Y gọi Triêu Nhiên, Triêu trong triêu dương, Nhiên trong yên nhiên.
Y đã từng là một thanh niên ba tốt sống trên một quả tinh cầu xanh thẳm. Hằng ngày viết tiểu thuyết kiếm tiền, tuy danh tiếng không cao, tiểu thuyết cũng bán không chạy, nhưng xem như có thể miễn cưỡng duy trì được sinh hoạt.
Chỉ là, ngàn vạn không ngờ, sau khi ngủ một giấc tỉnh dậy, Triêu Nhiên lại kinh ngạc phát hiện, bản thân xuyên không! Hơn nữa, còn xuyên vào trong thân thể của một đứa trẻ sơ sinh!
Theo đánh giá sơ bộ của Triêu Nhiên, đây là một thế giới phong kiến, cổ đại. Thế nhưng, theo tuổi tác ngày càng lớn, y rốt cuộc cũng biết được, thế giới này, căn bản không hề đơn giản như y đã tưởng.
Hoàn toàn không tồn tại trong lịch sử không nói, mà còn là thiết lập huyền huyễn, hư ảo.
Tu sĩ có thể quát tháo phong vân, mà phàm nhân, thì lại chẳng khác gì giun dế. Mô tả chính xác nhất, chính là cường giả vi tôn.
Thân thể mà y xuyên qua này, đồng dạng cũng tên là Triêu Nhiên.
Năm y ba tuổi, phụ mẫu trong lúc ra ngoài làm nông, đều bởi vì bị dư ba chiến đấu của tu sĩ ảnh hưởng tới mà song song qua đời. Khiến y giống với kiếp trước, biến thành một côi nhi không cha không mẹ.
Từ nhỏ đã không còn thân thích, gia cảnh lại bần hàn không chịu nổi, nếu không phải có hàng xóm xung quanh giúp đỡ, Triêu Nhiên cảm thấy, bản thân có lẽ đã là người xuyên không đầu tiên bị chết đói rồi.
Thế nhưng, hiểm cảnh vẫn không thể quật ngã được Triêu Nhiên, mỗi một ngày, y đều đang không ngừng cố gắng vươn lên. Đồng thời, còn ôm mộng có thể trở thành tu tiên giả, đi lên đỉnh cao nhân sinh.
Dù sao, nếu ông trời đã cho y xuyên đến thế giới này, cũng không có khả năng để y sống một kiếp thường thường không có gì lạ đi?
Song, sự thật đôi khi chính là tàn khốc như vậy. Năm mười lăm tuổi, lặn lội đường xa, vượt qua muôn vàn khó khăn mới có thể đến được một môn phái nhỏ, chuẩn bị cầu tiên vấn đạo.
Nào ngờ rằng, kết quả thí luyện lại giống như một xô nước lạnh, tạt thẳng vào người Triêu Nhiên. Bởi vì tư chất của y cư nhiên lại là ngũ hành tuyệt mạch thể, cả đời đều không thể tu luyện.
Nói thẳng thừng một chút thì chính là phế vật trong phế vật.
Chỉ có điều, tuy biết rõ bản thân không thể tu hành, nhưng Triêu Nhiên cũng không hề tuyệt vọng. Dù sao, tiểu thuyết phế vật nghịch tập gì đó, y cũng không phải là chưa từng xem qua.
Nói không chừng một ngày nào đó, bàn tay vàng của y liền sẽ từ trên trời rơi xuống.
Thế nhưng, trên đường trở về nhà, thứ Triêu Nhiên đợi được lại không phải hệ thống ba ba, hay là lão gia gia tặng công pháp gì hết. Trái lại, lại chỉ là một danh tự như sét đánh ngang tai.
Thí Thần Điện - Đại Thiên Ma Đế, Nhậm Ngã Tiếu!
Thời khắc nghe thấy cái tên này, Triêu Nhiên mới phát hiện được một sự thật mà dù muốn hay không, bản thân cũng chỉ có thể thừa nhận. Đó chính là, y cư nhiên lại xuyên thư vào tiểu thuyết do chính mình viết ra!
Như đã nói ngay từ đầu, Triêu Nhiên trước khi xuyên không đã từng là một tác giả viết tiểu thuyết nam tần, hơn nữa còn là thể loại tương đối kén người đọc - hắc ám văn.
Lại nói, hắc ám văn là gì?
Nói nôm na một chút, hắc ám văn chính là loại tiểu thuyết có bối cảnh u ám, tàn khốc, máu me. Nơi chứa đựng âm mưu, dương mưu tầng tầng lớp lớp.
Vai phụ ác, phản diện ác, nam chính cũng ác. Thậm chí, nam chính đôi khi so với phản diện lại càng giống phản diện.
Mà Đại Thiên Ma Đế Nhậm Ngã Tiếu, cũng liền chính là boss phản diện trong quyển tiểu thuyết mới nhất mà Triêu Nhiên vừa hoàn thành, tên là [ Vô tận sát lục].
Sau khi xác định, vị Đại Thiên Ma Đế này, thật sự chính là Đại Thiên Ma Đế mà mình biết. Đáy lòng của Triêu Nhiên cũng chỉ có thể hình dung bằng hai chữ : lành lạnh.
Bởi vì là tác giả của [ Vô tận sát lục], y lại càng hiểu rõ hơn ai hết về bối cảnh của thế giới này. Đơn giản chính là biến thái đi đầy đất, sát nhân cuồng nhiều như chó!
Lòng tin vạn trượng trong nháy mắt liền bị dập tắt, tu tiên, trường sinh gì đó, toàn bộ cũng đều bị Triêu Nhiên ném ra sau đầu.
Dù sao, y cũng không muốn chính mình đánh bậy đánh bạ, bái vào môn hạ của một lão biến thái nào đó, bị đối phương hành hạ tra tấn đâu.
Triêu Nhiên tỏ vẻ, dân phong trong tiểu thuyết hắc ám văn thật sự là quá mức 'thuần phác', y chịu không nổi.
Bởi vì, y chỉ là một nhân vật qua đường!
Đúng vậy, tuy nghe vào có chút tàn nhẫn, nhưng trong 1200 chương của [ Vô tận sát lục], quả thật là chưa từng xuất hiện qua cái tên 'Triêu Nhiên' này.
Sau khi biết được bản thân xuyên vào tiểu thuyết, việc đầu tiên Triêu Nhiên làm, đó chính là dựa theo ký ức vẫn còn mới mẻ của mình, một lần nữa đem [ Vô tận sát lục] ghi lại.
Nhưng bởi vì không biết Đại Thiên Ma Đế tu vi thông thiên, có thể hay không bởi vì bị nhắc tên mà sinh ra cảm ứng, cũng như đề phòng vạn nhất, Triêu Nhiên vẫn là làm ra không ít sửa chữa, tỉ như đem tên của một số nhân vật sửa lại.
Mà làm xong hết thảy, Triêu Nhiên cũng liền triệt để từ bỏ tiên lộ, cam nguyện làm một người bình thường, khiêm tốn sinh hoạt, chỉ cầu có thể bình an sống hết kiếp này.
Trong chớp mắt, lại thêm 5 năm trôi qua, mà kể từ khi Triêu Nhiên đi tới thế giới này, cũng đã gần hai mươi năm.
Nơi mà Triêu Nhiên đang sinh sống, tên gọi là trấn Linh Đài, là một trấn nhỏ thuộc địa vực của Thí Thần Điện, cách Thái Sơ thánh địa của chính đạo cũng rất gần.
Bởi vì nằm ở giao giới của hai bên chính tà, nên dân tình của trấn Linh Đài có thể nói là vô cùng hỗn loạn. Không những thường xuyên bị tu sĩ xem thành địa phương giao đấu, chiến hỏa bốn phía, mà trị an còn vô cùng tệ hại.
Nhưng cũng may mắn, năm năm gần đây, bởi vì Đại Thiên Ma Đế ma diễm ngút trời, dùng thủ đoạn kinh thiên đem toàn bộ thánh địa của chính đạo đều trấn áp dưới lòng bàn tay, nên cuộc sống của đám ma tộc bọn họ mới có thể có chút khởi sắc.
Chí ít, không cần sợ ngày nào đó vừa mới đi ra đường, liền đã bị đệ tử tiên môn hô to khẩu hiệu trừ ma vệ đạo, một kiếm bêu đầu, đến chết cũng không hiểu vì sao mình chết.
Thế nhưng, dù cho là vậy, ở một nơi biên thành hẻo lánh như nơi này, việc trộm cắp, cướp bóc cũng là chuyện xảy ra vô cùng thường xuyên, đặc biệt là đêm khuya.
Là một người tính tình cẩn thận, biết rõ chuyện này, bình thường, Triêu Nhiên đều sẽ tranh thủ trước khi mặt trời lặn quay trở về nhà.
Nhưng rất không may, hôm nay, bởi vì tiệm gạo đóng cửa, trong nhà lại không còn gạo, y mới không thể làm gì khác hơn ngoài sang thị trấn bên cạnh mua gạo, nên cuối cùng mới chậm trễ thời gian, lúc quay về, sắc trời cũng đã đen kịt.
Triêu Nhiên một mình đi giữa đường phố, xung quanh là một mảnh hắc ám, vắng lặng không một bóng người. Cảm nhận tiết trời se lạnh cuối thu, y liền không khống chế được mà bắt đầu suy ngẫm...
Trong nguyên tác y viết, thế giới này tựa như cũng không có quỷ...đi?
Không biết có phải tác dụng tâm lý hay không, Triêu Nhiên lại cảm thấy nhiệt độ không khí xung quanh giống như đã giảm xuống vài độ. Bóng tối cũng càng trở nên âm trầm.
Mắt thấy nhà tranh của chính mình đã ở gần trong gang tấc, Triêu Nhiên liền bất giác tăng nhanh bước chân. Chỉ là, bởi vì đi quá gấp rút, cộng thêm sắc trời quá tối, dưới chân y lại đột vấp phải một thứ gì đó. Thân thể cũng lảo đảo ngã ngồi xuống đất.
Không kịp cảm nhận đau xót trên mông và lòng bàn tay, Triêu Nhiên đã lập tức quay đầu. Ngay tức khắc liền nhìn thấy được một đoàn bóng đen đang tựa lưng vào trên hàng rào nhà mình. Thoạt nhìn có chút giống...một người?
"........................"
Đáy lòng trầm xuống, Triêu Nhiên liền ngẩng đầu, bắt đầu quan sát ba bên bốn phía. Sau khi xác định xung quanh không còn người nào khác, y liền bỏ mặc thương thế của mình, tựa như không có chuyện gì mà đứng dậy, xoay người rời đi.
Cứu người sao? Không tồn tại, người nằm ở đây, ai muốn cứu liền tới cứu.
Ôm tư tưởng nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, Triêu Nhiên liền tiêu sái quay lưng, mặc kệ bóng người kia.
Thế nhưng, y chỉ vừa mới bước được một bước, chân sau liền đã lập tức bị một bàn tay nắm lại. Bàn tay đối phương di chuyển từ cổ chân lên bắp chân của y, ngay tức khắc liền đã đi tới đùi. Kèm theo đó, liền là một thanh âm suy yếu khôn cùng.
"Cứu ta..."
Từ âm thanh đến xem, tựa như là một nam nhân.
Lực đạo trên đùi vô cùng lớn, thử hất chân mấy lần, Triêu Nhiên liền cảm thấy, nếu cứ tiếp tục như vậy, quần của bản thân sớm muộn cũng đều sẽ bị đối phương kéo xuống...
Đêm hôm khuya khoắt, trước cửa nhà nằm một người thần trí không rõ, hình như còn đang bị thương, quan trọng nhất là còn ở trong tiểu thuyết hắc ám văn, như vậy khẳng định sẽ không phải chuyện gì tốt.
Nếu đổi lại thành mỹ nữ yêu kiều thì cũng thôi đi, đây còn là một nam nhân!
Ngay cả mặt mũi đối phương dài ngắn như thế nào cũng không muốn biết, sau khi thử rút chân lại mấy lần đều không được, Triêu Nhiên liền mất kiên nhẫn mà dùng chân còn lại của mình, dồn sức đem bóng người hất văng ra.
Cũng không biết là sức lực của Triêu Nhiên quá mạnh, hay là bóng người quá mức yếu đuối. Một cước này của y không chỉ đem đối phương đá ra, mà còn khiến đối phương đột ngột nôn ra một búng máu, trực tiếp bất tỉnh nhân sự.
Không khí tĩnh lặng, nhìn bóng người một chút, Triêu Nhiên liền không chút do dự bước vào cổng nhà mình, đem cửa rào đóng lại.
Canh ba đến gần, thời tiết lại ngày càng trở lạnh. Cơn mưa cuối cùng của mùa thu rốt cuộc cũng đã trút xuống, tầm tã không ngừng.
Chỉ vừa mới tắm xong, đang định nằm lên giường, Triêu Nhiên lúc này mới nhớ tới, quần áo phơi ngoài sân của mình giống như vẫn còn chưa lấy vào.
Không thể làm gì khác hơn, Triêu Nhiên chỉ có thể mặc vào áo tơi, đội lấy đấu lạp, mở cửa ra khỏi nhà. Nhanh chóng chạy tới sào phơi đồ, đem y phục lấy vào.
Tất cả đều là do kẻ đó, nếu không phải đối phương, y căn bản cũng sẽ không quên mất chuyện này! Phải biết, y chỉ có ba bộ y phục đổi tới đổi lui mà thôi.
Không biết có phải tiếng mắng thầm của Triêu Nhiên đã tạo nên hiệu ứng gì hay không. Lúc này, hàng rào tre của nhà y liền đã truyền tới một tiếng 'ầm vang'.
Đến khi mang theo y phục, đội mưa chạy tới xem, Triêu Nhiên chỉ có cảm giác tâm lạnh một nửa.
Bởi vì, kẻ ăn vạ đó, không biết đã giở trò gì, cư nhiên lại làm đổ hàng rào nhà y, hơn nữa còn ngã vào trong sân, nằm trong vũng nước mưa không động đậy.
Da đầu run lên, rốt cuộc, không nhịn nổi nữa, Triêu Nhiên liền trực tiếp đem y phục ném xuống đất, gộp ba bước thành một bước đi tới trước mặt bóng người :"Đại ca, ngươi có bệnh sao?"
"Ta chỉ là không cứu ngươi mà thôi, ngươi cũng đâu cần phải trả thù ta bằng cách làm sập hàng rào nhà ta. Ngươi có biết để sửa lại hàng rào, ta cần phải tốn bao nhiêu tiền hay không?!!"
"Đánh gãy người tài lộ, như giết cha mẹ người, ngươi đây là đang giết cha mẹ ta!"
Nhìn xem từng thanh tre nằm trên đất, Triêu Nhiên chỉ cảm thấy đáy lòng bản thân đang rỉ máu, túi tiền cũng có chút run rẩy...
Có trời mới biết, đối với một người yêu tiền như mạng giống Triêu Nhiên, phải tận mắt chứng kiến cảnh này là có bao nhiêu tàn nhẫn.
"Ngươi muốn chết thì đi xa một chút rồi chết, đừng chết ở trong sân của ta!" Giận dữ lẩm bẩm, Triêu Nhiên liền bước tới, trở tay nắm lấy cổ chân đối phương, dùng sức kéo ra ngoài.
Bóng người so với trong tưởng tượng của Triêu Nhiên còn phải nặng hơn rất nhiều.
Rõ ràng là đã suy yếu không tả nổi, nhưng bị lôi kéo trong nước mưa, mười ngón tay của hắn vẫn để lại một chuỗi vết cào cắm sâu vào trong đất.
Mà bàn tay cuối cùng đang giữ chặt lấy hàng rào nhà Triêu Nhiên, sống chết không chịu buông, liền xem như là chút quật cường cuối cùng của đối phương.
Triêu Nhiên dùng lực kéo mấy lần, nhưng vẫn không thể đem đối phương kéo ra được. Thở phì phò, không cam tâm mà đem cổ chân của đối phương buông ra, y liền không kiềm hãm được mà thều thào :"Đều nói người sau khi chết, sẽ trở nên vô cùng nặng..."
"Chẳng lẽ mới đó, kẻ này liền đã chết thật rồi à? Đây cũng là quá mức xúi quẩy đi?"
"Như vậy, hiện tại nên làm gì với hắn đây?" Nhìn bộ 'thi thể' đang ngâm trong nước, Triêu Nhiên liền âm thầm tự hỏi :"Nếu không, băm thành mảnh nhỏ thả xuống sông?"
"........................"
Nếu thời khắc này, khí lực nói chuyện vẫn còn, cũng như sợi thần trí cuối cùng còn chưa mất đi, hắn nhất định sẽ từ trên mặt đất ngồi bật dậy, hỏi y một câu...
Ngươi có còn là người sao?
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy được có kẻ còn máu lạnh vô tình hơn bản thân mình.
Thời khắc này, vốn còn đang đắn đo suy nghĩ, vô tình, ánh mắt Triêu Nhiên lại rơi vào trên bàn tay thon dài đang nắm chặt lấy hàng rào nhà mình, y liền không khỏi ngây ra một chút.
Nói như vậy, vừa rồi, một kẻ thoạt nhìn đã gần đất xa trời như hắn, cư nhiên lại chỉ dùng một tay, liền đã có thể khiến y dùng sức lực cha sinh mẹ đẻ đều không thể kéo đi được sao?
Đây là do khát vọng sống của hắn quá mức cường liệt, khiến tiềm năng trong cơ thể bộc phát, hay bởi vì...hắn là...tu tiên giả?
Tu tiên giả!
Ba chữ này, khiến thái độ ác liệt của Triêu Nhiên có thể nói là thay đổi một cách chóng mặt. Không chút chậm trễ, y liền trực tiếp ngồi xổm xuống, đem ngón tay chạm vào mạch tượng trên cổ của bóng người.
Có nhịp đập, đối phương còn sống!
Nắm lấy bả vai nam nhân, Triêu Nhiên liền đem hắn lật lại. Chỉ là, đập vào mắt y, cũng không phải là gương mặt của hắn, mà lại chỉ là một tấm mặt nạ màu đen, đem nửa trên của phần mặt bên phải che khuất.
Thứ lộ ra ngoài, chỉ là nửa khuôn mặt anh tuấn lạ thường, với mày kiếm sắc bén như đao, cùng sườn mặt góc cạnh và bạc môi mỏng đã tái nhợt không còn chút huyết sắc. Nhưng điểm nhấn lớn nhất trên mặt hắn, liền chính là hàng lông mi thật dày, cùng với sóng mũi cao thẳng kia.
Nước mưa không ngừng trút xuống, rơi vào trên mi mày của nam nhân, khiến diện mạo của hắn lại trở nên có chút chật vật.
Nhíu mày, Triêu Nhiên liền theo bản năng đưa tay, muốn đem mặt nạ của hắn gỡ xuống. Thế nhưng, dù cho y cố gắng thế nào, thì chiếc mặt nạ này vẫn giống như mọc rễ trên mặt hắn!
"Chẳng lẽ là có cấm chế gì hay sao?" Phát hiện bản thân thật sự không thể đem mặt nạ tháo ra, Triêu Nhiên cũng liền không tiếp tục tốn công phí sức nữa mà chuyển sang gỡ tay của hắn ra khỏi cây tre, từng ngón từng ngón một.
Không biết có phải vì biết y đổi ý hay không, bàn tay vốn nắm chặt của nam nhân cư nhiên lại chầm chậm thả ra, để y có thể đỡ hắn dậy, từng bước một dìu vào nhà.
Đây cũng không phải là Triêu Nhiên lương tâm trỗi dậy. Mà chỉ là vì, y đang nghi ngờ đối phương là tu tiên giả.
Tu sĩ sinh mệnh ngoan cường, có trời mới biết, sau khi bị y ném ra khỏi cửa, đối phương có thật sự chết đi hay không.
Chưa nói đến việc lỡ như sau đêm nay, hắn vẫn còn có thể sống tiếp, sau đó nhớ tới việc y thấy chết không cứu, tới tìm y trả thù...
Thì nếu hắn thật sự chết trước cửa nhà y, ai biết sau lưng hắn có còn huynh đệ phụ mẫu, hay là thân bằng hảo hữu gì đó, giận cá chém thớt, đem món nợ này tính lên đầu của y hay không.
Đến lúc đó, chẳng phải là lớn chuyện rồi à?
Đẩy mở cửa nhà, nặng nề đem nam nhân kéo vào phòng, vứt hắn xuống giường, Triêu Nhiên chỉ cảm thấy eo của mình như muốn trật khớp, suýt thở không ra hơi.
Dù sao, hình thể của đối phương thật sự là cao lớn hơn y rất nhiều, sức nặng hiển nhiên cũng sẽ vượt quá tưởng tượng của y.
Bị Triêu Nhiên thô bạo ném lên giường, lưng đập mạnh vào trên ván giường cứng rắn, có lẽ là đụng tới thương thế, nam nhân đã lần nữa hộc ra mấy ngụm máu, thê thảm khôn cùng.
Từ bên cạnh quan sát đối phương một chút, Triêu Nhiên vẫn là vạn lần không tình nguyện mà đi nấu nước, sau đó bắt đầu giúp đối phương thay y phục, lau chùi vết thương.
Bởi vì trời tối, lại cộng thêm đối phương mặc một bộ hắc y, nên vừa rồi, Triêu Nhiên cũng không phát hiện, thì ra trên người đối phương lại có nhiều vết thương đến như vậy.
Những vết thương này có chút giống như là bị lợi khí cắt qua, sâu cạn không đồng đều, lít nha lít nhít một mảnh, khiến toàn thân trên dưới của hắn gần như là không có chỗ nào hoàn hảo.
Bởi vì dầm mưa đã lâu, nên y phục trên người hắn cũng đã bám sát vào thân thể. Dù Triêu Nhiên đã dùng dao cẩn thận rạch y phục của hắn thành mảnh nhỏ, nhưng mỗi khi kéo mảnh vải ra, đều khiến miệng vết thương máu thịt bê bết.
"Ngươi nên cảm thấy may mắn vì ta thường xuyên lên núi hái thuốc, đối với việc xử lý vết thương cũng có phần hiểu biết, trong nhà lại vừa vặn còn chút thảo dược trị thương, nếu không, giữa mưa giông bão tố như thế này, ngươi e là phải bị đông thành thịt ướp đá rồi."
Một bên giã thuốc, cẩn thận đắp lên miệng vết thương đã có chút sưng phù, trắng bệch của hắn, một bên, Triêu Nhiên liền bắt đầu lải nhải.
"Đống thảo dược này nếu mang đi bán cũng đã đủ để ta đổi một bộ y phục mùa đông...Ài, cũng không biết dùng tới cứu ngươi có thật sự đáng giá hay không."
Kỳ thực, dù cho đã ngất xỉu, cơ thể cũng không thể động đậy, nhưng đầu óc của Nhậm Ngã Tiếu vẫn luôn trong trạng thái tỉnh táo. Tất cả những gì đối phương làm với hắn, hắn đều có thể biết được rõ ràng, rành mạch.
Thật phiền.
Bên tai không ngừng truyền tới tiếng lầm bầm lầu bầu của người khác, Nhậm Ngã Tiếu chỉ hận không thể lập tức ngồi dậy, đem miệng của đối phương may lại.
Nhậm Ngã Tiếu xin thề, ngày hôm nay, có lẽ chính là ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời của hắn kể từ khi trở thành Đại Thiên Ma Đế.
Khó khăn lắm mới tìm được bí cảnh chứa chí bảo có thể giúp bản thân bước chân vào cảnh giới cuối cùng của công pháp. Nhưng nửa đường lại đột phá thất bại, thực lực cũng giảm mất ba phần.
Không chỉ dừng lại ở đó, ngàn vạn không ngờ được, việc hắn đột phá bất thành, thân thể suy yếu lại bị chính đại trưởng lão của Thí Thần Điện bán đứng, nói cho các đại thánh địa biết.
Kết quả không cần nói cũng biết, trên đường từ bí cảnh trở về, hắn liền bị một đám đại năng của thánh địa liên hợp vây công. Trong lúc tranh đấu căng thẳng còn bị đại trưởng lão ở sau lưng đâm một đao. Cuối cùng phải vận dụng bí pháp mới có thể trốn ra được.
Thân mang trọng thương, Nhậm Ngã Tiếu đã phải bằng vào nghị lực kinh người của bản thân mới có thể chèo chống, về tới địa vực của Thí Thần Điện.
Chỉ là, làm Nhậm Ngã Tiếu tuyệt vọng hơn hết, đó chính là bản thân cư nhiên lại bị người ghét bỏ, xem thành bao cát ném tới ném lui.
Khi dùng chút sức lực cuối cùng nắm lấy thanh tre, Nhậm Ngã Tiếu liền đã cho rằng, bản thân e là phải nằm trong mưa một đêm, chờ thân tín tìm tới.
Nhưng Triêu Nhiên đột ngột đổi ý, dìu hắn vào nhà, đã hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn.
Nhất là khi y còn giúp hắn thoa thuốc, xử lý vết thương...
Được rồi, nể tình y biết sửa sai, lấy công chuộc tội, sau khi tỉnh lại, hắn liền không đem y lăng trì xử tử, tháo thành tám khối nữa, mà sẽ ban thưởng cho y được chết toàn thây.