Edit by: Tiểu Tiên Giếng Ngọc.

-----

 

Nháy mắt, Ngu Kiều cảm thấy mình chưa tỉnh ngủ vẫn còn chìm giữa cơn ác mộng, nếu không sao nàng lại nghe thấy yêu cầu vô lý như thế của vai ác đại lão.

 

[Hắn muốn nhìn, ha hả.

 

Hắn muốn xem, ha ha.

 

Hắn thế mà muốn xem, ô ô ô.]

 

Ngu Kiều miết chặt một góc quyển “Luận ngữ”, ngón tay trở nên trắng bệch vì dùng sức, nàng cố gắng duy trì biểu cảm trên mặt thật bình tĩnh, nhưng ——

 

[Không muốn không muốn không muốn, nàng không muốn đưa sách cho hắn xem, tuyệt đối không!

 

Hình tượng tiểu tiên nữ của nàng!

 

Không!!!]

 

Ngu Kiều nhịn không được biểu diễn khóc lớn trong lòng, đồng thời càng giữ chặt “Luận ngữ”, không có khả năng nàng chủ động đưa sách cho đối phương, trừ phi Kỳ Ân nhào tới đoạt.

 

[Nếu hắn thật sự xông lên đoạt, nàng dù liều mạng cũng sẽ đem quyển sách này nuốt vào trong bụng.

 

Sặc chết còn tốt hơn nhục chết.]

 

Ngu Kiều ôm ý niệm sẽ phải chết.

 

Kỳ Ân: “…”

 

Giữa lúc hai người lâm vào giằng co, xe ngựa chợt dừng lại, cả hai bởi vì quán tính mà lảo đảo thân mình về phía trước.

 

Tiếng bước chân từ ngoài cửa sổ xe truyền đến, người tới cung kính bẩm báo——

 

“Khởi bẩm bệ hạ, phía trước xuất hiện sạt lở, đội ngũ không thể đi tiếp, mạt tướng đang sai người dọn sạch con đường.”

 

“Cần bao nhiêu thời gian?”

 

“Ước chừng ba canh giờ.”

 

Kỳ Ân còn chưa tới kịp trả lời tướng lãnh bên ngoài, đã nghe thấy thanh âm sột sột soạt soạt ở một bên.

 

Phản ứng lại đây là thanh âm gì, nam nhân quay đầu, đối diện chỉ có Ngu Kiều với biểu tình mờ mịt quan tâm.

 

“Bệ hạ, làm sao vậy? Bên ngoài vấn đề gì ư?”

 

Nàng ngồi ngay ngắn phía sau trường kỉ màu cọ nâu, tay cầm 《 Luận Ngữ 》.

 

[Ha ha ha, may mà động tác của ta rất nhanh, nhân lúc hắn không chú ý đem sách nhét về, hì hì hì!]

 

Kỳ Ân: “…”

 

Thấy nam nhân ngồi đối diện chỉ nhìn nàng, không có trả lời câu hỏi, phút chốc, biểu tình dối trá trên mặt Ngu Kiều suýt không duy trì được.

 

Mấu chốt nhất chính là, chẳng biết có phải tự mình chột dạ hay không, nàng cảm thấy ánh mắt của đối phương hình như có thâm ý khác.

 

“Bệ…”

 

Ngu Kiều chịu không nổi bầu không khí quỷ dị này, vừa định mở miệng đổi chủ đề.

 

Phía sau đột nhiên có tiếng vật rơi.

 

Kỳ Ân nghiêng đầu, Ngu Kiều quay đầu lại, hai người đều thấy quyển sách có tên đọc lên vô cùng tươi mát kia bị nhăn bèo nhèo, ủy ủy khuất khuất rớt xuống mặt sàn.

 

Thoáng cái, trong xe ngựa yên tĩnh như tờ.

 

Ngu Kiều nhìn chằm chằm quyển sách, trong đầu nổ vang, thậm chí không biết Kỳ Ân đã đuổi vị tướng lãnh quỳ bên ngoài lúc nào.

 

Đến tận khi bên cạnh trùm xuống một bóng râm, mùi hương mát lạnh quen thuộc chui vào trong mũi nàng, vươn bàn tay nhặt lên quyển sách.

 

Kỳ Ân tự nhiên lật vài tờ nhìn qua, sau đó liền đem tầm mắt dừng trên người Ngu Kiều.

 

Nàng mang thần sắc thản nhiên pha chút tò mò, vô cùng đúng lý hợp tình nhìn lại hắn, lúc trước rõ ràng là người dễ dàng đỏ mặt, thế mà lúc này trên khuôn mặt trắng nõn ấy chẳng tìm được một chút hồng nhạt.

 

Thật đúng là không lộ một chút sơ hở nào!

 

Nếu như hắn không nghe được nội tâm của nàng.

 

[A a a a, hắn thấy, thấy, thấy,…

 

Bình tĩnh, bình tĩnh nào! Ngu Kiều Kiều ta trải qua biết bao sóng to gió lớn, không thành vấn đề, nhất định không thành vấn đề! Đừng nói là nàng không bị bắt quả tang, sách chỉ không cẩn thận rơi xuống, cho dù thật sự bị bắt quả tang nàng cũng có thể giảo biện.

 

Còn nữa, người trưởng thành xem sách có chút màu sắc thì làm sao?]

 

Nội tâm Ngu Kiều biện bạch đúng lý hợp tình, trên mặt bảo trì biểu tình tò mò nho nhỏ như cũ, thấy tầm mắt Kỳ Ân vẫn luôn dừng ở trên người nàng, còn tỏ vẻ thuần khiết vô tội mà nhỏ giọng hỏi, “Bệ hạ, quyển sách này… Tên thật tao nhã. Thiếp có thể xem chứ? Luận ngữ không thú vị xíu nào…”

 

[Nếu ngươi dám cho ta xem, ngươi chính là kẻ xấu xa đưa tiểu hoàng thư đầu độc tiểu tiên nữ!]

 

Ngu Kiều ở trong lòng càng ngày càng hăng hái.

 

Kỳ Ân: “…”

 

Nam tử hơi hơi cụp mắt xuống, lông mi đen dày phủ bóng lên mí mắt.

 

Hắn thong thả ung dung khép quyển sách trên tay lại, cầm nó ngồi về chỗ cũ.

 

“Không được, quyển này… Cô còn chưa xem xong.”

 

Kỳ Ân bày ra bộ dáng lạnh lùng.

 

[Ca?]

 

Đột nhiên nhận được cái đáp án như vậy, Ngu Kiều sửng sốt, nhìn vị bị đồn đãi là thiên cổ bạo quân ngồi đối diện, nghiêm trang đọc tiểu hoàng thư.

 

Trong xe ngựa rất yên tĩnh trừ tiếng lật sách của Kỳ Ân, không còn âm thanh nào khác.

 

Ngu Kiều ngơ ngác mà nhìn đối phương nghiêm túc như đang nghiên cứu tứ thư ngũ kinh, mất một lúc lâu mới phục hồi lại tinh thần.

 

[Nàng… Nàng thua!

 

So với vai ác đại lão này, tố chất tâm lý của nàng chỉ là cặn bã, không, còn không bằng cặn bã!

 

Đây chưa phải điều quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là, nàng vẫn chưa xem xong mà, vừa mới đọc đến phần xuất sắc nhất! Quần nàng cũng đã cởi, tiếp theo đâu? Tiếp theo xảy ra chuyện gì?

 

Nàng chưa có đọc hết!!!]

 

Tiểu nhân trong lòng Ngu Kiều điên cuồng đấm mặt đất.

 

Khoé miệng Kỳ Ân đang ngồi đối diện với Ngu Kiều hơi hơi nhếch lên.

 

——

 

Gần giữa trưa, nhiệt độ bên trong xe ngày càng cao, đất lở chặn đường khiến bọn họ không đi được, Ngu Kiều được Kỳ Ân dắt xuống hít thở không khí.

 

Xuống xe ngựa, Ngu Kiều vừa ngước mắt liền thấy các mỹ nhân cũng xuống xe hít thở không khí, dừng ở phía sau cách bọn họ không xa.

 

[Không thể không thừa nhận, mặc dù đứng lẫn giữa một nhóm mỹ nhân mập ốm cao thấp khác nhau, nhìn qua người ta sẽ chú ý tới nữ chủ Yến Thanh đầu tiên.

 

Không liên quan đến tướng mạo, mà là một loại khí chất độc đáo từ trên người nàng phát ra.

 

Dường như chỉ cần nàng ở chỗ đó, bất kể ai đứng cạnh đều sẽ bị nàng lấn át đến ảm đạm không ánh sáng.]

 

Ngu Kiều ngưỡng mộ Yến Thanh, dù là Sở quốc Thái Hậu trên sách sử, hay là trong bộ phim nữ chủ hot không lâu trước đây, tất nhiên ngoại trừ mắt nhìn nam nhân của nàng ấy.

 

[Không phải Sở Cao Tổ - Văn Nhân Vô Kỵ không tốt, mà là người này khi gặp chuyện chỉ biết kêu Yến Thanh nhẫn, làm Hoàng Hậu phải nhẫn, có nhi tử phải nhẫn, phi tần trong hậu cung càng ngày càng nhiều cũng phải nhẫn, nhẫn nhẫn nhẫn, nhẫn đến mức Ngu Kiều hoài nghi nàng ấy là Ninja rùa chuyển thế.

 

Đương nhiên có khả năng người ta nhất thời nhường nhịn vì để về sau trời cao biển rộng.

 

Nhưng nếu đổi lại là nàng, nhẫn cái cmn!

 

Dù sao người nàng thích cũng chỉ có thể thích một mình nàng, sự tình dẫu bị bức chết cũng chưa thỏa hiệp ở hiện đại, không có đạo lý đổi một cái thời không khác liền nhịn, đây là điều duy nhất nàng kiên trì, không thể tạm chấp nhận.]

 

Từ xa xa nhìn Yến Thanh, trong mắt Ngu Kiều xẹt qua một tia kiên quyết, không chú ý tới ánh mắt thâm thuý của Kỳ Ân đặt trên người nàng.

 

[Di?]

 

Đúng lúc này, Ngu Kiều nho nhỏ kinh nghi một tiếng, sau đó đôi mắt mở to khoá chặt vào một hoạn quan mặc bạch y ở bên cạnh Yến Thanh.

 

[Người kia…]

 

Kỳ Ân nghe được tiếng lòng của Ngu Kiều tiếng lòng, nhìn theo tầm mắt nàng, liền thấy hoạn quan mặc bạch y khập khiễng đi cạnh Yến Thanh kia.

 

Trí nhớ của hắn không phải rất tốt, nhưng lại nhớ rõ hoạn quan này, bởi vì hắn tàn tật.

 

Nếu không nhầm, hắn chắc là một trong những đứa con nuôi mà Triệu Hữu đã nhận một năm trước, tên đầy đủ nhớ không rõ, nhưng chắc có chữ “Đức”.

 

Hắn có vấn đề gì sao?

 

Kỳ Ân khẽ cau mày.

 

Dư quang khóe mắt chú ý đến Ngu Kiều ở bên ra vẻ lơ đãng liếc mắt nhìn hắn, nếu hắn không có nhìn lầm, một cái liếc mắt này của nàng ấy bao gồm đồng tình, thương hại thậm chí còn có chút vui sướng khi người gặp họa.

 

Hắn nghe thấy nàng cảm thán từ tận đáy lòng——

 

[Thật là xanh!]

 

Xanh?

 

Kỳ Ân có chút ngứa ngáy.

 

Có lẽ vì thời không khác biệt, nàng có rất nhiều lời nói mặc dù hắn có thể nghe thấy, nhưng không thể hiểu được ý nghĩa.

 

Tuy nhiên không quan trọng, bởi vì nàng vĩnh viễn sẽ không chỉ nói một câu, liên hệ một chút câu trước câu sau, hắn cũng có thể đoán được xấp xỉ.

 

Anh mắt Ngu Kiều không khỏi dõi theo tiểu hoạn quan bạch y kia.

 

[Bạo quân Kỳ Ân vậy mà bị người đội nón xanh từ đỉnh đầu trải dài đến mắt các chân.

 

Ha, dù bây giờ không quay đầu lại, nàng cũng có thể cảm giác được bên cạnh mình lục ý dạt dào.

 

Yến Thanh và Văn Nhân Vô Kỵ này hai người cũng thật là, chẳng lẽ ở trước mặt Kỳ Ân làm trò càng kích thích hơn à? Đặc biệt, Văn Nhân Vô Kỵ còn dịch dung thành hoạn quan.

 

Thời điểm Yến Thanh bị Kỳ Ân chuyên sủng, hai người ăn của Kỳ Ân, mặc của Kỳ Ân, còn ở dưới mí mắt người ta nùng tình mật ý, thệ hải minh sơn.

 

Nội ứng ngoại hợp đem kẻ coi tiền như rác ép khô chết, bản thân không cần hành quân đánh giặc, hắn có thể ngồi trên giang sơn mà Kỳ Ân đã trải đường.

 

Nữ chủ Yến Thanh và nam chủ Văn Nhân Vô Kỵ xa cách bảy năm, bọn họ không phải không hề liên hệ.

 

Theo lịch sử ghi lại, Văn Nhân Vô Kỵ là con cưng của thiên đạo nhận đủ mọi loại chiếu cố, biết làm rất nhiều việc, dịch dung này, y thuật này, xem tướng nữa…, trước khi làm hoàng đế, áo choàng* nhiều không đếm được, dù sao hắn cũng biết dịch dung mà.

*áo choàng: thân phận giả.

 

Huống chi áo choàng nhiều, lộ một cái, còn một đống.

 

Vị tiểu hoạn quan này tên là Trường Đức, một trong những áo choàng hắn dùngnhiều nhất, chuyên môn dùng để cùng Yến Thanh nói chuyện yêu đương. Chỉ là nàng không biết hắn rốt cuộc đem người giết lại chiếm thân phận, hay từ đầu tới đuôi đều là hắn đóng giả.]

 

Sau khi cân nhắc kỹ càng, Ngu Kiều cảm thấy khả năng trước cao hơn.

 

[Rốt cuộc sát một người dễ hơn tự tạo ra một người

 

Thế nhân thường nói bạo quân Kỳ Ân giết người như ngoé, nàng cảm thấy vị Sở Cao Tổ này cũng không kém, những cái bị người đời sau trêu chọc áo choàng đó, cái nào không lây dính máu tươi người vô tội? Hơn nữa sau khi hắn đăng cơ làm chết không ít lão thần, phụ thân của nguyên thân - Ngu Bất Lỗ rơi xuống kết cục sống sờ sờ đói chết.

 

Đây cũng là lý do nàng chưa bao giờ đem Văn Nhân Vô Kỵ vào lựa chọn của mình.

 

Đương nhiên, một phần nguyên nhân là nàng ngại dơ.

 

Ai bảo trong những năm cuối đời, Văn Nhân Vô Kỵ có lẽ không thể chấp nhận bản thân già đi, trung bình hai ba ngày sủng hạnh một tân phi tần, hậu cung nhiều đến nỗi quốc khố gánh không nổi. Sau này Yến Thanh lên cầm quyền, liều mạng tăng thu giảm chi mới hòa hoãn lại.]

 

Nghĩ đến đây, Ngu Kiều đảo mắt nhìn Yến Thanh.

 

[Vì bình Ngọc Tham hoàn kia, nếu có cơ hội nàng sẽ ám chỉ nàng ấy hai câu, nhưng cũng giới hạn trong ám chỉ thôi.

 

Rốt cuộc hiện tại Văn Nhân Vô Kỵ vẫn giữ mình trong sạch, trong lòng chỉ có Yến Thanh, nàng có thể cảm nhận được rõ ràng. Ngu Kiều không muốn dùng sự tình còn chưa phát sinh đi châm ngòi ly gián, trước đó quan hệ hai người bọn nàng chẳng ra gì, Yến Thanh cũng sẽ không tin!

 

Về việc nhắc nhở Kỳ Ân về áo choàng nhỏ của Văn Nhân Vô Kỵ, nàng không nghĩ tới.

 

Một mặt đối với lịch sử nàng là sợ hãi, không dám thay đổi lịch sử. Về mặt khác nàng cùng Kỳ Ân thật sự không thân, cho dù nàng trở thành tiểu lão bà hữu danh vô thực của hắn, nhưng hai người mới quen nhau ba ngày, muốn nàng mở miệng như thế nào.

 

Đương nhiên, đây không phải điều quan trọng nhất, mà là…]

 

Ngu Kiều chú ý tay “Trường Đức” đỡ lấy cánh tay Yến Thanh, tiểu hoạn quan môi mấp máy nói gì đó, Yến Thanh nghiêng đầu mỉm cười.

 

[Cổ đại quá nhàm chán, ăn dưa khiến nàng vui vẻ.

 

Hì hì.]

 

-----

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play