Bị suy nghĩ của chính mình dọa sợ, nhưng chưa để Nhậm Ngã Tiếu tỉ mỉ ngẫm lại, loại cảm giác bị uy áp phong tỏa, sinh mệnh nghìn cân treo sợi tóc cũng đã lần nữa đánh tới.
Một lần này, không có Phù Vân, cũng như vô số thần khí gia trì, thiên phạt một khi rơi xuống, hắn nhất định sẽ phải hôi phi yên diệt!
Không dám chậm trễ, khát vọng sống liền khiến Nhậm Ngã Tiếu bắt lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của mình, đó chính là dùng cả tay và chân bò tới bên cạnh Triêu Nhiên, hoảng hốt bắt lấy bả vai của y, lắc mạnh :"Triêu Nhiên, mau tỉnh lại đi, Triêu Nhiên!"
Thời khắc này, Nhậm Ngã Tiếu cũng không dám lại tùy tiện thi pháp lên người Triêu Nhiên nữa. Bởi vì trên đỉnh đầu của hắn, vẫn còn đang treo một cây đao, lúc nào cũng có thể rơi xuống...
Người sống càng lâu, liền sẽ càng sợ chết. Huống chi là một lão bất tử như hắn, sẽ chỉ càng thêm tiếc mạng.
Chỉ cần hôm nay có thể sống tiếp, hắn vẫn sẽ là Ma Đế ngự trị thiên hạ. Tương lai vẫn còn rất nhiều thứ chờ đợi hắn. Cho nên, hắn tuyệt đối không thể chết ở đây được!
"Ưm..." May mắn thay, Triêu Nhiên mặc dù ngất đi, nhưng cũng không phải là hoàn toàn hôn mê sâu. Nên bị Nhậm Ngã Tiếu lắc mạnh mấy cái, y liền đã chậm rãi mở mắt...
Mà nhìn thấy Triêu Nhiên tỉnh dậy, Nhậm Ngã Tiếu lại chỉ cảm thấy bản thân như được sinh ra trên cõi đời này một lần nữa, ngay cả bốn chữ 'mừng rỡ như điên' cũng đã không đủ để hình dung.
"Triêu Nhiên, ta biết sai rồi, ta xin thề với trời, về sau ta cũng không dám làm hại ngươi nữa, ta nguyện ý ký kết huyết khế, làm trâu làm ngựa cho ngươi, mặc ngươi sai khiến, mong ngươi đại nhân đại lượng, tha thứ cho ta có mắt mà không thấy Thái Sơn..."
Nhậm Ngã Tiếu nói một tràng dài, nhưng bởi vì tư duy hỗn loạn, Triêu Nhiên lại ngay cả một chữ cũng nghe không vào.
Mơ mơ màng màng, nhìn thấy tạo hình tóc tai luộm thuộm, gương mặt phủ đầy tiên huyết đang kề sát vào mặt mình của đối phương, đồng tử có hơi co vào, Triêu Nhiên liền hoảng sợ lùi về sau, theo bản năng nhấc tay, trực tiếp quăng tới một cái tát.
Cmn, có quỷ!!!
Vốn đã suy yếu khôn cùng, cộng với còn không hề phòng bị, nên Nhậm Ngã Tiếu hiển nhiên liền hứng trọn một cái tát này.
Một tiếng 'chát' thanh thúy liền vang lên, mười phần vang dội. Bởi vì Triêu Nhiên không khống chế lực đạo, nên một cái tát này của y liền trực tiếp đem mặt của Nhậm Ngã Tiếu đánh nghiêng sang một bên, trên mặt cũng hiện lên một dấu tay đỏ chót.
Không chỉ riêng Nhậm Ngã Tiếu đã bị đánh phát ngốc, bản thân Triêu Nhiên cũng đều bị chính cái tát này của mình làm cho khiếp sợ.
Trời ạ! Y lỡ tay đánh người rồi! Hơn nữa còn là một người tu hành!
Giống như những gì Triêu Nhiên đang lo sợ, thời khắc này, cảm thụ đau rát từ trên mặt truyền tới, đáy lòng Nhậm Ngã Tiếu có thể nói là đã nghẹn một hơi.
Đại Thiên Ma Đế hắn...cư nhiên lại bị một phàm nhân tát tai...
Trong giới tu hành, có lưu truyền một câu nói rằng - Vương không thể nhục. Huống chi là một Đại Đế như hắn.
Y dám đánh hắn, như vậy liền xứng đáng bị nghiền xương thành tro, hồn phách cũng nên đem vào lò luyện đan, ngày ngày chịu đựng tra tấn của thần hỏa...
Hai mắt bởi vì tức giận mà đỏ ngầu, nắm tay cũng siết chặt, đến mức gân xanh đều nổi lên. Chỉ là, ngay khi Nhậm Ngã Tiếu muốn phát tác, thì trên bầu trời, thiên đạo ý chí cũng đã truyền tới dị động.
Một đạo lôi đình bắt đầu lấp lóe trên chín tầng mây, sát phạt chi khí gần như có thể đem cả trời đất đều bổ ra, phảng phất đang tuyên cáo : Muốn chết? Cứ thử xem? Đảm bảo để ngươi một phát tiêu hồn, về với vòng tay của đất mẹ.
Lúc này, nhìn thấy nắm tay siết chặt của Nhậm Ngã Tiếu, Triêu Nhiên cũng không khỏi có phần hoảng loạn, lập tức bò tới, vịn lấy vai hắn, truy hỏi :"Ngươi...ngươi có sao không? Ta không phải cố ý, ta..."
"Không sao..." Lắc đầu, ngữ điệu có chút nghiến răng nghiến lợi, nhưng ngay sau đó, Nhậm Ngã Tiếu liền đã nâng mắt, trưng ra bộ mặt gượng cười, so với khóc còn phải khó coi hơn :"Đánh hay! Đánh rất hay!"
"Một cái tát của ngươi, đã đủ sánh bằng vạn năm tu luyện của ta. Ngươi đối xử với ta thật sự là quá tốt, chẳng khác gì phụ mẫu tái sinh..."
"Nếu ngươi thích, bên này còn có chỗ, đánh đi." Môi mang cười, Nhậm Ngã Tiếu liền đem phần mặt còn lại của mình đưa đến trước mặt Triêu Nhiên, đồng thời, còn rất nhiệt tình nắm lấy tay y, kéo tới.
Vương không thể nhục? Trước hết sống được đã, mạng đều không còn, thì còn bàn luận lòng tự tôn cái gì.
Nhìn bộ dạng này của Nhậm Ngã Tiếu, cố gắng đè xuống cảm giác ghê tởm khi chạm vào máu tươi, Triêu Nhiên liền đặt tay lên trán hắn, nhưng không ngờ rằng, nhiệt độ lại rất bình thường :"Không có nóng nha..."
"Đầu của ngươi bị cửa kẹp rồi à?"
Bị Triêu Nhiên nói như vậy, Nhậm Ngã Tiếu cũng không hề giận, trái lại, còn vô cùng vui mừng. Bởi vì hắn phát hiện, cự nhãn trên bầu trời, thời khắc này cũng chỉ mang theo thâm ý 'liếc xéo' hắn một cái, liền đã chậm rãi biến mất.
Mây đen che kín bầu trời, cũng đã giống như thủy triều, nhanh chóng rút đi, lần nữa trời quang mây tạnh.
Thế nhưng, dù cho nguy cơ đã giải, nhưng hiện tại, Nhậm Ngã Tiếu vẫn chưa thể buông lỏng, cũng như không dám nảy sinh suy nghĩ ác ý gì với Triêu Nhiên nữa.
Bởi vì từ trong cõi u minh, hắn có một loại linh cảm, nếu bản thân còn dám tổn thương tới Triêu Nhiên, thì thiên đạo sẽ lần nữa xuất hiện, dạy dỗ hắn làm người.
"Triêu Nhiên, chuyện vừa rồi thật sự xin lỗi ngươi, ta..."
"Xin lỗi? Ngươi xin lỗi cái gì? Chẳng phải là ta đánh ngươi hay sao? Ngươi không tức giận?" Xuyên qua mặt nạ, nhìn thấy được ánh mắt thành khẩn của Nhậm Ngã Tiếu, Triêu Nhiên chỉ cảm thấy rất không hiểu thấu.
Đồng thời, một giây sau, dần dần tỉnh táo, phát hiện bản thân đang ngồi dưới sàn nhà, y liền không khỏi nghi hoặc hỏi :"Sao ta lại ở đây?"
"Vừa rồi ta rõ ràng vẫn còn đang trên đường về nhà mà. Còn có ngươi, ta khó khăn lắm mới chữa trị được vết thương trên người ngươi, sao ngươi lại biến thành bộ dạng này rồi? Cùng người ta đánh nhau?"
"Ngươi...Không nhớ gì sao?"
"Nhớ cái gì?"
Há miệng, định đáp, nhưng nhìn thấy thần sắc nghi hoặc trên mặt Triêu Nhiên, sinh động mười phần, Nhậm Ngã Tiếu liền ngạnh sinh sinh đem lời muốn nói nén ngược trở về.
Y thật sự không nhớ chuyện hắn đốt sách, giam cầm, đe dọa y sao?
Có khi nào là thiên đạo đã đem đoạn ký ức kinh hoàng đó của y xóa đi hay không? Nói đi cũng phải nói lại, quả thật là có khả năng này.
Thế nhưng...nó vì sao lại phải làm như vậy?
Trừ phi, mong muốn của nó chỉ là để Triêu Nhiên vô tư vô lự, bình bình an an sống đến cuối đời...
**Thật ra thiên đạo còn muốn tìm một (vài) tấm chồng đến lo cho nửa đời sau của Nhiên Nhiên nữa nha.
Nghĩ tới đây, Nhậm Ngã Tiếu liền ngoan ngoãn ngậm miệng, thức thời không nhắc tới 'hiểu lầm' trước đó nữa. Hiện tại, hắn đều chỉ hận không thể đem Triêu Nhiên làm tổ tông đến cung phụng.
"Không có gì, vừa rồi, ngươi chỉ vừa bước vào nhà liền đã đột ngột ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh. Lúc đó ta đang vận công trị thương, bị ngươi làm giật mình, nên mới tẩu hoả nhập ma, khí huyết chảy ngược, biến thành như vậy."
"Vậy sao?" Nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Nhậm Ngã Tiếu, Triêu Nhiên liền không khỏi có chút chột dạ mà ngồi dậy, lôi kéo tay hắn đi tới bên cửa, đem giỏ tre bị ném dưới đất kia nhặt lên :"Đây xem như là lỗi của ta, khiến ngươi trở thành như vậy."
"Ngươi chờ đó, ta đi lên núi hái thuốc cho ngươi."
"Không cần đâu, mặc dù tình trạng của ta thoạt nhìn có chút đáng sợ, nhưng trên thực tế chỉ là vết thương ngoài da mà thôi, điều tức một chút liền tốt." Nào dám để Triêu Nhiên lên núi giờ này để hái thuốc cho mình chứ? Nhậm Ngã Tiếu liền hoảng loạn khuyên ngăn.
"Đúng, Triêu Nhiên, ta có chuyện này muốn nói với ngươi, nhưng mong ngươi có thể chuẩn bị tinh thần một chút, ngàn vạn đừng có lửa giận công tâm..."
"Chuyện gì cứ nói đi? Úp úp mở mở như vậy làm gì?" Phát giác từ khi y tỉnh dậy, Nhậm Ngã Tiếu liền trở nên có chút quái dị, Triêu Nhiên cũng không khỏi dùng ánh mắt đề phòng nhìn hắn.
Chẳng lẽ bị người đoạt xá rồi à?
Bị Triêu Nhiên nhìn như vậy, trong lòng uất ức muốn chết, nhưng không dám khiêu chiến quyền uy của thiên đạo, hắn cũng chỉ có thể dựa theo ý của nó, tiếp tục lừa gạt y, để y sống trong mơ hồ.
"Ban nãy khi ở nhà, bởi vì không có chuyện gì làm, ta đã từ trong tủ quần áo của ngươi tìm được một quyển sách, mang ra đọc giết thời gian."
Vốn còn cho rằng là chuyện gì to tác, mặc dù có chút không vui vì đồ vật tư nhân bị đụng vào, nhưng Triêu Nhiên vẫn là rộng lượng khoát tay :"Không sao, ngươi đọc liền cứ đọc đi."
"Vậy sách đâu? Ngươi để nó ở đâu rồi?"
"Ta đặt nó ở trên bàn." Một bên lựa lời nói, một bên, Nhậm Ngã Tiếu liền cẩn thận từng li từng tí quan sát sắc mặt của Triêu Nhiên :"Sau đó, trong lúc tẩu hỏa nhập ma, ta đã lỡ tay..."
"Dùng một mồi lửa đem nó đốt sạch rồi."
"...Ha ha, đốt sạch..." Vốn đang định cười trừ, nhưng chợt phản ứng lại, Triêu Nhiên liền cười không nổi nữa. Thân thể y không nhịn được mà lảo đảo một chút, nếu không phải Nhậm Ngã Tiếu kịp đưa tay ra đỡ, y có lẽ đã ngã sấp xuống.
"Ngươi...ngươi nói cái gì? Lặp lại một lần nữa!"
Nhìn sắc mặt giận đến tái xanh của Triêu Nhiên, không ngờ được phản ứng của y sẽ lớn đến vậy, sợ y giận quá làm hư thân mình, hắn cũng chỉ có thể an ủi :"Ngươi bình tĩnh, hít sâu một hơi..."
"Hít cái đầu nhà ngươi! Ngươi có biết, để có được quyển sách đó, ta đã phải viết liên tục mấy tháng trời hay không? Giấy tuyên thành, tiền in ấn, mực nước, toàn bộ đều không cần tiền à?"
"Hôm nay, ngươi nhất định phải cho ta một câu trả lời thích đáng, nếu không, dù cho có liều cái mạng này, ta cũng phải đánh chết tên phá gia như ngươi!"
Bị Triêu Nhiên dùng giỏ tre đuổi đánh, Nhậm Ngã Tiếu có thể nói là vô cùng biệt khuất. Không dám chạy quá nhanh, sợ y té ngã, lại càng không dám đánh trả.
May mắn, đây là trong nhà, không có người nhìn thấy, nếu không, mặt mũi của Đại Thiên Ma Đế có thể trực tiếp mang đi quét rác được rồi.
Rốt cuộc, đau thì không đau, nhưng lại bị đánh đến có chút phát phiền, Nhậm Ngã Tiếu liền không thể không chui qua bàn gỗ. Chỉ là, ngay khi Triêu Nhiên sắp sửa đuổi theo, hắn liền đã đột ngột giơ tay, ngăn lại động tác của y :"Chờ đã!"
"Có chuyện gì?" Nhíu mày, song, đuổi đánh một hồi xác thực là đã hơi mệt, Triêu Nhiên cũng liền ngừng lại một chút.
Không để cơ hội vụt mất, Nhậm Ngã Tiếu liền vội vã đưa tay, đem đồ vật trong tay chìa ra cho y xem :"Ngươi nhìn cái này..."
"Đây là gì? Chẳng lẽ..." Nhìn xem mảnh vụn vàng óng to bằng ngón cái trên tay Nhậm Ngã Tiếu, sau khi lẩm bẩm một câu, Triêu Nhiên rất nhanh liền đã mở to mắt, có chút thất thố :"Là vàng!"
"Đúng vậy, là vàng, ở đây còn có một chút..." Nhìn thấy Triêu Nhiên kinh ngạc như vậy, trong lòng thở phào một hơi, Nhậm Ngã Tiếu liền khom lưng, tiếp tục nhặt mảnh vàng rơi trên đất.
Đáng tiếc, những thứ này đã từng là thần binh uy lực kinh người, thời khắc này lại chỉ có thể biến thành mảnh vàng, sắp sửa bị người mang đi bán...
Nhưng dù đã hoàn toàn tan vỡ, mà vẫn có thể tiếp tục 'cứu' mạng của chủ nhân chúng thêm lần nữa, xem như cũng đã là vật tẫn kỳ dụng.
Chỉ là, thần binh lợi khí chung quy đều là làm từ thiên tài địa bảo trong thiên hạ, cũng chỉ có số ít mới đính vàng lên trên để làm đẹp, nên Nhậm Ngã Tiếu cũng chỉ nhặt được năm miếng vàng như vậy.
Thế nhưng, con số này vẫn đã đủ để Triêu Nhiên cười đến mắt đều biến thành hình nguyệt nha, vui vẻ đem miếng vàng đặt lên miệng, cắn thử một chút :"Thật sự là vàng thật này."
"Nhậm Phiêu, quả nhiên ta không nhìn lầm ngươi, ngươi chính là phúc tinh, là thần tài của ta."
"Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi. Đem ngươi nuôi đến trắng trẻo mập mạp, cường tráng khỏe mạnh."
"Cái đó, vậy chuyện quyển sách..." Bị Triêu Nhiên ôm chầm lấy, ngửi được mùi hương cỏ xanh thơm ngát trên người y, thân thể Nhậm Ngã Tiếu liền có chút cứng đờ, nhưng chung quy vẫn không dám đẩy y ra.
"Ha ha, huynh đệ tốt, chuyện của ngươi chính là chuyện của ta, giữa chúng ta nào có phân biệt nhiều như vậy chứ? Một quyển sách mà thôi, chép lại quyển khác là được, đừng để chuyện nhỏ nhặt đó làm ảnh hưởng tới tình cảm của chúng ta, ngươi nói có đúng không?"
"........................" Năng lực trở mặt này, cũng quá đáng sợ đi.
Hắn trước kia chưa từng phục ai, hiện tại, liền chỉ phục một mình y.
Nhìn Triêu Nhiên một lúc, Nhậm Ngã Tiếu cũng chỉ có thể lựa chọn mắt không thấy, tâm không phiền mà xoay người đi thay y phục.
Cũng còn tốt, trong giới chỉ của hắn luôn tùy thời cất giữ mấy bộ y phục đề phòng bất trắc. Hôm trước, sau khi dùng cơm xong, cũng đã lập tức đem y phục mặc trên người đổi lại thành của mình, lại mang trả xiêm y cho Triêu Nhiên.
Bằng không, hôm nay nếu lại làm hư thêm một bộ y phục của y nữa, hắn dám khẳng định, tình hữu nghị mỏng manh vừa lập ra của bọn họ cũng sẽ lập tức giống như mặt gương, vỡ nát thành từng mảnh.
Mấy ngày kế tiếp, Nhậm Ngã Tiếu liền yên ổn sống ở nhà Triêu Nhiên, chữa trị thương thế của chính mình.
Về phần Triêu Nhiên, mặc dù đã mang chỗ vàng đó đi bán, thu nhập được một khoản tiền nhỏ, nhưng y cũng không hề lười biếng, trái lại, mỗi ngày vẫn cần cù chịu khó lên núi hái thảo dược, buổi tối trở về đan giày, sáng hôm sau lại mang ra chợ bán.
Bởi vì chỉ là trấn nhỏ, nên phiên chợ ở đây cũng không tính là quá mức náo nhiệt.
Bình thường làm người khiêm nhượng, không tranh với đời, lại không có đủ tiền để mua được sạp hàng cùng vị trí tốt hơn, Triêu Nhiên cũng chỉ có thể trải một tấm thảm bên lề đường để bán giày.
Kỳ thực, trên đời này, người xuyên không có thể sống đến cơ cực như vậy, e rằng cũng chỉ có một mình y đi.
Một phần do y chỉ muốn ôm lấy ba tấc đất của mình sống tiếp, còn một phần, lại là vì thế giới này thật sự là quá mức khó sống, căn bản không đơn giản như trong tiểu thuyết thường miêu tả.
Chép thơ, chép tiểu thuyết, học y, kinh thương,...toàn bộ đều chỉ là vô bổ.
Bởi vì, đây là một thế giới lấy võ làm đầu. Chỉ cần thực lực không đủ mạnh, thì làm chuyện gì cũng sẽ nửa bước khó đi.
Bất kể là tiền tài, quyền lực hay địa vị, đều là được xây dựng dựa trên thực lực. Nắm đấm kẻ nào mạnh, kẻ đó liền thắng. Ngay cả hoàng thất, vương triều, hay trong thế gia vọng tộc cũng đều không ngoại lệ.
"Triêu công tử, sao mấy ngày trước ta không thấy ngươi đến đây bán giày cỏ vậy?"
Vốn đang trầm tư suy nghĩ, chợt nghe thấy giọng nói từ bên cạnh truyền tới, Triêu Nhiên liền không khỏi hồi thần mà quay đầu nhìn sang. Quả nhiên, không ngoài dự liệu, đã thấy được một đoàn người rất quen thuộc.
"Sở thiếu gia."
Dẫn đầu là một nam tử tuổi khoảng 20, trên người mặc một bộ gấm phục màu tím, vô cùng quý giá. Nhưng trái ngược với phục trang hào nhoáng đó, ngoại hình của hắn lại lộ ra rất bình phàm.
Mà ở bên cạnh hắn, lại là hai tên hộ vệ thân thể cường tráng, thoạt nhìn hung hãn khôn cùng, có lẽ là dùng để bảo hộ an toàn cho hắn cũng như chấn nhiếp kẻ khác.
Bởi vì dù sao, hắn chính là nhi tử duy nhất của gia chủ Sở gia - một trong tam đại gia tộc lớn nhất trong trấn.
Đối với vị Sở đại thiếu gia này, Triêu Nhiên mặc dù cũng có chút giao hảo, nhưng lại không tính là quá thân.
Trong ấn tượng của y, cũng như những bách tính khác ở đây, hắn là một người tri thư đạt lễ, không có chút giá đỡ của công tử thế gia. Bình thường nếu vui vẻ, còn có thể chiếu cố sinh ý của đám bách tính như y.
"Ha ha, Triêu công tử, hôm nay là sinh thần của ta, ta có ở Hồng Tụ Lâu bày mấy bàn yến tiệc, nếu ngươi có rảnh, thì giờ Tuất ghé qua cùng ta uống mấy chén đi. Ta nhìn ngươi không thân không thích, bình thường khẳng định rất tịch mịch..."
"Đa tạ ý tốt của Sở thiếu gia, tuy ngài không chê, nhưng ta thân phận thấp kém, không thể đến đó làm ngài bẽ mặt được, nên...vẫn là thôi đi." Nghe thấy lời mời của đối phương, phản ứng đầu tiên của Triêu Nhiên liền chính là cự tuyệt.
Dù sao, trong tiểu thuyết hay phim ảnh, yến tiệc liền là nơi dễ xuất hiện phiền phức nhất. Y vẫn còn muốn sống lâu vài ngày, không có rảnh rỗi đến vậy.
Bị Triêu Nhiên cự tuyệt, tựa như đã sớm ngờ tới, nên Sở thiếu gia cũng không hề biểu hiện ra một chút cảm xúc khó chịu nào. Trái lại, ý cười trên mặt không giảm, hắn còn kiên nhẫn tiếp tục thuyết phục :"Không sao."
"Ta chỉ mời vài người bằng hữu mà thôi, bọn họ đều rất tốt, sẽ nhiệt tình chào đón ngươi."
Không biết có phải ảo giác hay không, ngữ điệu của hắn khi nói ra bốn chữ 'nhiệt tình chào đón' này, lại đột ngột trở nên có chút kỳ lạ, ý cười trên môi cũng càng thêm cổ quái.
Thời khắc này, không phát hiện ngữ khí kỳ quái của đối phương, bởi vì có khách tới mua giày, nên Triêu Nhiên cũng chỉ có thể khom người, nghiêm túc buôn bán, đem phía sau hoàn toàn phó thác cho hắn.
Tựa như đã nói ngay từ đầu, dáng người của Triêu Nhiên thuộc về dạng cao gầy. Khi mặc lam y bó sát như vậy, thân thể thoạt nhìn liền càng trở nên mềm mại, thướt tha một cách lạ thường.
Đặc biệt là khi y khom người, bờ mông uyển chuyển sau lớp vải lại càng trở nên đẫy đà, mê người. Đây là một loại mị hoặc đánh sâu vào thị giác, hoàn toàn khác biệt với nữ nhân...
Đứng ở sau lưng của Triêu Nhiên, nhìn xem đường cong ẩn hiện trên cơ thể y, hô hấp của Sở thiếu gia liền đã không nhịn được mà trở nên dồn dập. Hạ thể cũng xuất hiện phản ứng, tạo thành một gò núi, dù là vạt áo thật dày đều không thể che đậy hoàn toàn.
Không giống những gì người ngoài tưởng, thật ra, đại thiếu gia của Sở gia lại là một tên đoạn tụ có sở thích vô cùng biến thái.
Hắn thường lấy tư thái gần gũi ôn hòa để lấy lòng bách tính, kế tiếp nhờ vào đó tìm kiếm con mồi thích hợp.
Kỳ thực, không chỉ riêng hắn, mấy đại gia tộc còn lại, đồng dạng cũng có không ít tử đệ có sở thích như vậy. Cho nên, bọn họ đã chung tay lập ra một tổ chức, để dễ dàng trao đổi 'vật phẩm' với nhau.
Mà Triêu Nhiên, liền chính là con mồi mới nhất mà hắn nhắm vào.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy y, hắn liền đã nhớ mãi không quên, cho nên mới cố tình tới làm thân, đồng thời tranh thủ lòng tin từ y.
Mà giống như hắn dự đoán, mặc dù lòng cảnh giác của y rất cao, nhưng chung quy cũng là không hề phòng bị hắn. Sớm muộn gì cũng sẽ có lúc hắn đem y lừa tới Hồng Tụ Lâu, sau đó đem y nhốt lại, dạy dỗ thành tính nô, ngày ngày hưởng dụng, khi nào hư rồi lại bán vào trại buôn người...
( Chắc đa phần mọi người đều biết tính nô là gì rồi, nhưng sợ vài bạn không biết nên ta vẫn sẽ giải thích. Tính nô hiểu nôm na chính là nô lệ t*nh d*c.)
Càng nghĩ càng cảm thấy kích động, Sở thiếu gia liền có chút không khống chế nổi chính mình mà đưa tay, muốn sờ vào mông của Triêu Nhiên.
Thế nhưng, mắt thấy bàn tay sắp sửa chạm vào nơi mê người đó, con ngươi cũng chậm rãi ngưng tụ, Sở thiếu gia lại chỉ cảm thấy trước mắt lướt qua một đạo hắc ảnh.
Ngay sau đó, cổ tay của hắn liền đã bị một bàn tay gắt gao nắm chặt, tựa như gông xiềng, dùng sức vặn ngược ra sau, khiến hắn đau đến không nhịn được mà kêu lên :"Áá, đau quá, mau thả ta ra!"
Nhìn thấy thiếu gia nhà mình bị một người lạ mặt bắt lấy, hai tên hộ vệ kia liền không chút do dự thủ thế, chuẩn bị lao tới.
Thế nhưng, còn chưa kịp phóng ra bước đầu tiên, bọn họ liền cảm thấy, không gian xung quanh giống như đã bị lực lượng vô hình nào đó phong tỏa. Trong chớp mắt đó, bọn họ thậm chí còn chưa kịp nói thêm một câu dư thừa, thì đã bị một luồng uy áp cường thế giảo sát.
Tận mắt chứng kiến một màn này, con ngươi sắp se lại thành lỗ kim, Sở thiếu gia thậm chí đã quên mất đau đớn trên tay.
Ánh mắt khi nhìn về phía nam nhân đeo mặt nạ trước mặt, cũng đã mang theo hoảng sợ :"Đại...đại nhân tha mạng...tiểu nhân...họ Sở tên Khanh...là nhi tử duy nhất của...Sở gia gia chủ..."
"Chỉ cần hôm nay ngài chịu buông tha cho mạng chó này của tiểu nhân...phụ thân tiểu nhân chắc chắn...sẽ có hậu tạ..."
Thân là một trong tam đại gia tộc, Sở gia của hắn hiển nhiên cũng sẽ có vô số cao thủ trấn tràng.
Thế nhưng, có thể trong nháy mắt, vô thanh vô tức để hai người sống sờ sờ, không chút phản kháng liền tan biến giữa thế gian, hắn tin tưởng, cho dù là trấn chủ đại nhân đi nữa, thì cũng sẽ không thể dễ dàng thực hiện như vậy được!
Lần này, hắn thật sự chọc phải phiền toái lớn, đá trúng thiết bản rồi!
Sở thiếu gia mặc dù sở thích có chút biến thái, nhưng chung quy cũng không phải kẻ ngu. Trong nháy mắt liền phân tích ra được nhiều chuyện đến vậy, nên hắn mới có thể hoảng sợ xin tha như thế.
Chỉ là, nào ngờ rằng, chờ đợi hắn, lại chỉ là một âm thanh lạnh lùng đến cực điểm :"Kẻ đánh chủ ý lên người y, chết!"
**Biết hiếu thảo với Nhiên Nhiên nhà ta rồi à, cũng không uổng công thiên đạo dốc lòng dạy dỗ