Nhậm Ngã Tiếu cũng không biết chính mình đã ngủ bao lâu, đến khi hắn tỉnh dậy, mặt trời cũng đã lên đến ngọn sào, tỏa ra tia sáng ấm áp, nhu hòa.
Thể phách kinh người, cộng thêm công pháp tu luyện vô cùng đặc biệt, nên năng lực tự hồi phục của Nhậm Ngã Tiếu có thể nói là tương đương biến thái.
Hiện tại, hắn đã cảm thấy thương thế tốt hơn nhiều, linh lực tiêu thất cũng đang chậm rãi ngưng kết lại, có lẽ chỉ cần nghỉ ngơi thêm vài ngày liền sẽ hoàn toàn bình phục.
Đưa tay, chạm vào trên mặt nạ của mình, phát hiện nó vẫn còn nằm yên tại chỗ, lúc này, Nhậm Ngã Tiếu mới có chút an tâm. Dù sao, thứ trên trán của hắn thật sự là mang tính tiêu chí quá lớn, nếu bị thấy được, thân phận nhất định sẽ bại lộ.
Ở trong giang hồ đã lâu, hắn cũng đã sớm hiểu được nhân tâm hiểm ác. Đặc biệt là trong ma tộc, căn bản là chẳng có thứ gì gọi là lòng trung thành hay thân tình.
Ngoại trừ thân tín được hắn tự mình bồi dưỡng, hắn căn bản là không tin tưởng được người nào trong Thí Thần Điện cả. Nếu hiện tại hắn dám mang theo nội thương quay trở về, nói không chừng đám trưởng lão đó sẽ cấu kết với nhau cùng một chỗ giết chết hắn!
Cho nên, hắn trước hết phải tạm lẩn tránh, hồi phục lại nguyên khí trước đã. Sau đó mới có thể quang minh chính đại quay trở về Thí Thần Điện, thanh lý môn hộ.
Nghĩ như vậy, lúc này, Nhậm Ngã Tiếu mới có tâm tình chú ý tới khung cảnh xung quanh.
Ánh vào mắt hắn, liền là một gian nhà tranh tương đối đơn sơ, gần như chỉ cần liếc mắt một cái cũng đã có thể đem toàn bộ gian phòng đều nhìn thấu.
Nơi mà hắn đang nằm, liền chính là chiếc giường gỗ duy nhất trong nhà. Bên cạnh là một bộ bàn ghế gỗ tương đối cũ kỹ, xa xa là một chút đồ vật loạn thất bát tao, tựa như là cỏ khô, cũng không biết là dùng làm gì.
Y phục mà hắn đang mặc trên người cũng vô cùng xa lạ, căn bản không phải y phục ban đầu của hắn. Mặc vào có hơi chật chội, chất vải cũng khá khô ráp, vài chỗ còn đã phai màu, tựa như là do giặt đi giặt lại quá nhiều lần.
Ngay khi Nhậm Ngã Tiếu còn đang quan sát, thì bên ngoài liền đã truyền tới tiếng bước chân. Kèm theo đó, còn là một giọng nói có phần trầm nhẹ, êm ái :"Ngươi rốt cuộc cũng tỉnh lại rồi sao?"
Đưa mắt nhìn theo phương hướng thanh âm vang lên, Nhậm Ngã Tiếu liền đã không khỏi sững sờ.
Thân làm Đại Thiên Ma Đế vấn đỉnh thiên hạ, số mỹ nhân mà hắn đã từng gặp, có thể nói là nhiều như cá diếc qua sông. Riêng bản thân hắn cũng là một mỹ nam vạn dặm có một.
Thế nhưng, giây phút thấy được dung mạo của chủ nhân giọng nói, hắn vẫn không nhịn được mà ngây người một chút.
Đối phương đẹp sao? Đương nhiên là đẹp, mi mày như họa, mắt hoa đào ôn nhu lại đa tình. Nhưng cũng không đến mức khuynh quốc khuynh thành.
Thứ khiến đối phương trở nên bất phàm, vừa nhìn thấy liền không quên được, liền chính là khí chất của đối phương.
Trên người y chỉ mặc một bộ lam y nhạt màu, mười phần đơn sơ. Mái tóc vô cùng suôn mượt, vừa vặn phủ kín sống lưng đơn bạc. Quanh thân quanh quẩn một cỗ khí chất u buồn, man mác, mỗi một cái nhăn mặt nhíu mày đều ẩn chứa ý thơ, khiến người sinh lòng thương tiếc.
Đây đại khái chính là mỹ nhân bước ra từ trong tranh mà truyền thuyết thường nhắc tới đi?
Chỉ đáng tiếc, dù đối phương mười phần mỹ lệ, giống như một đóa phù dung, nhưng rõ ràng lại là một nam nhân.
Mà hắn, đối với nam nhân lại không có hứng thú.
Ánh mắt đảo qua trên người đối phương, Nhậm Ngã Tiếu cũng đã giám định hoàn tất, nam nhân tuấn mỹ đến vô thực này, là một phàm nhân.
Trên người không có chút linh khí ba động.
Vốn còn đang muốn xù lông, nhưng nhìn thấy chân nhân xuất hiện, lửa giận của Nhậm Ngã Tiếu vẫn không khỏi xìu xuống một chút, nhưng cảnh giác cũng không hề giảm bớt :"Ngươi là ai? Vì sao lại cứu...ta?
Đang đem thức ăn bưng lên, nghe đối phương hỏi ra một câu như vậy, trong lòng có chút bất đắc dĩ, Triêu Nhiên chỉ có thể trầm giọng nhắc nhở.
"Là ngươi bám chặt lấy hàng rào nhà ta, sống chết không chịu đi."
Nếu không phải nể mặt hắn là tu sĩ, y rảnh rỗi không có chuyện làm lắm rồi mới có thể cứu hắn.
"Được rồi, giới thiệu một chút, ta tên Triêu Nhiên, còn ngươi, ngươi tên gì?"
"Triêu Nhiên..." Trong lòng thầm lặp lại cái tên này, Nhậm Ngã Tiếu liền há miệng, chậm rãi đạo :"Ta là Nhậm...Phiêu."
"À...tên của ngươi nghe rất hay." Nhẹ giọng cảm khái một tiếng, Triêu Nhiên mới không chịu thừa nhận, giây phút vừa rồi bản thân đã tưởng tượng đối phương sẽ thốt ra cái tên Nhậm Ngã Tiếu.
Được rồi, chỉ là tự mình dọa mình một hồi mà thôi, trên đời này làm sao lại có thể có chuyện trùng hợp như vậy được?
Nhậm Ngã Tiếu là ai? Chính là Đại Thiên Ma Đế, nhân vật hô phong hoán vũ bất khả chiến bại, làm sao có thể giống như một con chó chết nằm trước cửa nhà y chứ?
Nhậm Ngã Tiếu :.....................
Cảm phiền, nhưng hắn cảm thấy bản thân vừa bị xúc phạm.
May mắn Nhậm Ngã Tiếu không biết mỹ nhân trước mặt đang nghĩ gì, nếu không, hắn có lẽ đã sớm không nhịn được mà lấy ra đại đao chặt y làm hai khúc.
"Đúng, mãi nói chuyện, ta suýt quên mất, ngươi mau qua đây ăn cơm đi." Đem hai món ăn một xào một canh đặt lên bàn, Triêu Nhiên liền mỉm cười, ngẩng đầu gọi.
Chăm chú nhìn y, Nhậm Ngã Tiếu cũng không hiểu vì sao bản thân lại tiến tới. Chỉ là, khi nhìn thấy trên bàn ăn lại là một mảnh xanh um của rau củ, hắn liền không khỏi nhíu mày :"Ngươi muốn cho ta ăn cái này?"
Đây đều là thứ gì? Ngay cả một miếng thịt cũng không có, thật sự là thức ăn cho người sao? Hắn là ai? Đường đường là Đại Thiên Ma Đế, làm sao có thể ăn mấy thứ này được? Để người khác biết, ma uy của hắn phải để đâu?
Dù sao hắn cũng đã tích cốc, không cần ăn uống, không đáng ngại.
"Như ngươi thấy đấy, nhà của ta rất nghèo, không có thịt ăn, chỉ có thể ăn cái này, nếu ngươi đã không thích, vậy ta cũng sẽ không cưỡng ép." Trong lòng vì tiết kiệm được mấy bát cơm mà cảm thấy vui vẻ, nhưng ngoài mặt, Triêu Nhiên vẫn khí khái lẫm nhiên nói.
Sau đó, Triêu Nhiên liền đã tùy tiện ngồi xuống, xới cho mình một bát cơm, bắt đầu ăn ngấu nghiến. Chỉ có điều, dù cho ăn như gió cuốn, nhưng bộ dạng khi ăn của y vẫn khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Nhìn Triêu Nhiên ăn như vậy, Nhậm Ngã Tiếu liền nhíu mày, thầm nghĩ thật sự ăn ngon như vậy sao?
Không tin tà, hắn liền duỗi tay đem đũa sạch trên bàn cầm lên, gắp thử một đũa đồ xào của Triêu Nhiên.
Thức ăn vừa vào miệng, cánh tay của Nhậm Ngã Tiếu liền đã không khỏi cứng đờ. Ngay sau đó, hắn đã đưa tay, nhanh chóng gắp thêm mấy đũa đồ ăn nữa, trong mắt chỉ còn kém lóe lên ánh sao lấp lánh.
Quả nhiên, dù có là Đại Thiên Ma Đế đi nữa, nhưng chỉ cần là người thì cũng sẽ không chống cự được định luật thật là thơm...
**Ma Đế đại nhân, xin ngài hãy nhớ ma uy của mình! Là ma uy đó!
--Nhậm Ngã Tiếu : Ma uy là gì? Có ngon hơn đồ ăn y nấu không?
Nhìn Nhậm Ngã Tiếu vừa rồi còn nói không muốn, bây giờ đã ăn như hổ đói, Triêu Nhiên cũng không cảm thấy lạ.
Kỳ thực, thế giới này cái gì cũng tốt, chỉ có thức ăn là thật sự không dám khen tặng. Món ăn nêm nếm nếu không phải là nhạt như nước ốc, thì chính là mặn như nước biển.
Triêu Nhiên vẫn còn nhớ rất rõ, lần đầu tiên ở bên lề đường ăn được thức ăn của thế giới này, đầu lưỡi của y đã phải chịu đựng tra tấn thế nào.
May mắn thay, kiếp trước là côi nhi, nên tài nấu nướng của y cũng xem như là không tồi. Mà đặt ở thế giới này, thì đã chẳng khác gì thức ăn trên trời.
Triêu Nhiên nói rất đúng, ăn xong bữa cơm y nấu, Nhậm Ngã Tiếu mới phát hiện, nhân sinh dài dằng dặc của mình trước kia đã sống trên thân chó.
Hắn thậm chí còn nảy sinh suy nghĩ, sau khi khỏe lại rồi, có nên bắt y mang về Ma Cung làm đầu bếp để cải thiện cuộc sống thường ngày hay không...
Chỉ là, Nhậm Ngã Tiếu lại ngàn vạn không thể ngờ được, sau khi bản thân ăn cơm xong, liền đã bị Triêu Nhiên dùng ánh mắt sáng rực nhìn chăm chú. Ngay tức khắc, lòng cảnh giác vừa mới vơi đi đôi phần của hắn liền đã lần nữa dâng lên.
"Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"
"Nhậm...Phiêu, ngươi ăn như vậy, không sợ ta hạ độc vào trong thức ăn sao?" Nghi hoặc hỏi, bởi vì là tác giả truyện huyền huyễn, Triêu Nhiên biết rất rõ, tu sĩ vốn phải nên có lòng cảnh giác rất nặng mới đúng.
Đối diện với câu hỏi của Triêu Nhiên, Nhậm Ngã Tiếu chỉ thần bí cười, khinh thường nói :"Ngươi độc không chết ta."
Hắn là ai? Đại Thiên Ma Đế! Tu luyện cũng là đế cấp công pháp, đã sơ bộ luyện thành Ma thân!
Tuy nói vẫn chưa bước vào tầng cuối cùng, trở thành bất tử bất diệt, vạn pháp bất xâm. Thế nhưng, độc tố cũng như đao kiếm bình thường cũng đã sớm không thể tổn thương được hắn.
Hạc đỉnh hồng, đoạn trường thảo, hắn cũng có thể xem thành kẹo đến ăn.
"Nha, như vậy..." Nền cũng đã làm xong, thời khắc này, Triêu Nhiên mới nở một nụ cười rạng rỡ, dò hỏi :"Ngươi có phải nên trả tiền cơm rồi không?"
"??????"
Bị khả năng chuyển dời đề tài của y làm sửng sốt một chút, ngay sau đó, Nhậm Ngã Tiếu liền đã nhướng mày, mười phần hào sảng từ trong giới chỉ lấy ra ba viên tiên thạch đặt lên bàn.
Tiên thạch, so với cực phẩm linh thạch còn phải quý hiếm hơn vô số lần, thuộc về bảo vật chỉ có thể ngộ nhưng không thể cầu.
Mặc dù dùng ba viên tiên thạch mua hai món ăn như vậy là quá mức phung phí, nhưng không sao, dù gì hiện tại, tâm trạng của hắn cũng rất không tệ.
Thế nhưng, hình ảnh người đối diện trợn tròn mắt, thất thố nhặt tiên thạch như trong tưởng tượng của hắn cũng chưa từng xuất hiện. Trái lại, sau khi đem tiên thạch cầm lên, lật qua lật lại, Triêu Nhiên liền đã mím môi, lẩm bẩm :"Ba viên đá cụi?"
Đ...đá?
Tiên thạch trân quý lại bị người xem thành đá cụi, lần này, người kinh hoảng thất thố lại đổi thành Nhậm Ngã Tiếu.
"Đây không phải đá cụi, là tiên thạch!" Nhậm Ngã Tiếu cảm thấy, bản thân phải sửa chữa lại thế giới quan của đối phương.
"Tiên thạch? Thứ này ta không dùng được, ngươi vẫn là đem ngân lượng cho ta đi. Đúng, còn có phí cứu mạng. Ngươi đã hôn mê ba ngày ba đêm rồi, mỗi ngày ta đều đắp thuốc cho ngươi."
Mặc dù không biết tiên thạch này quý giá ra sao, nhưng Triêu Nhiên vẫn không muốn cùng đồ vật của tu sĩ có dính líu quá nhiều.
Chưa nói đến việc hắn đưa cho y tiên thạch gì đó, y cũng không sử dụng được, thì mang đi đổi thành tiền, lại càng không thể.
Dù sao, thế giới này vô cùng hỗn loạn, y chỉ là một người thường, lỡ như mang đồ vật đi cùng tu sĩ trao đổi, cuối cùng lại bị đối phương giết người đoạt bảo thì phải làm sao? Thất phu vô tội, hoài bích có tội, chính là chân lý sống vô cùng đơn giản.
Nếu để tu sĩ trong thiên hạ biết được Triêu Nhiên cư nhiên lại đối với tiên thạch tránh như tránh tà, cho cũng không thèm, nhất định sẽ ganh ghét đến đỏ mắt.
Đây là điên rồi đi?!!
Nghe thấy yêu cầu của Triêu Nhiên, thời khắc này, Đại Thiên Ma Đế của chúng ta mới phát hiện, trên người bản thân giống như...không có tiền.
Dù sao, bình thường hắn cũng sẽ không mua đồ trong thế tục.
"Cái đó...ta không có ngân lượng."
"Ngươi không có ngân lượng?" Âm lượng nâng lên có chút cao, sau đó, Triêu Nhiên liền đã xụ mặt. Rốt cuộc, chỉ hỏi ra một câu :"Ngươi dự định khi nào sẽ rời đi?"
"..........................."
Khóe miệng có chút co rút, Nhậm Ngã Tiếu liền thầm nghĩ, đây là không có tiền, cho nên đã gấp không chờ được muốn đuổi người à?
"Nhiều nhất một tuần, ta sẽ đi."
Đáp án này của Nhậm Ngã Tiếu, khiến quả tim đang treo cao của Triêu Nhiên cũng chậm rãi hạ xuống. Nhưng thần sắc nhẹ nhõm trên mặt y lại quá mức rõ ràng, khiến Nhậm Ngã Tiếu có chút không vui :"Nghe ta nói muốn đi, ngươi vui vẻ đến vậy à?"
Đại Thiên Ma Đế hắn, cư nhiên cũng có ngày bị người ta ghét bỏ?
"Đại ca, ngươi nhìn căn nhà nhỏ này của ta đi. Nếu ngươi còn ở lại đây thêm một quãng thời gian nữa, ngươi là người tu hành, sẽ không chết đói, nhưng ta thì sẽ."
"Đúng, suýt chút liền quên mất...ngươi ở nhà nhớ mang chén bát đi rửa giúp ta." Chợt nhớ tới chuyện này, Triêu Nhiên liền vội vã để lại một câu, sau đó đã chạy tới trong góc nhà, cầm lấy giỏ tre, đem một chút đồ vật bỏ vào trong.
Thời khắc này, nhìn bóng lưng của y, trong đầu Nhậm Ngã Tiếu chỉ còn sót lại duy nhất một điều : Rửa chén? Y dám sai khiến Đại Thiên Ma Đế đi rửa chén? Là ai cho y lá gan đó hả?
Phảng phất cảm ứng được sự không muốn của Nhậm Ngã Tiếu, cũng không quay đầu, Triêu Nhiên liền đã thản nhiên bổ sung :"Ngươi đã không có tiền trả tiền cơm, thì làm chút việc nhà bù đắp lại cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa thôi."
Vốn là người ở hiện đại, tiếp nhận giáo dục công bằng, công chính, nên dù đã xuyên qua đến dị giới, cũng như e ngại thân phận tu sĩ của đối phương, nhưng trong một số tư tưởng, Triêu Nhiên vẫn giữ vững quan điểm của mình.
Cổ nhân có câu : có làm thì mới có ăn, không làm mà đòi có ăn hử?
Mơ tưởng.
"Ngươi muốn đi đâu?" Dặn lòng không cần chấp nhất với một người phàm ngu xuẩn vô tri, Nhậm Ngã Tiếu liền dời sự chú ý sang nơi khác :"Mấy thứ này là gì?"
"Những thứ này là giày cỏ mà ta làm, để mang ra chợ bán." Nhậm Ngã Tiếu không nhắc thì thôi, vừa nhắc, liền đã thành công chạm tới chỗ đau của Triêu Nhiên :"Mấy ngày nay bận chăm sóc ngươi, ta cũng không ra ngoài bán đồ được, tiền tích trữ đều sắp dùng xong rồi."
"Ngay cả thảo dược hái được trên núi cũng đều đã dùng hết lên người ngươi."
Hiện tại, nhìn Nhậm Ngã Tiếu, Triêu Nhiên đều có cảm giác như nhìn thấy ngân lượng đã mất đang hướng bản thân vẫy tay từ biệt.
**Nhiên Nhiên, ta cảm thấy con có thể thử đem hắn đánh ngất, sau đó bán vào kỹ viện lấy tiền...
--Triêu Nhiên : *hai mắt lóe sáng*
Sau khi Triêu Nhiên mang theo giày cỏ ra ngoài bán, ngồi trong nhà, Nhậm Ngã Tiếu cũng đã mang chén đi rửa. Cho đến khi rửa xong rồi, hắn mới chợt bừng tỉnh mà nghĩ tới...
Không đúng! Vì sao y kêu hắn đi rửa chén, hắn liền phải ngoan ngoãn đi chứ?
Nhậm Ngã Tiếu cảm thấy, chính mình có lẽ là nằm trong mưa lâu quá, não cũng bị úng nước mất rồi.
Sau khi bước ra sân, đem ám hiệu phóng lên trời, để thân tín biết đường tìm tới, Nhậm Ngã Tiếu liền quay trở lại nhà. Vốn chỉ định nhìn quanh một chút, nhưng hắn cũng không ngờ được, bản thân lại thật sự từ trong ngăn tủ của Triêu Nhiên tìm được một quyển sách.
"Vô tận sát lục? Đây là gì? Chẳng lẽ là công pháp tu luyện?"
Nhìn xem mấy chữ ghi trên trang bìa của quyển sách, đồng thời lại thử ước lượng, phát hiện quyển sách này còn dày hơn cả một gang tay của mình, Nhậm Ngã Tiếu liền nhíu mày, không chút cố kị đem nó mở ra.
Dù biết là tùy tiện xem đồ của người khác là không tốt, nhưng vậy thì đã sao? Hắn vốn là ma đầu, hai từ 'đạo lý' cũng đã sớm không tồn tại trong từ điển của hắn, càng đừng nói chi là ước thúc.
Mở màn của quyển sách này là kể về cuộc đời của một thiếu niên được gọi là 'nam chính', đại khái từ nhỏ đã là côi nhi không cha không mẹ, trời sinh si ngốc, lại là phế vật không thể tu luyện.
Sau đó, trong lúc vô tình, hắn lại rơi vào trong một tòa động phủ, chứa đựng chí bảo của ma tộc, không chỉ thành công nghịch thiên cải mệnh, trở nên thông minh hơn người, mà còn thức tỉnh Cửu U Tà Thể, lấy được công pháp cấp bậc Đại Đế - tức Đế Kinh!
"Thì ra là một quyển thoại bản, vừa vặn bổn đế rảnh rỗi không có chuyện gì làm, liền xem thử trong đây có thể biên ra được những gì." Ôm tâm tình nhàn nhã nằm xuống giường, Nhậm Ngã Tiếu liền vắt chéo chân lẩm bẩm.
Chỉ có điều, theo thời gian trôi qua, cốt truyện không ngừng chuyển biến về sau, mi tâm của Nhậm Ngã Tiếu lại càng nhíu càng chặt, bắt đầu phát giác không thích hợp.
Bởi vì sao? Bố cục của bộ thoại bản này thật sự là quá mức chặt chẽ, hơn nữa từng chi tiết đều chân thật đến đáng sợ.
Mặc dù rất nhiều danh tự đã được sửa chữa, nhưng bất kể là phương hướng tu luyện, hay tên một số bảo vật người bình thường không thể biết, cũng như địa danh, bí mật đã cấm lưu truyền từ lâu, cũng đều giống như đúc những gì tồn tại ở đời thật.
Thậm chí, khi nhìn thấy một vài nội dung, Nhậm Ngã Tiếu đều có cảm giác kinh ngạc không thôi.
[ Lại nói cuộc đời của vị ma chủ này, cũng có thể xem như là một truyền kỳ. Từ lúc sinh ra liền đã là thánh tử của ma môn, được ma chủ tiền nhiệm hết lòng dạy dỗ. Ngay cả Đế Kinh - Đạo Tâm Chủng Ma đều không tiếc ban cho hắn tu luyện.]
[ Thế nhưng, Đạo Tâm Chủng Ma đại pháp này, lại chia thành 13 tầng. Mà muốn luyện thành tầng đầu tiên, thì trước hết phải đúc đạo tâm, sau đó lại ở trong đạo tâm, gieo ma chủng. Gọi là lấy đạo nhập ma.]
[ Bởi vì phương pháp tu luyện quá mức hà khắc, nên bản thân lão ma chủ cũng đều không thể luyện thành Đế Kinh trấn giới này. Mà thân là ma môn thánh tử, muốn luyện thành đạo tâm, căn bản cũng là một chuyện khó như lên trời.]
[ Thế nhưng, hắn vẫn là nghĩ ra được một kế, đó chính là vào năm 16 tuổi, giả trang thành đệ tử chính phái, bái vào Hiên Viên Tông - một trong những thánh địa của đạo gia.]
[ Bởi vì tầng 1 của Đạo Tâm Chủng Ma là công pháp đạo gia thuần túy nhất, nên ma chủ rất dễ dàng liền trở thành đệ tử thân truyền của tông chủ Hiên Viên Tông, không dẫn phát bất kì hoài nghi nào.]
[ Cuối cùng, trà trộn vào chính đạo 3 năm, hắn liền thành công luyện thành đạo tâm, gieo xuống ma chủng. Sau đó lại cùng ma tộc nội ứng ngoại hợp, liên tiếp tiêu diệt ba đại tiên môn, làm Hiên Viên Tông tông chủ chết không nhắm mắt trên đỉnh Thiên Hư.]
Từng dòng chữ ánh vào mắt, bàn tay đang cầm sách của Nhậm Ngã Tiếu cũng đã bất giác siết chặt, lồng ngực phập phồng không ngừng, chứng tỏ cho việc tâm trạng của hắn đã kích động đến mức nào.
[ Sau việc làm này, uy danh của ma chủ có thể nói là vang vọng khắp thiên hạ, trong nháy mắt liền trở thành người mà danh môn chính phái muốn giết chết nhất, lọt vào vô số đợt truy sát. Đồng thời, cũng bị gọi là kẻ ăn cháo đá bát, lòng muông dạ thú.]
[ Thế nhưng, người đời lại không biết, trong khoảng thời gian 3 năm học đạo ở Hiên Viên Tông, ma chủ đã vô tình biết được thân thế thật sự của mình.]
[ Thì ra, mẫu thân hắn chính là thánh nữ đời trước của ma môn, mà lão ma chủ, cũng liền là ngoại tổ phụ của hắn. Mẫu thân hắn năm đó đã từng là mỹ nhân đứng đầu thiên hạ, xưng một tiếng diễm áp quần phương cũng không phải là nói ngoa.]
[ Thế nhưng, nào ngờ rằng, trong một lần ra ngoài lịch luyện, nàng lại bị trúng phải ám toán, cuối cùng bị một đám đệ tử chính đạo cưỡng bức. Mà những kẻ này, không phải ai khác, liền chính là tông chủ Hiên Viên Tông lúc còn trẻ, cùng tông chủ của hai đại tiên môn khác.]
[ Sau khi mẫu thân hắn trở về ma môn kể lại mọi chuyện, lão ma chủ đã vô cùng tức giận, dẫn binh hỏi tội. Nhưng bởi vì khi đó ma môn lụn bại, cuối cùng, công đạo không những không lấy được, bọn họ còn bị tiên môn liên hợp, đả thương.]
[ Không lâu sau đó, mẫu thân hắn liền mang thai hắn, nhưng bi ai ở chỗ, ngay cả phụ thân của hắn là ai, nàng cũng đều không thể biết được.]
[ Dưới sự bảo hộ của lão ma chủ, nàng liền im hơi lặng tiếng đem hắn sinh ra. Nhưng ngày hắn ra đời, cũng chính là ngày nàng treo cổ tự sát, còn tự tay khắc một chữ 'Hận' trên trán của hắn, về sau bị hắn dùng thuốc màu sửa lại thành một đóa mạn châu sa.]
[ Sau khi biết được bí mật đã cất giấu năm xưa, ma chủ mới thầm thề trong lòng, sẽ tự tay giết sạch đám ngụy quân tử của chính đạo, đồng thời lên kế hoạch, không chỉ phải hủy hoại bọn họ, mà còn phải khiến bọn họ nuốt hận mà chết.]
[ Như đã thấy, hắn thành công.]
"Ma chủ...Ma Đế...đây là đang nói ta?" Thấp giọng thều thào, Nhậm Ngã Tiếu vẫn còn có chút khó thể tin được.
Bởi vì tao ngộ của ma chủ này cùng hắn, thật sự là giống y như đúc, bao gồm cả chi tiết về vết sẹo trên mặt cũng như tên của Đế Kinh...
Thế nhưng, hắn vẫn như cũ có một chỗ nghĩ mãi không thông, đó chính là, những chuyện này, ngoại trừ hắn và lão Ma Đế đã mất ra, thì đã không còn người thứ ba biết được, bao gồm cả thân tín và mẫu thân dưới suối vàng của hắn.
Như vậy, kẻ viết ra quyển sách này là bằng cách nào biết tới những chuyện đó?
Có thể hay không mọi chuyện chỉ là trùng hợp, người vật tương đồng?
Thứ lỗi, giống một điểm là trùng hợp, như vậy, giống hai điểm, ba điểm đâu? Hắn không phải đứa trẻ ba tuổi, sẽ không tin tưởng trùng hợp.
**Đinh, chúc mừng phản diện nhận được vật phẩm : [kịch bản] x1!