Tiểu Lạc không biết vì sao em họ Tuấn Sâm rời đi đột ngột. Đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Tiểu Lạc lần nữa ấn máy gọi Tuấn Sâm, anh vẫn không nhấc máy, cho cô nghe nhạc tới ngán ngẩm thì thôi. Tiểu Lạc lo lắng lần nữa gọi trợ lý Lâm.
Sáng sớm đầu dây bên kia vui vẻ sang sảng nhận máy: "A lo Tiểu Lạc à. Sếp đến công ty rồi, nhìn hơi thiếu ngủ một chút thôi nhưng vẫn ổn, không sao đâu cô đừng lo lắng."
"Cô Phương à, cô ấy vừa lên máy bay rồi. Về nước Y."
Trợ lý Lâm nói ra lời này cũng thấy nhẹ tênh, anh ta cũng không ưa em họ sếp mấy, rất khó hầu hạ. Cô ta đi rồi anh thở phào nhẹ nhõm.
Gác máy. Tiểu Lạc rơi vào trầm tư. Cứ miên man nghĩ mãi về mối qua hệ bất bình thường giữa Tuấn Sâm và cô em họ.
Vốn cô ta trở về nước Y, Tiểu Lạc vui hơn ai hết. Nhưng cũng kể từ khi cô ta rời đi, Tuấn Sâm càng trở nên thất thường cọc cằn, khó hầu hạ. Cơm nước dọn lên anh ăn không vừa miệng thì hất đổ cả bàn cơm, cô phải khòm lưng lau dọn mảnh vở trên nền. Vào tắm thì anh la bồn cầu chưa chà sạch, thế là Tiểu Lạc phải òng lưng ngồi chà lại.
Chạm tới tay vịn cầu thang anh chê bụi bám đầy, thực chất ngón tay anh không hề dính hạt bụi nào. Tiểu Lạc lau rất kĩ lưỡng. Thế là Tiểu Lạc lại phải lần nữa lau lại cả cái cầu thang. Sáng mặc âu phục đi làm, anh cáu gắt mắng áo sơ mi chưa được thẳng, thế là Tiểu Lạc phải ghim điện ủi lại lần nữa.
Anh thường xuyên kiếm chuyện vô cớ với Tiểu Lạc, thường xuyên đi sớm về trễ cũng thường xuyên uống tới say khướt. Bình thường không hề chạm tới cô nhưng hễ mỗi lần say là lại đè cô lên giường, hôn như cắn, cắn tới môi cô bật máu tươi, phía dưới va chạm một cách thô bạo khiến cô đau đớn tột cùng. Tiểu Lạc cảm giác như anh đang trút giận lên người cô chứ không phải là âu yếm.
Mấy ngày trôi qua Tiểu Lạc sức khỏe ngày càng không tốt, ăn vào thường xuyên bị nôn ói cho nên không ăn được mấy trông cô ngày càng hốc hác xanh xao. Tuấn Sâm cũng chả bận tâm tới điều đó, bình thường anh đi sớm về muộn cũng ít khi nhìn cô, trừ lúc say xỉn mới tiếp xúc với cô. Nhưng lúc đó anh đang say lại điên cuồng bận làm tình chẳng nhìn ra cái gì khác nữa.
Một buổi chiều như thường lệ, Tiểu Lạc sau khi đã xong xuôi hết việc nhà, cô bèn vào phòng tắm rửa và bận một chiếc váy trắng đi ra. Tuấn Sâm vừa vặn đi làm về bước vào trong nhà thấy cô đang lau đầu tóc ẩm ướt, mặt mũi anh bỗng chốc tối sầm.
Chẳng hề để tâm tới dáng dấp cô bận váy xinh đẹp tha thướt thế nào. Tuấn Sâm chỉ biết đó là váy của người mình yêu thương nhất. Anh lao tới túm lấy cổ tay cô, trợn mắt lên gằn giọng bảo: "Ai cho cô mặc chiếc váy này, nó là của em tôi."
Tiểu Lạc hết hồn vì hành động của Tuấn Sâm. Anh bóp chặt tới tay cô đau đớn, nhưng cũng không đau bằng trái tim cô lúc này. Cô thật sự không hề biết đây là váy của cô ta, lúc nãy cô lục trong tủ đồ Tuấn Sâm mua cho mình thì thấy cái này. Cô ngỡ cũng là Tuấn Sâm mua cho mình, hoàn toàn quên rồi em họ kia cũng có một cái giống như vậy, hay nói cái này là của cô ta để quên.
Song cho dù có là của cô ta thì đã làm sao chứ, cô mặc không được sao. Một mảnh vải vô tri vô giác đã bị người ta mặc qua không biết bao lần, cô mặc thừa lại cũng bị Tuấn Sâm khiển trách.
Ghen tức quá, Tiểu Lạc cũng trợn mắt đấu lại anh: "Tôi cứ mặc đó anh làm gì được tôi."
Nhưng rất tiếc Tiểu Lạc đấu không lại, lời vừa dứt một bạt tai đã hạ xuống đánh chát. Tuấn Sâm vung tay tát cô một cái thật mạnh, gò má của cô nhanh chóng để lại vệt đỏ au au.
Tiểu Lạc mấy chốc nước mắt lưng tròng, ai oán nhìn anh rồi bật cười: "Chiếc váy cũ còn hơn cả em nữa. A Sâm, em không bằng một chiếc váy cũ của em họ anh. Hắc..."
Tiểu Lạc như tự giễu lấy mình. Sau đó lững thững bỏ lên lầu. Tuấn Sâm bất động bàn tay siết chặt lại.
Tiểu Lạc thay ra bộ đồ của mình lúc mới đến đây, nằm lên giường vùi mặt vào trong chăn, chăn cũng ướt đẫm một mảng.
Ngày hôm sau Tiểu Lạc đi siêu thị mua chút đồ tươi sống, cô định nấu lẩu hải sản cho Tuấn Sâm buổi chiều nay. Dù cho anh có lạnh nhạt với cô nhưng cuộc sống yên ấm đủ đầy hôm nay là anh đã ban cho cô, cô biết ơn anh vô vàn. Hơn nữa cũng yêu anh vô vàn, khi cô phát giác ra tình yêu đã cắm rễ trong tâm hồn cô tới tận xương tủy, chẳng thể nào nhổ bỏ.
Lòng vòng nửa tiếng đồng hồ. Tiểu Lạc xách túm to túm nhỏ về tới cửa, một chiếc xe hơi đã đậu sẵn đó chờ cô tự bao giờ.
Tài xế nhanh chóng mở cửa xe trịnh trọng cúi đầu mời người bên trong. Tiểu Lạc tim đập thình thịch biết rằng người này nhân vật chẳng tầm thường. Đế giày loáng bóng chạm nền sân, một người đàn ông trung niên ngoài tứ tuần bước ra, cao hơn mét tám, ngũ quan sắc nét góc cạnh rõ ràng, điềm đạm nhìn cô.
Tiểu Lạc cảm thấy dáng vẻ người này quen thuộc vô cùng. Khi ông ta cất tiếng nói tự giới thiệu là ba của Tuấn Sâm, Tiểu Lạc mới vỡ lẻ, thầm khen Tuấn Sâm xinh đẹp khí chất ngút trời là thừa hưởng từ người đàn ông này. Tiểu Lạc tim càng đập nhanh hơn.
Thật không ngờ ba chồng tới nhanh đến vậy, cô còn chưa kịp chuẩn bị cái gì. Tiểu Lạc lúng túng ngại ngùng mời ông vào trong nhà. Thế nhưng người đàn ông không vào, cất tiếng lạnh lùng khiến giây sau Tiểu Lạc đã chết lặng.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Đội Trưởng! Xin Dừng Tay!2.
Nhị Triều Hoàng Hậu - Dương Vân Nga3.
Đợi Mùa Phượng Nở4.
Đau Đến Mấy Vẫn Yêu=====================================
"Thôi khỏi, tôi đến để nói với cô Tuấn Sâm sắp sửa kết hôn rồi, là vào đầu tháng sau. Gia đình hai bên cũng đã gặp mặt." Ngọc Nhi con gái Bộ trưởng bộ ngoại giao vừa từ nước Y du học trở về, hoàn thành luận án tiến sĩ trong thời gian sớm nhất.
"Tôi không tin." Tiểu Lạc tái mặt nhưng vẫn cứng miệng lắc đầu không chịu tin.
Trịnh Khải từ tài xế riêng đưa tới cho cô một tấm hình rõ nét, trong chụp hai gương mặt trong bộ lễ phục đính hôn, má kề má thân mật nở nụ cười tươi. Trong còn tràn ngập tình ý.
Tiểu Lạc run run tay nhận lấy, cô gái xinh đẹp sắc sảo trong hình đập vào tầm mắt. Tuy không hiểu mấy về âm nhạc nhưng cô cũng biết tới cô gái này, độ nổi tiếng không kém gì các tiểu thịt tươi mới nổi hiện nay, cô ấy đã giành giải nhất trong cuộc thi Vilon quốc tế hồi năm ngoái.
Nhưng... nhưng như thế thì vẫn chưa chứng minh được cái gì. Tuấn Sâm đang ở cùng với mình, anh ấy rất tốt với mình, anh ấy sẽ không bỏ rơi mình, nhất định sẽ...
Tiểu Lạc đang cố trấn an bản thân, tự lừa người dối mình. Cô đang nói với bản thân, quên cả trước mặt còn có nhân vật lớn đang hiện diện. Trịnh Khải như con cáo già nhìn vẻ non nớt yếu ớt của cô, đoán con mồi đã bị thương, chỉ cần thêm chút lực lập tức sẽ kiệt quệ mà chết.
Trịnh Khải cười cười, lấy trong túi áo Vest trước ngực ra một cái máy ghi âm bật mở lên. Giọng nói quen thuộc trầm ấm của Tuấn Sâm nhanh chóng phát ra mang theo dứt khoác cùng tàn nhẫn lạnh lùng.
"Ba yên tâm, con và Tiểu Lạc không có quan hệ yêu đương, chỉ là qua đường thôi. Ăn bánh trả tiền, một thời gian chơi chán con sẽ tự động bỏ cô ta."
Tí tách...
Tí tách...
Nước mắt bất giác tuôn rơi mà chẳng thể nào kiểm soát nổi. Kể từ khi Tiểu Lạc gặp gỡ anh, ở cùng anh cho tới nay chưa từng nghe anh gọi tên cô bao giờ. Vậy mà lần đầu tiên Tiểu Lạc nghe thấy anh gọi tên cô lại là ở trong tình cảnh trớ trêu này.
Hắc hắc...
Tiểu Lạc như điên dại vừa khóc vừa cười tự giễu cho chính mình ngu ngốc. Mấy ngón tay run rẩy túm to túm nhỏ đang xách trên tay cứ thế rơi bịch xuống, hoa quả đồ hải sản văng lăn lóc. Tiểu Lạc cũng theo đó khuỵu xuống. Thảm hại như một con vịt con xấu xí mà đòi hóa thiên nga bay cao, giờ mới bị té đau mà tỉnh mộng.
Trịnh Khải đạt được ý nguyện cong môi cười đút máy ghi âm đã cắt mất câu cuối của con trai yêu vào trong túi quần, sau đó lên xe rời đi.
Tiểu Lạc ngồi thừ trên sân rất lâu, sau đó mới lồm cồm bò dậy nhặt nhạnh hoa quả thực phẩm đem vào trong nhà.
Cô tiếp tục rửa sạch sẽ và chế biến món ăn. Nước mắt thấm mặn cứ nhỏ xuống tọc tạch. Cô chẳng còn kiểm soát nổi bản thân mình. Trái tim cô thật đau, đau quá. Cả người cũng đều đau, chỗ nào cũng đau.
Cô móc điện thoại sau tạp dề ra bấm bấm một dãy số gọi cho Tuấn Sâm. Anh đang có cuộc họp nên cài chế độ im lặng không hề biết cô gọi đến.
"Khụ khụ, khụ khụ..."
Có lẽ kích động quá đã ảnh hưởng tới dạ dày. Tiểu Lạc bật ho sặc sụa nôn ói không ngừng, cô chạy vào trong toilet rồi gục luôn ở đó.