Nữ Phụ Và Vai Ác HE

Chương 4: Bạo quân mất nước (4)


4 tháng


Edit by: Tiểu Tiên Giếng Ngọc.

------

 

Ngay khi Ngu Kiều cảm thấy tay chân mình sắp bị ngâm đến nhăn lại, việc tắm suối nước nóng kéo dài nửa canh giờ* cuối cùng cũng kết thúc.

 *Nửa canh giờ: 1 tiếng.

 

Tuy rằng đại lão Kỳ Ân vẫn chưa xuất hiện, nhưng cũng không trở ngại Ngu Kiều đổi thành một thân vải sa mềm mại màu vàng, ngồi ngay ngắn phía sau màn lụa, nhìn ánh nến bởi vì cách một tầng sa mà trở nên mông lung, trong lòng bỗng loạn thành một đoàn.

 

Trong chốc lát sợ hãi sự tình sẽ phát sinh, trong chốc lát lại cảm thấy Kỳ Ân lớn lên soái như vậy, làm gì thì làm đi, nàng không lỗ, trong chốc lát lại nghĩ đến về sau nếu Kỳ Ân chết, nàng sẽ là quả phụ nuôi con một mình.

 

Cứ suy nghĩ miên man như vậy, chờ không đến Kỳ Ân, còn đem Ngu Kiều chờ tới mệt nhọc.

 

Hơi nghiêng nghiêng thân mình, quay lưng về phía hai tiểu cung nữ thanh y đang chờ ở ngoài màn lụa, Ngu Kiều ngáp một cái nhè nhẹ.

 

Đồng hồ sinh học được cha mẹ ở hiện đại tốn hơn hai mươi năm dưỡng thành bắt đầu phát huy tác dụng.

 

Một con rối gỗ giật dây đủ tư cách, thời gian ngủ khẳng định phải cài đặt tốt.

 

Mỗi ngày đúng 10 giờ tối đi ngủ, ngày hôm sau đúng 6 giờ rời giường, trừ bỏ cao tam*, những ngày khác không thể sai sót.

 *Cao tam: lớp 12.

 

Ngay cả vào đại học, cha mẹ cũng sẽ gọi video vào 9:50 nhắc nhở nàng đi ngủ.

 

Cổ đại không có di động, Ngu Kiều cũng không biết hiện tại là bao nhiêu giờ, nhưng khẳng định không còn sớm nữa, lại vừa mới tắm thoải mái…

 

Nhìn ánh nến hơi hơi chập chờn, mí mắt trên cùng mí mắt dưới không khống chế được mà bắt đầu đánh nhau.

 

Thân mình lảo đảo, cảm giác không trọng lượng chợt đánh úp lại làm Ngu Kiều nháy mắt bừng tỉnh, sau đó nhanh chóng ngồi thẳng người, duỗi tay véo đùi mình, đem cơn buồn ngủ áp chế xuống.

 

Sau đó lại bắt đầu ngủ gà ngủ gật, lại véo.

 

Vòng tuần hoàn lặp lại khoảng ba bốn lần, trong cung điện yên tĩnh bỗng vang lên một tiếng bùm. Hai tiểu cung nữ an tĩnh đợi ở đại sảnh suýt chút nữa bị dọa sợ.

 

Lưỡng lự quay đầu lại, hai người thấy Ngu tiểu nương tử bị hoàng đế Bắc Tần điểm danh thị tẩm đang ôm lấy chăn nệm, vẻ mặt hạnh phúc lăn đến góc giường, lẩm bẩm hai câu, hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.

 

Thấy thế, hai người họ kinh ngạc nhìn nhau.

 

Các nàng ở trong hoàng cung hầu hạ không ít thời gian, chưa từng gặp qua trường hợp phi tần chờ thị tẩm, trước khi hoàng đế tới đã ngủ rồi.

 

Làm sao bây giờ?

 

Hai người dùng ánh mắt dò hỏi đối phương.

 

Cuối cùng không ai dám tiến lên, hai người đành phải tùy ý để Ngu Kiều ngủ một giấc thật thơm.

 

Giấc ngủ này của Ngu Kiều ngon đến nỗi hai tiểu cung nữ vốn dĩ cẩn trọng gác đêm, bất giác buồn ngủ theo.

 

Thật lâu sau, một trận tiếng bước chân từ ngoài điện truyền tới, một trong hai tiểu cung nữ mới tỉnh táo lại, vội vàng gọi người kia, còn chưa kịp đánh thức Ngu Kiều, cửa điện đã bị người từ bên ngoài đẩy ra một tiếng kẽo kẹt.

 

Nhìn thấy những tia sáng chiếu vào từ ngoài điện, các nàng lúc này mới phát hiện đã qua một đêm, bây giờ là buổi sáng.

 

Nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng tới gần, Ngu tiểu nương tử còn đang ngủ ở phía sau.

 

Nghĩ tới hậu quả đáng sợ nào đó, hai cung nữ sắc mặt trắng bệch yên lặng quỳ xuống.

 

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, mỗi một bước, hai người không kiềm được sợ hãi đều run lên.

 

Trên bộ xiêm y mới đổi hôm qua lại xuất hiện vệt máu loang lổ, Kỳ Ân một thân lạnh như băng vòng qua bình phong, nhấc mắt trông thấy hai tiểu cung nữ áo lục run bần bật quỳ dưới đất, cùng Ngu Kiều ngủ đến trời đất u ám đằng sau các nàng.

 

Khả năng bởi vì chứng kiến cả đêm huyết tinh, dị sắc tròng mắt của nam nhân lúc này rải rác tơ máu, vẻ tàn bạo bao trùm ánh mắt, trường kiếm dài ba thước* treo trên thắt lưng tí tách tí tách nhỏ máu.

* Quy đổi 1 thước Trung Quốc = 33cm = 0,33m. à 3 thước ~ 1m


Hai cung nữ vốn sợ hãi, thấy thế càng sợ sắp ngất.

 

Giây tiếp theo——

 

“Cút.”

 

Mệnh lệnh cực kì lạnh lùng vang lên, các nàng lập tức như được đại xá, lê chân mềm nhũn chạy nhanh thoát ra ngoài.

 

Khuyếch Hương điện chỉ còn lại Kỳ Ân và Ngu Kiều đang say ngủ.

 

Trong điện im lặng nửa ngày, trên người Kỳ Ân nồng đậm mùi máu tươi, hòa lẫn sương mai mát lạnh nhè nhẹ, nhấc chân đi đến chiếc giường cách đó không xa.

 

Giơ tay vén lên màn lụa, nam nhân thấy khuôn mặt nhỏ của Ngu Kiều được vây khốn giữa lớp lớp chăn tơ ngủ đến hơi phiếm hồng.

 

Nhìn nhìn, hắn nâng tay phải duỗi về người trên giường…

 

Đầu ngón tay nam nhân không biết dính máu ở nơi nào, phá lệ chói mắt trên mu bàn tay trắng đến có thể thấy rõ gân xanh.

 

Lệ khí trong mắt trước sau chưa tiêu.

 

Khi sắp chạm vào khuôn mặt mềm mại của Ngu Kiều ——

 

[Ha ha ha…]
 

Dường như mơ thấy giấc mơ đẹp đẽ nào đó, nữ tử trên giường bỗng cong môi, nở một nụ cười ngọt ngào vô cùng.

 

Chính nụ cười này làm cho ngón tay Kỳ Ân khựng lại.

 

Đứng tại chỗ nhìn Ngu Kiều trên giường nửa ngày, hắn tiếp tục đưa tay xuống, sau đó…

 

Nắm mũi Ngu Kiều.

 

Cái mũi bị siết chặt, Ngu Kiều hoàn toàn không thở nổi lập tức mở miệng ra, đồng thời nhăn mày đẹp, đầu vô thức lắc lắc, cảm thấy thật sự không ném rơi cái tay trên mũi nàng được, mới không tình nguyện mở mắt ra.

 

Nàng mở mắt, Kỳ Ân thu hồi ngón tay của mình, giấu sau lưng.

 

Mơ mơ màng màng, Ngu Kiều thấy Kỳ Ân đứng trước giường, bởi vì ngược sáng nàng căn bản không thấy rõ biểu tình của hắn.

 

“Ngươi sao giờ mới đến…”

 

Bởi vì mới vừa tỉnh ngủ, thanh âm nữ nhân còn mang theo giọng mũi nho nhỏ, hàm hàm hồ hồ, giống như làm nũng.

 

Nghe thấy một câu như vậy, Kỳ Ân rũ mi, lệ khí nơi đáy mắt dần dần lui xuống.

 

“A.”

 

“Khiến ngươi đợi lâu, là cô không đúng.”


Vừa nghe từ ‘cô’, đầu Ngu Kiều vốn còn là một đoàn hồ nhão, tức khắc như bị người giội một chậu nước lạnh, bằng tốc độ nhanh nhất thanh tỉnh lại.

 

Nàng kinh hãi vạn phần nhìn vai ác đại nhân trước mặt, đột nhiên ngồi dậy, muốn hành lễ, lại không biết quy củ, chỉ có thể mang vẻ mặt xấu hổ mà quỳ gối trên giường.

 

“Ta… Không phải…”

 

[Nữ tử cổ đại tự xưng thế nào? Thiếp? Nàng hình như còn chưa gả chồng…

 

Quên đi, mặc kệ.]

 

“Thiếp, không dám.”

 

Ngu Kiều thái độ vừa dịu dàng vừa không mất cung kính mở miệng nói.

 

Cằm nàng lại bị Kỳ Ân nâng lên.

 

[Trời mới biết tật xấu thích niết cằm người khác này vai ác học từ ai, không phải khó chịu, nàng chỉ là… Sợ nhột.]

 

Ngu Kiều yên lặng càm ràm một câu, sau đó vẫn thấy đại lão nhìn nàng không chớp mắt.

 

[Không đúng, vì… Vì cái gì vẫn luôn nhìn ta? Đừng như vậy nữa được không…

 

Mới vừa tỉnh ngủ, chẳng lẽ có ghèn gì đó…]

 

Kỳ Ân: “…”

 

Một lát sau, nam tử chậm rãi cúi xuống.

 

[Làm… Làm gì vậy? Lẽ nào bây giờ phải tiến hành sự tình đêm qua chưa hoàn thành? Cái này… Cái kia… Bên ngoài trời đã sáng, bắt đầu như vậy không phải có chút quá qua loa hay sao!]

 

Kỳ Ân càng ép càng gần.

 

[Quá qua loa, ca ca, thật sự, ngươi làm vậy thật sự quá qua loa… Nghĩ lại đi!]

 

Kỳ Ân: “…”

 

[Đừng đến đây!]

 

Ngu Kiều la lớn trong lòng.

 

[Ta cảnh cáo ngươi, ngươi nếu lại gần chút nữa, ta sẽ thật sự…

 

Theo ý ngươi!]

 

Kỳ Ân: “…”. Đôi mắt nam nhân hơi cụp xuống, nhẹ nhàng buông lỏng ngón tay đang nhéo cằm nàng ra, duỗi cánh tay dài, đem cả người Ngu Kiều đều áp vào trong chăn đệm.

 

Bỗng dưng ngã trở lại giường, cánh tay nam nhân còn đè nặng trên vai, một cỗ lãnh hương giống như quả quýt mùa đông cùng với mùi máu tươi hỗn loạn nhàn nhạt xộc vào mũi Ngu Kiều.

 

Ngu Kiều bản chất vốn nhát gan lựa chọn đầu tiên là nhắm chặt hai mắt, cơ thể không kiểm soát được mà run lên nhè nhẹ.


Đầu ong ong, chỉ còn lại một mảnh trống rỗng và bất lực.

 

Duy trì trạng thái chết giả giống con hamster bị dọa hồi lâu, không nhận thấy hành động kế tiếp của đối phương, Ngu Kiều mới cảm giác được tim mình còn đập.

 

Bùm bùm bùm!

 

Một nhịp lại một nhịp, giống như đánh trống.

 

Đợi mãi, cánh tay đặt trên vai nàng mãi không có động tác tiếp theo, thân thể căng chặt của Ngu Kiều thoáng dịu đi chút.

 

Nàng lén lút mở một con mắt, phát hiện vai ác đại lão nằm cách mình cực kì gần đang nhắm hai mắt, bọng mắt phủ một màu xanh đen nhàn nhạt, như thức suốt cả đêm.

 

Nhưng dù vậy, gương mặt hắn vẫn tuấn mỹ đến mức không giống người thật, giống như mô hình trò chơi đi vào hiện thực, không, ngay cả nhà thiết kế ưu tú nhất cũng không tạo ra được diện mạo như vậy.

 

Ngu Kiều ngơ ngẩn nhìn trương tuấn nhan gần trong gang tấc.

 

Một hồi lâu đột nhiên phục hồi tinh thần lại, đối phương không làm bất cứ chuyện gì với nàng, dường như chỉ nhất thời mệt mỏi ôm nàng ngủ.

 

Ngu Kiều vừa tự cảm thấy nguy hiểm đã giải trừ, vừa không nhịn được, trong lòng một lần nữa run lên.

 

[Từ từ, không… Không phải?

 

Đại lão ngươi không được a!
 

Liền này? Liền này?]

 

Ý niệm chỉ vừa mới nổi lên.

 

Cánh tay Kỳ Ân giật giật.

 

Ngu Kiều lập tức bị dọa nhắm mắt lại, thậm chí ngừng hô hấp.

 

Ngay khi nàng nhắm hai mắt, Kỳ Ân khẽ mở mí mắt, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc có chút tái nhợt của nữ tử trước mắt, khóe miệng nhẹ cong lên.

 

Làn gió sáng sớm lành lạnh lọt qua khe hở cánh cửa chưa đóng chặt, màn lụa xanh hơi bay bay.

 

Ngu Kiều bởi vì không thể cử động không thể nói chuyện, cả hô hấp cũng không dám quá lớn, sau khi xuyên qua hai ngày hai đêm vẫn luôn căng chặt tinh thần, thật sự quá mệt mỏi. Bất tri bất giác, trong bầu không khí an tĩnh liền thiếp đi…

 

Nàng có thể ngủ, nhưng Kỳ Ân bên giường chưa bao giờ có thêm một người vô pháp đi vào giấc ngủ.

 

Chờ hô hấp Ngu Kiều vững vàng, hắn lập tức mở hai mắt, không chớp mắt nhìn nàng, nữ tử này với hắn mà nói, quá mức kỳ lạ.

 

Rõ ràng bề ngoài nhìn qua gầy yếu ngoan ngoãn, như con thỏ nhỏ ốm yếu ném ra ngoài tự nhiên hoang dã tuyệt đối không sống qua một đêm, cố tình nội tâm so với ai đều vang, đều khác người.

 

Lớn như vậy, Kỳ Ân chưa thấy qua người “Trong ngoài bất nhất” như thế.

 

Huống chi, nghe tiếng lòng của nàng, nàng hình như còn là… người đến từ ngàn năm sau.

 

Đối với người ở ngàn năm sau, hắn - một kẻ làm hết chuyện xấu, ác nhân cuối cùng cũng không được chết già.

 

Cái gọi là nam nữ chủ đều là người tốt bị hắn hãm hại.

 

Yến Thanh…

 

Văn Nhân Vô Kỵ?

 

Trong mắt nam nhân chợt lóe ám quang.

 

Cảm thấy cánh tay Kỳ Ân đè lên người mình ngủ có chút không thoải mái, Ngu Kiều vốn đã ngủ rồi tự động ôm lấy cánh tay hắn, đầu nhỏ rúc tới trên vai nam nhân, tự mình điều chỉnh lại thành tư thế thoải mái nhất, hôn hôn trầm trầm mà ngủ.

 

Khả năng ngủ đến quá thoải mái, ngay cả trong lúc ngủ mơ, khóe môi không nhịn được hơi hơi giơ lên.

 

Kỳ Ân thế mà không đem cánh tay rút ra, bên cạnh hắn chưa từng có người xa lạ ngủ cùng, nhìn nữ nhân gần trong gang tấc bằng ánh mắt càng kỳ quái hơn.

 

Mới vừa nãy còn run rẩy thành như vậy, giờ không sợ nữa à?

 

Kỳ Ân đang định duỗi tay trực tiếp lay tỉnh nàng, tay mới vừa nâng lên, thấy nàng vẫn cười mềm ấm đến vậy, ma xui quỷ khiến ngừng lại, đem tay thả về chỗ cũ, sau đó tiếp tục trầm mặc nhìn khuôn mặt say ngủ của nàng.
 

Trong mắt nam nhân chẳng có chút dao động, ai cũng không rõ lúc này nội tâm hắn rốt cuộc suy nghĩ điều gì.

------


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play