Edit by: Tiểu Tiên Giếng Ngọc.

------

 

Ngu Kiều nghệt mặt hồi tưởng tình cảnh của mình trong khoảng thời gian vừa qua.

 

Chỉ cảm thấy, mọi chuyện xảy ra giống như một giấc mơ.

 

Đầu tiên là bởi vì không muốn kết hôn, bị cha mẹ lấy cớ mắc bệnh cấp tính, từ ngàn dặm xa xôi bị lừa về quê xem mắt.


Xem mắt thì xem mắt, nàng vốn định tùy tiện cùng người gặp mặt sau đó đem cha mẹ lừa gạt cho qua. Nhưng ai ngờ được, đây là một mối tai họa.


Vị kia qua lời mẹ và dì: điều kiện xuất sắc, mắt cao hơn đầu, kén cá chọn canh, thanh niên tài tuấn có tiền đồ rộng mở, vậy mà liếc mắt một cái liền nhìn trúng nàng dung mạo xinh đẹp như hoa, hoàn toàn không để ý đến lời nói khách sáo của nàng, ngay sau ngày gặp mặt đã đem bảy đại cô tám dì cả nhà mình tới nhà nói muốn đính hôn, còn bàn bạc việc lễ hỏi.


Lập tức khiến nàng sợ tới mức suốt đêm mua vé, bỏ trốn trở về thành phố đang làm việc.

 

Nhưng trốn tránh như vậy vẫn không thoát được tai họa này, chỉ trong ba ngày, vị thanh niên tài tuấn ấy đã cầm hoa hồng xuất hiện ở dưới lầu công ty nàng, những ngày tiếp theo không phải xếp nến, thì là rải cánh hoa, các loại thổ lộ, đủ loại thao tác làm Ngu Kiều hận không thể lập tức đổi chỗ ở.


Hơn nữa mặc kệ Ngu Kiều cự tuyệt như thế nào, vị này như nghe không hiểu tiếng người, hoàn toàn không tin Ngu Kiều chẳng có ý gì với hắn, bởi vì hắn tự tin vào bản thân ưu tú lại còn đặc biệt.


Lạt mềm buộc chặt, nhất định là lạt mềm buộc chặt, tiểu cô nương rụt rè, còn có điểm tự ti.


Tự ti không quan trọng, ai bảo điều kiện của hắn tốt như vậy!


Ngu Kiều vốn dĩ còn muốn nói chuyện rõ ràng với người này, vừa nghe xong, suýt chút nữa không kìm được hất  cà phê lên gương mặt quá đỗi tự đại của người đối diện.


Nhưng Ngu Kiều, từ nhỏ đã có tật xấu.


Trừ những người đặc biệt thân thiết, một khi cùng người khác nói hơi nhiều một chút sẽ dễ dàng mặt đỏ tai hồng, lúc tức giận sốt ruột nước mắt rưng rưng.


Tật xấu này khi cùng người tranh luận ở đâu ra khí thế, không bị người khác mắng thành trà xanh đã là tốt lắm rồi.


Chỉ có nhóm bạn cùng phòng suốt bốn năm đại học mới biết được tiểu tiên nữ Ngu Kiều trong mắt người ngoài, bên trong lại là cái hoạt ngôn lsp.

*Lsp: háo sắc, hoặc dễ nghe hơn là nhan phấn.


Nhìn thì nghiêm trang, thật ra là làm bộ làm tịch, đột nhiên có thể trêu ngươi một phen. Toàn bộ ký túc xá, nàng là người có nội tâm bùng nổ nhất, nhưng do phản ứng có hạn, để lại cho người ngoài ấn tượng vĩnh viễn đều là tiểu tiên nữ không dính khói lửa phàm tục, ngoan ngoan ngoãn ngoãn.


Kỳ thật, ha hả.


Cũng do tật xấu này khiến thanh niên tài tuấn cho rằng Ngu Kiều có ý đối với hắn, còn khen nàng thanh thuần, nói lúc trước thấy nàng quá xinh đẹp tưởng nàng sẽ không an phận, không ngờ lại thẹn thùng như vậy, ra dáng một hiền thê lương mẫu.


Ngươi mới là hiền thê lương mẫu, cả nhà ngươi đều là hiền thê lương mẫu.


Mặt Ngu Kiều đỏ bừng, nước mắt lưng tròng, ở trong lòng chửi ầm lên.


Cuối cùng không có biện pháp đối phó, cũng không thể dây dưa thêm, nàng trốn.


Làm lơ cha mẹ bức bách thúc giục, Ngu Kiều xoay người liền lập tức xin nghỉ việc, chuẩn bị đi ra nước ngoài chơi vài vòng, ai ngờ được có người đã tiết lộ tin tức này cho thanh niên tài tuấn, vào ngày đi làm cuối cùng, đối phương tìm tới tận phòng ban của Ngu Kiều, làm nàng hoảng sợ tới mức vội vàng ôm đồ đạc chạy về phía cầu thang.

 

Cầu thang tối tăm, chân đi giày gót nhọn, vật phẩm cá nhân chất đống trong lồng ngực, một chút không chú ý, bẹp, cả người nàng từ trên cầu thang lăn xuống…


Sau đó liền xuyên không tới nơi này.


Đúng vậy, xuyên không.


Sau khi tỉnh dậy nhìn thấy tiểu nha hoàn mặc phấn y với búi tóc hai bên, mũi đỏ ửng, vẻ mặt kinh hỉ mà quỳ ở mép giường, kêu lên “Tiểu nương tử, cuối cùng ngươi cũng tỉnh!” Nghe thấy lời kịch kinh điển như vậy, Ngu Kiều biết bản thân nàng đã xuyên không.


Nhưng diễn biến tiếp theo hoàn toàn không giống tiểu thuyết Mary Sue lúc nàng niên thiếu vô tri đã từng xem, những người đó một khi xuyên tới liền kinh diễm tứ phương, là nam đều yêu ta.


Bởi vì tiểu nha hoàn phấn y sau khi nói xong lời kịch kinh điển, lập tức xông lên nắm chặt tay nàng, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, run rẩy nói, “Nương tử, thành phá, quân Tần đã xông vào, chúng ta phải trốn xuống hầm ngay lập tức, bằng không…”


Trải qua một ngày một đêm binh hoang mã loạn, Ngu Kiều thậm chí còn rơi mất một chiếc giày, đầu óc trống rỗng, khó khăn nói bóng nói gió từ trong miệng tiểu nha hoàn bên người hỏi ra chút manh mối, còn chưa kịp khiếp sợ, căn hầm tối om đã bị người từ phía trên kéo ra, tiếp theo là ánh sáng mặt trời chói mắt và những tiếng reo hò không thể giải thích được.


“Tìm được rồi! Ở chỗ này, nữ nhi của Ngu Bất Lỗ ở chỗ này! Mau đem nàng đưa cho tên sát thần kia, nhanh lên!”

Vì thế trong tiếng kêu khóc cầu xin của tiểu nha hoàn, Ngu Kiều lại một lần nữa bị động dời đi hầm tối vào hoàng cung, sau đó gặp cảnh mỹ nhân khóc không ngừng ở đại điện nguy nga tráng lệ, mênh mông quỳ đầy đất.


Ngu Kiều không khóc, không phải vì nàng không sợ.


Mà là lúc này nàng có chút khó thở, trước mắt xuất hiện tảng lớn điểm đen, lỗ tai ù ù.


Nàng phát hiện cỗ thân thể hiện tại thực sự quá mức suy yếu, khó trách người này không chỉ đi sớm trong sách sử, cả phim truyền hình cũng đều lĩnh cơm hộp sớm.

Đúng vậy, sách sử, phim truyền hình.


Từ trong miệng tiểu nha đầu Thanh La hỏi ra vài chuyện, Ngu Kiều mới biết được nàng không chỉ xuyên không đơn giản, mà còn có khả năng đã quay về hơn một ngàn năm trước, thời điểm Nam Sở đang trải qua họa mất nước.


Thân thể này có xuất thân không tồi, là nữ nhi của danh tướng Nam Sở - Ngu Bất Lỗ, cao môn quý nữ danh xứng với thực.


Chẳng qua mọi chuyện đã là quá khứ, hiện tại toàn bộ Nam Sở bị người chiếm đoạt, danh môn quý nữ như nàng cũng không quý giá bao nhiêu. May mắn người cha trên danh nghĩa của nàng - Ngu Bất Lỗ đang ở ngoại bang cầm binh đánh giặc, thủ hạ dưới trướng còn không ít, lại ái nữ nhi như mạng, bất luận kẻ nào muốn động thủ với nàng đều phải suy xét một hồi.


Bất hạnh thay, vị cô nương trùng họ trùng tên Ngu Kiều này, dù ở sách sử, hay là phim đại nữ chủ nàng mới xem trước đó không lâu, đều như vai phụ tô điểm cho truyền kỳ của người khác, còn là vai nữ phụ ốm yếu đoản mệnh.


Dẫu trong đầu đang suy nghĩ về chuyện trọng đại thì cũng chẳng giảm bớt sự khó chịu của cơ thể, cuối cùng không nhịn được nữa, Ngu Kiều đang quỳ chợt cong xuống, ngã sang một bên.


Lúc này, một bàn tay trắng nõn từ đâu bỗng vươn ra, vững vàng đỡ lấy eo Ngu Kiều.


Ngu Kiều vô thức quay đầu nhìn lại cảm ơn, nhưng thiếu chút nữa bị khuôn mặt nhỏ thanh lệ vô song của đối phương làm lóa mắt.


Chỉ thấy nữ tử đang quỳ cách nàng hai bước, người mặc một bộ xiêm y màu xanh lam thớt tha, cổ áo và cổ tay áo thêu vài đóa hoa lan, lông mày hơi hơi nhíu lại, nhẹ nhấp môi đỏ mọng, đôi mắt trong veo như làn thu thủy, thấy vẻ biết ơn trong mắt Ngu Kiều, nâng lên tay khác, từ trong lòng ngực lấy ra cái một lọ sứ màu trắng, dừng lại một chút, đưa tới trước mặt Ngu Kiều.


“Ngọc Tham hoàn, bên trong chỉ còn mấy viên, thấy khó chịu thì ngậm một viên, dù gì cũng làm cơ thể ngươi thoải mái hơn.”


Mỹ nhân không chỉ lớn lên đẹp, thanh âm còn thật dễ nghe.


Trong xương cốt là nhan cẩu, Ngu Kiều nháy mắt liền thích kiểu đại mỹ nhân như vậy, nếu nàng là nhân vật bị công lược, chỉ sợ lúc này đỉnh đầu đã sớm có nhắc nhở +5, +10 độ hảo cảm.


Đương lúc nàng ngẩn ngơ, nữ tử áo lam thấy Ngu Kiều luôn không giơ tay, tưởng rằng nàng (Ngu Kiều) ghét bỏ đồ vật của nàng, rốt cuộc từ nhỏ đến lớn hai người không ngừng đối đầu, không đúng, ngay từ đầu là Ngu Kiều đơn phương chọc nàng không vui, nàng lại không phải người không biết giận, sau đó liền…


Nữ tử áo lam cho rằng lần này bản thân mặt nóng dán mông lạnh, mày càng nhíu chặt hơn, vừa định thu hồi lọ sứ, Ngu Kiều đã duỗi tay qua đón lấy, ngửa đầu hướng nàng lộ ra nụ cười.


Nàng chưa bao giờ gặp qua Ngu Kiều chỉ biết đối nàng âm dương quái khí* còn có thể cười đến mềm ấm như vậy, mỹ nhân áo lam đột nhiên không kịp phòng ngừa, có chút hoa mắt.

*Âm dương quái khí: chỉ những người có lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.


Từ trước đến nay nàng đều biết ngoại hình Ngu Kiều rất tốt, bằng không cũng sẽ không bị bọn người kia truy lùng, đưa đến Hàm Hương điện, dùng để thi triển mỹ nhân kế.
 

Lại không nghĩ tới đối phương mặc váy dài trắng thuần, có thể bởi vì chạy vội, tóc dài đen nhánh không được chải lên, chỉ búi lộn xộn tùy ý ở sau đầu, khuôn mặt nhỏ gần bằng một bàn tay, bởi vì thân thể suy nhược, tái nhợt gần như trong suốt, toàn thân không có một chút trang sức điểm xuyết, chỉ có đen trắng hai màu, nhưng cũng bởi hai màu này được phóng đại đến cực điểm trên người nàng, cuối cùng lộ ra một loại diễm lệ không giải thích được, cả người tỏa ra một vẻ đẹp kinh tâm động phách.


Lúc mỹ nhân áo lam ngơ ngác xuất thần, Ngu Kiều cả người khó chịu đã sớm rút nút lọ Ngọc Tham hoàn, đổ vài viên vào trong miệng.


Không thể không thừa nhận, Ngọc Tham hoàn của nữ chủ đúng là thứ tốt, uống mấy viên, mắt không bị mờ, tai không ù, ngay cả…


Từ từ!


Nhìn chằm chằm trong tay lọ sứ trắng, Ngu Kiều đột nhiên ngẩng đầu, cùng mỹ nhân áo lam vừa mới từ mỹ mạo của Ngu Kiều phục hồi lại tinh thần, âm thầm có chút ảo não đối diện với nhau.


“Yến Thanh?”


Ngu Kiều ngập ngừng hỏi.


“Chuyện gì?”


Mỹ nhân áo lam nhíu mày đáp.


Ngu Kiều vừa nhận được đáp lại, lập tức siết chặt bình sứ trong tay, nàng ấy là nữ chủ!


《 Yến Thanh truyện 》 là một bộ phim đại nữ chủ lấy cảm hứng từ cuộc đời đầy rẫy thăng trầm của Yến Thái Hậu trong lịch sử Sở quốc, nữ nhi của thừa tướng Nam Sở - Yến Trọng, nữ chính trị gia trứ danh - Yến Thanh.

 

Yến Thanh, nổi tiếng là bậc tài nhân, khi Nam Sở diệt vong, hoàng đế Bắc Tần - Kỳ Ân - từng làm con tin ở Nam Sở cũng là người bị đời sau truyền tụng mang danh bạo quân thiên cổ liếc mắt một cái nhìn trúng, sau đó bắt đến Bắc Tần làm phi.

 

Chỉ tiếc Kỳ Ân người này thật sự quá mức hung tàn độc ác, bạo ngược bất nhân, tiêu diệt Nam Sở, Tây Hạ, Đông Liêu và các nước nhỏ khác trong vòng bảy năm tại vị của hắn, bàn tay đế vương huyết tinh vô số, chiếm nước của người ta mà không cai trị cho tốt, khiến dân chúng lầm than, tử thi nằm rải rác khắp chốn, làm dấy lên vô số cuộc khởi nghĩa nhân dân.


Sau trận chiến kéo dài trên sườn núi, bị một mũi tên bắt vào người, cơ thể hắn dần dần suy yếu, cuối cùng chết trong tay vị cố hoàng tử Nam Sở duy nhất còn sót lại, đồng thời cũng là nam chủ của《 Yến Thanh truyện 》- Văn Nhân Vô Kỵ.


Nửa năm sau Văn Nhân Vô Kỵ đăng cơ hoàng đế, đổi tên nước về Sở.


Còn Yến Thanh là vị hôn thê trước đây của Văn Nhân Vô Kỵ, nếu không phải Nam Sở bị diệt vong, hai người chỉ sợ đã sớm thành hôn, cầm sắt hòa minh*.

*Cầm sắt hòa minh: Quan hệ vợ chồng hoà hợp, ví như quan hệ chung hợp giữa hai loại đàn (đàn cầm và đàn sắt) trong một thú vui; phân biệt với quan hệ bạn bè được ví bằng quan hệ gần gũi của hai thú vui là cầm kì (đàn và cờ): Đem tình cầm sắt đổi ra cầm kì (Truyện Kiều).


Nhưng bảy năm li biệt không ma diệt được tình yêu của hai người, không màng triều thần phản đối, Văn Nhân Vô Kỵ vừa đăng cơ liền lập Yến Thanh làm hậu.


Nhưng mà khảo nghiệm thuộc về nam nữ chủ chỉ mới bắt đầu.


Đầu tiên chính là nữ phụ Ngu Kiều này, Văn Nhân Vô Kỵ sở dĩ có thể thành công, phụ thân Ngu Kiều - Ngu Bất Lỗ đã ra sức không nhỏ. Tuy nói Ngu Kiều cũng giống Yến Thanh bị Kỳ Ân mang đi, nhưng nàng không được sủng ái, thẳng đến thời điểm Kỳ Ân chết vẫn còn hoàn bích chi thân*, hơn nữa Ngu Bất Lỗ công lao ngập trời, nàng muốn vị trí Hoàng Hậu cũng hoàn toàn chiếm lý.

*Hoàn bích chi thân: người con gái còn trong sạch.


Nhưng Ngu Kiều này cũng là đóa kỳ ba*!

*Kỳ ba: sơ lược là người kỳ lạ, kiểu mạch não có hố.


Thuộc về loại điển hình dùng đầu óc của mười đời người để đánh đổi dung mạo một đời này!


Lúc Nam Sở còn chưa diệt vong, bởi vì người khác đem nàng cùng Yến Thanh xưng là song nữ kinh đô, nên bằng mặt không bằng lòng, kênh kiệu với Yến Thanh, chỉ có nàng nói được người khác, không cho người khác nói nàng nửa câu, vừa nói nàng liền phát bệnh, ai bảo thân thể nàng không tốt!

 

Sau khi Nam Sở diệt vong, ở trong hoàng cung Bắc Tần, thấy hoàng đế Bắc Tần - Kỳ Ân chỉ sủng ái mỗi Yến Thanh, thấy không rõ tình thế, nên tức giận đi tranh sủng, sau đó bị thủ đoạn của Kỳ Ân dọa sợ, bệnh nặng một hồi, từ đó thành thành thật thật ngốc trong hậu cung, Kỳ Ân chết, nàng được đưa đi, về với phụ thân.

 

Sau đó cùng nữ chủ Yến Thanh ở hậu cung của Văn Nhân Vô Kỵ đấu đá nhiều năm, ỷ vào mình có phụ thân là đại tướng quân làm nữ chủ ăn không ít mệt, đáng tiếc thân thể nàng không tốt, ở Bắc Tần lại luôn lo lắng hãi hùng, đoản mệnh, sớm đi, Yến Thanh mới có thể giải thoát, ngồi trên phượng vị.


Chẳng qua đi một cái Ngu Kiều, lại tới nữ nhân khác, đối với những nữ nhân đó, Văn Nhân Vô Kỵ vĩnh viễn có bất đắc dĩ của bản thân, trừ bỏ khuyên Yến Thanh nhường nhịn cũng chỉ có nhường nhịn.


Vẫn luôn nhịn đến Văn Nhân Vô Kỵ bệnh chết, nhịn đến tận khi nhi tử ngồi lên ngôi hoàng đế, Yến Thanh trở thành Thái Hậu buông rèm chấp chính, tay cầm quyền cao, bễ nghễ thiên hạ.


Cốt truyện hiện giờ hẳn là tiến hành đến Nam Sở diệt quốc, các quý tộc Nam Sở nhát gan, bởi vì sợ đại vai ác Kỳ Ân giết người ra hứng thú, đến bọn họ cũng làm thịt, vắt hết óc nghĩ ra cái chủ ý, vơ vét mỹ nhân toàn bộ Nam Sở dâng hiến cho Kỳ Ân, hy vọng hắn cao hứng tạm thời tha cho mạng nhỏ của bọn họ.


Hẳn là trong chốc lát vị bạo quân thiên cổ Kỳ Ân trong truyền thuyết kia sẽ xuất hiện, sau đó liếc mắt một cái nhìn trúng nữ chủ Yến Thanh, đem nàng (YT) cùng các nàng (phông nền) mang về Bắc Tần, mở ra cốt truyện hậu cung 3000 giai lệ, chỉ sủng một mình nữ chủ.


Ngu Kiều ăn Ngọc Tham hoàn đã khá hơn nhiều, ở trong lòng suy nghĩ đường lui cho bản thân.
 

Không nói đến chuyện khác, hiện tại nàng đã xuất hiện ở hơn một ngàn năm trước, thân thể ở hiện đại hẳn là đã dữ nhiều lành ít, không nhất định có thể xuyên trở về.


Nếu không thể trở về, phải sống thật tốt, dưỡng tốt thân thể sống được lâu lâu dài dài thì càng tốt, rốt cuộc nào có ai muốn chết đâu!


Yến Thanh là người không tồi, lại có hào quang nữ chủ, nàng không muốn trộn lẫn cốt truyện giữa nàng (YT) cùng nam chủ, phụ thân nguyên thân yêu thương nữ nhi như vậy, nếu nàng không muốn vào hậu cung của Văn Nhân Vô Kỵ hắn cũng sẽ không ép nàng.


Tuy rằng tay cầm kịch bản nữ phụ đoản mệnh, nhưng triển vọng vẫn rất sáng sủa.


Về phần đại vai ác bạo quân Kỳ Ân gì đó, nàng thành thành thật thật không đi chọc hắn, hắn căn bản sẽ không chú ý tới nàng.


Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến.


“Cung nghênh Bệ hạ!”


Theo giọng nam sắc nhọn chói tai vang lên, thanh âm khóc sướt mướt xung quanh giống như bị người ấn nút đình chỉ, lập tức biến mất.


Bốn phía an tĩnh phảng phất kim rơi cũng có thể nghe tiếng.


Trong sự tĩnh mịch chết chóc, tiếng bước chân từ xa tới gần, không nặng không nhẹ có vẻ phá lệ đột ngột.


Không khí lưu chuyển mùi máu tươi như có như đang không tới gần, dư quang khóe mắt Ngu Kiều nhìn thấy một mảnh vạt áo màu đen lướt qua từ bên cạnh nàng.

Vạt áo ấy vô cùng sẫm màu, còn có chút nặng trĩu.


Ngoài ý muốn nhìn được một giọt máu rơi xuống, Ngu Kiều mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, góc áo người này sở dĩ nhìn nặng trĩu, rõ ràng là bởi vì tẩy no rồi huyết mới…


Hắn phải giết bao nhiêu người mới có được hiệu ứng này!


Nghĩ đến đây, một cơn gió lạnh từ sau lưng Ngu Kiều chậm rãi dâng lên, nàng càng hạ quyết tâm, tuyệt đối không trêu chọc vị này một chút, không, nửa chút cũng không được.


Cùng lúc đó, huyền y nam tử tóc dài hơi buộc lên, hai bên tóc mai có vài sợi rũ xuống, từng bước từng bước đi tới long ỷ trên đại điện.


Mỗi một bước, phía sau sẽ rơi xuống hai giọt máu đỏ tươi.


Theo tiếng xiêm y sột soạt vang lên, nam tử xoay người ngồi trên long ỷ, nhướng mi, lúc này mới có dư thừa thời gian nhìn xuống hoa hoa quỳ đầy đất.

 

[Đừng nhìn ta, đừng nhìn ta…]


[Cha, nương, không tới cứu ta, ai tới cứu ta?]


[Ô ô ô ô…]


[Bạo quân! Ngươi không được chết tử tế!]



Cơ hồ sau khi ngồi xuống, đủ loại thanh âm sợ hãi nguyền rủa vô khổng bất nhập* nhắm thẳng tai hắn bay tới.

*Vô khổng bất nhập: nơi nào cũng có


Đã sớm dưỡng thành thói quen với những tiếng ồn ào này, lông mày Kỳ Ân không nhăn lại chút nào, tiếp tục không hề dao động nhìn phía dưới.


Chính là lúc này, hắn bỗng nhiên phát hiện trong đám nữ nhân quỳ phía dưới, lại có một người hắn không nghe được một chút tiếng lòng.


Nam tử nổi lên nho nhỏ hứng thú vừa nhìn hướng nữ tử nguyệt bạch xiêm y kia.


Đầu bên kia, không hiểu do lòng hiếu kỳ hay là hiệu ứng người nổi tiếng, Ngu Kiều lét lút nâng mắt lên, tuy rằng không thể trêu chọc nhân gia, nhưng vẫn có thể nhìn xem vị thiên cổ bạo quân này rốt cuộc trông như thế nào!


Nàng liền xem một cái, chỉ liếc mắt một cái…


Nam tử ngồi trên long ỷ vàng kim, người mặc xiêm y màu đen, nhưng trung y lại đỏ như thêm máu, mày kiếm đậm, mũi cao thẳng, hốc mắt thâm thúy, da thịt oánh bạch, bên má phải dính một vết máu, giống như tỳ vết xuất hiện trên bức tường trắng chất lượng cao, không chỉ không có hình thành cảm giác khuyết điểm, tương phản lại hiện ra một vẻ khác tàn phá chi mỹ.


Khiến Ngu Kiều kinh ngạc nhất chính là, những ghi chép trong sách sử không sai, bởi vì thân sinh mẫu thân là hồ cơ Bắc cương, đồng tử dị sắc trời sinh, một lục một tím, tựa như lưu li trong suốt nhất thế gian.


Điều này làm Ngu Kiều – trong thâm tâm là một đứa lsp không hơn không kém, không thể tự chủ được, trong lòng lập tức rống lên——


[Ngọa tào, soái ca, ta có thể!!!!]


Đột nhiên không kịp đề phòng bị oanh tạc lỗ tai, Kỳ - từ nhỏ đã biết thuật đọc tâm - tương lai bạo quân thiên cổ - Ân: “…”

 

------

Lời editor: Cái màu sắc tròng mắt của n9 đặc biệt lóe mù mắt tôi rồi. Cứ như quay lại thời kì mary sue  :))

LƯU Ý: N9 sạch, sạch từ đầu đến chân, từ kiếp trước tới kiếp này, còn vụ sủng phi thì hồi sau sẽ rõ…

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play