Edit by: Tiểu Tiên Giếng Ngọc.
------
Ngu Kiều yên lặng nhìn chiếc lư hương ba chân làm bằng đồng đỏ bày biện cách tay trái nàng không xa, làn khói mỏng nhẹ lượn lờ từ từ bay lên, là mùi tử đàn hương dễ ngửi.
Sau khi lên xe ngựa, nàng vẫn luôn duy trì vẻ mặt ngây ngẩn này.
Cả người dường như vẫn đang trong cơn sốc chưa phục hồi tinh thần.
Có vẻ kể từ khi nàng xuyên qua gặp được vai ác Kỳ Ân, nàng đã rơi vào trạng thái xuất thần bất cứ lúc nào.
[Ai bảo đối phương không đi con đường bình thường.
Như trước đó.
Nữ chủ Yến Thanh thanh lệ vô song, cao ngạo quật cường không chọn, cố tình đem nàng một thân ma ốm từ giữa đám người lôi ra.
Chưa tính, còn há mồm liền phong nàng thành mỹ nhân, ở trong ánh mắt hoặc hiểu rõ hoặc phức tạp của mọi người, đem nàng xách lên xe ngựa.
Phải biết rằng hôm qua nàng tỉnh dậy ở Khuếch Hương điện, trong điện to như vậy chỉ còn lại một mình nàng, sau khi bước ra liền bị hoạn quan đã sớm canh giữ ở cửa đưa đến cung điện Yến Thanh và các mỹ nhân khác tạm thời lưu lại, sau đó… Không có sau đó.
Nàng còn tưởng rằng Kỳ Ân đã nhận thức rõ ràng rằng giữa nữ phụ và vai ác cọ sát không ra tia lửa, thật mau sẽ đem nàng vứt ra sau đầu, quay về tuyến đường chuyên sủng nữ chủ trong nguyên tác.
Vậy mà hắn lại trả cho nàng thực tại như này!]
Ngu Kiều cảm thấy bản thân có chút không theo kịp mạch não của vai ác đại lão, không hiểu cuối cùng hắn muốn làm cái gì.
[Điều quan trọng nhất ——
Ngay cả nghi lễ chính thức cũng chưa làm, nàng liền thành lão bà của người ta, còn là tiểu lão bà*!]
*Lão bà: vợ (tiểu lão bà: vợ bé).
Ngu Kiều…rất bực.
[Việc ba mẹ vắt hết óc cũng chưa hoàn thành, thế nhưng một câu của Kỳ Ân đã an bài xong.
Sớm biết tùy ý như vậy, nàng còn ngoan cố với ba mẹ làm cái gì a!
Nếu kết hôn ở hiện đại tốt xấu còn có thể thu lễ hỏi, trải qua quá trình, hiện tại…
Một cọng lông cũng không có!]
Trên mặt Ngu Kiều không có biến hóa, đáy lòng tức giận tới phun tào.
Chợt ——
Bang.
Bên tai Ngu Kiều bỗng vang lên một tiếng, làm nàng giật mình, hoạt động tâm lí đều dừng hết, vội vàng điều chỉnh biểu cảm, trong vẻ kinh ngạc mang theo một chút cung kính, quay đầu nhìn về hướng chỗ phát ra âm thanh.
Đầu tiên lọt vào mắt nàng tất nhiên là góc nghiêng thần thánh của đại lão.
Nam nhân hình như đang suy tư vấn đề nào đó, mày hơi nhíu lại, ngón tay đặt lên quyển sách.
[Chậc, cho dù nhìn bao nhiêu lần đi chăng nữa, bộ dạng này vẫn quá tuyệt!]
Thứ hấp dẫn tầm mắt Ngu Kiều tiếp theo là một tấm ngọc bài đen nằm trên trường kỉ giữa hai người.
[Bề mặt ngọc nhẵn nhụi, có thể đã được người mang rất lâu, khác với một số đồ án khắc Bồ Tát Phật Tổ có tác dụng bảo hộ cát tường, trên tấm ngọc bài đen này có khắc hình một con sói ngẩng cao đầu.
Mắt sói kiên nghị linh động, bộ lông rõ ràng, vừa nhìn liền biết người điêu khắc tay nghề thật tốt, đối với tác phẩm của mình vô cùng dụng tâm.]
Nghe nội tâm Ngu Kiều tán thưởng, ngón tay Kỳ Ân khẽ run lên.
Thấy Ngu Kiều chỉ thưởng thức tán thưởng, không có ý tứ cầm lấy.
Lúc này nam nhân mới buông quyển sách trên tay xuống, ngước mắt nhìn nàng.
Nhận thấy ánh mắt Kỳ Ân dừng tại người nàng, Ngu Kiều tức khắc rùng mình, nàng cũng không hiểu được bản thân làm sao, đặc biệt là mỗi lần đối mặt đơn độc với vai ác đại lão, trong lòng luôn khẩn trương, mà hậu quả của việc khẩn trương chính là độ ấm trên mặt nàng nhanh chóng tăng lên.
Vì không muốn đối phương nhận ra sự khác thường, nàng chỉ có thể làm bộ làm tịch tiếp tục thưởng thức cái ngọc bài này.
[Nếu không đoán sai, âm thanh vừa rồi hẳn là Kỳ Ân không cẩn thận làm rớt ngọc bài của mình, nàng ngoại trừ làm bộ thưởng thức còn có thể làm sao bây giờ!
Thứ này chắc không phải đại lão đưa cho nàng đâu? Nào có chuyện trùng hợp như vậy, vừa mới ở trong lòng mắng hắn ta vắt cổ chày ra nước*, hắn liền…]
*Vắt cổ chày ra nước: Bủn xỉn, keo kiệt quá đáng.
Một bàn tay khớp xương rõ ràng xuất hiện trong mắt nàng, sau đó ——
Đem ngọc bài đẩy đẩy về phía nàng.
“Cho.”
Nghe vậy, đầu Ngu Kiều đình trệ, không thể tin tưởng mà ngẩng lên.
Kỳ Ân chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó rất tự nhiên chuyển tầm mắt đến cuốn sách trong tay.
Ngu Kiều sửng sốt một chút, lập tức tự hỏi.
[Cho… Cho ta? Cái này cho ta? Thật sự cho ta sao? Vì cái gì cho ta?
Thứ nhìn giống tín vật đính ước này vì cái gì đưa cho ta? Bởi vì ta là tiểu lão bà của hắn sao?
Chính là bộ dáng hắn cũng không giống người thiếu tiểu lão bà a!
Còn có, tại sao thứ này không giữ lại cho nữ chủ Yến Thanh mà phải cho nàng?]
Ngu Kiều thực sự có chút ngốc.
Sau khi ngốc xong, nàng chần chờ vươn tay về phía ngọc bài thoạt nhìn rất xa xỉ kia…
Ngón tay dù đã đặt trên ngọc bài, nàng vẫn lén nhìn Kỳ Ân, thấy đối phương một chút không có phản ứng, mới đem ngọc bài nắm trong lòng bàn tay.
Chạm vào liền ấm.
Cơ hồ từ nhỏ đến lớn chưa cầm qua đồ tốt gì, Ngu Kiều yêu thích thứ này đến không rời tay được, không nhịn được mỉm cười.
Dư quang thoáng nhìn đến độ cung ấy của Ngu Kiều, khoé môi của Kỳ Ân cũng khẽ nhúc nhích.
“Cảm… cảm ơn bệ hạ.”
Tiếp đó là thanh âm nữ tử cảm tạ lí nhí như muỗi vang lên.
[Thật xinh đẹp, nàng rất thích! Lớn như vậyđay là lần đầu tiên nàng thu được lễ vật a a a!]
Nghe vậy, ngón tay Kỳ Ân dừng một chút.
Mặc dù bên trong bố trí thập phần thoải mái, nhưng ngồi xe ngựa quá lâu, Ngu Kiều không thể tránh khỏi nhàm chán.
Bởi vì nghe thấy được tiếng lòng nàng, Kỳ Ân rất nhanh lại ngẩng đầu nhìn Ngu Kiều lần nữa.
Tại thời điểm nàng cho rằng bản thân có phải làm sai gì đó rồi hay không, Kỳ Ân duỗi tay chỉ chỉ phía sau lưng nàng, “Phía sau có sách, phần lớn đều là thu thập ở chỗ hoàng thất Nam Sở, ngươi nếu thấy nhàm chán, lấy mấy quyển nhìn xem, còn có bốn năm canh giờ nữa xe ngựa mới dừng lại.”
Nói xong hắn liền cúi đầu, lại đọc quyển sách trên tay.
Nghe Kỳ Ân nói, Ngu Kiều thậm chí tưởng nàng nghe lầm.
[Thật muốn hỏi hắn làm thế nào biết nàng đang chán. Hơn nữa người này từ khi lên xe đến bây giờ vẫn luôn xem một quyển sách, rõ ràng có đại mỹ nhân tươi đẹp quyến rũ như nàng ngồi đối diện hắn, hắn lại làm như không thấy, tấm tắc.
Phải chăng vị ca ca này có tính lãnh đạm*, sáng ngày hôm qua bọn họ đều đã cùng nhau nằm trên một chiếc giường, hắn thế mà còn không làm chuyện gì đối với nàng, xem ra khả năng thật sự không…]
*Lãnh đạm: thờ ơ (trong trường hợp này là Ngu Kiều nói đại lão không được. Không được cái gì thì…)
Ngu Kiều vừa mới suy nghĩ miên man tới đây, bỗng nghe ‘bang’ một tiếng Kỳ Ân đem sách trong tay đặt nặng xuống trường kỉ.
Đột nhiên như vậy, dọa nàng nhảy dựng.
Người đối diện híp mắt nhìn nàng, đến nỗi Ngu Kiều trong lòng run rẩy, ngón tay nam nhân vươn tới chỗ nàng, chỉ thấy đầu ngón tay đối phương sắp rơi xuống bộ phận nguy hiểm, nếu Ngu Kiều là mèo, e rằng toàn bộ lông trên thân sẽ đồng loạt nổ tung.
Khoảnh khắc tay Kỳ Ân sắp rơi xuống, Ngu Kiều rốt cuộc cũng không nhịn được lui lui về sau, đồng thời lấp liếm mà nói, “Là… Là có chút nhàm chán, thần thiếp đi lấy vài quyển sách tới xem…”
Nói xong nhanh nhẹn xoay người, giả bộ nghiêm túc tìm kiếm trên tủ sách được người bày biện chỉnh chỉnh tề tề phía sau.
Thiếu chút nữa…
Vừa quay người, khuôn mặt nhỏ của Ngu Kiều đã nhăn thành một đoàn.
[Lúc nãy nàng còn tưởng người này có tính lãnh đạm, không nghĩ tới hắn đọc sách cũng có thể đột nhiên nổi hứng thú…
Lần sau thật sự không bao giờ dám lỡ miệng.]
Bởi vì sợ hãi, nàng xoay lưng lại với Kỳ Ân, Ngu Kiều khẩn trương đợi cả buổi vẫn chưa chờ tới động tác tiếp theo của đối phương, sau khi xây dựng tâm lí xong xuôi, làm bộ lơ đãng quay đầu, thấy nam nhân đang cầm sách nhìn nhìn, trong lòng thở phào một cái.
Cả người thả lỏng, nàng mới nhận ra có điều gì đó không thích hợp.
[Ngày hôm qua cũng như vậy, mỗi lần nàng ở trong lòng chửi thầm Kỳ Ân một chút, hắn giống như đều có thể nghe thấy, sau đó dọa nàng, thật sự quá quỷ dị.]
Nghĩ đến đây, Ngu Kiều trợn tròn mắt.
Để nghiệm chứng não động đột phá ở phía chân trời nào đó của mình.
Ngu Kiều hít một hơi thật sâu, nội tâm ——
[Kỳ Ân là… Đại ngốc tử.]
Nghĩ xong, đôi mắt lập tức nghiêm túc nhìn chằm chằm nam nhân cách nàng không xa.
Đợi một hồi, đối phương vẫn không có bất luận phản ứng nào.
Nàng an tâm thở ra một hơi dài thật nhẹ nhõm, sau đó đem lực chú ý chuyển đến kệ sách trước mặt.
Mà nào hay, nàng vừa quay người lại, nam tử phía sau lập tức ngẩng đầu, nhìn nàng một cái thật sâu.
Sách được sắp thành hàng ngay ngắn trước mắt, có lẽ bởi vì thế giới này là sự kết hợp giữa sách sử và phim truyền hình, Ngu Kiều kinh ngạc phát hiện trên sách in ấn một đám chữ giản thể.
Phát hiện này khiến Ngu Kiều rất vui mừng.
[Còn tưởng rằng xuyên vào thế giới một ngàn năm trước, nàng sẽ vì không quen biết chữ viết thời ấy mà biến thành thất học, không ngờ còn có kinh hỉ ngoài ý muốn.]
Ngu Kiều bây giờ mới thật sự có hứng nhìn xem chồng tàng thư* này.
*Tàng thư: sách, tài liệu đã được sưu tập và cất giữ.
Ngón tay mảnh khảnh của nữ tử điểm qua từng cuốn từng cuốn sách, cẩn thận lựa chọn một cuốn sách có cái tên nghe rất duy mĩ rút ra, tùy ý lật vài trang, chỉ nhìn lướt qua.
Oanh ——
Khuôn mặt Ngu Kiều đỏ bừng tại chỗ, sau khi phản ứng lại, trước tiên nhìn về phía Kỳ Ân, thấy đối phương không chú ý tới động tĩnh bên này của nàng, thật cẩn thận đem quyển sách khép lại, đồng thời lấy một quyển luận ngữ khác để che giấu, đem quyển sách kẹp ở giữa luận ngữ, nghiêm trang ngồi vào trường kỉ, mở sách ra.
[Trời ạ trời ạ, sách này tên nhìn qua tươi mát thoát tục như vậy, không nghĩ tới bên trong nội dung như thế wow!]
Càng đọc, Ngu Kiều càng lâng lâng.
[Không biết xấu hổ thế này, kẻ nào nói người cổ đại bảo thủ, giới hạn còn lớn hơn hiện đại có biết không. Đâu giống Giang nào đó*, không cho viết văn phong thiếu chừng mực, hãy nhìn người cổ đại một chút, không chỉ viết, còn chuyên tấn công bộ phận đặc thù.
*Bên Tấn Giang đã không cho phép các tác giả viết cảnh giường chiếu /miêu tả sắc tình (cả chính trị và hắc bang). Chỉ có tắt đèn, kéo rèm rồi qua luôn sáng hôm sau.
Nha nha nha, thật biết chơi thật biết chơi, bị trói còn bịt mắt, chậc chậc chậc.
nhưng mà kiểu play này…]
Ngu Kiều tự phát tự động não bổ* đối với Kỳ Ân.
*Não bổ/ bổ não: suy nghĩ, liên tưởng, tưởng tượng phong phú chỉ từ vài chi tiết.
[Không thể nghĩ không thể nghĩ, cảm giác máu mũi sắp chảy ra…]
“Ngươi đang xem cái gì?”
Ngu Kiều một bên đọc sách một bên cười đến thập phần không kiêng nể ở trong lòng, Kỳ Ân đang đọc binh thư rốt cuộc không chịu đựng được sự quấy rầy này, mở miệng hỏi.
[A?]
Đầu Ngu Kiều trống rỗng, miệng hơi mở, mờ mịt nhìn Kỳ Ân.
[A!!!]
Ngu Kiều phục hồi lại tinh thần bằng tốc độ nhanh nhất, ngón tay siết chặt góc sách, nhanh chóng khép lại, lộ ra hai chữ ‘Luận ngữ’ cực lớn ở ngoài bìa.
“Luận… Luận ngữ.”
“Phải không? Cô nhìn xem.”
Kỳ Ân rất tự nhiên vươn tay về phía Ngu Kiều.
[Ha?]
Ngu Kiều giống như bị người xoay tròn, dùng một cây gậy đánh vào ót, trước mắt tràn đầy những ngôi sao nhỏ chợt lóe chợt lóe.
------