Đương nhiên thành tinh gì đó chỉ là trêu chọc nhất thời mà thôi, anh cũng không nghĩ nhiều.

Mèo con đã tạo dáng xong, nó còn có thể làm sao bây giờ? Đương nhiên là đắp chăn cho miêu miêu nằm xuống ngủ với miêu miêu.

Sau khi nằm xuống và đắp chăn cho kẹo bông gòn của mình, anh tắt đèn lớn chỉ để lại một chiếc đèn ngủ nhỏ.

Lúc nằm xuống anh còn đang suy nghĩ đêm nay có một con mèo ở bên cạnh anh có thể ngủ không yên, thật sự không được nửa đêm sẽ đem mèo ra ngoài hoặc là để cho người mang một ổ mèo vào.

Vừa nghĩ đến những thứ này Tạ Cửu Triết vừa quay đầu đã bị hoảng sợ: Hai con mắt xanh mơn mởn trong bóng đêm giống như bóng đèn nhỏ vô cùng rõ ràng.

Trầm mặc trong nháy mắt Tạ Cửu Triết mới nhớ tới mèo hình như bởi vì có năng lực nhìn đêm, cho nên buổi tối ánh mắt thật sự sẽ phát ra ánh sáng xanh.

Không thể không nói, buổi tối không nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của miêu miêu chỉ nhìn thấy hai bóng đèn nhỏ này, còn trách làm cho người ta hoảng hốt.

Tạ Cửu Triết nhẹ giọng nói: "Ngủ."

Sau khi nói xong chính anh cũng nở nụ cười, mèo ngủ ngày đêm ra ngoài, đều là ban ngày ngủ, kẹo bông gòn tuy rằng nằm xuống nhưng chưa chắc sẽ ngủ.

Kết quả khiến cho anh không nghĩ tới chính là sau khi anh nói xong, mèo con đã ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, thậm chí còn xoay người, móng vuốt nhỏ bé đặt lên vai hắn, nhiệt độ cơ thể động vật nhỏ hơi cao xuyên thấu qua bộ đồ ngủ mỏng manh truyền tới, thế nhưng còn khiến cho anh có một chút cảm giác an tâm.

Tạ Cửu Triết cũng nhắm mắt lại chuẩn bị ấp ủ buồn ngủ, anh vào giấc ngủ vẫn khá là khó khăn, nhưng bởi vì không muốn đánh thức mèo con, cho nên cần kiềm chế không được lộn xộn.

Bởi vì nhắm mắt lại cho nên anh không chú ý tới hào quang yếu ớt từ trên người Ô Miên bay lên, sau đó từng chút từng chút đi vào trong thân thể anh.

Tạ Cửu Triết vốn mỗi ngày đều phải lăn qua lăn lại một hai tiếng đồng hồ mới có thể ngủ, lần này phá lệ rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Sau khi xác định Tạ Cửu Triết đang ngủ, Ô Miên mới mở mắt nhìn Tạ Cửu Triết đang ngủ vô cùng an ổn, vui vẻ tiến lại gần cọ cọ hai má anh, sau đó cũng nhắm mắt lại cùng ngủ.

Ngày hôm sau Tạ Cửu Triết tỉnh lại chỉ cảm thấy cả người thoải mái, tinh thần tốt ngay cả chính anh cũng cảm thấy khó tin, nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay, trên đó ghi lại thời gian ngủ nhiều hơn bình thường của anh một tiếng không nói, ngay cả thời gian ngủ sâu và chất lượng giấc ngủ cũng tốt hơn không ít.

Ngủ ngon đương nhiên tinh thần cũng tốt, ngay lúc Tạ Cửu Triết cảm thấy khó hiểu, vừa động cánh tay cảm giác có chút nặng nề, lúc này hắn mới phát giác trong lòng mình ấm áp, vừa cúi đầu liền nhìn thấy con mèo nhỏ đang nằm ngửa hình chữ X, bụng nhỏ lúc lên lúc xuống ngủ ngon lành.

Tạ Cửu Triết không nhịn được đưa tay sờ sờ bụng Ô Miên, suy tư anh ngủ ngon có phải có liên quan tới con mèo nhỏ này hay không.

Ô Miên theo bản năng dùng móng vuốt đặt lên cổ tay anh, mơ mơ màng màng mở mắt nhìn thoáng qua, sau khi nhận ra là Tạ Cửu Triết liền thu hồi móng vuốt tiếp tục nhắm mắt ngủ, trong động tác chân tay thể hiện ra sự tin tưởng toàn tâm toàn ý khiến Tạ Cửu Triết nhịn không được nhếch khóe miệng.

Tạ Cửu Triết nhẹ nhàng rút áo ngủ bị mèo con đè lên, rón rén xuống giường rửa mặt, cho dù lúc rửa mặt động tác cũng nhẹ nhàng, sợ quấy rầy giấc ngủ của mèo con nhà mình.

Chẳng qua sau khi anh từ phòng tắm đi ra đã nhìn thấy mèo con đứng ngay ngắn trước cửa phòng tắm ngồi chờ anh.

Rõ ràng bùn ngủ đến cái đầu nhỏ lắc lư, nhưng vẫn kiên trì ngồi ở chỗ đó chờ anh.

Tạ Cửu Triết bị bộ dáng đáng yêu này của cậu không nhịn được ôm lấy cậu sờ sờ cái đầu xù xù hỏi: "Sao không ngủ?"

Ô Miên mềm nhũn meo meo hai tiếng: Cùng anh ăn cơm đó.

Chủ yếu là cậu cũng không thể ngủ, còn ngủ tiếp sẽ lộ.

Ngày hôm qua cậu vội vàng ném người vào trong căn nhà mới thuê liền đem tâm trí chuyển lên thân mèo, đợi đến khi Tạ Cửu Triết ngủ xong cậu mới lén lút chuyển lại người, thay quần áo trên người xuống, sau đó sửa sang lại nhà mới một chút, thẳng đến nửa đêm mới trở lại trên thân mèo ngủ.

Lúc thu dọn cậu đã lên kế hoạch xong, sau này ban ngày đi làm, sau khi tan tầm về đến nhà thì chuyển tâm trí lên thân mèo, cậu chính là chiến sĩ thi đua!

Cũng bởi vì lăn qua lăn lại quá lâu, khiến cho buổi sáng cậu có hơi không dậy nổi.

Tạ Cửu Triết tuy rằng không gọi cậu, nhưng Ô Miên cũng không dám ngủ nhiều, cậu cần phải dậy trước ăn sáng, sau đó thừa dịp Tạ Cửu Triết ra ngoài lại đổi thành người đi làm.

Đúng là một chút thời gian cũng không thể lãng phí.

Nhưng Tạ Cửu Triết lại hết lần này tới lần khác lãng phí thời gian của cậu, lúc ăn cơm đem chậu thức ăn mèo của cậu đặt ở bên cạnh bàn mình nhìn chằm chằm cậu ăn cơm thì thôi đi, ăn xong vậy mà còn cho người bỏ cậu vào nhà vệ sinh mèo!

Ô Miên vẻ mặt mờ mịt nhìn Tạ Cửu Triết, kết quả nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tạ tổng nhà cậu giống như đang nói chuyện làm ăn lớn nhìn chằm chằm cậu, vừa nhìn chằm chằm vừa hỏi: "Lúc trước cũng chưa từng thấy nó bài tiết qua sao?"

Chú Trà cũng lo lắng: "Trước đây không ai chú ý qua, nhưng căn cứ vào giám sát trong sân thì không có."

Lúc trước Ô Miên chỉ được nuôi ở bên ngoài, mọi người đều cảm thấy có thể là Tạ Cửu Triết nhất thời hứng thú nuôi đồ chơi, nói không chừng lúc nào sẽ không thích, huống chi những người giúp việc như bọn họ mỗi ngày đều phải ra vào phòng, sợ dính lông mèo khiến Tạ Cửu Triết dị ứng, đương nhiên càng không muốn tới gần.

Tạ Cửu Triết vừa nghe đã hiểu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, vừa nghĩ đến con mèo nhỏ này ở biệt thự mèo lại bị bỏ quên hoàn toàn, anh nhịn không được có hơi đau lòng.

Kẹo bông gòn của anh dính người như vậy, kết quả cả nhà không có bất kỳ người nào để ý đến nó, cũng không biết khi đó đau lòng đến mức nào, trách không được bây giờ dính người như vậy.

Ô Miên ngược lại không nghĩ tới Tạ Cửu Triết nghĩ những thứ này, cậu chỉ nghe được hai người này đối thoại sau đó trầm mặc trong chớp mắt.

Vì vậy, đây là lo lắng rằng ông chỉ ăn không thải sao?

Không còn cách nào khác, Ô Miên đành phải đi vòng quanh chậu cát mèo, ngửi ngửi, sau đó mới bày ra tư thế chuẩn bị để hai người này an tâm.

Quả nhiên, lông mày Tạ Cửu Triết và chú Trà cùng nhau buông lỏng.

Tuy rằng bị một đám người nhìn chằm chằm khi bài tiết là một chuyện rất khó khăn, cho dù Ô Miên cũng có chút đỏ mặt, nhưng không sao, cậu lông dày, căn bản nhìn không ra.

Tuy nhiên cậu phải nghĩ cách, cũng không thể mỗi lần đi vệ sinh đều bị người ta nhìn chằm chằm như vậy chứ? Mèo cũng muốn mặt mũi được không?

Vì thế Ô Miên chỉ để lại vài giọt nước tiểu trong nhà vệ sinh mèo này, sau đó chạy ra ngoài tiến vào nhà vệ sinh khép kín trong biệt thự mèo.

Tạ Cửu Triết nhìn bóng dáng cậu chạy trốn sửng sốt một chút, chú Trà bên cạnh cười ha hả nói: "Ôi chao, kẹo bông gòn nhà chúng ta còn biết thẹn thùng."

Tạ Cửu Triết ngược lại cảm thấy mèo con có lẽ không biết cái gì gọi là thẹn thùng, dù sao hôm qua bị đánh trứng cũng không có phản ứng gì, có lẽ chỉ là không thích con người nhìn chằm chằm đi vệ sinh mà thôi.

Anh ngược lại biết một ít động vật trong giới sinh vật khi bài tiết sẽ vô cùng cảnh giác, sợ không cẩn thận sẽ dẫn tới địch nhân.

Tạ Cửu Triết đứng dậy sửa sang lại ống tay áo và cà vạt nói: "Nếu đã bình thường thì đừng cho người nhìn quan sát nó nữa, nó thích làm gì thì làm, chỉ cần đừng chạy ra khỏi sân là được, chờ lát nữa để bác sĩ thú y xem phân có bình thường hay không."

Chú Trà lập tức đáp một tiếng, lúc này mới tiễn Tạ Cửu Triết ra cửa làm việc.

Lúc này Ô Miên cũng từ trong nhà vệ sinh mèo đi ra, bước đi theo chân Tạ Cửu Triết.

Lúc Tạ Cửu Triết ngồi lên xe còn tưởng rằng mèo con cũng muốn lên xe, nếu là trước đây anh chắc chắn sẽ phân phó người ôm mèo trở về, kết quả trong nháy mắt anh vậy mà hơi dao động.

Cảm giác... Lúc đi làm thỉnh thoảng nựng một con mèo, hình như cũng rất xả stress.

Kết quả anh ở đó do dự, Ô Miên bên kia lại ngoan ngoãn ngồi ở bên chân chú Trà, nhìn Tạ Cửu Triết đã ngồi trên xe kêu hai tiếng, thậm chí còn vẫy chân mèo.

Tạ Cửu Triết cười khẽ một tiếng, thậm chí còn xuống xe khom lưng sờ sờ đầu mèo con nhà mình, sau khi giải quyết xong mèo con thích dính người mới lên xe rời đi.

Ô Miên ngồi xổm tại chỗ đợi xe Tạ Cửu Triết rẽ không nhìn thấy nữa, nghe được chú Trà nói: "Còn nhìn nữa? Luyến tiếc chủ nhân sao? Vào ban đêm, chủ nhân của mày sẽ trở lại."

Ô Miên ngẩng đầu lên nhìn ông ấy, meo một tiếng quay đầu chạy đến biệt thự mèo, tìm được cái giường ngủ thoải mái nhất nhắm mắt ngủ.

Chú Trà cười ha hả nhìn cậu, chỉ cảm thấy kẹo bông gòn nhà ông thật sự rất hiểu chuyện, không phá nhà không ầm ĩ, còn có mèo so với mèo con này bớt lo hơn sao?

Nhưng ai biết được sự thật là mèo con đang mệt mỏi đến chết bắt xe buýt của công ty?

Cũng may Tạ Cửu Triết bỏ tiền chuyển nhà cho cậu, nếu không sợ là cậu sẽ đến trễ.

Tuy nhiên trợ lý bên người Tạ tổng xuất hiện trên xe đưa đón chuyện này vẫn khiến cho nhiều người quan tâm, chủ yếu là bình thường có thể đến cấp độ kia trên cơ bản đều có chút tài sản, cơ bản đều lái xe đi làm, giống như Giang đặc trợ thậm chí có tài xế chuyên môn lái xe đi làm.

Kết quả đột nhiên xuất hiện Ô Miên dị chủng như vậy, tất cả mọi người nhịn không được đánh giá cậu.

Ô Miên cũng thản nhiên, dù sao cậu làm người làm mèo chỉ cần xuất hiện đều dễ dàng bị người ta nhìn chằm chằm, cũng đã thành thói quen.

Những người này muốn tìm cậu nhiều chuyện nhưng lại sợ bị Tạ tổng biết bọn họ nhiều chuyện, ngược lại không dám tới gần Ô Miên.

Chỉ có một người đàn ông có diện mạo xinh đẹp ngồi xuống bên cạnh Ô Miên mỉm cười hỏi: "Tôi là Tỉnh Diệc, cậu có phải là trợ lý bên người của Tạ tổng tên Ô Miên không?"

Ô Miên nhìn cậu ta một cái rồi gật đầu không nói gì, người này... Thái độ có chút vấn đề.

Quả nhiên một giây sau đã nghe được Tỉnh Diệc mỉm cười ác ý bóp giọng hỏi: "Nghe nói cậu được Tạ tổng bao nuôi phải không?"

Ô Miên sửng sốt một chút, trầm mặc không trả lời.

Tuy rằng cậu đi báo ân, nhưng bên ngoài nhìn vào cậu đúng là được Tạ Cửu Triết nuôi bên người, nói như vậy... Có vẻ như không có gì sai?

Tỉnh Diệc thấy cậu không nói lời nào trong mắt hiện lên sự khinh bỉ, cười khanh khách tiếp tục hỏi: "Nghe nói nửa đêm cậu bò lên giường Tạ tổng phải không?"

Ô Miên ngẫm lại chuyện tối hôm qua mình ăn vạ trên giường không xuống, thậm chí còn giả đáng thương ở lại trên giường, giống như... Không sai.

Vì thế cậu tiếp tục bất động như núi, cũng không phản bác cũng không trả lời.

Tỉnh Diệc thấy cậu không để ý tới mình, nụ cười trên mặt có hơi không nhịn được, cậu ta cắn răng nói: "Đắc ý cái gì? Cậu chẳng qua chỉ dựa vào gương mặt này mà thôi, chờ ngày nào đó Tạ tổng chán..."

"Anh và Tạ tổng có quan hệ gì, sao hiểu rõ anh ấy như vậy?" Ô Miên có chút buồn bực quay đầu nhìn thoáng qua Tỉnh Diệc.

Chán cái gì, là do miêu miêu không ngoan hay là miêu miêu không đáng yêu? Tạ Cửu Triết vì sao lại chán? Huống chi Tạ Cửu Triết có thể cũng không biết khi nào sẽ chán, sao người này chắc chắn như vậy.

Cậu có thể cảm nhận được ác ý dày đặc trên người đối phương, nhưng cho dù như vậy Ô Miên cũng không có ý định để ý tới cậu ta.

Bởi vì người này quá yếu, nếu như đánh nhau, một cái tát của Ô Miên có thể tát cậu ta xoay tám vòng.

Tuy nhiên nghĩ lại đây là trên xe đưa đón của Tạ thị, hiện tại cậu là trợ lý bên người của Tạ Cửu Triết, lúc trước Giang Vân và Ngụy Khải Phong đều nói qua, cậu đi ra sẽ đại biểu cho thể diện của Tạ tổng, cho nên cậu nhịn xuống ý muốn đánh người.

Haizz, vẫn là làm mèo tốt, muốn đạp bác sĩ thú y là đạp.

Còn nữa, bác sĩ thú y so với người này đáng yêu hơn nhiều, trở về nghĩ cách bồi thường cho bác sĩ thú y một chút vậy.

Kết quả không nghĩ tới người này từng câu từng chữ cũng không rời Tạ Cửu Triết, cậu có chậm chạp đến đâu cũng cảm nhận được ý tứ của đối phương.

Tỉnh Diệc ngẩn ra cắn răng nói: "Tôi chỉ là nhìn không được bên cạnh Tạ tổng có người đắm mình trụy lạc như vậy..."

Ô Miên cắt ngang cậu ta: "Cậu ở đâu vậy? Tại sao tôi không nhìn thấy cậu ở tầng 30?"

Mặt Tỉnh Diệc lập tức vừa đỏ vừa trắng, bên cạnh có người cười khẽ: "Cậu ta làm việc ở tầng thứ ba, nhưng không lên được tầng ba mươi, dù sao Tạ tổng cũng sẽ không cần một phế vật ngay cả in tài liệu cũng có thể sai lầm."

Tại tập đoàn Tạ thị, tầng lầu càng thấp đại biểu cho chức vị càng thấp, tầng ba trên cơ bản đều là một ít kẻ chạy vặt, những công việc này không có kỹ thuật gì, rất dễ dàng, kết quả vị bên cạnh Ô Miên ngay cả công việc chạy việc vặt cũng không làm được.

Ô Miên có chút giật mình nhìn cậu ta: "Sao cậu có thể vào Tạ thị vậy?"

Diệc Tỉnh có vẻ hơi thẹn quá hóa giận: "Cậu vào như thế nào thì tôi vào như thế đó được không?"

Ô Miên nhìn cậu ta một cái chậm rãi nói: "Khác nhau mà? Tôi nhớ rõ vị trí này của cậu không cần phỏng vấn, lúc trước tôi đã trải qua mấy vòng phỏng vấn, sau đó Tạ tổng tự mình chọn vào."

Không muốn động thủ thì không muốn động thủ, mắng người luôn luôn được, mèo con mắng người khi nào đã thua?

Có người lập tức cười nhạo nói: "Đúng vậy, đi cửa sau tiến vào còn muốn ăn vạ được tuyển dụng chính quy vào, mặt cậu đủ lớn."

Đúng rồi, đây mới là nguyên nhân nhân duyên của người này không tốt, Tạ thị đãi ngộ tốt công việc ổn định còn rất ít tăng ca, cho dù là chạy việc vặt cũng có rất nhiều người tranh giành muốn tiến vào, tất cả mọi người đều đi theo quy trình chính quy để vào, kết quả vị trước mắt này lại dùng khuôn mặt kia để hối lộ vào.

Hơn nữa từ tầng một hối lộ thẳng đến tầng ba, xem ra tâm rất lớn, chẳng qua là lúc trước ở cửa công ty vô tình nhìn thấy Tạ tổng, vậy mà cũng dám mơ tới Tạ tổng.

Uổng có một khuôn mặt, trong đầu đầy nước cũng xứng?

Rất nhiều người đều khinh thường cậu ta, về phần Ô Miên... Mặc kệ lời đồn là thật hay giả, có một điểm người ta nói đúng, người ta là đứng đắn thông qua tuyển dụng đi vào, ít nhất là mạnh hơn so với bọn họ.

Tỉnh Diệc trong tiếng cười nhạo của mọi người trực tiếp chạy ra khỏi xe, lúc đi còn oán hận nhìn thoáng qua Ô Miên.

Cậu ta thực sự là một nhân vật nhỏ, nhưng vậy thì làm sao? Một ngày nào đó cậu ta sẽ giẫm lên đầu những người này, nhất là người tên Ô Miên kia, chính mình cũng không kém cậu ta!

Nhưng Ô Miên căn bản không chú ý tới cậu ta, bởi vì xe đưa đón đã đến bãi đỗ xe của Tạ thị, Ô Miên vừa xem thời gian vừa điên cuồng chạy tới văn phòng, hy vọng cậu có thể đến văn phòng trước Tạ Cửu Triết.

Hiển nhiên, vận khí của cậu không tệ, Tạ Cửu Triết còn chưa tới, thậm chí là đợi đến khi cậu chuẩn bị xong cà phê, Tạ Cửu Triết mới tới.

Ô Miên vội vàng đi theo các trợ lý, tuy nhiên người khác là báo cáo công tác, cậu là đi qua góp mặt ý bảo mình đến làm việc.

Tạ Cửu Triết nhìn thấy mọi người thì giơ tay lên: "Hôm nay không cần báo cáo."

Tất cả mọi người đều bất ngờ, Tạ Cửu Triết dừng một chút mới nói: "Những văn kiện kia tôi còn chưa đọc xong."

Mọi người: !!!!

Mọi người khiếp sợ nhìn Tạ tổng vào văn phòng, nhất thời nhịn không được nhỏ giọng nói: "Hôm qua Tạ tổng không có công vụ khác chứ?"

Trừ phi có yến hội không cách nào từ chối linh tinh, Tạ Cửu Triết mới có thể đem công việc chồng chất đến ngày hôm sau. Ngày hôm qua, dường như không có chuyện gì khác phải không?

Giang Vân hiển nhiên cũng có chút bất ngờ, tuy nhiên anh ấy nhanh chóng ngăn cản suy đoán của mọi người, ánh mắt đảo qua nói: "Ai làm việc nấy đi, hiệu suất của Tạ tổng không cần tôi nhiều lời, các ngươi đều chuẩn bị tốt."

Không có báo cáo buổi sáng thì chờ đến văn phòng Tạ tổng báo cáo đi.

Mọi người yên tĩnh, trong nháy mắt chim thú tán loạn.

Chờ bọn họ đi rồi, Giang Vân mới có chút hoang mang: "Tạ tổng vậy mà không phê xong văn kiện hôm qua?"

Ô Miên đi theo anh ấy nói trong lòng: Tôi biết đó, bởi vì anh ấy đến thăm tôi, làm sao có thời gian phê duyệt tài liệu!

Đương nhiên mọi người cũng chỉ là buồn bực một chút, rồi ai làm việc nấy.

Không thể không nói, thời gian đi làm mới là thời điểm Ô Miên thả lỏng nhất, bởi vì Tạ Cửu Triết rất ít khi để cho cậu làm chuyện gì.

Kết quả ngay khi cậu nghĩ có nên vụng trộm ngủ hay không thì nội tuyến vang lên.

Ô Miên giật mình lập tức nhận điện thoại, trong điện thoại thanh âm Tạ Cửu Triết có chút biến dạng: "Ô Miên, chuẩn bị một chút, chờ một lát họp."

Vẻ mặt Ô Miên lập tức mờ mịt: Họp? Có cuộc họp nào? Anh muốn cậu chuẩn bị gì?

Nhưng Tạ Cửu Triết sẽ không trả lời cậu, nói xong liền dứt khoát lưu loát buông điện thoại xuống.

Ô Miên đành phải gọi điện thoại cho Giang Vân, Giang Vân cũng không rõ vì sao ông chủ nhà mình đột nhiên để Ô Miên đi theo, nhưng anh ấy vẫn nói: "Không có gì, cậu có thể mang theo máy tính bảng ghi lại một chút những gì đã đề cập trong hội nghị, tuy nhiên cũng không cần quá khẩn trương, hội nghị đều có máy ghi chép, cậu chỉ cần ghi chép sơ qua là được."

Giang Vân cũng không biết Tạ Cửu Triết mang theo Ô Miên làm gì, cảm giác thật giống như là chỉ đơn giản là mang theo vậy.

Ô Miên nghe xong cảm thấy hình như cũng không có gì khó khăn, nên đứng dậy đi tìm Tạ Cửu Triết chuẩn bị cùng anh đến phòng họp.

Khi đến tầng phòng họp, Ô Miên tình cờ nhìn thấy Tỉnh Diệc cũng đi ra từ trong phòng họp.

Tỉnh Diệc cũng thấy Tạ Cửu Triết ánh mắt lập tức sáng lên, đi tới kích động nói: "Tạ tổng, máy ghi chép đã sắp xếp xong."

Tạ Cửu Triết thoáng gật đầu, mà Giang Vân bên cạnh lại nhíu mày: Lấy đâu ra người mới không hiểu chuyện, loại chuyện này làm sao cần chuyên môn báo cáo cho Tạ tổng?

Mà đúng lúc này Giang Vân nhìn thấy người mới không hiểu chuyện kia đang khiêu khích nhìn về phía Ô Miên cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play