Ma Đầu Xem Ta Là Bạch Nguyệt Quang

CHƯƠNG 7+8+9


1 năm

trướctiếp

Đã xác định, ma chủ trong quyển sách này nhắc tới liền chính là bản thân mình, kế tiếp, thái độ của Nhậm Ngã Tiếu liền nghiêm túc hơn rất nhiều.

Chỉ là, đợi khi đọc xong toàn bộ quyển sách này, Nhậm Ngã Tiếu liền đã không kiềm được lửa giận mà đem nó ném thẳng xuống đất, gầm lên :"Làm sao có thể!!?"

Trong [ Vô tận sát lục], cuối cùng, sau khi tu luyện đến Đế cảnh, nam chính liền đã một thân một mình leo lên Thí Thần Điện, khiêu chiến ma chủ.

Cả hai đánh nhau long trời lở đất, đánh hơn ba ngày ba đêm, cuối cùng, ma chủ kém hơn một bậc, bị nam chính bắt lấy sơ hở, tàn nhẫn giết chết, thân thể đều bị oanh tạc thành sương máu, hồn phi phách tán.

Nam chính thành công hấp thụ tinh huyết của ma chủ, trong nhất thời liền tu vi tăng mạnh, cuối cùng đạp vào cảnh giới chí cao vô thượng, trở thành một đời ma đạo cự phách, dẫn dắt ma tộc đi lên đỉnh cao, san bằng tiên môn trên thế gian.

"Cho nên, bổn đế chỉ là đá kê chân cho kẻ gọi là 'nam chính' này?" Nhậm Ngã Tiếu cười, giận quá hóa cười.

"Trong sách có nói, khi hắn tìm tới, bổn đế cũng đã thành công đột pháp tầng 13 của Đế Kinh, luyện thành vô thượng Ma thân. Nhưng dù như vậy, bổn đế vẫn cứ bị hắn giết chết."

Đại Thiên Ma Đế một đời hô phong hoán vũ, dùng sức một người chống đỡ cả thiên hạ, cuối cùng lại chỉ là may áo cưới cho người khác...

"Đúng là hoang đường." Lẩm bẩm nói, Nhậm Ngã Tiếu cũng không rõ bản thân là thật sự nghĩ như vậy, hay là đang tự lừa mình dối người. Chỉ có điều, từng tia hàn mang trong mắt hắn, lại là thật :"Quyển sách này, tuyệt đối không thể lưu."

Không chỉ bởi vì nó có ghi chép quá khứ không muốn người biết của hắn, mà còn bởi vì, ở đoạn cuối cùng còn có ghi rõ ràng, điểm sơ hở trên công pháp của hắn là ở đâu, nam chính đã bằng cách nào lợi dụng sơ hở đó giết được hắn.

Đáy lòng vừa động, Nhậm Ngã Tiếu liền thi triển hỏa thuật, trong nháy mắt, một ngọn lửa liền đã từ trong tay hắn bay ra, đem quyển sách trên đất nuốt trọn.

Thế nhưng, cũng vào đúng lúc này, một bóng người đã đột ngột xông vào. Khi nhìn thấy thứ đang bị hỏa diễm bao trùm, liền đã tức giận kinh hô :"Ngươi đang làm gì vậy!!!"

Trở tay thi triển Định Thân Thuật trên người Triêu Nhiên, mặc kệ y ở bên cạnh vùng vẫy, Nhậm Ngã Tiếu chỉ lạnh lùng nhìn đoàn lửa đang thiêu đốt kia, cho đến khi quyển sách đều bị đốt thành tro tàn.

"Thứ này, ngươi từ đâu mà có?"

Tùy tiện ngồi xuống ghế gỗ trước mặt Triêu Nhiên, thời khắc này, khí chất trên người Nhậm Ngã Tiếu cũng đã hoàn toàn thay đổi, cường thế, bá đạo, một chiếc ghế gỗ cũng đều bị hắn ngồi ra cảm giác của vương tọa.

Nghe thấy câu hỏi của Nhậm Ngã Tiếu, nộ hỏa vừa tắt, đáy lòng Triêu Nhiên liền đã không khỏi lộp bộp :"Ta..."

"Ta đề nghị ngươi, nên suy nghĩ thật kĩ trước khi nói. Ta có hàng trăm hàng ngàn cách khiến ngươi nói ra sự thật. Nhưng ta nghĩ, ngươi sẽ không muốn tự mình trải nghiệm chúng đâu." Nhậm Ngã Tiếu nói rất chậm rãi, nhưng ý tứ uy hiếp bên trong lại vô cùng rõ ràng.

Quan trọng nhất, hắn lại cho người ta cảm giác, hắn sẽ nói được làm được.

Kỳ thực, trước khi đọc quyển sách này, Nhậm Ngã Tiếu đối với Triêu Nhiên cũng không có cảm xúc gì quá nhiều.

Dù sao, ngươi sẽ quan tâm một con kiến ở dưới chân mình sao? Bởi vì mặc kệ nó nhảy nhót tung tăng thế nào, sống hay chết, cũng chỉ nằm trong một ý niệm của ngươi.

Thế nhưng, nếu hiện tại, con kiến này có thể ảnh hưởng tới sinh mệnh của ngươi, như vậy, mọi chuyện sẽ chuyển hướng sang một góc độ khác...

Bị ánh mắt lãnh ngạo, như có thể nhìn thấu bản chất của vạn vật kia nhìn chăm chú, Triêu Nhiên liền không khỏi trầm mặc, một lúc sau, mới lựa chọn đáp :"Quyển sách đó, là ta viết."

Triêu Nhiên biết rõ, đối phương cũng không hề lừa gạt chính mình.

Ở trong thế giới huyền huyễn này, thứ có thể xác định một người đang nói thật hay nói dối, tuy rằng không nhiều, nhưng chắc chắn cũng không phải là không có.

Quan trọng nhất là, y không cảm thấy chính mình có thể chịu đựng được cực hình, sống chết không hé răng. Mà nếu đã vậy, cần gì phải tự chuốc khổ vào người chứ?

Thế nhưng, làm Triêu Nhiên tức giận muốn thổ huyết chính là, nói-thật-lại-không-có-người-tin!

"Đừng giở trò với ta. Ta không có đủ kiên nhẫn nghe ngươi nói nhảm đâu."

"Cmn, ngươi bị thần kinh à? Quyển sách này là do ta viết, ta nói thật ngươi lại không tin!" Sống hai đời, hôm nay lại chịu đựng uất ức như thế này, tính tình của Triêu Nhiên trong nháy mắt liền bạo tạc.

Không phải chỉ là tu sĩ hay sao? Có gì hơn người?

Khụ...được rồi, có thể trở thành tu tiên giả, quả thật là đã hơn người.

Nhìn xem ánh mắt hàm chứa nộ hỏa của Triêu Nhiên, thoạt nhìn cũng không giống như là đang giả vờ, Nhậm Ngã Tiếu cũng không khỏi nhíu mày. Nhưng rất nhanh, hắn liền đã thản nhiên lên.

Không phải chỉ là không phân biệt được thật giả sao? Tự mình kiểm chứng là biết.

Không chần chừ nữa, Nhậm Ngã Tiếu liền phất tay. Ngay tức khắc, tiếng hô hào của Triêu Nhiên liền đã im bặt mà dừng, bản thân y cũng đã lập tức hôn mê bất tỉnh.

"Người không vì mình, trời tru đất diệt, ngươi cũng đừng trách ta..." Nhẹ cảm khái một câu, Nhậm Ngã Tiếu liền nhấc tay, chậm rãi đem thần thức xâm nhập vào trong não hải của Triêu Nhiên.

Hắn muốn áp dụng Sưu Hồn Thuật với y, một khi thành công, y liền sẽ biến thành một kẻ ngốc.

Chỉ là, theo thần thức xâm nhập vào não hải của Triêu Nhiên càng lâu, Nhậm Ngã Tiếu liền càng phát giác không thích hợp.

Bởi vì, hắn cư nhiên lại không nhìn thấy gì cả!

Trước mắt là một mảnh đen kịt, đừng nói là ký ức, ngay cả suy nghĩ của y cũng đều giống như chưa từng tồn tại qua. Chẳng khác gì một cái hố đen, bị người dùng thần thông che đậy.

Chỉ là, quan sát một lúc, ngay khi Nhậm Ngã Tiếu chuẩn bị đem thần thức thu hồi, thì bỗng dưng, hắn lại nhìn thấy được, trong thần hồn của y tựa hồ có một vết nứt mông lung đang ẩn ở phía sau bóng tối.

Không chút do dự, Nhậm Ngã Tiếu liền đem thần thức thăm dò vào trong vết nứt đó. Đối với sự cường đại của thần hồn bản thân, hắn cũng vô cùng tin tưởng, trong thiên hạ này, sẽ không có mấy người có thể sánh bằng.

Thế nhưng, sự tự tin của Nhậm Ngã Tiếu rất nhanh liền đã phải trả giá đắt. Bởi vì giây phút thần thức tiến vào trong khe nứt kia, hắn liền chỉ cảm thấy một cỗ đau nhói từ thần hồn truyền tới.

Phảng phất là xem trộm thiên cơ, thần thức của hắn trong nháy mắt liền đã bị cường thế xoắn nát, nếu không phải hắn kịp thời cắt đứt phần thần thức đó, thì e rằng ngay cả hồn phách của hắn cũng sẽ không thể may mắn trốn khỏi.

Thần hồn tổn hại, Nhậm Ngã Tiếu liền 'bá' một tiếng, mở mắt ra, sắc mặt vốn đã tái nhợt, trong nháy mắt liền càng trở nên trắng bệch như tờ giấy. Một ngụm tiên huyết cũng không khống chế được nữa, trực tiếp phun ra ngoài.

Sưu hồn một phàm nhân, hắn không chỉ không thành công, mà còn chịu phải phản phệ!

Nhìn xem thân thể đã rơi xuống đất của Triêu Nhiên, đưa tay đem vết máu trên miệng lau đi, sát khí trên người Nhậm Ngã Tiếu liền đã càng thêm cường liệt, tựa như có thể hóa thành thực chất :"Vốn dĩ bổn đế còn định để ngươi sống thêm vài ngày..."

"Nhưng hiện tại, ngươi vẫn là nên chết đi."

Dứt lời, Nhậm Ngã Tiếu liền đã nhấc tay, trong nháy mắt, một luồng ma khí liền đã bao phủ lấy bàn tay hắn, sau đó, hóa thành chưởng phong đánh thẳng về phía Triêu Nhiên.

Chỉ là một người bình thường, nếu trúng phải một chưởng này của hắn, Triêu Nhiên khẳng định sẽ phải chết không thể nghi ngờ.

Thế nhưng, hình ảnh Triêu Nhiên bị một chưởng chụp chết cũng không hề xuất hiện. Chưởng phong rơi vào trên người y, lại chẳng khác gì đánh vào trên bông, ngay cả một tầng gợn sóng cũng không nhấc nổi.

Chứng kiến một màn như ảo mộng này, Nhậm Ngã Tiếu liền không kiềm được vẻ kinh nghi trên mặt. Chưởng này là do hắn đánh ra, so với ai khác, hắn lại càng hiểu rõ uy lực của nó. Làm sao có thể tan biến một cách quỷ dị như vậy được?!!

Vô thức, trong đầu Nhậm Ngã Tiếu liền chợt hiện ra mấy chữ : Vạn pháp bất xâm.

"Một người bình thường lại có thể vạn pháp bất xâm..." Tâm tình có chút ngưng trọng, nhưng Nhậm Ngã Tiếu rất nhanh cũng đã cười lạnh :"Không phải vừa rồi vẫn còn thi pháp lên người ngươi được sao?"

"Bổn đế không tin, hôm nay lại không giết được một phàm nhân như ngươi."

Nếu đã biết pháp thuật không có tác dụng trên người đối phương, Nhậm Ngã Tiếu liền quyết định, phải đổi một phương thức khác giết chết đối phương, đó chính là đem bản mệnh pháp khí của mình triệu hoán ra.

Đó là một thanh mạch đao màu đen, băng lãnh nội liễm, thân đao một khi dựng thẳng, có thể cao hơn nửa người của nam tử trưởng thành. Lưỡi đao được đúc từ vẫn thạch đến từ thiên ngoại, lại dùng tinh huyết của vô số cao thủ tiên môn huyết luyện mà thành.

Ngày ma đao vừa luyện thành, mười dậm thiên khung đều bị mây mù che kín. Trên trời giáng xuống chín chín tám mươi mốt đạo cửu tiêu lôi đình, nhưng vẫn không thể giải trừ lệ khí ở bên trên.

Người bình thường nếu quan sát quá lâu, sẽ trực tiếp lâm vào điên cuồng. Tu sĩ đạo tâm không kiên định, lại càng dễ sinh ra tâm ma, đạo tâm vỡ nát.

Lại nói, làm người có chút im lặng chính là, đường đường là một thanh hung binh đã từng nhuốm máu không biết bao nhiêu người, phá hủy bao nhiêu môn phái, trở thành ác mộng của vô số tu sĩ. Thanh ma đao này lại bị chủ nhân đặt cho một cái tên...vô cùng nên thơ.

Phù Vân.

Thân tự phù vân, tâm như phi nhứ, khí nhược du ti.

Cũng không biết là kẻ nào ngại mệnh quá dài mà đi nhớ thương một thanh ma đao như nó...

( Thân như mây nổi, tâm trôi lãng đãng, hơi thở mong manh. Câu này trích từ Chiết Quế Lệnh, ý chỉ tương tư quá mức mà tinh thần điên đảo, ngày đêm thơ thẩn, mệt mỏi thành bệnh.)

"Phù Vân của ta là ma đao xếp hạng thứ ba trên hung binh bảng của thiên hạ, dù cho không có linh lực gia trì, cũng có thể chém sắt như chém bùn. Ta không tin, thân thể của ngươi còn có thể cứng rắn hơn đao của ta."

Mạch đao trong tay giơ lên cao, Nhậm Ngã Tiếu liền không chút do dự chém xuống. Lưỡi đao vạch phá không trung, ánh lên một vệt lãnh quang.

Thế nhưng, cũng vào giây phút Phù Vân sắp đem phàm nhân trước mặt chặt làm hai đoạn, thì bầu trời bên ngoài cửa sổ lại đột ngột xuất hiện dị tượng.

Đồng thời, một loại cảm giác nguy hiểm mãnh liệt cũng đã dâng lên trong lòng Nhậm Ngã Tiếu, khiến hắn không thể không ngừng tay.

"Đây là..."

Bầu trời vốn dĩ đang trong xanh, không một gợn mây, thời khắc này lại đột ngột tối sầm lại. Phong vân cuồn cuộn không ngừng, mang đến cảm giác đè nén khôn cùng, chẳng khác gì thiên khung sắp sập xuống, thiên địa muốn băng diệt.

'Ầm' 'Ầm' Trong vô tận mây đen đang cuộn trào, không ngừng có tia sét lóe lên, truyền tới tiếng nổ vang. Uy áp tựa như một ngọn núi lớn, bắt đầu giáng xuống, khiến toàn bộ đại lục đều chìm trong hoảng loạn.

Lên đến tu sĩ, đại năng, dưới đến yêu vật, tà ma, thậm chí là phi cầm tẩu thú đều kinh hoảng kêu vang, tìm chỗ lẩn trốn.

"Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao thiên địa lại đột ngột biến sắc, còn xuất hiện cả lôi đình?"

"Trời ạ...uy áp này cũng thật là đáng sợ đi, chẳng lẽ có người độ kiếp tấn thăng làm Đại Đế? Nhưng cũng không đúng, năm đó tổ sư gia nhà ta tấn thăng Đại Đế, tràng diện cũng không có lớn đến vậy. Chẳng lẽ là vị kia của Thí Thần Điện sắp phi thăng thượng giới?"

"..........................."

Cùng lúc đó, thân là người bị tu sĩ trong thiên hạ đồn thổi là sắp phi thăng thượng giới, Đại Thiên Ma Đế lại chỉ cảm thấy bản thân quả thật là sắp sửa 'phi thăng'.

Bởi vì, hắn phát hiện, uy áp từ trên trời giáng xuống, toàn bộ đều đang phong tỏa lấy chính mình.

Nó mang tới cho hắn cảm giác toàn thân phát lạnh, linh hồn đều không nhịn được mà run lẩy bẩy, xương cốt trên người dưới uy áp khủng bố đó, đều truyền tới tiếng răng rắc như muốn biến dạng.

Thời khắc này, dưới thiên địa chi uy, dù là Đại Đế, hắn vẫn chẳng khác gì một con kiến hôi, không chịu nổi một kích.

"Thiên phạt..."

Thiên phạt, chính là thứ còn đáng sợ hơn cả lôi kiếp. Bởi vì lôi kiếp sẽ chỉ khiến người cửu tử nhất sinh, mà thiên phạt, lại là đem người dồn vào chỗ chết. Uy lực giữa hai bên, căn bản không phải có thể so sánh được.

Trước kia, khi Nhậm Ngã Tiếu còn nhỏ, cũng đã từng nhìn thấy một tên tội tiên bởi vì bị thượng giới trục xuất, trong lúc tức giận đã lỡ lời xúc phạm thiên đạo, cuối cùng liền bị thiên đạo giáng xuống thiên phạt, đánh thành tro bụi.

Thế nhưng, hắn nhớ rất rõ ràng, lần đó, mây đen trên trời cũng chỉ kéo dài mười dặm, quy mô căn bản không có hùng vĩ đến như vậy...

Hắn là lỡ tay giết cha hay đoạt vợ của thiên đạo rồi? Có cần thiết phải đón tiếp hắn 'nồng hậu' như vậy hay không?

Thời khắc này, Đại Thiên Ma Đế, sợ.

**Không tự tìm chết sẽ không chết. ╮(╯▽╰)╭

Chỉ là, không để hắn kịp suy nghĩ gì nhiều hơn, lúc này, trên đỉnh đầu hắn liền đã ngưng tụ ra một đạo lôi điện có bán kính trên trăm thước, thanh thế vừa nhìn liền đã khiến người da đầu tê dại.

Dù cho trên đỉnh đầu bị mái nhà ngăn trở, nhưng khí tức tử vong không ngừng truyền tới, vẫn khiến Nhậm Ngã Tiếu không dám chậm trễ hay khinh thường, đem toàn bộ át chủ bài đều lấy ra.

Ngay sau đó, chỉ thấy, trên người hắn liền đã liên tục lóe lên vô số hào quang rực rỡ, tạo thành đủ loại đồ vật như chiến giáp, thần binh lợi khí, bay lơ lửng che ở trên đỉnh đầu của hắn.

Nếu không phải trở ngại Đế binh trấn phái vẫn còn nằm ở dưới Thí Thần Điện, lại thêm khoảng cách quá xa, một thời nửa khắc không thể triệu hoán được, hắn có lẽ đều đã đem nó gọi tới.

Cùng lúc đó, ma khí trong người Nhậm Ngã Tiếu cũng liền đã kéo căng, cả người tựa như hóa thành huyết hải tu la, ma thần giáng thế.

Nhưng rốt cuộc, thiên phạt đánh xuống, ngay cả không gian đều bị chấn đến vỡ nát, thời gian phảng phất cũng ngừng lại vài giây. Mà nguồn sáng duy nhất giữa vô tận mây mù, liền chính là đạo lôi đình ẩn chứa uy áp hủy thiên diệt địa kia.

'Ầm'

Theo một tiếng rền vang vọng cửu tiêu, đại địa dưới chân đều bởi vì dư chấn mà rung lắc dữ dội. Kéo theo đó chính là vô số tiếng nổ cũng nối đuôi nhau vang lên.

Không biết đã trải qua bao lâu, có lẽ là một giây, hoặc là lâu hơn như vậy, theo lôi quang tán đi, nhà tranh vẫn bình ổn, không chút hư hại. Mà cả Linh Đài trấn, đồng dạng cũng yên bình đến lạ.

Phảng phất nơi này đã được lực lượng cường đại gì đó bảo hộ, khiến thiên phạt cùng pháp khí nổ tung cũng không thể ảnh hưởng tới bọn họ.

Thậm chí, bọn họ còn không nhìn thấy được phong vân biến động, làm cả thiên hạ nơm nớp lo sợ trên đỉnh đầu. Mà vẫn giống như thường ngày, nên buôn bán thì buôn bán, nên dạo chơi thì dạo chơi.

Đây đại khái gọi là...vô tri cũng là một loại hạnh phúc.

Trở lại với bên trong nhà tranh, thời khắc này, trái ngược với gian nhà bình yên như thường này, Nhậm Ngã Tiếu lại vô cùng không ổn.

Hắn đã giống với lần đầu tiên gặp được Triêu Nhiên, nằm rạp trên đất, toàn thân trên dưới đều là máu. Y phục trên người đều xuất hiện vết cháy đen.

Trên mặt đất xung quanh hắn, đã rơi vãi vô số mảnh vụn của những thần binh lợi khí vừa rồi. Dưới uy lực của thiên phạt, hiện tại, bọn chúng cũng chỉ còn là một đống phế thải.

Về phần Phù Vân, nó vẫn như cũ được Nhậm Ngã Tiếu nắm trong tay, nhưng khí tức cũng đã lộ ra một tia uể oải, rõ ràng là chịu phải tổn thương không nhẹ.

Nhưng chung quy, nó cùng những thần binh kia, vẫn thành công giúp Nhậm Ngã Tiếu cản được đợt thiên phạt thứ nhất này.

Đúng vậy, là thứ nhất.

Bởi vì thiên đạo một khi đã hạ xuống thiên phạt, thì chính là cục diện không chết không thôi. Nó sẽ một mực truy đuổi, cho đến khi đem kẻ chịu phạt đánh thành hồn phi phách tán.

Thời khắc này, nằm trên đất, Nhậm Ngã Tiếu liền giãy giụa, từ từ chống tay ngồi dậy.

Dây buộc tóc của hắn dưới đạo thiên lôi vừa rồi, cũng không biết đã bị oanh đi nơi nào. Khiến cho tóc của hắn đều đã xõa xuống, lung tung rối loạn.

Thời khắc này, hắn nào còn chút phong phạm vốn có của Ma Đế nữa chứ? Thoạt nhìn đã chẳng khác gì chó nhà có tang, chật vật không chịu nổi.

Mặc kệ hắn là Đại Thiên Ma Đế uy chấn thiên hạ, hay là tiên thần trên cửu trùng thiên, đứng trước uy thế của thiên địa, cũng chỉ đơn thuần là lấy trứng chọi đá, châu chấu đá xe.

Mặc dù may mắn nhặt được một cái mạng, nhưng còn chưa để Nhậm Ngã Tiếu kịp thở phào vì sống sót sau tai nạn, thì lúc này, hắn liền đã có một loại cảm giác đánh thẳng vào linh hồn.

Sống lưng phát lạnh, Nhậm Ngã Tiếu liền ngẩng đầu. Thời khắc này, hắn lại phảng phất có khả năng thấu thị, nhìn xuyên qua mái nhà, thấy được trên thương khung cao vời vợi kia, cư nhiên lại có một con mắt to lớn, tựa như một vòng đại nhật đang nhìn chòng chọc vào mình.

Giây phút cùng con mắt đó đối diện với nhau, Nhậm Ngã Tiếu chỉ cảm thấy khí huyết như đọng lại, con ngươi cũng không khống chế được, hơi hơi co vào.

Thiên đạo ý chí.

Thiên đạo hư vô mờ mịt, không có thực thể. Mà thiên đạo ý chí, có thể xem là hình thái mà nó cố tình mô phỏng ra, để người khác có thể nhìn thấy nó.

Không biết có phải ảo giác hay không, từ trong thiên đạo ý chí, Nhậm Ngã Tiếu cư nhiên lại nhìn thấy được một màu căm phẫn, chán ghét. Tựa như ánh mắt của người thường khi nhìn thấy sâu bọ buồn nôn.

"Tại sao lại nhắm vào ta?"

Thời khắc này, tâm tính của Nhậm Ngã Tiếu có thể nói là triệt để sụp đổ. Căn bản không nghĩ ra được, vì sao bản thân lại phải chịu đựng những thứ này.

Chỉ có điều, khi ánh mắt rơi vào trên thân ảnh đang yên ổn nằm trên đất kia, thần sắc trên mặt hắn mới chợt đọng lại.

"Quyển sách đó, là ta viết."

Khi đó, nghe thấy lời này của y, phản ứng đầu tiên của hắn liền chính là không tin, cho nên mới lựa chọn sưu hồn y, sau đó thần thức bị phản phệ.

Thế nhưng, nếu lời y nói là thật đâu?

Nếu quyển sách đó thật sự là do y viết, như vậy, thế giới này, có thể hay không cũng là bởi vì y, cho nên mới được tạo ra?

Suy đoán này, thật sự là quá mức kinh hãi thế tục. Nhưng trong tình huống hiện tại, liền đã là câu trả lời thuyết phục nhất.

Bởi vì nếu thế giới này là do y sáng tạo ra, như vậy, y tồn tại, liền giống như là sáng thế thần, hay là tạo vật chủ. Thiên đạo duy trì vận hành của thế giới, từ phương diện nào đó tới nói, cũng giống như là nhi tử của y...

Cho nên, hành động vừa rồi của hắn, quả thật liền chính là muốn giết cha của thiên đạo, chẳng trách lại phải chịu thiên phạt.

"Khoan đã..."

Con người chính là như vậy, một khi đã suy nghĩ thông suốt, nắm bắt được đầu mối, trí tưởng tượng liền sẽ bay xa, đầu óc cũng sẽ càng thêm linh hoạt...

Hiện tại, hắn đang có một phỏng đoán vô cùng kinh người, nhưng cũng không phải là không có căn cứ.

Thế giới này, là vì y, cho nên mới được sinh ra. Như vậy, nếu một ngày nào đó y chết, phải chăng...thế giới cũng sẽ diệt vong?!!

**Nhiên Nhiên là papa của thiên đạo, nam9 là con cưng của thiên đạo ( khí vận sủng nhi) => Nhiên Nhiên là ông nội của nam9. Nên truyện này phải gắn tag tình ông cháu à?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp