm kiếm, Tạ Cửu Triết.

Thật ra cậu không nhớ rõ hình dáng của con người lắm, sở dĩ liếc mắt một cái là có thể nhận ra là bởi vì giữa cậu và Tạ Cửu Triết có một sợi dây nhân quả rất dày.

Ơn cứu mạng, sợi dây đó là sợi dây nhân quả dày nhất mà cậu từng thấy.

Ô Miên theo bản năng muốn nhảy xuống, nhưng dừng lại sau khi nhìn thấy có mấy người đàn ông vạm vỡ đi theo bên cạnh Tạ Cửu Triết.

Cậu nhớ rõ ràng, lúc lần đầu tiên muốn tìm Tạ Cửu Triết, còn chưa nhìn thấy người nữa đã bị ném ra ngoài, những người đó ăn mặc giống với những người đàn ông vạm vỡ này.

Ô Miên có chút lo lắng ngồi trên cành cây, quấn đuôi trước người, lo lắng dẫm lên đuôi, kinh nghiệm bị đuổi đi trước đây khiến cậu cảm thấy ở đây có thể không thích mèo hoang.

Đương nhiên cậu không cho rằng đó là vấn đề của Tạ Cửu Triết, nếu Tạ Cửu Triết thật sự ghét mèo, lúc trước anh đã không cứu cậu.

Vì vậy, Ô Miên phải đợi cho đến khi không còn ai quấy rầy nữa mới tìm cách đi gặp Tạ Cửu Triết, không biết anh có còn nhớ con mèo đen năm đó hay không.

Tạ Cửu Triết mang người đi thẳng vào phòng chính, tuy nhiên lúc đi tới cửa bỗng nhiên ngừng lại, anh khẽ nhíu mày, từ lúc mới bước vào anh luôn có cảm giác bị nhìn trộm, nhưng nơi này là Chiêu Hành Viên, nơi ở tư nhân có an ninh tốt nhất thành phố Lạc Hải, nếu thật sự có điều bất thường sẽ không thể không có ai phát hiện.

Anh nhìn xung quanh, chú Trà đi theo bên cạnh hắn hỏi: "Sao vậy Cửu tiên sinh?”

Tạ Cửu Triết thu hồi ánh mắt nói: "Không có việc gì."

Sau khi anh vào phòng, Ô Miên mới chậm rãi từ phía sau cành cây rậm rạp thăm dò, sau khi xác định mình không bị phát hiện, bây giờ cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Vừa rồi Tạ Cửu Triết nhìn qua, cậu cho rằng mình bị phát hiện một lần nữa.

Nhạy bén như vậy, không hổ là ân nhân cứu mạng của cậu.

Ô Miên vừa nghĩ vừa cẩn thận từ trên cây nhảy xuống, lại nhanh chóng vọt lên bệ cửa sổ.

Báo ân mà, đương nhiên phải gãi đúng chỗ ngứa, trước khi tìm tới, thầy đã nói với cậu rằng nhân loại thích tiền tài, nhưng mà chờ khi cậu đến Chiêu Hành Viên mới phát hiện Tạ Cửu Triết... Có lẽ không thiếu nhất là tiền bạc.

Logic của Ô Miên rất đơn giản, nếu không thiếu tiền, vậy thì đưa cho anh thứ anh thích mà dù có tiền cũng không mua được.

Đáng tiếc việc gãi đúng chỗ ngứa này cũng không dễ dàng, bởi vì đây là khoảng cách gần nhất của cậu và Tạ Cửu Triết sau nhiều ngày như vậy.

Lúc này Tạ Cửu Triết mới vừa vào phòng thay quần áo, nhưng lúc anh tháo đồng hồ lại có cảm giác bị nhìn trộm.

Anh nhìn sang bên ngoài cửa sổ.

Lúc này đây anh bắt được thủ phạm... Một con mèo, một con mèo toàn thân đen kịt, nếu không phải có đôi mắt xanh sáng ngời kia thì có thể người ta không phát hiện ra được.

Nhưng làm thế nào có thể có một con mèo trong viện của mình?

Ở Chiêu Hành Viên, không thể có mèo vào, bất kể là mèo cưng hay mèo hoang.

Lý do rất đơn giản, anh bị dị ứng với lông mèo.

Tuy rằng anh chưa từng cấm người khác nuôi mèo, nhưng hiện giờ cho dù là người giúp việc tiến vào Chiêu Hành Viên làm việc cũng bị chú Trà yêu cầu là trong nhà không nuôi mèo, hơn nữa sau này cũng sẽ không nuôi mèo.

Bản thân anh không để ý, nhưng về vấn đề sức khỏe, chú Trà rất cẩn thận.

Vậy con mèo này đến từ đâu?

Sau khi bị phát hiện, con mèo không những không chạy đi, thậm chí còn đứng dậy, hai chân trước đặt trên cửa sổ, thông qua kính có thể nhìn thấy miếng đệm thịt màu hồng.

Cảm giác sờ vào có lẽ không tệ.

Đôi mắt màu lam kia dường như cũng mang theo chờ mong, giống như những con mèo hoang "ăn vạ" mà Tạ Cửu Triết thỉnh thoảng nhìn thấy trong video.

Ô Miên ngoài cửa sổ cũng không quan tâm mình bị phát hiện, vừa rồi cậu không đi xuống là bởi vì bên cạnh Tạ Cửu Triết có quá nhiều người, lúc trước chính do những người đó đuổi cậu đi, mà bây giờ chỉ có Tạ Cửu Triết, ân nhân cứu mạng của cậu chắc chắn sẽ không đuổi cậu đi.

Cho nên Ô Miên không chỉ không trốn, thậm chí còn đứng lên dùng móng vuốt vỗ nhẹ cửa sổ.

Thật sự thì quan sát trong âm thầm rất bất tiện, nếu có thể đến bên cạnh Tạ Cửu Triết thì tốt rồi.

Trước đó có mèo hoang nói với cậu, nhân loại rất thích hôn mèo con đáng yêu, gặp phải xác suất rất lớn được nhận nuôi.

Bộ dạng của cậu ở trong sư môn là đẹp nhất, hơn nữa lông trên người cũng rất mượt mà, lúc trước khi mới đến xã hội loài người có rất nhiều người muốn nhận nuôi cậu, Tạ Cửu Triết hẳn là sẽ không cảm thấy cậu không đẹp phải không?

Dưới ánh mắt chăm chú tràn ngập chờ đợi của Ô Miên, Tạ Cửu Triết cũng đi tới trước cửa sổ nhìn con mèo đen vừa ngọt ngào vừa đáng yêu bên ngoài.

Sau khi anh tới, con mèo đen kia liền thu hồi chân trước đặt trên cửa sổ, nghiêm chỉnh ngồi trên bệ cửa sổ, cái đuôi vòng quanh thân thể một vòng bao lại chính mình, toàn thân tràn ngập tin tức "Tôi rất ngoan."

Trong mắt Tạ Cửu Triết hiện lên ý cười, cũng không biết có phải ảo giác của anh hay không, anh vậy mà ở trong mắt con mèo đen kia thấy được sự vui mừng cùng thân cận.

Đây thật sự là một trong những con mèo ngọt ngào đáng yêu nhất mà anh từng thấy, anh cũng có chút muốn giữ lại nó.

Ngay lúc Tạ Cửu Triết suy tư, bên ngoài truyền đến một loạt tiếng chó sủa.

Chó trang bị trong Chiêu Hành Viên tuần tra ban đêm, đều đã trải qua huấn luyện, không dễ dàng sủa bậy, trừ phi phát hiện nguy hiểm.

Tạ Cửu Triết lúc nghe thấy tiếng chó sủa vốn tưởng rằng con mèo đen này sẽ bị dọa sợ, kết quả không nghĩ tới người ta vẫn không nhúc nhích, giống như không nghe thấy, hoàn toàn không lộ ra chút sợ hãi nào.

Ô Miên cũng thật sự không sợ, cậu tốt xấu gì cũng tu luyện thành công, làm sao có thể sợ những con chó bình thường này?

Chẳng qua tiếng chó sủa đã làm kinh động đến chú Trà, những con chó kia hướng về phía vị trí Ô Miên sủa điên cuồng, nhưng không dám xông lên, mà là ở tại chỗ chạy lòng vòng kêu.

Chó rất trung thành, nhưng chúng đối với khí tức của Ô Miên càng mẫn cảm sợ hãi hơn, có thể kêu ra tiếng đã xem như to gan lắm rồi.

Hành động khác thường của chó tuần đêm khiến chú Trà và nhân viên tuần tra có chút lo lắng đề phòng, may mắn trong viện ánh đèn đầy đủ, bọn họ liếc mắt một cái là nhìn thấy con mèo đen ngồi trên bệ cửa sổ, giống như một quả bóng.

Chú Trà khi nhìn thấy con mèo ngược lại thở phào nhẹ nhõm, thì ra chỉ là một con mèo, so với tình huống vừa rồi ông ấy nghĩ đến, kết quả này xem như là nhẹ nhất.

Tại sao con mèo có thể đi vào trong vườn? Chú Trà vừa chỉ huy người nhanh chóng ôm mèo đen đi vừa cho người đi khắp nơi tìm kiếm, tranh thủ không để cho bất kỳ một con mèo nào xuất hiện nữa.

Sau khi cảm nhận được có người đến gần, Ô Miên không tình nguyện đứng lên quay đầu kêu một tiếng, sau đó trực tiếp nhảy lên cây.

Ngay khi những người đó còn muốn tiếp tục xua đuổi, Tạ Cửu Triết mở cửa sổ nói: "Được rồi, không cần đuổi nó, tìm chút thức ăn cho nó đi."

Chú Trà đi tới có chút không đồng ý nói: "Cửu tiên sinh..."

Tạ Cửu Triết biết ông ấy muốn nói cái gì, anh chỉ nói: "Đừng để nó vào phòng là được rồi."

Anh nói xong lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua con mèo đen đang ngồi trên cành cây cao, hôm nay vừa vặn là mười sáu, mặt trăng tròn dường như trở thành phông nên của mèo đen, ánh trăng phủ lên con mèo đen một tầng vầng sáng nhợt nhạt, cảnh tượng kia cũng khá đẹp mắt.

Chú Trà tuy rằng có chút không đồng ý, nhưng thấy Tạ Cửu Triết kiên quyết như vậy nên cũng không nói gì, đành phải sai người làm một con cá hấp dụ Ô Miên xuống.

Nhưng Ô Miên không để ý tới ông ấy, ánh mắt chỉ nhìn Tạ Cửu Triết.

Tạ Cửu Triết nhíu mày nói: "Tìm một chỗ sạch sẽ để đó đi."

Anh nói xong lại nhìn thoáng qua Ô Miên rồi quay đầu trở lại phòng thay quần áo tiếp tục thay quần áo.

Chú Trà cũng cho người trông chừng con mèo đen này không để nó vào phòng sau đó cũng đi rồi.

Ô Miên do dự một chút, vẫn xuống cây ăn thịt con cá kia, ân nhân cứu mạng của cậu cũng thật hiểu người khác, dùng một cái mâm.

Bắt đầu từ ngày đó, Tạ Cửu Triết phát hiện phía sau mình có thêm một cái đuôi nhỏ, đương nhiên chỉ giới hạn trong Chiêu Hành Viên, mỗi khi anh trở về sẽ có một con mèo đi theo anh với khoảng cách không xa không gần, dường như trong mắt chỉ có anh mà không còn người hay sự vật khác.

Từ lúc bắt đầu Tạ Cửu Triết rất kinh ngạc sau đó cũng quen thuộc, anh bỗng nhiên hiểu được niềm vui nuôi mèo, thậm chí còn bắt đầu hưởng thụ khi có một con mèo nhỏ theo trước theo sau như vậy.

Anh đang hưởng thụ còn Ô Miên thì đang sốt ruột, đi theo nhiều ngày như vậy, thông tin cậu thu hoạch được lại bằng không, đến bây giờ cậu thậm chí cũng không biết Tạ Cửu Triết thích cái gì.

Nghĩ đi nghĩ lại cậu vẫn cần phải đến gần hơn một chút, vừa vặn trong lúc vô tình cậu nghe được người giúp việc trong Chiêu Hành Viên thảo luận Tạ tiên sinh sa thải trợ lý thứ hai mươi mốt, mấy ngày gần đây muốn tìm người mới.

Mắt tròn của Ô Miên chuyển động, quyết định đi thử một lần, dù sao cậu ở thế giới loài người có thân phận đàng hoàng, nếu hình thái mèo không thể tiếp cận, vậy thì dùng hình thái người là được rồi!

Sau khi đưa ra quyết định này, cậu cần phải rời khỏi Chiêu Hành Viên trước để chuẩn bị một chút.

Tuy nhiên trước khi rời đi, cậu còn làm một việc... Tìm đến chuồng chó đánh bầy chó kia một trận, thuận tiện còn dùng pháp thuật che giấu tiếng chó kêu.

Vì thế ngày hôm sau, người huấn luyện chó đi qua cho chó ăn liền nhìn thấy tất cả chó trong chuồng đều mặt mũi bầm dập, nức nở giống như gặp ủy khuất rất lớn, nhất thời mọi người không hiểu gì cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play