Hiện tại, Triêu Nhiên ở trong mắt Nhậm Ngã Tiếu liền đã chẳng khác gì thiên địa chí bảo, bởi vì hắn không thể xác định, nếu y gặp chuyện bất trắc, thế giới này còn có thể tồn tại hay không.

Cho nên, chỉ cần một ngày còn sống trên thế giới này, hắn tuyệt đối sẽ không để y xảy ra chuyện.

Không chỉ là vì chúng sinh trong thiên hạ, mà còn là vì chính bản thân hắn.

"Nhậm Phiêu, có chuyện gì vậy?"

Sau lưng truyền tới giọng nói tràn ngập nghi hoặc của Triêu Nhiên, Nhậm Ngã Tiếu liền đem hơi lạnh quanh thân thu lại, dùng âm thanh mà chỉ bản thân và Sở thiếu gia có thể nghe thấy, đe doạ :"Cút xa một chút, nếu dám nói ra thứ gì không nên nói, ta giết cả nhà ngươi."

Nhìn xem gương mặt bởi vì sợ hãi mà trở nên trắng bệch của đối phương, Nhậm Ngã Tiếu lúc này mới vừa lòng nới lỏng bàn tay.

Giây phút cánh tay tránh thoát, không có dư lực lưu lại lời dọa dẫm, Sở thiếu gia cũng chỉ có thể nhịn xuống xúc động muốn quỳ rạp trên đất, cuống cuồng hướng về phía Sở gia bỏ chạy.

Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, chờ hắn trở về, nhất định sẽ cùng phụ thân bàn bạc đối sách, đối phó kẻ ngông cuồng này!

Chỉ có điều, bởi vì đang bỏ chạy thục mạng, hắn lại không phát hiện, ở phía sau, ánh mắt Nhậm Ngã Tiếu từ đầu tới cuối đều chưa từng dời khỏi bóng lưng của hắn, trong mắt còn lướt qua một tia châm chọc.

Giây phút hắn sắp sửa tiến nhập vào trong ngõ nhỏ, biến mất khỏi đường phố, thì lúc này, Nhậm Ngã Tiếu rốt cuộc mới chịu có động tác. Đó chính là thản nhiên nâng tay, hướng về phía không trung điểm nhẹ một cái.

Cùng lúc đó, chỉ thấy thân thể vẫn còn đang bỏ trốn của Sở thiếu gia liền đã giống như bị người nhấn nút tạm dừng, ngưng lại tại chỗ.

Theo một ngọn gió lướt qua đầu ngõ, cơ thể của hắn cũng đã giống như một đống tro tàn, bị gió cuốn đi, triệt để tan biến giữa thiên địa.

"Bổn đế nói được làm được, sẽ không giết cả nhà ngươi. Nhưng mạng của ngươi, bổn đế nhất định phải lấy."

Thân là Đại Thiên Ma Đế, Nhậm Ngã Tiếu hiển nhiên sẽ không có khả năng thả một nguy hiểm tiềm tàn như Sở thiếu gia ra, dù cho hắn là thật tâm hối cải, hay là hư tình giả ý.

Bởi vì quyền quyết định, tốt nhất vẫn là nên nằm trong tay của bản thân mình, mà không thể tùy tiện giao phó cho kẻ khác được.

Quan trọng nhất là, chỉ có người chết, mới có thể hoàn toàn kín miệng, cũng như không thể làm ra chuyện bất lợi gì cho hắn và y.

"Này, Nhậm Phiêu, ngươi và Sở thiếu gia nói gì vậy? Sao ngài ấy lại đột ngột bỏ chạy? Còn có, hai tên hộ vệ đâu mất rồi? Rõ ràng ta vừa mới nhìn thấy kia mà..."

Có thể xem như là tận mắt chứng kiến chuyện này, nhưng Triêu Nhiên cũng không hề hay biết, cả ba vị đương sự mà mình vừa nhắc tới, lúc này đều đã hôi phi yên diệt, ngay cả xương cốt cũng không còn.

"Ta cũng không biết nữa, hắn nói bản thân có chuyện phải về gấp, cho nên nhờ ta chuyển lời cáo biệt với ngươi. Sau đó liền chạy thục mạng đi mất rồi."

Chậm rãi xoay người, dùng giọng điệu nghi hoặc nói với Triêu Nhiên, Nhậm Ngã Tiếu liền lập tức nói lảng sang chuyện khác :"Đúng, ngươi không cảm thấy ngạc nhiên vì sao hôm nay ta lại tới đây à?"

"Ngươi không nói ta đều quên mất..." Thành công bị Nhậm Ngã Tiếu dời đi sự chú ý, Triêu Nhiên liền bất giác đem Sở công tử ném ra sau đầu, lâm vào hồi tưởng :"Ngươi không phải chê chỗ này quá ồn ào, không muốn tới à?"

"Ha ha, ta đến đây tìm ngươi là vì có một số chuyện đột nhiên nghĩ không thông, muốn được lĩnh giáo."

"Chuyện gì cứ nói đi, tu sĩ các ngươi đều thích nói chuyện vòng vo như vậy sao?" Khẽ liếc Nhậm Ngã Tiếu một chút, Triêu Nhiên liền cười trêu, tránh sang một bên, chừa lại khoảng trống cho hắn :"Ngồi xuống đi."

Rõ ràng là người không thích những nơi huyên náo, lại càng không thích cảm giác bị người qua kẻ lại nhìn chăm chú, nhưng khi ngồi cạnh Triêu Nhiên, Nhậm Ngã Tiếu lại chỉ cái thấy đáy lòng thanh thản lạ thường.

Tâm cảnh thậm chí cũng trở nên kiên cố hơn đôi chút.

Đây đại khái chính là lý do vì sao cao thủ thường hay lựa chọn trải nghiệm nhân sinh. Bởi vì một mực cắm đầu tu luyện, kỳ thực cũng không phải là một chuyện tốt.

Thực lực và tâm cảnh không ngang nhau, con đường tương lai sẽ rất khó thăng tiến.

"Quyển sách mà ngươi viết đó, ngươi vẫn còn nhớ rõ chứ?"

Không hiểu vì sao Nhậm Ngã Tiếu lại đột ngột nhắc tới nó, Triêu Nhiên liền không khỏi nghi ngờ liếc nhìn hắn một chút, sau đó mới gật đầu đáp :"Đương nhiên là nhớ, có vấn đề gì sao?"

"Nhớ là được. Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là vài vấn đề bên trong thoại bản mà thôi..." Vì để tránh khiến Triêu Nhiên hoài nghi, Nhậm Ngã Tiếu đã phải mất thời gian rất lâu mới có thể chuẩn bị xong toàn bộ lý do thoái thác, kín không kẽ hở.

"Nếu ngươi hỏi chuyện liên quan đến tu luyện, ta có thể sẽ không giúp được. Nhưng nếu thứ ngươi muốn biết có liên quan tới tiểu thuyết, vậy thì xem như ngươi đã tìm đúng người rồi."

Nói đến chuyên môn của mình, không giống ngày thường tương đối dửng dưng, thời khắc này, Triêu Nhiên liền trở nên vô cùng nhiệt tình, cũng như luyên thuyên.

Nhìn thấy một Triêu Nhiên như vậy, Nhậm Ngã Tiếu cũng không khỏi có phần kinh ngạc. Nhưng rất nhanh, hắn liền đã đi vào vấn đề chính :"Triêu Nhiên, bộ thoại bản đó của ngươi quả thật là viết rất hay."

"Nhưng trong đó vẫn còn có nhiều chỗ ta đọc mãi không hiểu..."

Là một tác giả, nghe thấy có người khen tặng tác phẩm của mình viết hay, Triêu Nhiên hiển nhiên liền sẽ vô cùng vui vẻ. Thậm chí, đều cảm thấy Nhậm Ngã Tiếu thuận mắt hơn nhiều.

Được rồi, mặc dù có hơi nghèo, thần kinh cũng không quá bình thường, nhưng đổi lại, xem như cũng có nhãn lực tốt đó.

"Ngươi có chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi đi, ta sẽ giải thích." Tâm trạng tốt, Triêu Nhiên cũng liền phá lệ dễ nói chuyện.

Chăm chú nhìn chằm chằm vào từng biểu lộ nhỏ nhoi trên mặt Triêu Nhiên, Nhậm Ngã Tiếu lúc này mới rũ mắt, trầm giọng trần thuật :"Khi đọc thoại bản của ngươi, ta có ưa thích một nhân vật rất đặc biệt, được gọi là ma chủ."

"Ma chủ uy phong lẫm liệt, cái thế vô song, chính là nhân vật phong vân, hùng bá thiên hạ. Có thể nói là trên trời dưới đất không người sánh bằng."

"Thế nhưng, cũng bởi vì vậy, ta mới không thể nào chấp nhận được, một người như ma chủ, cư nhiên vẫn sẽ bị người giết chết." Ánh mắt tựa như một vũng nước đọng, bình tĩnh dị thường, Nhậm Ngã Tiếu liền thấp giọng thều thào :"Ta chỉ muốn biết..."

"Nam chính là gì? Cụ thể là ai? Lại có tư cách gì giết chết được ma chủ?!!"

**Nhiên Nhiên said :"Không chấp nhận được cũng kệ ngươi, tiểu thuyết ta viết chính là như vậy, chịu không chịu cũng phải chịu."

"Ngay cả nam chính là gì ngươi cũng không biết sao?" Dùng ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh mà nhìn Nhậm Ngã Tiếu, mất mấy giây, Triêu Nhiên mới kịp phản ứng lại, hắn là người cổ đại, khả năng rất cao là thật sự không biết những loại xưng hô hiện đại như vậy...

"Nam chính, là từ ngữ để diễn tả một nam nhân mang khí vận to lớn, có thể hiểu đại khái là con cưng của thiên đạo."

"Đúng, có phải hay không ngay cả thiết lập cơ bản của nam chính, ngươi cũng không biết?"

"Thiết lập cơ bản, đó là gì?" Vẫn còn chưa từ trong câu nói trước của y lấy lại tinh thần, câu hỏi phía sau liền đã khiến hắn không khỏi lộ ra vẻ mặt ngây ngốc.

"Thiết lập cơ bản của nam chính còn có thể là gì ngoài : thăng cấp, đánh quái, nhặt bảo bối. Sơn động, học viện, đấu giá hội. Hoàn thành nhiệm vụ vào phó bản, Tiên Giới, Thần Giới đổi bản đồ."

( sơn động - n9 thường ngã từ trên núi xuống, sau đó vô tình tiến vào sơn động, nhận được truyền thừa, bí tịch võ công.

‎học viện : nơi bắt đầu của đa số n9 trong truyện đấu khí, võ hồn, huyền ảo,...
‎đấu giá hội : truyện nam tần đa số đều có tình tiết này.
‎đổi bản đồ : n9 trong truyện nam tần thường tu luyện từ thế giới thấp, sau đó lên thế giới có thiết lập cao hơn.)

"Thiên phú kỳ giai, căn cốt tốt, tu luyện một năm thắng mười năm, luyện đan, luyện khí, luyện trận pháp, cũng là chuyên gia trong nhiều mặt."

"Trong giới chỉ có lão gia gia, nhặt một con chó là thần thú. Thánh nữ, công chúa, bạch phú mỹ, dâng đến tận cửa không cần tiền."

( Giới chỉ có lão gia gia : motip đình đám một thời của truyện nam tần, điển hình là Đấu Phá Thương Khung.)

Triêu Nhiên lưu loát nói ra một tràng dài, khiến Nhậm Ngã Tiếu nhất thời đều sững sờ tại chỗ. Từng chữ y nói, tách riêng ra hắn vẫn có thể miễn cưỡng nghe hiểu, nhưng vì sao, khi ghép vào chung một chỗ, hắn lại hoàn toàn không lý giải nổi?

Chỉ có cảm giác giống như rất lợi hại...

"Có...khoa trương như vậy sao?" Bất giác nuốt nước miếng, đáy lòng Nhậm Ngã Tiếu liền không nhịn được, trở nên có chút trầm trọng.

Trái ngược hoàn toàn với trạng thái ngưng trọng của Nhậm Ngã Tiếu, khi nghe thấy câu hỏi 'ngây thơ' này, Triêu Nhiên liền chỉ xùy cười một tiếng :"Chỉ mới bao nhiêu đó, ngươi liền đã cảm thấy khoa trương rồi à?"

"Có tin hay không, chỉ cần nam chính đi trên đường, vô tình giẫm phải phân chó, bên trong cũng đều có thể ẩn giấu công pháp, bảo vật?"

"....................."

Trên đời này, thật sự có loại khí vận nghịch thiên như vậy sao?

"Nhìn sắc mặt ngươi liền biết, ngươi vẫn không phục chứ gì?" Quan sát sắc mặt biến ảo khôn lường của người bên cạnh, Triêu Nhiên liền vỗ vỗ vai hắn :"Không sao, cứ bình tĩnh. Dù sao ngay cả định luật của nhân vật chính ta đều chưa nói ra."

"Định luật nhân vật chính? Đó lại là cái gì..." Thời khắc này, đã vô thức đi theo dẫn đạo của Triêu Nhiên, Nhậm Ngã Tiếu liền hóa thân thành tiểu bảo bảo ham học hỏi.

"Định luật của nam chính, đó chính là : phụ mẫu tế thiên pháp lực vô biên, gia tộc tế thiên khí vận liên miên, sư phụ tế thiên công pháp nghịch thiên, huynh đệ tế thiên oanh chấn chư thiên, thê tử tế thiên lập tức thành tiên."

"Mà nam chính của ta, không chỉ không cha không mẹ, không có bằng hữu, lại còn tự tay giết sạch gia tộc của mình, ngay cả sư phụ dạy chữ từ nhỏ cũng đều có thể tiễn lên tây thiên..."

"Quan trọng nhất là, cả đời của hắn không thiếu hồng nhan tri kỉ, nhưng cuối cùng lại lựa chọn cô độc sống tới già."

"Ngươi nói xem, nếu hắn không vấn đỉnh thiên hạ, có phải là có lỗi với định luật này rồi không?" Nói đến việc nam chính phải sống cô độc tới già, Triêu Nhiên cũng không cảm thấy có gì không ổn.

Dù sao, [ Vô tận sát lục] cũng không thuộc thể loại ngựa giống lưu. Thân là nam chính trong tiểu thuyết hắc ám văn, hắn liền phải có giác ngộ đoạn tình, tuyệt ái.

Nữ nhân sẽ chỉ ảnh hưởng tới tốc độ rút đao của hắn. Người xưa có câu, trong lòng không nữ nhân, tu luyện tự nhiên thành.

( ngựa giống lưu : thể loại truyện nam tần mà nam chính thu nu9 bừa bãi, nu9 nhiều đến đếm không xuể.)

"Nếu thật sự giống như lời ngươi nói, vậy thì nam chính này chẳng phải là vô địch, không cách nào diệt trừ rồi à?" Là Đại Đế, Nhậm Ngã Tiếu cũng đã sớm hiểu rõ được khí vận hư vô mờ ảo có ảnh hưởng to lớn thế nào.

Chưa nói đến việc có thể giết được hay không, hay giết rồi sẽ bị khí vận phản phệ thế nào, thì nếu như thiên mệnh đã định hắn sẽ phải chết trong tay đối phương, như vậy, hắn thật sự có thể nghịch thiên cải mệnh sao?

Nhậm Ngã Tiếu biết rất rõ, hiện tại, trên đời này, người có thể giúp được bản thân, cũng chỉ có một mình phàm nhân ở ngay trước mặt này.

"Ngươi hỏi chuyện này làm gì?" Mơ hồ cảm nhận được gì đó không đúng, Triêu Nhiên cũng không lập tức đáp lời, mà chỉ nghi hoặc hỏi ngược lại hắn.

Nhưng nào ngờ rằng, hắn lại đột ngột dùng hai tay bao trọn lấy bàn tay của y, gắt gao nắm chặt, dùng một loại ánh mắt chuyên chú nhìn y :"Ta chỉ đơn thuần muốn biết mà thôi, có thể nói cho ta biết sao?"

"Chuyện này..."

"Vài ngày nữa ta sẽ đi. Lúc đi sẽ có hậu tạ."

Ho nhẹ một tiếng, thời khắc này, Triêu Nhiên cũng liền không quản đối phương hỏi chuyện này vì mục đích gì nữa, mà chỉ ra vẻ phóng khoáng phất tay :"Ta nói trước, đây là nể mặt tình nghĩa mấy ngày qua của chúng ta, cũng không phải là vì hậu lễ gì đó đâu..."

"Nhưng nếu được thì hậu lễ chuẩn bị nhiều một chút, ta sẽ miễn cưỡng nhận lấy, không cô phụ ý tốt của ngươi."

Nhìn thấy bộ dạng rõ ràng vui mừng muốn chết mà còn phải ra vẻ thờ ơ của người trước mặt, cảm thụ bàn tay mềm mại, không hề giống người làm việc nặng trong tay mình, Nhậm Ngã Tiếu cũng không phát hiện, khóe môi của mình đã hơi hơi cong lên.

"Nam chính ấy hả? Tuy nói là khí vận thâm hậu, cơ duyên hơn người, nhưng cũng không phải là không thể giết. Dù sao, thiên tài chưa trưởng thành, chung quy cũng không thể lật nổi sóng gió gì."

"Chỉ cần nhân lúc đối phương chưa phát dục...khụ, chưa cường đại, bóp chết từ trong trứng nước là được." Vì tránh để Nhậm Ngã Tiếu hiểu lầm ý, Triêu Nhiên cũng chỉ có thể lựa chọn từ ngữ đơn giản, dễ hiểu.

"Đương nhiên, cũng không thể giống mãng phu, gặp được nam chính liền đi lên đánh giết được. Dù sao, nam chính khí vận nghịch thiên, sinh mệnh khẳng định sẽ vô cùng ngoan cường, so cá trạch còn phải trơn trượt, lại giống như con gián, đánh mãi không chết."

"Cho nên, muốn giết nam chính, phải có kế hoạch và sự chuẩn bị vô cùng tỉ mỉ..."

**Nam9 khi nhìn thấy khung cảnh nóc nhà lập kế hoạch để 'gian phu' giết mình :"......." *khóc ngất trong nhà vệ sinh*

"Trước hết, ngươi phải làm rõ được trên người nam chính có những chí bảo, bí pháp, hay sau lưng còn có hậu thuẫn gì hay không, sau đó mới có thể bắt đầu quá trình cạo chết nam chính được."

"Để làm giảm bớt khí vận của nam chính, ngươi có thể dùng thử những phương pháp thông dụng, tỷ như : cướp cơ duyên của nam chính, cướp mất hồng nhan tri kỉ, hay là giết chết những người trong tương lai sẽ giúp sức cho nam chính, chặt đứt mọi đường lui của hắn."

Âm thầm đem lời nói của Triêu Nhiên ghi vào trong tâm khảm, Nhậm Ngã Tiếu liền gật gù, truy hỏi :"Chỉ cần làm giảm khí vận của nam chính, liền sẽ giết hắn được sao?"

"Đúng, nhưng cũng không hẳn." Ra vẻ cao thâm mạc trắc nói, Triêu Nhiên liền giơ ba ngón tay ra, không nhanh không chậm lắc lắc tay :"Cần phải phối hợp với ba quy tắc này."

"Đầu tiên, không được khinh thường. Dù cho ngươi là thần tiên trên trời, hay là Đại Đế chuyển thế đi nữa, đối với nam chính, luôn phải trọng điểm chiếu cố."

"Tốt nhất là chuẩn bị sẵn thiên la địa võng vây chặt lấy hắn, một vòng nối tiếp một vòng. Kế hoạch thứ nhất thất bại, liền phải có kế hoạch thứ hai thay vào."

"Ngươi có tin hay không, ngay khi ngươi cho rằng bản thân sắp giết được nam chính rồi, hắn liền sẽ đột ngột tiêu thất ở trước mặt của ngươi, hoặc là được người thần bí nào đó cứu đi?"

"Tóm lại, đừng bao giờ phỏng đoán át chủ bài cũng như hạn mức cao nhất của nam chính."

"Thứ hai, không được nói nhảm. Chỉ cần có cơ hội, liền lập tức lao tới tiễn nam chính về trời, nhân vật phản diện chết vì nói nhiều, ngươi có thể tự mình lĩnh hội được mà, đúng không?"

"Quan trọng nhất, nếu có thể quần ẩu, tuyệt đối đừng cùng nam chính chơi cái gì một đấu một, ta dám khẳng định, nếu ngươi cùng hắn vật tay, dù cho ngươi mạnh hơn hắn mấy đại cảnh giới, hắn vẫn có thể bình an vô sự rời đi, thậm chí là giết ngược lại ngươi."

"Thứ ba, dù cho đã thành công giết chết nam chính đi nữa, thì cũng tuyệt đối không được thả lỏng. Diệt cỏ phải diệt tận gốc, không được để hắn có cơ hội ngóc đầu trở lại."

"Tốt nhất là áp dụng đầy đủ bốn biện pháp : giết người, nghiền thi, rải tro, diệt hồn. Dù sao, những chuyện như tích huyết trùng sinh, hay là một sợi thần hồn bảo lưu, ngàn năm sau đoạt xá sống lại, đối với nam chính mà nói cũng chỉ là chuyện dễ như ăn cháo."

Nói đến nam chính, Triêu Nhiên liền không nhịn được, bất giác nhớ tới nam chính trong [ Vô tận sát lục] của mình.

Bởi vì trời sinh si ngốc, lại là nửa ma nửa yêu, nên từ nhỏ, hắn đã luôn bị người trong gia tộc châm chọc, cười chê. Lễ Nhược Quán năm 15 tuổi đều không được tổ chức, nên bản thân hắn cũng chỉ có một cái tên, mà không hề có tự.

Nhưng cũng may, vị tác giả như Triêu Nhiên mặc dù bình thường rất lười đặt tên cho nhân vật phụ, nhưng đối với tên của nam chính, y cũng xem như là rất có phẩm đức nghề nghiệp.

Sau khi chọn tới chọn lui, cuối cùng, y liền để nam chính lấy một cái tên, gọi là Phó Tử Tranh.

Triêu Nhiên vẫn còn nhớ rất rõ, bởi vì cái tên này, y đã không biết bao nhiêu lần bị độc giả phỉ nhổ.

Ngươi thử nói xem, đặt tên là Lâm Nhất, Tiêu Nhị, Trương Tam, Lý Tứ,...gì đó không tốt sao? Thậm chí là Thiết Trụ, Cẩu Đản gì đó cũng đều được. Tại sao nhất định lại phải là Tử Tranh?

Đường đường là một nam chính khí vận hơn người, lại bị ngạnh sinh sinh gán cho một cái tên nghe vào liền cảm thấy là điềm không lành.

( Tên Tử Tranh mà Triêu Nhiên đặt nguyên văn là : Tử 梓 trong tử thụ ( cây tử đóng đàn) và tranh 箏 trong phong tranh 風箏 ( con diều). Nhưng khi nghe vào lại khiến người ta dễ liên tưởng tới tử tranh 死争 - chết trong chiến tranh.)

Đối với Phó Tử Tranh, cảm xúc của Triêu Nhiên có thể nói là vô cùng rối rắm. Thích, đương nhiên là phải thích rồi, dù sao cũng là nam chính do y từng câu từng chữ một sáng tạo ra.

Thế nhưng, càng nhiều hơn thì chính là kính sợ, tránh như tránh tà.

Nói thật, y thật sự rất cảm ơn ông trời vì đã cho chính mình xuyên vào một người qua đường, mà không phải là thân thích của Phó Tử Tranh, hay Đại Thiên Ma Đế.

Bởi vì chỉ nghĩ tới việc phải cùng nam chính đối nghịch, y liền đã có cảm giác tê cả da đầu.

Y rất có tự mình hiểu lấy, bản thân và Phó Tử Tranh, căn bản cũng không phải sinh vật ở cùng một cấp bậc. Nếu nói y nằm ở tầng thứ nhất, Đại Thiên Ma Đế ở tầng thứ chín, thì hắn chính là nằm ở tầng khí quyển.

Căn bản không cần dùng tới vũ lực, trí thông minh của hắn cũng đã đủ để nghiền chết y một trăm lần.

Nếu thật sự phải cùng hắn đấu trí đấu dũng, y dám khẳng định, bản thân tuyệt đối sẽ không sống được quá ba dòng, hơn nữa kết cục còn là do quá tuyệt vọng mà tự sát.

Bởi vì chí ít, tự sát rồi sẽ được giải thoát, mà rơi vào trong tay hắn, y sẽ phải sống không bằng chết.

May mắn, những chuyện này, Triêu Nhiên cũng chỉ là suy nghĩ trong lòng, mà không hề nói ra. Nếu không, Nhậm Ngã Tiếu khẳng định sẽ phải trầm cảm thêm một chút.

Nào có người đề cao địch nhân, tự hạ thấp sĩ khí của mình giống như y chứ?

"Đa tạ ngươi, Triêu Nhiên, gặp được ngươi, đó chính là may mắn lớn nhất đời này của ta." Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng lời này của Nhậm Ngã Tiếu lại là chân tâm thật ý.

Nếu không gặp được y, có lẽ, sau khi trở về, hắn vẫn sẽ tiếp tục mơ mơ màng màng sống trong uy quyền hư vô ảo mộng đó. Sau đó rửa sạch cổ chờ nam chính tới giết.

Nghĩ tới đây, nhìn xem thân ảnh của Triêu Nhiên, Nhậm Ngã Tiếu liền chợt có chút muốn cười.

Hắn luôn nói, nam chính giết chết hắn, đó là chuyện số phận định sẵn. Thế nhưng, hắn gặp được y, chẳng lẽ lại không phải là thiên mệnh chú định sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play