Đêm đã lạnh, bầu trời trong xanh không một gợn mây, ánh trăng mờ ảo chiếu rọi khắp thiên địa, lộ ra màu sắc thảm đạm, băng lãnh. Trong không trung, từng hạt tuyết trắng xóa đã bắt đầu tung bay, báo hiệu mùa đông đến.

Là người tu hành, không biết lạnh giá, nên y phục mặc trên người Nhậm Ngã Tiếu vẫn là một bộ hắc y đơn giản, không chút cầu kỳ thường ngày.

Bởi vì trong nhà chỉ có một chiếc giường, nên mấy ngày trước, Triêu Nhiên đã đi quét dọn lại phòng củi ở bên cạnh, trải đệm để hắn ngủ ở đó. Còn y thì ngủ trên giường gỗ ở bên ngoài.

Lúc này, Nhậm Ngã Tiếu là đang đứng ở bên giường của Triêu Nhiên, lẳng lặng nhìn thụy nhan không chút phòng bị của y.

Hiện tại, thương thế trên người hắn cũng đã khỏi hẳn, đã đến lúc phải quay về Thí Thần Điện rồi. Bởi vì nếu hắn còn tiếp tục mất tích như vậy nữa, đám lão bất tử kia e là phải lật trời.

Hơi khom lưng, chậm rãi duỗi tay, đem góc chăn của Triêu Nhiên kéo lên. Cũng không lại làm ra hành vi dư thừa gì, Nhậm Ngã Tiếu liền không chút do dự xoay người, rời khỏi nhà tranh.

Cửa phòng mở ra, rồi lại nhẹ nhàng khép lại. Giây phút vừa đóng cửa, khí chất của Nhậm Ngã Tiếu liền đã lập tức thay đổi 180°, thần sắc nhu hòa vừa rồi đều biến mất, không còn nhìn thấy một chút tăm hơi.

"Ra đi."

Nhậm Ngã Tiếu đứng chắp tay, thần sắc trên mặt không vui không buồn, nhưng lại cho người ta cảm giác không giận tự uy.

Theo âm thanh của Nhậm Ngã Tiếu vừa rơi xuống, trong không trung cũng đã xẹt qua hai đạo hắc ảnh, tựa như bóng ma, vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt hắn, cung kính quỳ xuống :"Tham kiến đế chủ!"

Hai người này, trên người đều mặc chế phục màu đen, thêu ấn ký vô gian đạo của Thí Thần Điện. Phân biệt là hai vị hộ pháp do Nhậm Ngã Tiếu trước kia cứu ra từ trong trại nô lệ, tự mình bồi dưỡng.

Bởi vì bọn họ lúc nào cũng khoác áo choàng đen, hành động xuất quỷ nhập thần, nên có thể nói, trên đời này, ngoại trừ Nhậm Ngã Tiếu và bản thân bọn họ ra, liền đã không còn người khác biết được dung mạo chân thật của bọn họ.

"Thuộc hạ thất trách, khiến đế chủ lâm vào nguy hiểm, kính xin đế chủ trách phạt."

Mi mắt hơi hạ, nhìn xem hai hắc ảnh đang quỳ trước mặt, Nhậm Ngã Tiếu không nói sẽ trách phạt, nhưng đồng dạng, cũng càng không cho phép bọn họ đứng lên :"Mấy ngày nay bổn đế không ở Thí Thần Điện, đám lão bất tử đó có phải là đã ầm ĩ không ngừng rồi không?"

"Đã chọn ra được nhân tuyển kế vị của bổn đế hay chưa?"

"Bẩm đế chủ, kể từ ngày ngài mất tích, hai huynh đệ tiểu nhân luôn giữ vững trật tự của Thí Thần Điện, giữ kín việc này, không để truyền ra ngoài. Nên ngoại trừ mấy vị trưởng lão, thì chúng đệ tử cùng môn phái phụ thuộc cũng không hề hay biết chuyện đế chủ mất tích."

"Đám trưởng lão đó mặc dù có chút đứng ngồi không yên, nhưng bởi vì không có tin tức xác thực rằng đế chủ đã chết, nên bọn họ cũng tạm thời án binh bất động, chỉ là ở sau lưng lại không thiếu bàn tán."

"Mà trong số tất cả, cũng chỉ có đại trưởng lão là nhảy nhót nhiều nhất, không chỉ quang minh chính đại để người đi tìm ngài, mà còn cấu kết, lung lạc không ít trưởng lão khác. Nghe nói là muốn đẩy cháu trai của lão lên kế vị..."

"Cháu trai lão?" Nghe xong những gì bọn họ trình bày, cảm xúc của Nhậm Ngã Tiếu vẫn vô cùng bình thản, thậm chí còn có chút hứng thú, tựa tiếu phi tiếu hỏi dò :"Là tên...thiên tài vạn năm có một, ma thần chuyển thế, vinh quang của ma tộc gì gì đó à?"

"Đúng vậy, thưa đế chủ, chính là hắn."

Đối với tên thiên tài đó, cũng như những danh xưng mà tổ phụ của hắn thổi ra cho hắn, hai người bọn họ căn bản cũng chỉ khịt mũi coi thường.

Ở trước mặt Đại Thiên Ma Đế, hắn là cái thá gì mà cũng dám xưng là vinh quang của ma tộc?

"Không cần tức giận, thiên tài mà thôi, chết rồi liền không phải nữa..." Dùng một câu nói thản nhiên quyết định kết cục của tên thiên tài đó, Nhậm Ngã Tiếu lúc này mới nói sang chuyện khác.

"Bổn đế có chuyện quan trọng hơn để các ngươi đi làm đây."

"Đế chủ cứ việc căn dặn, chúng thuộc hạ nhất định sẽ chấp hành mệnh lệnh!"

Đối với lòng trung thành của bọn họ, Nhậm Ngã Tiếu vẫn là hiểu rất rõ, cho nên, cũng không cố ý làm khó nữa, mà trực tiếp nói thẳng :"Bổn đế muốn các ngươi tìm kiếm một người, tạm thời còn chưa biết danh tính và hình dạng..."

"Tìm người?" Âm thầm đưa mắt nhìn nhau, nhưng cả hai đều không phản bác gì, bởi vì với tổ chức tình báo trải khắp thiên hạ của bọn họ, muốn tìm một người, nói dễ không dễ, nhưng để hoàn thành, cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Vốn muốn đem một số chi tiết nói ra, nhưng lại chợt phát hiện, vẫn còn nhiều chỗ bản thân chưa thể xác định được, Nhậm Ngã Tiếu cũng chỉ có thể mang tính lựa chọn hỏi :"Dạo gần đây, trên cửu châu hoặc địa vực của Ma tộc có xảy ra chuyện gì trọng đại không?"

Cửu châu ở đây, bao gồm : Ký châu, Duyệt châu, Thanh châu, Từ châu, Dương châu, Kinh châu, Lương châu, Ung châu và Dự châu.

Ma Cung - tức tổng bộ Thí Thần Điện, liền là nằm ở Ký Châu. Bên dưới có vô số tông môn phụ thuộc, địa vực gần như đã trải dài hơn năm châu, hoàn toàn lấn át tiên môn, thánh địa.

"Cái này...Bẩm đế chủ, chuyện trọng đại đúng là có. Khoảng hai tháng sau, chính là ngày khai mạc của Thần Tinh đại hội." Tuy không biết vì sao đế chủ lại hỏi chuyện này, nhưng tả hộ pháp vẫn cung kính hồi đáp.

Thần Tinh đại hội, mười năm tổ chức một lần, là một trong những thời khắc hiếm hoi mà cả Ma tộc lẫn tiên môn đều ngồi chung một chỗ.

Bên ngoài lấy mỹ danh là để môn hạ đệ tử luận bàn với nhau. Nhưng thực chất, lại là nơi dùng để hai bên chính tà tranh đoạt tài nguyên và danh vọng.

Bên thắng cuộc, sẽ nhận được tài nguyên ưu tiên, tỉ như thu nạp đệ tử, khai thác linh mạch,...trong vòng mười năm tới.

Trước khi Nhậm Ngã Tiếu xuất hiện, Ma tộc từ cổ chí kim vẫn luôn bị tiên môn đè đầu cưỡi cổ, phảng phất chứng thực cho câu nói của cổ nhân rằng tà không thể thắng chính.

Nhưng kể từ khi Nhậm Ngã Tiếu một đường thăng tiến, tiên môn liền đã càng ngày càng suy lùi, liên tục bại lui.

Mãi cho đến mấy năm trước, có tin đồn truyền tới, nói rằng tiên môn vừa xuất hiện một tuyệt thế thiên tài, chính là Đại Đế chuyển thế, tiên môn mới lần nữa hừng hực chiến hỏa.

"Đại Đế chuyển thế...đây chẳng phải là viên đá kê chân đầu tiên để nam chính một tiếng hót làm kinh người à?"

Đem mọi chuyện liên hệ lại với nhau, Nhậm Ngã Tiếu rốt cuộc cũng biết được, tuyến thời gian trong nguyên tác đại khái đã đi đến đâu.

"Kẻ mà bổn đế muốn các ngươi tìm, niên linh tầm khoảng 17. Từ lúc sinh ra đã đầu óc đần độn, là một bán yêu, có huyết mạch kỳ lân, song thân đều đã qua đời, sống nương nhờ vào thân thích bên ngoại, cụ thể hơn là...cữu cữu."

"Cách đây không lâu, bệnh si ngốc của hắn lại đột ngột khỏi hẳn chỉ sau một đêm. Không chỉ thế, vốn là phế vật nửa yêu nửa ma, không thể tu luyện, hắn lại vượt qua dự liệu của mọi người, đánh bại biểu ca của mình."

"Sau đó, trong một đêm diệt sạch gia tộc đã nuôi dưỡng mình mười mấy năm, ngay cả một đứa trẻ cũng không để lại. Những kẻ năm xưa từng chà đạp, ức hiếp hắn, từ hạ nhân trong phủ, cho đến phu tử dạy học, toàn bộ cũng đều bị hắn tàn nhẫn sát hại."

"Hiện tại, hắn có lẽ là đã bị truy nã, đang trên đường đào vong, mấy ngày nữa sẽ đến Ký Châu, đăng ký tham dự Thần Tinh đại hội."

Âm thanh hơi ngưng, nhìn xem hai tên hộ pháp đang nghe đến vui sướng tràn trề, thậm chí còn lộ ra bộ dáng như muốn vỗ tay khen hay bên dưới, Nhậm Ngã Tiếu nhất thời liền có chút im lặng.

Hắn là đang miêu tả thân phận của nam chính, mà không phải kể chuyện cho bọn họ nghe, để bọn họ sinh lòng đồng cảm!

"Nơi hắn sinh sống...đại khái là ở phía nam, Dư Châu, trong một tòa phủ thành nằm bên cạnh rừng núi...Bên ngoài thành, có một con sông chảy ngang qua, là con đường kinh thương tương đối tấp nập."

"Đúng...Bên cạnh tựa như còn có một quặng mỏ, cụ thể là mỏ than!"

Những thứ Nhậm Ngã Tiếu vừa nói ra này, chính là tổng kết từ vô số chi tiết rời rạc được mô tả trong suốt 200 chương truyện đầu tiên của [ Vô tận sát lục].

Nói đến đây, lại phải một lần nữa cảm khái, năng lực ghi nhớ của tu tiên giả, quả thật là vô cùng đáng sợ, gần như là chỉ cần nhìn lướt qua, liền đã có thể nhớ hết, không bỏ sót một chữ nào.

Nếu không, đổi lại thành người bình thường, e rằng cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhớ được một số tình tiết chính mà thôi.

"Đế chủ yên tâm, trong vòng năm ngày, chúng thuộc hạ nhất định sẽ tìm ra được kẻ đó!"

"Khi nào tìm được rồi, không cần bẩm báo cho bổn đế, hai người các ngươi liền dẫn theo hai đội ám vệ, bày sẵn thiên la địa võng giết chết hắn đi." Cẩn thận phân phó, nhưng lo lắng bọn họ làm hư chuyện, Nhậm Ngã Tiếu cũng chỉ có thể dặn dò thêm.

"Nhớ kỹ, bổn đế muốn hai người các ngươi tự mình động thủ. Nhất định phải lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, trong nháy mắt giết chết hắn. Sau khi giết chết, phải nghiền xương thành tro, thần hồn cũng phải giảo sát không để sót lại một tia."

"Tuyệt đối không được cùng hắn nói nhảm, lại càng không thể kéo dài thời gian. Nếu để bổn đế biết, các ngươi bởi vì khinh thường mà để hắn trốn thoát, sẽ bị trừng phạt thế nào, không cần bổn đế nói, các ngươi có lẽ cũng đã biết rồi..."

Nghe ra được sự nghiêm túc tột độ của Nhậm Ngã Tiếu, lại nghĩ tới muôn vàn cực hình như địa ngục trần gian của Thí Thần Điện, đáy lòng run lên, hữu hộ pháp liền truy hỏi :"Đế chủ, không biết...kẻ đó có tu vi thế nào?"

"Tu vi sao?" Chân mày chậm rãi nhíu chặt, Nhậm Ngã Tiếu liền không quá xác định nói :"Có lẽ là...Phong Vương cảnh tầng 7."

"Phong Vương cảnh?" Không kiềm được kinh ngạc mà bật thốt, đợi khi phản ứng lại, tả hộ pháp liền vội vã cúi người, dập đầu, mồ hôi lạnh cũng chảy ròng ròng.

Chỉ là, dù cho sợ hãi, nhưng sự khó hiểu trong lòng hắn vẫn như cũ không thể tán đi.

Ban đầu, thấy Nhậm Ngã Tiếu trịnh trọng phân phó như vậy, bọn họ còn tưởng rằng đối phương sẽ rất khó đối phó, thậm chí còn ôm cả tâm tư đi chịu chết.

Thế nhưng, nào ngờ được, người mà hắn muốn đối phó, lại chỉ là một oắt con Phong Vương cảnh 7 tầng?

Cảnh giới tu luyện của Cửu Châu, được chia thành : Nhục thân, Linh hải, Thần thông, Phong vương, Hư thần, Thánh chủ, Thần vương, Chuẩn thánh, Thánh nhân, Đại thánh, Chí tôn, Chuẩn đế, Đại đế.

Người có tu vi cao nhất của tiên môn hiện tại, liền chính là Đại Đế sơ kỳ.

Về phần cảnh giới của Nhậm Ngã Tiếu, thì đã là Đại Đế trung kỳ. Mà hai đại hộ pháp, mặc dù thúc ngựa cũng không đuổi kịp, nhưng đều đã là cao thủ Chí Tôn cảnh, sánh ngang thái thượng trưởng lão của rất nhiều thánh địa.

Tu luyện càng về sau, cảnh giới liền sẽ càng khó tấn thăng, có thể đạt tới cảnh giới Chí Tôn, không có người nào không phải là thiên tài kiệt xuất, vô địch đương thời.

"Bổn đế biết, các ngươi đều là Chí Tôn, lòng cao ngạo không nhỏ, căn bản không thể ra tay với hậu bối được." Nói gì thì nói, bọn họ chung quy cũng là phụ tá đắc lực của bản thân, Nhậm Ngã Tiếu hiển nhiên vẫn sẽ có chút lòng kiên nhẫn với bọn họ.

"Nhưng các ngươi phải biết, bổn đế sẽ không làm chuyện vô nghĩa. Để các ngươi cẩn thận, tự mình ra tay cũng đều là có lý do." Thanh âm hơi hạ, Nhậm Ngã Tiếu liền bổ sung thêm :"Đề phòng vạn nhất..."

"Khi nào giết hắn, mang theo Đế trận của Thí Thần Điện đi đi."

Đế trận, chính là trận pháp có cấp bậc cao nhất trong phiến thiên địa này. Tương truyền, nếu do Đại Đế thôi động, thì dù có là thần tiên hạ phàm, cũng sẽ phải cửu tử nhất sinh.

Đương nhiên, với thực lực của hai người bọn họ, nếu mở ra Đế trận, uy lực hiển nhiên sẽ không thể khoa trương như vậy được. Nhưng chí ít, chỉ cần Đế cảnh không ra, bọn họ liền đã có thể đi ngang.

"Vâng, đế chủ." Cũng không già mồm nữa, hai người liền ngoan ngoãn tuân theo.

"Đứng lên đi."

Chậm rãi đứng dậy, đưa mắt nhìn về phía gian nhà tranh sau lưng Nhậm Ngã Tiếu, tả hộ pháp liền nhanh nhạy dò hỏi :"Đế chủ, kẻ bên trong đã biết hành tung của ngài, liệu có cần..."

Vừa nói, hắn cũng vừa giơ tay, làm ra động tác cắt cổ.

Trước khi đến đây, bọn họ cũng đã điều tra qua, kẻ cứu đế chủ, chỉ là một người bình thường, không có tu vi. Giết chết đối phương, thậm chí còn dễ hơn việc đè chết một con kiến.

Thế nhưng, làm tả hộ pháp không ngờ được chính là, thứ hắn nhận được lại chỉ là một cái tát chụp tới, đập thẳng vào trên huyệt thái dương của hắn, làm hắn không khỏi xây xẩm mặt mày, suýt chút liền ngã chổng vó.

"Đế chủ..."

"Dám động vào y, ngươi là ngại mệnh của bổn đế quá dài, có đúng không?" Nghiến răng nghiến lợi nói, đối với việc tự cho là thông minh của tả hộ pháp, Nhậm Ngã Tiếu thật sự rất có xúc động một chưởng vỗ xuống, đem hắn vỗ thành bánh nhân thịt.

"Nhớ cho kỹ, từ nay về sau, không bao giờ được tổn thương tới y, đặc biệt, ngay cả từ ngữ...tỉ như đánh, giết gì đó, cũng không được đặt cạnh tên của y. Nếu không, hậu quả các ngươi tự mình gánh vác."

Lo sợ bản thân bị bọn họ liên luỵ, Nhậm Ngã Tiếu chỉ có thể đem bản thân treo thật cao. Chỉ còn kém lập tức xông vào nhà, ôm lấy Triêu Nhiên tỏ rõ lòng trung thành.

Nói cho y biết, lòng sùng kính của hắn đối với y, chẳng khác gì nước sông liên miên chảy hoài không dứt, dù cho thiên băng địa diệt cũng sẽ không thay đổi.

**Triêu Nhiên : *hắt xì* Không hiểu vì sao đột nhiên cảm thấy sống lưng có chút lạnh...

"Bắt đầu từ ngày mai, điều động một đội ám vệ đến đây, âm thầm bảo hộ y. Trừ phi y gặp phải tổn thương, nếu không, bình thường không được xuất hiện trước mặt y, cũng như để y phát hiện ra."

Cung kính chấp thuận, mặc dù đã bắt đầu hiếu kỳ, một người lãnh khốc vô tình như đế chủ, vì sao lại đột ngột quan tâm đến sinh tử của một phàm nhân. Thậm chí còn không tiếc để ám vệ tinh nhuệ ở trong bóng tối bảo hộ đối phương.

Thế nhưng, vẫn còn rất yêu mạng sống, bọn họ hiển nhiên cũng sẽ không dám hỏi nhiều.

Chỉ là, ngay khi bọn họ cho rằng, mọi thứ đã sắp xếp xong xuôi, Nhậm Ngã Tiếu cũng sẽ rời đi, thì lúc này, hắn lại đột ngột khiêu mi, đạm thanh hỏi :"Hai người các ngươi, ai có mang theo ngân lượng?"

"Bẩm đế chủ, trên người thuộc hạ có mang theo một ít..." Không hiểu Nhậm Ngã Tiếu muốn ngân lượng làm gì, song, tả hộ pháp vẫn là từ trong ngực áo lấy ra một túi tiền nặng trĩu, dùng hai tay đưa đến cho hắn.

Thử ước lượng độ nặng của túi tiền, Nhậm Ngã Tiếu liền thuận miệng hỏi :"Bên trong có bao nhiêu tiền?"

"Cái đó, bẩm đế chủ, bên trong có khoảng năm mươi lượng bạc. Nhưng nếu ngài cần thêm, thuộc hạ có thể đi tìm..."

"Không cần, năm mươi lượng đã đủ rồi." Tưởng tượng ra biểu cảm kinh ngạc đến ngây người của Triêu Nhiên khi nhìn thấy túi tiền này, Nhậm Ngã Tiếu liền không nhịn được, khẽ cười.

Thật sự là một kẻ yêu tiền như mạng.

Cũng không biết, một ngày nào đó có thể vì tiền mà đem mình bán đi lúc nào đều không hay hay không.

"Đế chủ...vừa cười sao?" Thấp giọng lẩm bẩm, tả hộ pháp liền trố mắt nhìn hữu hộ pháp, chỉ cảm thấy mọi thứ trước mặt đột ngột trở nên không chân thật.

Đương nhiên, phản ứng của bọn họ lớn như vậy, cũng không phải vì bình thường Nhậm Ngã Tiếu không cười. Trái lại, chỉ là vì, hắn bình thường đa phần đều là tiếu lý tàng đao, trong tiếu dung mang theo khinh thị hoặc lạnh bạc.

Mà vừa rồi, dù cho chỉ len lén nhìn thoáng qua, nhưng bọn họ vẫn có thể xác định, nụ cười đó của hắn, là chân tâm thật ý.

"Nhìn đủ?" Phát hiện động tác nhỏ của bọn họ, tiếu dung hơi thu liễm, không quản bọn họ ở phía sau cuống quýt như thế nào, Nhậm Ngã Tiếu cũng chỉ cầm lấy túi tiền, đi đến trước cửa nhà của Triêu Nhiên.

Sau đó, đem túi tiền treo lên trên.

"Như lời đã hứa, đây là hậu lễ ta chuẩn bị cho ngươi."

Thấp giọng thì thầm một câu như vậy, nhìn xem cửa gỗ quen thuộc trước mặt, Nhậm Ngã Tiếu liền nhắm mắt, hít sâu một hơi :"Đi thôi, cũng nên trở về chiếu cố đại trưởng lão rồi..."

Đợi ngày hắn giết chết được nam chính, đồng thời xử lý hết đám sâu bọ trong nội bộ Thí Thần Điện, hắn liền sẽ quay về đây tìm y.

"Chờ ta."

Sau khi tỉnh dậy, phát hiện Nhậm Ngã Tiếu đã im hơi lặng tiếng bỏ đi, Triêu Nhiên cũng không khỏi sửng sốt một chút.

Chỉ là, chưa kịp mắng một câu bạch nhãn lang vong ân phụ nghĩa, thì y cũng đã nhìn thấy được túi tiền mà hắn để lại...

Được rồi, xem như hắn vẫn còn có chút lương tâm, không uổng công y trèo đèo lội suối, chăm lo cho hắn từng miếng ăn giấc ngủ trong suốt...mấy ngày qua.

Thời khắc nhìn thấy từng thỏi bạc tròn trĩnh nằm trong túi tiền, Triêu Nhiên chỉ cảm thấy, bản thân muốn cất cánh.

Thế nhưng, thực tế lại vĩnh viễn không thể tuân theo ước muốn của Triêu Nhiên. Bởi vì số tiền 50 lượng này tưởng như rất nhiều, nhưng sau khi bị y tiêu sài, cộng với số tiền tích góp từ mấy mảnh vàng kia, cũng đều chỉ lác đác không còn mấy.

Vừa đủ để y sửa chữa hàng rào, gia cố nhà tranh lại một chút, đồng thời mua thêm vài bộ y phục giữ ấm cho mùa đông, cùng với một đàn gà nhỏ.

Trong chớp mắt, thời gian thoi đưa, hai tháng cũng đã sắp trôi qua. Tết đến gần, khiến một trấn nhỏ như Linh Đài cũng đều nhiều thêm một cỗ không khí vui tươi, huyên náo.

Hôm nay, trên mặt đất đã đóng lên một lớp tuyết dày. Triêu Nhiên mặc một thân lam y, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác lông trắng muốt cũng liền đang chậm rãi bước đi trên đường lớn.

Gương mặt tinh mỹ bởi vì hơi lạnh mà trở nên đỏ bừng, tựa như một quả hồng, kiều diễm động lòng người.

"Nửa cân đậu phụ của con đây A Nhiên, tổng cộng năm văn tiền."

"Đa tạ Lâm bà bà." Đem tiền đã chuẩn bị sẵn đưa ra, đồng thời tiếp lấy túi đậu phụ. Ngay khi Triêu Nhiên chuẩn bị rời đi, thì Lâm bà bà tuổi tác đã cao kia liền đã đột ngột ngăn y lại :"Chờ đã, A Nhiên!"

"Lâm bà bà có chuyện gì sao?" Đều là hàng xóm, lúc nhỏ cũng từng ăn cơm nhà đối phương, Triêu Nhiên hiển nhiên sẽ không tỏ ra mất kiên nhẫn.

Nhìn thấy y ngừng lại, Lâm bà bà ngay tức khắc liền mỉm cười, nếp nhăn trên mặt cũng xô vào nhau, mười phần hiền hòa.

"A Nhiên này, không phải bà lão ta nhiều chuyện, nhưng mà, ta thấy con cứ một thân một mình sống như vậy, thật sự là không tốt lắm đâu. Con năm nay đã 20 tuổi rồi, nhị lang nhà ta bằng tuổi con cũng đã có hai trai một gái."

"Con nói xem, con có phải là cũng nên tìm một mối hôn sự, cưới một thê tử điềm đạm, giỏi giang về chăm lo cho bản thân hay không?"

"Cháu gái họ của ca ca của thẩm thẩm của ta có một biểu muội năm nay 21 tuổi, tuy tuổi tác có hơi lớn, nhưng người lại vô cùng khỏe mạnh, có thể khiêng được cả một vại nước, quan trọng nhất là rất dễ nuôi, con xem...này, A Nhiên, đợi đã..."

Không dám ngoái đầu nhìn lại, Triêu Nhiên liền chỉ cắm đầu bỏ chạy một mạch. Trong lòng thầm than, quả nhiên dù ở thế giới nào đi chăng nữa, cũng sẽ có trưởng bối hối thúc chuyện hôn sự.

Chỉ là, không thể không thừa nhận, lời của Lâm bà bà nói, cũng không phải là hoàn toàn không có lý.

Sống một mình, tuy sẽ không gò bó, trói buộc, nhưng thật sự cũng khiếm khuyết một chút nhân khí.

Trước kia, Triêu Nhiên vẫn còn chưa có cảm giác gì, nhưng kể từ khi Nhậm Ngã Tiếu đến, rồi lại rời đi, loại cảm giác đơn độc đó mới trực tiếp bị phóng đại lên vô số lần.

"Ài...nếu đã muốn sống một cuộc sống bình thường ở thế giới này, quả thật là không thể một mực cô độc đến hết đời được..."

"Thế nhưng, chẳng lẽ thật sự phải cưới vợ, sinh con sao?" Thấp giọng lẩm bẩm, Triêu Nhiên liền không khỏi bi đát lắc đầu.

Thân là nhan khống, nhan giá trị của bản thân còn không kém, đối với những nữ tử diện mạo khó coi, lại hoàn toàn xa lạ, không quen không biết, nếu nói cưới là cưới, Triêu Nhiên quả thật là không thể nào chấp nhận được.

Mà nữ tử xinh đẹp, thì bản thân y lại có tự mình hiểu lấy. Người ta căn bản sẽ không nhìn trúng một kẻ nghèo kiết xác như y.

Vả lại, chưa bàn tới xấu đẹp, thì bản thân y đều ăn bữa nay lo bữa mai, cưới thê tử về rồi, thì lấy gì lo cho người ta đây? Để người ta ăn gió nằm sương với y à?

Xin thứ lỗi, nhưng một mình y chịu khổ đã đủ lắm rồi, vẫn là đừng nên tai hoạ người khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play